Không Kết Hôn Liệu Có Chết?

Chương 20: Khó khăn


Đọc truyện Không Kết Hôn Liệu Có Chết? – Chương 20: Khó khăn

Tình yêu đang bị dày vò, chân trời góc bể ung dung tự tại thế nào? Em là chú chim bị nhốt, chỉ có thể bay lượn trong yêu thương và thù hận, nên
chạy trốn chỗ nào?

Tình cảm đã mờ mịt, thiên trường địa cửu chạy trốn chỗ nào? Người đem lưới tình giăng ra thật đúng lúc, còn em ở bên trong.

Nước mắt tuôn rơi như mưa, thế giới chỉ còn lại những trận tranh cãi, em muốn bỏ trốn nhưng không tìm được lối ra.

Con tim đau nhức, anh lạnh lẽo cười, em càng bay càng cao, muốn đốt cháy những chuyện đã qua!

— “Lưới trời lồng lộng”

“Hẹn tôi đến làm gì? Có chuyện gì để nói đâu.” Đường Đường nhìn thấy Quang Tử đang đợi, cô nhìn anh ta bằng ánh mắt phẫn nộ.

Quang Tử nhìn gầy đi nhiều so với hôm cô gặp lần trước. Đối diện với ánh mắt
sắc lạnh của cô, anh ta không dám nhìn thẳng, chỉ cúi đầu cười nhẹ rồi
gọi cho cô một ly cà phê.

Đường Đường cố gắng để mình vào trạng thái lạnh lùng, ngồi im ở ghế, cô lạnh nhạt nhìn đối diện thẳng vào gã đàn ông kia.

Quang Tử thay đổi khá nhiều, có nhiều phần trưởng thành hơn, bớt đi sự ngang
ngược một thời tuổi trẻ, nhưng cũng có điều không đổi chính là phong
thái nho nhã. Sau khi so sánh, cô thấy anh ta nhìn vẻ ngoài thời thượng
hơn.

Cô nỗ lực tập trung sự chú ý của mình, uống đã được nửa ly
cà phê đợi anh ta mở lời trước. Ngồi được hồi lâu nhưng anh ta cũng
không nói gì, chỉ cúi đầu xuống trầm mặc. Cô có chút không kiên nhẫn
nữa, càng coi thường người đàn ông ngồi đối diện, ngửa đầu uống cạn ly,
cô đứng dậy nhanh chóng, nhét tiền cho người phục vụ rồi bước ra ngoài.

Quang Tử thấy vậy vội vàng đuổi theo.

Cô bước đi chầm chậm trên đường, ngắm nhìn các cửa hiệu hai bên lề đường
về ban đêm, lắng nghe tiếng bước chân chạy theo sau, trong lòng trăm nỗi tơ vò.

“Đường Đường!” Anh ta cuối cùng cũng chịu mở lời.

Cô dừng lại, không quay người nói, “Cho anh năm phút!”

Anh ta cũng dừng lại, tiếp tục im lặng.

Gã đàn ông này, năm đó đã mang đến bao đau thương cho cô, không một lời
giải thích rồi cứ thế biến mất. Lẽ nào anh ta không chịu trách nhiệm
trước hành động của mình hay sao?

Cô nhận thấy sau khi tình yêu
không còn nữa, nếu ngay cả sự quý mến lẫn nhau cũng không có thì chỉ còn lại sự khinh thường và hờ hững.

“Đường Đường, năm đó anh…”

Cô chầm chậm quay người lại, cười nhạt nhìn anh ta gần hơn, chính người
đàn ông này đã mang đi sự khắc cốt ghi tâm cùng lòng si mê cuồng dại của cô.

Nhìn ánh mắt khinh bỉ của cô, anh ta lắp bắp: “Năm đó anh…”

“Ừ.” Cô nỗ lực thốt lên, ép mình phải giữ thái độ bình tĩnh mà vẫn cao quý
nhưng tỏ ra không sao cả. Cô cố gắng tập trung mọi dây thần kinh, bắt
đầu lắng nghe người đàn ông này ấp úng.

“Cho dù em có tin hay không thì em mãi là người anh yêu nhất!”

“Ồ…” Cô nói nhạt và cố tình kéo dài giọng, muốn tát một cái mạnh vào tai hay thậm chí xúc động muốn giết người.

“Anh biết là em không tin. Rất nhiều chuyện có thể nhìn thấy được ngay trên khuôn mặt biểu cảm của em.”

Cô thấy không còn gì để nói nữa, giơ tay nhìn đồng hồ và lạnh lùng quay bước đi: “Hết năm phút rồi, tôi đi đây.”


Anh ta lập tức đuổi theo, đứng chắn trước mặt cô, “Chúng ta có thể là bạn không?”

Vẻ mặt cô không biểu cảm: “Anh nghĩ sao?”

Anh ta dũng cảm nhìn vào mắt cô, “Anh không có ý gì, cũng không có tư cách
để nghĩ chuyện này, chỉ hi vọng được nhìn thấy em hạnh phúc. Khi em hạnh phúc chỉ mong có thể tâm sự với anh, để anh được chia sẻ.”

Cô hững hờ nói: “Anh thấy mình có xứng không?”

Quang Tử hít một hơi sâu, tiếp tục nhìn vào mắt cô, “Chuyện năm đó, anh chấp
nhận chịu mọi hậu quả. Nhưng anh chỉ xin em báo cảnh sát nói là do anh
làm, đừng bắt mẹ anh.”

“Ha ha, anh không phải là người làm chứng sao?”

Quang Tử nói: “Anh xin em, anh xin dùng sinh mệnh của mình để đổi lấy những
ngày tháng bình yên cuối đời cho mẹ. Nếu em thấy chuyện anh ngồi tù chưa đủ, anh chấp nhận chịu bất cứ cái giá nào, chỉ cần tha cho mẹ anh.”

“Đúng là đứa con hiếu thảo nhỉ! Ha ha ha…” Cô quay đi định về nhà ngủ một giấc.

Quang Tử nắm lấy tay cô, “Cho anh xin lỗi, anh nợ em cả cuộc đời!”

“Tôi đã quên rồi. Sau này chúng ta đừng liên lạc nữa, quên nhau đi. Chuyện năm xưa, tôi cũng không nhớ đến nữa.”

“Đường Đường, em nhất định phải hạnh phúc. Như vậy mới giảm phần nào được nghiệp chướng của anh.”

“Tôi phải cảm ơn anh. Vì những đau khổ anh mang lại đã trở thành động lực
cho tôi, hiện tại danh lợi đều đủ cả, còn nhận được giải thưởng quốc tế
nữa. Đều là công lao của anh. Ha ha!”

“Em có thể khinh bỉ sự nhu nhược của anh, nhưng em hãy tin rằng anh thực sự mong em hạnh phúc. Để
không xuất hiện trong tầm nhìn của em, làm tổn hại đến em, cũng không
muốn ảnh hưởng đến những dòng văn thơ thuần khiết, mười năm rồi anh
không còn sáng tác nữa.”

Đường Đường nhìn chằm chằm Quang Tử, rồi hỏi: “Anh đang chạy trốn điều gì?”

Một chiếc xe bus lớn gào thét chạy vụt qua làm tung bay cả sống áo của cô.

Quang Tử im lặng.

Cuối cùng cô cũng mỉm cười. Đời người, những thứ có được cũng có thể mất đi. Cô mất đi mối tình đầu, nhưng nhìn rõ chân tướng người mình yêu thương, lấy gian khổ làm động lực, rồi trở thành nhà văn có sách bán chạy. Có
lẽ số mệnh con người không để ý xem bạn gặp phải những điều gì, nhưng
lại để ý cách bạn đối đãi với những gì mình gặp phải.

Cô mỉm
cười, “Cũng tốt thôi, tôi đồng ý sẽ giữ mối liên hệ với anh. Chuyện năm
xưa đã khiến tôi lột xác để trở thành Lâm Tiểu Đường, Thượng đế cũng rất công bằng. Vậy thôi, tôi phải về rồi, các bạn đang đợi tôi về ăn.”

Nụ cười của cô càng khiến Quang Tử thấy hổ thẹn.

Khi cô đang vẫy tay chào tạm biệt, một bóng đen ập đến với tốc độ nhanh rồi đẩy mạnh vào người cô, hất cô ra đường cái.

Kít… Chiếc xe bus đột ngột dừng lại, taxi đằng sau đập mạnh vào đuôi xe bus.

Đường Đường cũng đứng không vững, đầu đập lên xe bus.

“Mẹ… Đừng!” Quang Tử hét đến lạc cả giọng, sắc máu nhuốm trong ánh chiều tà.

“Đường Đường, Đường Đường!” Cô tỉnh lại, lần đầu tiên nhìn thấy anh thất thần đến vậy.

Cô ngạc nhiên hỏi: “Sao thế này?”

Văn Văn đứng bên cạnh cũng vô cùng lo lắng, “Bác sỹ nói cậu có thể bị chấn thương não nhẹ. Sao rồi, có nhận ra mình không?”


Đường Đường không kịp phản ứng, “Mọi người?”

Văn Văn cuống lên: “Cậu mất trí rồi sao? Chết rồi!”

Tiểu Mỹ vỗ nhẹ vào vai Văn Văn, “Xem nhiều phim Hồng Kông quá rồi đấy!” Nói
xong cô quay sang hỏi Đường Đường: “Thế nào rồi, còn đau đầu không? Cậu
biết chuyện gì xảy ra không?”

Đường Đường đứng dậy mới thấy đầu
thật đau nhức, khẽ nhăn mày lại rồi bảo: “Yên tâm đi, mình không sao
đâu. Vẫn nhớ mọi người mà nhưng đầu hơi đau một chút. Mình nhớ khi ấy
đang đứng nói chuyện với Quang Tử thì có người lao đến đẩy mình xuống.”

Bình Tử ôm cô vào lòng, “Em không sao rồi. Hóa ra mẹ anh ta là kẻ điên, mắc
chứng tâm thần phân liệt bao năm rồi. Bà ta đi theo Quang Tử ra ngoài,
nhìn thấy hai người đang nói chuyện với nhau thì cơn điên lại nổi lên,
đẩy em ra ngoài để bị xe tông vào. Đội cảnh sát bên đường đã tóm bà ta
lại, sau khi thẩm tra phát hiện thần kinh bà ta không ổn định nên đã
giao cho bác sỹ khoa thần kinh, kết luận cuối cùng đưa ra là bà ta mắc
chứng thần kinh phân liệt nhiều năm rồi.”

Đường Đường hiểu ra,
“Em hiểu rồi. Mẹ Quang Tử là người điên, do đó năm ấy đã ra tay hãm hại
em. Quang Tử sợ cảnh sát đến bắt nên vội đưa mẹ đi trốn, sau đó cũng
chẳng dám sáng tác nữa vì sợ cảnh sát lần ra manh mối. Nhưng tại sao bà
ta lại ra tay với em?”

Tiểu Mỹ: “Có lẽ do bà ta coi cậu là kẻ
thù vì đã cướp mất đứa con trai duy nhất của mình. Với những người phụ
nữ mắc bệnh như thế, chỉ cần có mối quan hệ với Quang Tử bà ta cũng sẽ
xử lý.”

Văn Văn tiếp lời: “Cũng may bà ta đã bị cảnh sát đưa vào trong bệnh viện rồi. Hơn nữa cũng chính phía cảnh sát trông thấy tận
mắt cậu bị hại nên không có gì phải nói nữa. Quang Tử có cầu xin cũng vô ích.”

Bình Tử đau lòng xoa xoa Đường Đường, “Sao em dại thế?
Năm đó đã từng bị hại một lần rồi mà bây giờ dám đi gặp hắn một thân một mình vậy? Nếu muốn gặp hắn, em có thể gọi anh hoặc Văn Văn đi cùng
không được hay sao?”

Đầu vẫn hơi nhức, cô xoa xoa trán rồi nói,
“Em sợ anh biết sẽ không vui. Hơn nữa em cũng muốn nghe anh ta giải
thích chuyện năm đó thế nào. Nhưng bây giờ không cần giải thích gì thêm
nữa.”

Văn Văn ca thán, “Thực ra người như Quang Tử cũng không
hẳn là kẻ xấu, một mực chạy trốn không dám chịu trách nhiệm thì không
phải là đàn ông nữa rồi. Nhưng anh ta cũng đang cố gắng chuộc tội. Cậu
biết không, sau khi cậu bị xe đâm chảy nhiều máu lắm, hôn mê đến ba ngày ba đêm. Bác sỹ nói máu dự trữ của bệnh viện không đủ, cũng may anh ta
và cậu cùng nhóm máu với nhau nên máu bây giờ đang truyền là của anh ta
đấy.”

Đường Đường hết sức ngạc nhiên, “Anh ta hiến máu sao? Mình hôn mê đến ba ngày rồi?”

“Đúng vậy đấy, trong ba ngày này Quang Tử và Bình Tử thay nhau trông nom cậu
đấy. Mấy ngày này mọi người cồn cào như kiến trên chảo rang, chỉ sợ có
chuyện gì xảy ra.” Tiểu Mỹ đáp lại.

Đường Đường cười một hồi, nép người vào Bình Tử và nói: “Em đói rồi.”

Tiểu Mỹ khom người lấy ra một bình đựng canh, “Nấu canh đặc biệt cho cậu đấy. Bổ máu lắm, uống đi.”


Đường Đường nhíu mày, nhìn Bình Tử có chút nũng nịu, “Em muốn ăn đồ nướng cơ.”

“Không được!” Bình Tử nghiêm mặt từ chối.

Đường Đường giận đẩy anh ra, “Anh có thái độ gì vậy?”

Anh cười khổ não, “Thưa bà cô, vết thương chưa khỏi mà ăn đồ nướng sẽ để
lại sẹo đấy. Ăn thanh đạm một chút cũng để giảm béo được không?”

Cô càng giận hơn, đập chiếc gối về phía anh, “Còn dám chê em béo à?”

Anh đỡ chiếc gối, “Anh không dám mà.”

“Anh đang chê em mà!” Đường Đường giơ tay lên, dây truyền ở tay bị động, máu bắt đầu chảy ra.

Anh không dám ba hoa nữa, vội nắm chặt tay cô.

Tiểu Mỹ thấy bạn đã có sức để tán tỉnh người yêu thì không muốn làm phiền
không gian riêng hai người nữa, cô kéo tay Văn Văn rút lui ra ngoài.

Sức khỏe của Đường Đường ngày một tốt hơn, có thể ra ngoài mua sắm được
rồi. Hôm đó, Đường Đường thay quần áo bệnh nhân rồi nhân lúc Bình tử
chưa đến trốn ra ngoài.

Nhưng khi cô mới đi tới cuối hành lang
chuẩn bị xuống dưới thì đã bị một y tá ngăn lại, “Cô Lâm, chưa đến lúc
ra ngoài đâu. Cô trốn ra ngoài như thế này tôi rất khó với với y tá
trưởng.”

Cô kinh ngạc: “Sao cô biết tôi?”

Cô y tá cười: “Đương nhiên rồi. Ở đây chúng tôi là y tá nữ, mười người thì ít nhất sáu người là fan hâm mộ truyện của cô đấy.”

Cô nghe xong cũng thấy đắc ý, “Thế này đi, cô cũng thấy tôi khá lên nhiều
rồi. Bây giờ chỉ muốn ra ngoài đi dạo một chút thôi, cô có thể làm như
không nhìn thấy tôi được không.”

Cô y tá nói, “Không được. Vì
chúng tôi thích sách của cô nên mới mong cô sớm hồi phục lại để sáng tác được nhiều hơn. Trước khi có sự cho phép của bệnh viện, tôi không thể
để cô ra ngoài được. Xin lỗi, mời cô đi cùng tôi.”

Đường Đường vểnh môi lên, đành bước đi, cô y tá đi đằng sau áp giải, đi được mấy bước cô lại dừng lại.

Tiếng cô y tá phía sau: “Cô Lâm, có chuyện gì vậy?”

Mắt Đường Đường nhanh như chớp, đảo qua đảo lại: “Thế này đi, tôi chỉ ra
ngoài đúng ba tiếng. Trong vòng ba tiếng nhất định tôi sẽ quay lại. Cô
thích quyển sách nào? Tôi sẽ ký tặng cho.”

Cô y tá đáp: “Cô Lâm, như thế này có thể coi là hối lộ không? Nhưng tôi không thể đồng ý được. Xin đừng làm khó tôi.”

Đường Đường quay đầu lại, “Chỉ cần tôi không nói sẽ chẳng ai biết cả. Được không? Cô thích quyển nào tôi sẽ ký tặng quyển đó!”

“E hèm…” Có tiếng ho khan từ phía sau.

Cô y tá nghe thấy, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, quay lại chào, “Chào y tá trưởng ạ.”

Đường Đường cũng quay đầu lại, đó là một người phụ nữ cũng có tuổi, cô khẽ
gật đầu với hai người rồi nói: “Cô Lâm ra ngoài đi dạo phải không? Đã
đến lúc quay lại uống thuốc rồi!”

Đường Đường nhìn ánh mắt của
người y tá trưởng rồi phán đoán, cuộc nói chuyện giữa cô và người y tá
nhất định y tá trưởng đã nghe thấy, tuy vậy Đường Đường vẫn tỏ ra như
không có chuyện gì.

Nữ y tá nói nhỏ với cô: “Chúng ta quay lại thôi.”

Người y tá trưởng nhìn sâu vào mắt cô, “Ở đây chúng tôi đối xử mọi người bình đẳng với nhau. Tất cả mọi người khi vào đây đều là bệnh nhân, đã là
bệnh nhân thì nên nghe lời dặn của bác sỹ và y tá!”

Đường Đường quay đầu lại, thấy mặt mình nóng lên, cô đi về phía phòng bệnh.

Ba là cây to chắn mưa gió, để cô hiểu ý nghĩa của căn nhà.


Anh trai là tường cao chắn gió, trong những năm tháng chưa trưởng thành, anh là tường cao chắn cho cô mọi cám dỗ bên ngoài.

Em trai là nụ hoa non nớt trong nhà, dạy cô biết khoan dung, trở nên hiền hòa hơn.

Mối tình đầu của người con trai ấy, trong những năm tháng ngây thơ của nàng là một bản nhạc kèn acmonica có thể lay động lòng người.

Người tình phụ bạc là liều thuốc đắng nhưng dã tật, trị cho cô lòng tin và sự ảo tưởng để bản thân trưởng thành hơn.

Người yêu thực sự của cô dường như giống như một chàng hoàng tử lãng mạn với
mái tóc dài, tay ôm đàn ghita, bước ra từ sa mạc. Với cô, anh chính là
ngôn ngữ trong thơ, chất liệu của bức họa, tình cảm mãnh liệt trong giai điệu, ô che trong con đường mưa lãng mạn, thuyền nhẹ đi chầm chậm lãng
du trên dòng sông, đám mây sắc màu lững lờ trôi… Anh còn là cánh chim
bay mải miết trong thế giới u tối mịt mờ của cô.

Bạn bè – nơi
trao nhận mối thân tình không cần băn khoăn, có thể kề vai sát cánh cùng vui cười. Bạn bè có thể giúp nhau viết lá thư tình để theo đuổi một ai
đó, bênh vực kẻ yếu, cho dù người đó không xuất sắc, thậm chí có chút
phiền toái, nhưng có họ, cuộc sống của cô không đến mức đơn điệu.

Sư gia phe phẩy quạt lông, trên cái đầu trí tuệ không chít khăn. Với sư
gia, cô có thể trút bỏ mọi nỗi lòng, khi cô chơi bời đến quên mọi thứ sẽ bị nhận ngay một đòn cảnh cáo. Lúc ấy, sư gia sẽ là “sư tử hống” để cô
giác ngộ.

Khi bước vào quỹ đạo nhưng thiếu đi mùi vị của cuộc
sống, một đêm kia cô bỗng nhiên thức giấc. Cô hiểu rằng cảm giác ấm ấp
đó không có điều gì thay thế được, cô cũng trở thành người hiền thục vì
mang một tính chất đặc biệt khác – tình mẹ!

Đường Đường đánh xong đoạn văn, thở dài một hơi rồi dựa vào ghế.

Bình Tử bên cạnh giả bộ đe dọa: “Em còn dám chạy trốn ra ngoài nữa, anh và
Tiểu Mỹ không nấu cho ăn nữa đâu, cho tự đi ăn ngoài kia thành bà béo
thì thôi!”

Văn Văn dở khóc dở cười than vãn, “Thôi bây giờ thì
được rồi, mình mang laptop đến cho đây này. Dùng được cả wifi đấy, cậu
muốn viết blog, nói chuyện hay chơi game đều được.”

Đường Đường cười tinh nghịch: “Thế Tiểu Mỹ sao nhỉ?”

Bình Tử: “Cô ấy đi mua hoa quả đến thăm Quang Tử rồi, dù sao người ta cũng hiến bao nhiêu máu cho em như thế.”

Đường Đường gật đầu rồi nói, “Ôi… Không biết bao giờ mới được xuất viện?
Phòng này chẳng có bệnh nhân khác gì cả, không có người nói chuyện em
sắp phát điên rồi. Nằm viện mà như ngồi tù vậy, khó chịu quá. Chẳng
trách Quang Tử biết mẹ mình điên nhưng không dám đưa vào viện.”

Bình Tử đột nhiên nghe thấy cô so sánh mẹ Quang Tử như vậy, điều đó chứng tỏ những chuyện cũ cô đã gần như cho qua rồi thì thấy vui mừng. Anh cười
bảo: “Em tưởng rằng người nào cũng có thể bị đánh vỡ đầu sao? Bác sỹ nói phải theo dõi thêm nữa, chỉ sợ em bị chấn động não.”

Có tiếng gõ cửa nhè nhẹ bên ngoài, Đường Đường lên tiếng: “Mời vào.” Hóa ra đó là Tiểu Mỹ và Quang Tử.

Bình Tử thấy Quang Tử, theo bản năng nắm chặt lấy tay của Đường Đường.

Vẻ mặt Quang Tử khá tiều tụy, thần sắc bi thảm, cúi đầu xuống không dám
nhìn đối diện với Đường Đường, chỉ lí nhí mấy câu: “Lại làm tổn thương
đến em rồi, thật là…”

Đường Đường cười nhẹ, “Em biết chuyện của
bác gái rồi. Những năm tháng đó với anh cũng không dễ dàng gì. Để cảnh
sát không tìm ra đành phải mai danh ẩn tích, đến thơ văn cũng không dám
sáng tác. Cảm ơn anh hôm đó đã đưa em tới bệnh viện, còn hiến máu cho em nữa.”

Quang Tử im lặng hồi lâu, mãi mới có dũng khí để nói:
“Năm đó, mẹ anh mỗi khi nấu canh cho em đều cho thêm xạ hương. Cái này
làm cho phụ nữ không sinh được nữa… Cũng vì bà sợ đứa trẻ này sau khi
sinh ra…”

Cô thấy lòng mình run lên nhưng vẫn cố giữ nét mặt,
“Năm đó mẹ anh đã không bình thường rồi phải không? Sao anh không đưa
bác đi trị liệu.”

Quang Tử cúi đầu: “Mẹ anh sinh anh ra một đời
bất hạnh rồi, tất cả những chuyện đó cũng chỉ vì anh. Cho nên anh đành
phải cố sức bảo vệ bà…”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.