Đọc truyện Không Kết Hôn Liệu Có Chết? – Chương 17: Câu chuyện của người đàn ông
Bước đi trên con đường quen thuộc, thấy anh đang ngập ngừng ở đó. Vội
quay người đi trộm gạt nước mắt, không để anh biết trái tim đã vỡ vụn.
Nghe một bài hát cũ, chợt nhớ rằng anh từng thích nó. Ngẩng đầu lên hít thật sâu, để nước mắt không chảy xuống.
Mình đã gặp nhau quá sớm, không biết thế nào là sự trân trọng, cũng không biết thế nào là ăn ý.
Gặp lại quá muộn, hiện tại có quá nhiều chần chừ.
— “Không hẹn mà cùng”
Lý Cường đi bộ một mình trên đường, khuôn mặt tức tối.
Mọi người ngồi đối diện với nhau.
Lý Cường ngẩng đầu lên: “Là cậu hả?”
Anh và Tiểu Giang ngồi song song với nhau, vừa ăn vừa nghe Tiểu Giang nói.
Tiểu Giang tu bia ừng ực.
Lý Cường hạ đũa xuống, vỗ nhẹ vai bạn, “Sao thế, nhìn như thất thần vậy?”
“Hừ!” Tiểu Giang bỏ chai bia xuống lắc đầu, “Hôn nhân, cũng là nấm mồ của người đàn ông… Cô ơi cho thêm két nữa!”
“Sao nào?”
“Người anh em, hãy nhớ kỹ: Không có dũng khí và lòng tin tuyệt đối đâu, đừng bao giờ tùy tiện kiếm một em rồi kết hôn!”
“Ha ha! Lại một người đau khổ vì hôn nhân!”
“Nghe nói cậu cũng sắp bị chôn dưới mồ còn gì?”
Lý Cường nhíu mày, “Ăn nói linh tinh, không chúc được một câu. Thiếp cưới gửi đến nhà cậu rồi đấy, bà vợ nhận rồi.”
“Lại bà vợ tôi, đừng nhắc đến nữa!”
Lý Cường nhận két bia từ tay người phục vụ rồi hỏi bằng giọng nghi ngờ: “Hả?”
Tiểu Giang: “Đàn ông lấy vợ vì điều gì? Ban đầu nếu không phải ông bà già giục giã thì tôi đã chẳng lấy vợ sớm thế đâu?”
“Năm ngoái thấy hai người còn ngọt ngào với nhau lắm mà!”
“Cậu phải nhớ kỹ điều này: Người đàn ông vì hiểu lầm mà kết hôn, vì hiểu ra mới chia tay.”
“Xem ra cuộc sống hôn nhân của cậu không thuận lợi lắm!”
“Hiện thực và tưởng tượng cách xa nhau lắm, thật đấy!”
Lý Cường lắc đầu cười khổ não, “Tôi cũng vậy, nếu không phải vì ông bà già, tôi đã chẳng lấy. Tự mua dây buộc mình!”
“Vậy cậu phải suy nghĩ cho kỹ. Nếu chỉ vì ba mẹ thì đừng cưới. Sau này người phải chịu là mình mà, nhớ đấy!”
Bóng đêm bên ngoài cửa hiệu càng dày đặc hơn, dường như đang ôm, đang cất giấu điều gì đó.
Lý Cường ngồi xuống ghế, nhìn đăm đăm vào màn hình máy tính.
Lưu Đầu Nhi bước vào, “Này, đi cùng mình gặp khách hàng!”
Lý Cường nhìn đồng hồ, “Vẫn còn sớm mà sếp.”
“Đi muộn để khách phải đợi thì thất lễ lắm, mà đây lại là khách sộp. Tổng
tài của tập đoàn Phượng Hoàng… Không hiểu sao lại tự tìm đến chỗ mình
nữa, đúng là vận tài rơi từ trên trời xuống, mình phải hầu hạ cẩn thận
mới được.”
Anh lấy lại tinh thần đứng dậy luôn, “Vâng!”
Trong quán trà nghệ thuật, lác đác đã có mấy khách ngồi.
Lý Cường và sếp nhìn tìm chỗ ngồi.
Lý Cường gọi to: “Cho một bình trà Long Tĩnh và bốn chén nhé!”
“Vâng, vâng!” Tiếng người phục vụ nữ vang lên, đẩy xe tới gần, hóa ra chính là cô vợ cũ của sếp anh.
Lý Cường nhìn thấy cô, vội đứng lên nở nụ cười nhưng không biết nói gì nữa.
Sếp anh đang mải nhìn ra bên ngoài nên cũng không biết gì.
Tư Tư đặt bình trà và cốc xuống bàn rồi lại đẩy xe đi.
Lý Cường ngồi xuống, lấy cánh tay đẩy nhẹ vào sếp, “Sao sếp không chào cô ấy một tiếng?”
Lúc này Đầu Nhi mới quay đầu lại, “Tôi giữ thể diện cho cô ấy, trước mặt
mình thế này sợ cô ấy khó xử. Mà cũng khó xử cho tôi, để vợ đi làm
chuyện thế này còn ra gì nữa.”
“Nhưng đây là quán trà cao cấp, đãi ngộ cũng tốt mà?”
“Tốt cái… Lúc đầu mới chia tay, tôi đưa cô ta tiền nhưng cô ta một mực trả
lại, rồi nói sẽ hùn vốn đi kinh doanh. Hóa ra đến đây làm phục vụ, xấu
mặt chết đi được.”
Lý Cường không hiểu, “Đây cũng không phải là nơi hạ đẳng gì, dù sao cũng là cô ấy tự lực cánh sinh kiếm sống mà!”
“Trà Long Tĩnh ở đây ngon lắm, mình lấy một bình trước nhé!”
Lý Cường nghe thấy giọng nói quen thuộc vang lên liền ngoái đầu lại nhìn.
Hóa ra là Tiểu Mỹ và Bình Tử, hai người thấy anh thì gật đầu chào.
Khi ấy, cửa lại mở ra, một người nữa bước vào. Lý Cường giật mình vì nhìn người đó rất quen.
Đầu Nhi hạ thấp giọng: “Là Đỗ Giang phải không?”
Lý Cường khi ấy mới nhớ ra, Đỗ Giang vốn là một đạo diễn quảng cáo khá có
tiếng. Dạo gần đây hình như anh ta còn chuyển sang quay cả phim truyền
hình.
Đang suy nghĩ viển vông gì thì Đỗ Giang tiến lại gần phía
hai người. Một mùi rượu khá mạnh xông tới, chắc người này cũng vừa ăn
uống ở đâu về.
Đỗ Giang bước qua, ngồi gần chỗ Lý Cường, đó là chỗ đối diện với Tiểu Mỹ và Bình Tử.
Lý Cường bây giờ mới nhớ ra hai người này đang có mấy cuốn sách rất bán
chạy, chuẩn bị chuyển thể thành phim, người đứng ra đầu tư chính là anh
trai của Tiểu Mỹ.
Đỗ Giang và Tiểu Mỹ hàn huyên một lúc, bắt đầu nói đến phim.
Người nữ phục vụ đẩy xe tới gần và rót trà.
Tiểu Mỹ đưa mấy cuốn sách cho người phục vụ, “Chị mang sách cho ông chủ nhé. Nói quyển này là của Lâm Tiểu Đường. Còn hai quyển này là của tôi.”
Người nhân viên vui vẻ nhận sách và nói bằng giọng vùng Đông Bắc đặc sệt:
“Ông chủ có dặn chúng tôi rồi, chỉ cần cô đến sẽ mời trà.”
Tiểu Mỹ cười, “Vậy tôi không khách khí nữa.”
Đỗ Giang ngồi im mãi không nói gì cũng thấy nhạt nhẽo, thấy hai người đã
nói lời cáo biệt nhau thì đột nhiên hỏi: “Cô đến từ vùng nào của Đông
Bắc?”
“Đại Liên.”
“Chính là quê tôi!”
Cô nhân viên phục vụ mỉm cười.
“Sao cô lại tới đây? Nhìn cô như thế cũng có thể kiếm được một anh chàng giàu có nào đó, việc gì phải chịu vất vả?”
Cô gái vẫn tiếp tục cười, “Tôi vẫn đang đi học, làm thêm để kiếm tiền đóng học thôi. Con gái mà, phải độc lập chứ!”
“Đúng vậy. Nhưng một cô gái thế này từ vùng Đông Bắc đến đây chịu khổ thì đáng tiếc quá!”
Cô gái không nói gì.
“Nếu năm đó ba tỉnh không được hoàn trả lại thì có lẽ bây giờ chúng ta mang
quốc tịch Nhật Bản rồi. Một người thế này làm sao phải chịu cơ cực chứ,
không khéo đã sớm lấy chồng rồi…”
Bầu không khí khi đó như bị ngưng đọng lại.
Cô gái lẳng lặng nhìn Đỗ Giang.
Anh đang vừa cúi xuống đọc kịch bản, vừa nhâm nhi tách trà không nhận thấy điều gì.
Lý Cường và Đầu Nhi quay sang nhìn nhau, họ có thể nhận thấy được ánh mắt khinh bỉ của đối phương.
Bình Tử hơi ngẩn người ra, rồi đột nhiên khuôn mặt anh bừng vẻ phẫn nộ, anh đứng dậy nắm chặt nắm đấm tay.
Đỗ Giang vẫn mải mê đọc kịch bản không hay biết.
Bình Tử phẫn nộ giành quyển kịch bản từ tay Đỗ Giang ra. Khi ấy Đỗ Giang mới ngẩng đầu lên vẻ mặt ngỡ ngàng, “Anh làm gì vậy?”
Bình Tử dùng hai tay xé nát vụn quyển kịch bản ra, những vụn giấy bay tứ
tung khắp nơi. Xé xong, anh quay ra nhìn Đỗ Giang bằng ánh mắt hằn học
rồi quay người bước đi.
Tiểu Mỹ từ từ bước dậy rồi lạnh lùng
nói: “Ông Đỗ, đây là lần thứ hai ông nói như vậy trước mặt tôi, ông vẫn
ăn nói rất hùng hồn. Lần trước tôi nói khó chịu, vào nhà vệ sinh rồi ra
đi không lời chào, cũng là bởi muốn giữ thể diện cho ông. Nhưng lần này
rõ ràng ông không phải vì say mà nói đùa nữa, xem ra những lời này với
ông là thường xuyên. Xin lỗi, chúng ta không thể hợp tác được nữa.”
Đỗ Giang khi ấy thấy quá rối ren, vẻ mặt không hiểu chuyện gì, “Cô nói
những lời như vậy tức là chúng tôi đã đắc tội với cô rồi sao?”
“Xin lỗi cho tôi thất lễ.” Nói xong cô cũng bỏ đi luôn.
Đỗ Giang hết sức kinh ngạc, chạy đuổi theo Tiểu Mỹ và hỏi: “Rốt cuộc có chuyện gì thế?”
Cô không quay đầu lại, cứ thế bước đi.
Đỗ Giang vẫn đứng nguyên chỗ cũ nhưng vẻ mặt vô cùng hoang mang.
Người nữ phục vụ vẫn đứng ở đó, nhìn Đỗ Giang bằng ánh mắt sắc lạnh, hồi lâu
cô mới cất lời: “Thưa ông, ông muốn sùng bái mọi thứ của Tổ quốc mình
thế nào cũng được, tùy ông, đó cũng là quyền của ông. Nhưng ông không có quyền kéo theo tất cả mọi người của quê tôi, ít nhất bây giờ ông cũng
không mang quốc tịch Nhật. Mong rằng những lời nói của ông đừng bao giờ
kéo theo người vùng Đông Bắc chúng tôi, cũng đừng bao giờ sỉ nhục người
vùng Đông Bắc!”
Đỗ Giang dường như đã có chút bừng tỉnh.
Cô gái phục vụ lại nhìn anh bằng ánh mắt khinh thường rồi đẩy xe đi.
Đỗ Giang ngồi đơ ở chỗ cũ một lúc, thấy tâm trạng vô cùng chán chường bèn đẩy cửa bước ra ngoài.
Lý Cường nhìn theo bóng dáng Đỗ Giang rồi chợt nghĩ đến Bình Tử – một
người tính khí ôn hòa từ trước đến nay, nghĩ tới Tiểu Mỹ – cô gái theo
chủ nghĩa thực dụng và cô nhân viên phục vụ nhã nhặn. Bỗng dưng anh thấy dâng lên sự tôn kính.
“Không được.” Đầu Nhi bỗng nhiên nói thầm một câu rồi đứng dậy.
Lý Cường như hồi tỉnh lại, “Sếp định đi đâu?”
“Tôi phải nói chuyện với cô ta rồi tìm cho cô ta một công việc tử tế, nếu không con trai tôi lại chịu khổ cả đời.”
Lý Cường kéo tay Đầu Nhi, “Thôi sếp ạ, cô ấy không muốn sống dựa vào sếp
nên mới ra ngoài đi làm như vậy. Phụ nữ nhiều khi nghĩ, nhận tiền của
đàn ông lại phải nhìn sắc mặt họ để sống.”
Đầu Nhi cố gắng gạt
tay Lý Cường, “Nhưng tôi cũng phải nói với cô ta. Nếu phải xem xét ý tứ
của tôi thế nào thì không phải đi ra ngoài làm cũng thế sao? Thà rằng
chỉ phải chịu một mình tôi. Phải nói với cô ta mới được…”
Lý Cường kéo mạnh tay hơn: “Giang Hồ đến rồi ạ!”
Một người đàn ông mặc vest chân đi giày da đẩy cửa bước vào, anh nhìn thấy
Tư Tư (chính là cô nhân viên phục vụ cũng là vợ cũ của Lưu Đầu Nhi) thì
mỉm cười. Tay cầm bó hồng nhung, anh tiến lại gần cô hơn, anh chính là
Tổng tài của Tập đoàn Phượng Hoàng.
Nhìn từ phía xa, Đầu Nhi và Lý Cường đang há hốc mồm kinh ngạc.
Tư Tư nhận bó hoa, hơi cúi đầu: “Em cảm ơn!”
Giang Hồ cũng mỉm cười: “Em lại đến làm mẫu cho nhân viên phải không?”
Tư Tư gật đầu, mỉm cười rất tự tin, “Gần đây kinh doanh cạnh tranh khốc
liệt lắm, quán trà muốn tồn tại được thì phải nâng cao tay nghề của nhân viên. Làm chủ cũng phải giương cờ đi đầu mà anh.”
Giang Hồ vỗ
nhẹ vào vai cô: “Để anh giới thiệu cho em một công ty quảng cáo, anh
thấy họ cũng có nhiều ý tưởng lắm. Vậy nên mới mời họ tới đây, tiện thể
em gặp luôn!”
Tư Tư cười: “Anh vất vả rồi!”
Lý Cường trợn mắt há mồm quay đầu lại, phát hiện Đầu Nhi cũng quay lại chỗ của mình rồi.
Lý Cường không dám nói gì, chỉ ngồi im tại chỗ cùng Đầu Nhi đợi cuộc nói chuyện của hai người kết thúc.
Đầu Nhi nhấc tách trà lên, ngửa đầu uống cạn như uống rượu. Đột nhiên anh lại cúi xuống, che miệng lại, đỏ mặt tía tai ho khan.
Tiểu Mỹ đang dựa người vào ghế gọi điện thoại.
Bên ngoài hành lang của văn phòng, mọi người cũng lần lượt kéo nhau ra về.
Văn Văn hơi cúi đầu thu dọn bàn làm việc, vẻ mặt có chút đăm chiêu.
“Alo, Văn Văn à!” Tiểu Mỹ nói trong điện thoại như hét lên, “Tối nay Đường
Đường có mời mấy người bạn trong nghề đến mở Party mừng sách mới bán
chạy ở nhà đấy, cậu thu dọn nhanh lên rồi về. Bình Tử đang nấu ăn!”
Văn Văn cầm tài liệu trong tay, “Mình…”
“Ôi, mình quên mất!” Tiểu Mỹ vỗ vỗ vào đầu mình, “Văn Văn là hoa đã có chủ
rồi, làm sao ung dung được như mình chứ. Thôi được rồi, bọn mình tự chơi vậy!”
Văn Văn ngừng tay, trong mắt lóe lên tia cô đơn.
Tiểu Mỹ tiếp tục: “Biết cậu phải đi thu dọn nhà mới rồi. Thôi mình đi trước
vậy. Nếu tối muộn không về được thì nhắn tin cho mình nhé, mình sẽ khóa
cửa vậy!” Nói xong cô gác máy luôn.
“Ơ…” Văn Văn muốn nói điều gì đó nhưng Tiểu Mỹ đã đi rồi.
Lý Cường đi một mình trên đường, tay cầm điện thoại, mắt nhìn chằm chằm vào màn hình.
Văn Văn đang đi ở đường đối diện nhưng đi ngược hướng với Lý Cường, tay cô cũng cầm điện thoại và đang nhìn màn hình.
Hai bên đường, mỗi người bước ngược lại nhau nhưng đều cúi đầu nhìn điện thoại.
Một chiếc xe bus chạy như bay qua, ngăn cách hai người.
Lý Cường và Văn Văn cùng đẩy cửa bước vào phòng.
Lý Cường chỉ tay vào bộ ghế salon màu kem, vẻ mặt không vui, “Cái này…”
Văn Văn không nhìn anh rồi buông một câu: “Bộ này ba mẹ anh mua tặng đấy!”
Lý Cường tức giận nói: “Màu kem này là ý của em phải không? Em chống đối lại anh thấy thích lắm à?”
Văn Văn lườm anh, đi thẳng vào phòng làm việc.
Trong phòng, hai chiếc máy tính màn hình tinh thể lỏng để đối diện nhau trên cùng một chiếc bàn.
Anh chỉ tay vào bàn: “Thế này là ý gì? Phòng đã chật lại để hai máy?”
Cô thở dài, “Anh có máy lẽ nào em không cần? Anh cần máy viết báo cáo thì em không cần viết bài chắc?”
Vẻ mặt anh không vui, “Em cần viết bài thì lấy máy anh cũng được. Nhìn
này, bàn thế này để hai máy quá chật chội! Kiểu gì cũng ảnh hưởng đến
sáng tạo của anh, em hiểu không?”
Văn Văn hừ một tiếng, “Thế mới lạ chứ, anh cần thì lấy máy em. Em cũng thấy bất tiện!”
“Máy anh nhiều file lắm, muốn dùng máy em lại phải sang cũng rắc rối.
Hơn nữa ở tòa soạn em đã dùng máy rồi, về nhà còn dùng gì nữa?”
Cô đến bên máy tính, di chuột giọng bực bội, “Anh nói gì hả? Máy anh nhiều file còn máy em toàn rác rưởi chắc? Anh phải tăng ca làm thêm báo cáo
thì em cũng về nhà viết bài chứ. Anh nói ảnh hưởng đến sáng tạo của anh
thì chắc không ảnh hưởng đến nguồn cảm hứng của em? Gần đây em còn phụ
trách thêm chuyên đề nữa, em không dùng máy tính làm sao được?”
“Nếu diện tích phòng lớn một chút thì để hai máy cũng được, nhưng đằng này lại nhỏ thế này.”
“Hừ, anh lại tranh thủ lôi chuyện cũ ra nói hả? Lại trách em biến giấc mộng
phòng lớn của anh thành phòng ngủ?” Nói xong cô vứt chuột xuống rồi bỏ
ra ngoài.
Lý Cường nhặt con chuột lên hét lớn: “Đúng là ương ngạnh!”
Anh và cô sóng bước vai nhau đi trên đường.
“Văn Văn, em đã đọc chuyện cổ tích này chưa?”
“Chuyện gì?”
“Đàn ông làm chuyện gì cũng đúng.”
“Lại mấy chuyện thuyết giáo. Dạy phụ nữ làm thế nào để thuần phục. Em xem cũng chán rồi.”
“Em lại thế rồi!”
“Lẽ nào không đúng sao?”
“Anh thấy trong chuyện này ít nhất cũng dạy con người cách hòa hợp với nhau đấy.”
Văn Văn dừng bước, quay người hẳn lại, “Cái gì mà hòa hợp với nhau? Lẽ nào
anh giết người phóng hỏa em cũng phải giơ tay tán thành sao?”
Lý Cường cũng dừng lại, “Em lại thế rồi. Biết anh không có ý đó nhưng cố tình thích xuyên tạc phải không?”
“Đàn ông thì đương nhiên sẽ viết truyện “Đàn ông làm gì cũng đúng” rồi.
Tương lai em cũng sẽ viết truyện “Phụ nữ làm gì cũng đúng”, anh thấy thế nào?”
Lý Cường nhíu mày, “Cái này là gì với gì chứ?”
Cô nhún vai, “Chẳng có gì cả! Đàn ông viết truyện thì đương nhiên sẽ nói
mình đúng. Nhưng nếu phụ nữ viết thì có thể sẽ đứng ở góc độ khác để
nói. Em viết sách bao năm, giao tiếp nhiều với văn sỹ nên sẽ có lập
trường không giống nhau!”
Lý Cường thở dài: “Sao mình cứ cãi
nhau không ngừng vậy? Sớm muộn rồi cũng chia tay sao không tôn trọng lẫn nhau để sống mấy ngày yên bình?”
Văn Văn cười lạ lùng, “Tôn
trọng lẫn nhau. Lẽ nào mỗi khi anh tan sở về nhà em phải quỳ trước cửa,
cơm bưng nước rót hầu hạ anh?”
Trong ánh mắt anh lóe lên những tia mệt mỏi rồi lắc đầu.
Cô trừng mắt nhìn anh rồi nói từng chữ một, “Xin lỗi, chắc làm anh phải
thất vọng rồi. Em không thể tán thành anh mọi chuyện được. Em thấy mình
phải có quan điểm riêng của mình!”
Hai chiếc điện thoại cùng lúc vang lên.
Cô và anh mỗi người đứng một bên nghe điện thoại.
Lý Cường: “Sếp ạ? Không có chuyện gì ạ. Đi uống một chén ạ? Vâng sếp đang ở đâu ạ?”
Văn Văn: “Đường Đường à? Mọi người đang ở đâu? Được rồi tí mình qua!”