Đọc truyện Không Hòa Hợp FULL – Chương 101
Đúng là được nhặt ở phía Tây thật.
Hạng Tây không tính là người hay khóc, nhưng gần đây tần suất Trình Bác Diễn thấy cậu khóc càng ngày càng nhiều, chắc tưới nước nhiều quá rồi.
Trình Bác Diễn nhìn Hạng Tây vẫn luôn đang thò đầu ra ngoài nhìn ngoài cửa sổ, chắc chắn là khóc rồi, nhưng không muốn bị anh nhìn thấy.
“Có muốn ăn chút gì không?” Trình Bác Diễn hỏi, “Anh dẫn em đi ăn nhé?”
“Muốn ăn bánh kem, bánh kem lạnh,” Hạng Tây vừa xoa mắt vừa quay đầu, “Ôi giờ gió lớn quá, nãy vừa mới thấy có con chó cũng thò đầu ra trên cái xe kia, anh nói xem nó có khó chịu hay không……”
“Không phải hỏi em là được rồi sao, Hạng Chó Con cũng hóng gió được năm phút rồi, đến lỗ tai cũng bị thổi bay mất.” Trình Bác Diễn nói.
“Anh lái xe đi, nói nhảm nhiều thế,” Hạng Tây hít mũi, “Giờ trời chuyển lạnh rồi à.”
“Ừ, đến lúc bồi bổ rồi,” Trình Bác Diễn nói, “Cuối tuần em về nhà với anh đi, chắc mẹ anh muốn mua không ít đồ đưa qua cho bà nội đấy.”
“Được,” Hạng Tây gật đầu, “Đi mua với dì à?”
“Đúng vậy,” Trình Bác Diễn cười cười, “Lần trước anh có bảo sẽ kể với mẹ chuyện của em mà vẫn chưa đi, bây giờ chú Bình với Nhị Bàn bị bắt rồi thì cũng dễ nói, nếu vẫn còn hai nghi phạm bỏ trốn, không yên tâm được.”
“Anh nói bớt bớt lại chút,” Hạng Tây kéo dây an toàn, “Đừng nói gì hết, anh cứ nói là chú Bình là cầm đầu đám côn đồ là được, mấy cái khác cũng đừng nói, lâu lâu cũng phải học gạt người, có cần em dạy anh không.”
Trình Bác Diễn nhìn cậu một cái, cười cả nửa ngày: “Anh biết mà, anh định hai người này bị bắt rồi thì bịa lời nói dối mới trót lọt được.”
“Ừm, dù sao anh cũng nghĩ kỹ rồi, hay là để thầy Hạng chuyên lừa người dạy anh, đây là chuyên ngành của thầy Hạng đấy.” Hạng Tây cười ha ha nói.
Trình Bác Diễn không nói gì, trước kia lúc Hạng Tây nói lời này sẽ cố gắng tỏ ra mình không hề gì, muốn che giấu đi việc mình luôn để ý quá khứ, nhưng bây giờ đột nhiên lại không thấy cảm giác này nữa.
Có lẽ là vì chú Bình và Nhị Bàn đã bị bắt, sẽ không còn ai uy hiếp được cậu, sẽ không còn cái gì khiến cậu bất an, bây giờ cậu nói ra những lời này, chỉ có thản nhiên.
Thấy cậu thay đổi được thế này, Trình Bác Diễn bỗng thấy mũi mình hơi xót.
Đã lâu thế rồi, cuối cùng Hạng Tây cũng có thể chân chính thản nhiên đối mặt với những bóng tối luôn vướng mắc trong lòng.
Có một loại xúc động, vì thấy hạt giống nhỏ rau bắp cải được chôn trong chậu, mỗi ngày tưới nước bón phân đón nắng, cuối cùng cũng nảy mầm.
“Muốn ăn bánh kem phải không?” Trình Bác Diễn nói, “Vậy thì đi ăn thôi, con đường đến bệnh viện có một tiệm vô cùng lớn.”
“Là bánh kem lạnh.” Hạng Tây nhấn mạnh.
“Được.” Trình Bác Diễn cười, gật đầu.
Giờ này thì bánh kem lạnh cũng hết rồi, đến tiệm kia thì đã không còn nữa, Trình Bác Diễn nhìn thời gian, thấy còn chưa quá trễ, thế là lái xe chở Hạng Tây đi tìm, thấy tiệm bánh nào thì dừng lại hỏi.
Cuối cùng đến con đường không biết đường gì cách nhà gần tám mươi dặm, tên tiệm bánh kem rất có duyên, tên là Cửa hàng bánh Tây của chú Trình…….
“Tiệm của chú con kìa,” Trình Bác Diễn hỏi nhân viên tiệm bánh còn bánh kem lạnh hay không thì mới dừng xe tại ven đường, “Xem có giảm giá cho ba con không.”
“Em còn muốn uống bình sữa chua.” Hạng Tây vui vẻ nhảy xuống xe.
“Muốn uống sữa lừa anh cũng đi tìm với em.” Trình Bác Diễn nói.
“………Em không muốn uống sữa lừa.” Hạng Tây nhìn anh.
Hạng Tây đi vào tiệm bánh, bên trong chỉ có một nhân viện, cậu dạo một vòng: “Bánh kem ở đâu vậy?”
“Bên này ạ,” Nhân viên chỉ quầy lạnh bên cạnh, “Có mấy loại đấy ạ.”
“Quản lý của các cô họ Trình à,” Hạng Tây nằm nhoài lên quầy nhìn bánh kem bên trong, giá cả không rẻ, bình thường cậu không nỡ bỏ ra hai ba mươi tệ mua một cái bánh kem nhỏ chưa bằng cái bàn tay thế này, “Anh em của ông ấy đến này.”
“Hả?” Nhân viên ngẩn người, “Quản lý của chúng tôi họ Vương.”
“Vậy thì không đúng rồi, tiệm các cô tên là Chú Trình, vậy mà quản lý lại là Lão Vương nhà bên?” Hạng Tây quay đầu nhìn Trình Bác Diễn, “Người ta họ Vương kìa.”
“Chú Trình là đại lí,” Nhân viên cười, “Trong thành phố chúng tôi còn mấy tiệm nữa, nhưng ông chủ cũng không phải họ Trình.”
“Đừng keo kiệt nữa, nhanh chọn đi,” Trình Bác Diễn nói, “Có sữa chua không, lấy chung luôn đi.”
“Vậy lấy cái hình bông hoa màu hồng này đi,” Hạng Tây chỉ chỉ, “Sữa chua có vị táo tàu không?”
“Có ạ.” Nhân viên lấy một bình sữa chua táo tàu đến.
Vào trong xe, Hạng Tây thoải mái gác chân lên trước xe, uống một ngụm sữa chua ăn một miếng bánh.
Sau khi ăn được hai miếng, cậu đưa bánh đến bên miệng Hạng Tây, “Anh liếm cái bông hoa hồng nhỏ này đi, em không động đậy đâu, để cho anh đó.”
“Sao lại chọn bánh có bông hoa màu hồng nhỏ vậy.” Trình Bác Diễn liếm bông hoa.
“Nhìn đẹp đó,” Hạng Tây nói, “Không phải anh thích màu hồng sao?”
“Không có cảm giác gì đặc biệt.” Trình Bác Diễn cười cười.
“Vậy anh thích màu gì?” Hạng Tây lập tức hỏi tới, coi như là bắt được cơ hội hỏi màu sắc.
“Không có màu gì đặc biệt thích…… Xanh lá? Cảm thấy rất thoải mái, lúc anh đến phòng trà của sư phụ em, nhìn đồi trà thấy dễ chịu lắm.” Trình Bác Diễn nói.
“Vậy sao anh không có áo xanh quần xanh lá giày xanh lá thế?” Hạng Tây vừa ăn vừa hỏi.
“Em hỏi mấy cái này à,” Trình Bác Diễn nghĩ ngợi, “Màu trắng màu đen màu xanh biển, đây là những màu sắc thông thường.
Mẹ anh có mua cho anh một cái áo sơ mi màu hồng, giờ vẫn còn treo trong tủ chưa mặc bao giờ.”
“Xanh biển là xanh biển đậm á hả?” Hạng Tây hỏi, đồng hồ ngày hôm đó đúng là có cả màu đen lẫn màu xanh biển, nhưng riêng màu xanh biển thì có hai loại.
“Ừ, anh mặc màu xanh nhạt như thế nào, em dám nhìn không.” Trình Bác Diễn cười.
“Anh mặc màu gà tây em cũng dám nhìn.” Hạng Tây cười nói, vậy thì lấy màu xanh biển đậm thôi, nhìn rất trầm ổn lại không quá chìm, chắc là rất thích hợp với người trong ngoài bất nhất như Trình Bác Diễn.
Về đến nhà Hạng Tây cảm thấy rất buồn ngủ, nhưng vẫn cố xem hết thời sự buổi tối, trong tin tức không nói kỹ, chỉ nói là hai nghi phạm đang lẩn trốn đã bị cảnh sát bắt được, địa điểm ở ngay ngoại ô thành phố, cũng không nhắc đến làm sao tìm được, có lẽ là từ Đại Kiện.
Trước đó Trình Bác Diễn giúp cậu tra, chuyện chú Bình và Nhị Bàn chế ma túy, chắc sẽ bị xử tử.
Hạng Tây ngẫm lại rồi cảm khái, chú Bình và Nhị Bàn cũng không biết là không ra ngoài được, hay là không dám ra khỏi thành phố, hay là cảm thấy nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất, thế mà lại trốn ở nơi gần như vậy………
Sau khi thời sự phát hết, cậu ngửa đầu dựa vào sofa, nhắm mắt lại, trong lòng nhẹ nhõm, tâm tình đương nhiên cũng có chút phức tạp.
Nếu cuối cùng mình không chạy đi, thì bây giờ sẽ có kết cục như thế nào.
Ngồi tự tại trong trà trang pha trà, trên đường về thì ăn bánh kem uống sữa chua, về đến nhà dựa vào sofa xem TV…….
Nghĩ mãi nghĩ mãi cậu lại cười mấy tiếng.
“Anh đi tắm trước đây,” Trình Bác Diễn đứng dậy, “Em tắm sau nhé?”
“Ừm.” Hạng Tây đáp lại, bây giờ trời lạnh, thực ra cậu hơi lười tắm.
Sau khi Trình Bác Diễn đi ra thì vào phòng ngủ đọc sách, cậu vô phòng tắm đi một vòng, thay đồ ngủ, sau đó lén lút muốn chuồn vào phòng ngủ đi ngủ.
“Quên lấy đồ hả?” Trình Bác Diễn ngước mắt nhìn cậu.
“Có đâu, đã thay rồi nè.” Hạng Tây kéo áo ngủ của mình.
Hạng Tây nhếch khóe môi: “Còn chưa tắm mà đã thay sang áo ngủ rồi à?”
“Em…..tắm xong rồi mà,” Hạng Tây đi đến bên giường, “Buồn ngủ quá, em ngủ trước đây.”
“Em có tin anh lột sạch em ném vào phòng tắm không?” Trình Bác Diễn đặt sách xuống nhìn cậu, “Không có tiếng gì hết, thế mà tắm xong rồi à?”
“Hôm nay tắm hơi tùy ý chút…..” Hạng Tây còn muốn tranh cãi.
Lúc đang định nằm lên giường, Trình Bác Diễn nhảy dựng lên tiến một bước bắt lấy tay cậu, xách cậu lên.
“Này này này……” Hạng Tây liên tục hô, cau mày lại, “Tay tay tay, đau…….
Thương thế của em còn chưa tốt hẳn đâu đó đó đó đó……..”
“Lúc anh mới quen em đã muốn nói rồi, mà vẫn chưa có cơ hội,” Trình Bác Diễn dắt tay cậu không buông, “Anh đăng ký cho em một lớp diễn xuất nhé? Anh cảm thấy em đi diễn kịch chắc chắn có tiền đồ hơn pha trà nhiều đấy.”
“Hả?” Hạng Tây quay đầu nhìn anh.
“Nếu không phải anh đã xem qua phim chụp của em, biết tay mình dùng lực thế nào,” Trình Bác Diễn nói, “Chắc chắn đã tưởng làm em đau rồi.”
“Sao anh lại biết không làm đau, anh vừa nhấc tay lên là có thể tháo khớp tay người ta đó.” Hạng Tây nhíu chặt lông mày.
“Chính là vì anh có thể tháo khớp tay nên anh mới biết chắc chắn không làm em đau,” Trình Bác Diễn kéo cậu lại, “Đúng vững nào, nếu đau thật thì còn có thể treo trên cánh tay anh thế này sao?”
“À em……” Hạng Tây tranh cải muốn cố gắng giả vờ một chút, nhưng Trình Bác Diễn đã lấy một bộ đồ ngủ từ tủ quần áo ra cho cậu, đẩy cậu đi đến phòng tắm, “Số em khổ thật.”
“Số anh mới khổ,” Trình Bác Diễn nói, “Nãy anh mới ngồi lên giọt canh xem TV kìa.”
Hạng Tây nghĩ ngợi rồi cười: “Mai em đi tìm cảnh sát Trương giúp anh xóa sạch.”
“Gì mà giúp anh xóa, cũng có phải anh làm đâu.” Trình Bác Diễn sửa lại.
“Rồi, về rồi em xóa, được chưa?” Hạng Tây nói.
“Ngoan,” Trình Bác Diễn xoa đầu cậu, “Có cần ba giúp con tắm không?”
“Không cần!” Hạng Tây nhanh chóng đẩy cửa vào phòng tắm, “Ba đi đọc sách đi! Nhanh chóng học cho giỏi để cứu người đi.”
Mặc dù rất không muốn tắm, nhưng vẫn phải cố tắm xong, mà còn rất dễ chịu.
Đặc biệt Trình Bác Diễn còn mở cửa sổ phòng ngủ ra, lúc đi ra phòng tắm một cơn gió mát thổi lên người, có cảm giác mát mẻ thoải mái.
Cậu chạy vào phòng ngủ, nhảy lên giường, kéo chăn qua quấn lên người, lăn qua lăn lại mấy lần trên giường, bọc mình thành một cái ống: “Dễ chịu quá.”
“Nãy có người không muốn tắm đâu.” Trình Bác Diễn tắt đèn bàn, cũng nằm lên giường.
“Ôi, cảm giác mùa đông sắp tới rồi,” Hạng Tây nhe răng với anh, “Anh nghe xem.”
Trình Bác Diễn định hỏi nghe cái gì, bên tai truyền đến tiếng răng Hạng Tây đánh nhau lập cập, anh giật mình: “Em lạnh đến thế à? Có phải bị sốt rồi không?”
“Không,” Hạng Tây cười, lại lập cập cho anh nghe mấy lần nữa, “Đây là một kỹ năng khác của em, trời có 40 độ em cũng có thể tạo ra tiếng này.”
“Kỹ năng này có ích gì?” Trình Bác Diễn cười.
“Giả vờ đáng thương đó, chú ơi, anh ơi, bác trai bác gái ơi,” Hạng Tây lại vừa va răng lập cập vừa nói, “Con sai rồi, con thật sự không còn cách nào nữa mới…..trộm bóp tiền của chú…….con lạnh quá……”
Trình Bác Diễn nghe thấy Hạng Tây nói tình cảm dạt dào thế nào, vừa buồn cười lại thấy đau lòng, xoay người ôm lấy cái ống Hạng Tây, vỗ về: “Vậy mùa hè không dùng chiêu này được đâu nhỉ?”
“Có lúc cũng dùng được, sợ đến mức hai hàm răng đánh nhau nè, xin chú đừng đánh con đừng đánh con, ba con bệnh rồi……” Hạng Tây đập răng nói xong thì cười, sao đó lại thở dài, “Nghĩ lại cũng mắc cười thật, đúng là kiểu người gì cũng có, lúc anh chỉ có thể sống, tự trọng mặt mũi đạo đức gì đó đều có thể vứt hết đi, cũng không phải là vứt đi, mà căn bản là không có.”
“Em có.” Trình Bác Diễn nói.
“Ừm,” Hạng Tây nghĩ ngợi, “Em có, trước kia em cất nó vào trong cái hộp nhỏ……..
Anh cất cái hộp của em chưa?”
“Cái hộp sắt nhỏ kia à, ở trong tủ đấy,” Trình Bác Diễn nói, “Muốn xem không?”
“Không muốn,” Hạng Tây cười cười, “Trước kia không phải lúc nào em cũng xem, đều là những thứ đồng nát thôi, dùng để nhớ kỹ chính mình, có một người tên là Tiểu Triển, cậu ấy có vé xem phim, trên đó còn có ngày tháng, cậu ấy còn có sách, nhưng chưa từng đọc…….
Dù sao chỉ có mấy thứ đó thôi, nhớ tới thì nhìn xem, bây giờ em không cần dùng chúng để chứng minh bản thân, cứ coi như là kỷ niệm đi.”
“Cứ coi như không có gì cả, thì vẫn còn anh đây,” Trình Bác Diễn nhéo tai cậu, “Anh nhìn thấy em, nhớ tới em, đau lòng em, biết em từng làm gì, từng nói gì, thích cái gì, sợ cái gì…… Đúng không?”
“Ừm,” Hạng Tây trở người đối mặt với anh, “Anh còn ghen nữa.”
“Đúng thế,” Trình Bác Diễn chậc một tiếng, “Nhưng Hồ Hải cũng rất tốt.”
“Đúng là rất tốt,” Hạng Tây cọ chóp mũi lên môi anh, “Nhưng anh đừng có mơ em nói bà chủ Bành tốt.”
“Không cần em nói cô ấy tốt, cô ấy có tốt hay không không liên quan gì đến tụi mình,” Trình Bác Diễn nói, “Nếu em thật sự muốn tiếp tục làm ở Vân Thủy, cô ấy sẽ tính tiền theo giờ cho em, sau đó em tích tiền, tích đủ tiền rồi thì bao nuôi anh, là được rồi.”
Hạng Tây cười cả buổi: “Mỗi ngày anh ở nhà lau sàn hả?”
“Đúng vậy, anh nói em nghe, nếu không phải anh đi làm mệt quá, thì mỗi ngày anh có thể lau nhà từ trên xuống dưới hai lần đấy,” Trình Bác Diễn cười nói, “Đáng tiếc vẫn chưa thể thực hiện mục tiêu này…… Đúng rồi, ngày mai em xóa sạch vết cạnh rồi sẵn tiện lau nhà một lần luôn đi.”
“Đó gọi là sẵn tiện à?” Hạng Tây thở dài.
“Là sẵn tiện đó, xóa vết canh xong thì lau sàn luôn, không phải là sẵn tiện sao,” Trình Bác Diễn hôn cậu một cái, “Nếu sáng em ra ngoài mệt thì không cần động đậy, ngày mốt anh được nghỉ anh lau cũng được.”
“Anh nói thì đã nói rồi…….” Hạng Tây nói.
“Vậy em lau đi,” Trình Bác Diễn ôm chặt cậu, “Ngủ đi, muốn quay mặt sang đâu? Cho anh ít chăn có được không?”
Hạng Tây giật chăn đang quấn trên thân ra, trở người dính lưng vào lồng ngực Trình Bác Diễn: “Thế này.”
“Ừ,” Trình Bác Diễn đắp kín chăn, “Ngủ ngon nhé.”
“Anh ngủ ngon.”
Lần nữa thấy cảnh sát Trương, Hạng Tây không biết mình thấy phấn khởi hay thấp thỏm, cảnh sát Trương nói đi làm tiện đường có thể đón cậu, thế là Hạng Tây đứng ở cổng tiểu khu chờ.
Không có đội ba người, không có Trình Bác Diễn, chỉ có một mình cậu, nhưng lại không cần lo lắng sẽ có người nào đột nhiên xông ra hay không, cảm giác tốt đẹp này đúng là không thể tả được.
Lúc cảnh sát Trương dừng xe cảnh sát trước mặt cậu, cảm giác căng thẳng gặp cảnh sát là muốn chạy kia cũng đã biến mất, rất vui vẻ chui vào trong xe.
“Hôm nay không có chuyện gì đặc biệt quan trọng, chủ yếu là xem ảnh chụp một chút, sao đó cần cậu hỗ trợ để chứng thực một số lời khai của nghi phạm, sẽ không kéo dài lâu đâu.” Cảnh sát Trương nói rõ với cậu.
“Ừm, dù sao tôi cũng không có việc gì,” Hạng Tây ngừng lại, “Vậy…….”
“Chuyện của cậu, lúc chúng tôi sắp xếp mối quan hệ của ông ta cũng có hỏi một chút,” Cảnh sát Trương biết cậu muốn hỏi cái gì, “Không có manh mối hữu dụng, ông ta nói là nhặt về, cũng có nói địa điểm, lát nữa tôi viết địa điểm cho cậu……..
Chuyện hộ khẩu của cậu có thuận lợi không?”
“Cũng thuận lợi, còn đi trích máu nữa, còn chưa có kết quả đối chiếu, tôi đang chờ đây.” Hạng Tây nói, có lẽ chú Bình nói thật, liên quan đến thân thế của cậu, có lẽ là thế thật, bị cha mẹ vứt bỏ……
Nhưng vì sao lại muốn bỏ rơi cậu?
Nếu như không tìm thấy người nhà, có lẽ vĩnh viễn không tìm được đáp án.
Hỗ trợ nhóm cảnh sát Trương nhìn ảnh chụp, người ở trên cậu từng gặp một hai lần, có mấy người chưa từng thấy, cậu đều nói thật, lại trả lời một vài câu hỏi, sao đó ký tên, là xong chuyện.
Hạng Tây cầm tờ giấy tờ giấy viết địa chỉ cảnh sát Trương đưa cho cậu đứng chờ ở trạm xe, nói đúng hơn thì đây không phải là một địa chỉ, mà là địa phương chú Bình nhớ lại nơi nhặt được cậu, con đường đất ở phía Tây ngoại thành, bên cạnh có mấy nhà dân, cậu được bọc lại đặt bên tường một căn nhà.
Đúng là được nhặt ở phía Tây thật.
Hạng Tây cười, nhìn tờ giấy trong tay.
“Mai anh được nghỉ,” Trình Bác Diễn về nhà vừa thay giày vừa nói, “Chúng ta đi một chuyến đi, đến chỗ đó.”
“Hả?” Hạng Tây nhìn anh.
“Đi xem xem, nghe ngóng một chút, có thể có người nhớ,” Trình Bác Diễn đưa cho một cái túi giấy, “Sữa chua táo tàu, còn lạnh đấy.”
“Ừm,” Hạng Tây vui vẻ cầm bình sữa chua uống, “Sao anh lại nghĩ tới mua cho em cái này.”
“Lúc tan làm có đi ngang qua một cửa hàng sữa chua, nghĩ chắc là hôm nay em mệt lắm, nên mua luôn,” Trình Bác Diễn vò đầu cậu, “Lau sàn chưa?”
“Rồi, lau theo yêu cầu của anh đấy, thực ra cũng không mệt lắm,” Hạng Tây lại chỉ sofa, “Sofa cũng xóa vết rồi, nhưng vẫn còn chút dấu.”
“Không sao, tàm tạm là được, anh ngồi lên rồi cũng không thấy,” Trình Bác Diễn nói, “Hôm nay có đi Vân Thủy không?”
“Không đi, một tuần ba lần,” Hạng Tây dựa vào sofa thoải mái uống sữa chua, “Nếu sau này sư phụ để em đến đó luôn, có phải nên mời ông ấy một bữa cảm ơn không?”
“Không đến đó cũng phải cảm ơn, có thể mời ông ấy tới nhà,” Trình Bác Diễn vén tay áo, “Anh nấu một bữa.”
“Em thấy tiệm café kia không tệ, vừa sạch sẽ, đồ ăn lại ngon,” Hạng Tây không nhìn anh, rũ mí mắt xuống nhìn bình sữa chua, “Hoặc là……..”
“Bắt đầu từ hôm nay, anh định mỗi ngày học một món.” Trình Bác Diễn vừa thay áo vừa nói.
“Hay là ở bên viện nghiên cứu trà cũng được, hôm đó em thấy có một quán ăn Quảng Đông, khá thanh đạm, thích hợp cho ông lão ăn.” Hạng Tây tiếp tục nói.
“Hôm nay nấu món khổ qua xào trứng trước đây.” Trình Bác Diễn vào phòng bếp.
Bữa tối có canh khổ qua và khổ qua xào trứng, khổ qua còn hơi sống, nhưng vị cũng tạm được, Trình Bác Diễn thả ớt vào xào chung nên không biết là cay hay đắng.
Canh khổ qua thì hơi vi diệu, có điều Hạng Tây cũng uống được hai chén canh.
“Dễ nuôi thật đấy.” Trình Bác Diễn nói, anh không ăn nhiều, vốn đã không ăn nhiều rồi, còn thêm đồ ăn chẳng ngon tẹo nào.
“Mai em nấu cho,” Hạng Tây đặt đũa xuống, “Coi như nể em dễ nuôi.”
“Mai chúng ta ăn ở ngoài,” Trình Bác Diễn nói, “Sáng chúng ta đi, nghe ngóng thông tin một chút trước, sau đó đến lân cận chơi, xem như giải sầu, chỗ bên sông có nhiều khu du lịch nông nghiệp, chúng ta đi ăn gà nuôi gì đó, thế nào?”
“Được chứ.” Hạng Tây gật đầu.
“Hạng Tây, chuyến này đi thử xem có nghe ngóng được gì không,” Trình Bác Diễn nắm tay cậu, “Dù có thông tin gì hay không, coi như là một lần dạo chơi ngoại thành.”
“Ừm,” Hạng Tây cười cười, “Hai chúng ta còn chưa bao giờ đi ngoại thành chơi bao giờ đâu.”
“Sau khi chứng minh thư của em làm xong rồi thì chúng ta đi mấy nơi xa xa chơi vài ngày,” Trình Bác Diễn cầm điện thoại nhìn lịch, “Anh tranh thủ xin nghỉ phép vài ngày trong năm, xem xem có được không.”
“Đáng thương thật đấy,” Hạng Tây chống cằm nhìn anh, “Xem ra sau này em phải kiếm tiền nuôi anh mới được.”
“Trông cậy vào em đấy, nhanh giải cứu anh đi.” Trình Bác Diễn cười nói.
Mặc dù chỉ là lần đầu tiên đi đến ngoại thành phía Tây thành phố tìm kiếm khả năng, nhưng Hạng Tây vẫn rất phấn khởi, sáng dậy sớm sắp xếp nước và đồ ăn vặt vào balo.
Lần này cậu không ôm hy vọng quá lớn, nhưng hy vọng hơn lại là có một lần đi chơi ngoại thành với Trình Bác Diễn.
Tuy đã vào đầu thu, không còn đạp thanh được nữa, nhưng hai người lái xe, mang theo đồ ăn thức uống, đi ngoại thành dù chỉ ngắm cỏ khô thôi cũng đã rất vui rồi.
Trình Bác Diễn không chuẩn bị kỹ càng như cậu, chỉ cầm một cái bình dịch khử trùng nhỏ nhét vào trong balo của cậu.
“Người ta đều nói, trên người phải có bóp tiền, điện thoại, chìa khóa mới an tâm, em cảm thấy anh không cần, anh chỉ ôm bình dịch khử trùng là có thể thoải mái rồi.” Hạng Tây thở dài.
“Còn phải mang theo con trai anh,” Trình Bác Diễn khoác vai cậu, “Xuất phát thôi.”.