Bạn đang đọc Không Hẹn Ước FULL – Chương 55: Kẻo Có Ngày Hối Hận
Hôm đó trong một quán bar nhỏ, thật ra muốn mời Kha đi chơi Kyoko đã nghiên cứu rất nhiều, không chọn quán quá thô tục cũng không chọn quán quá nhiều loại người.
Vậy nên khi đến quán này Kha cảm thấy rất hài lòng, có vẻ Kyoko rất hiểu ý nàng.
Đáng lẽ ra Kha cũng không muốn đi chơi với bạn của em ấy, nhưng em ấy bảo rằng bạn em ấy muốn gặp nàng, toàn là những người bạn Nhật sống ở Việt Nam.
Nói mãi nói mãi Kha cũng đồng ý đi, mà nàng cũng lười chọn áo quần, Kyoko phải qua sớm hơn một chút chọn cho nàng một chiếc váy xinh xinh, còn tự tay trang điểm cho nàng.
An chống tay lên cằm nhìn Kyoko đang trang điểm cho mẹ mình, buông ra một câu: “Nhìn mẹ có khác gì không có tay đâu, hừ, tối ngày bắt chị Kyoko làm.”
“Mẹ không còn tay nữa…”
Kha buông thõng hai tay của mình xuống giả đò rằng mình mất tay rồi, Kyoko bật cười, cũng không ngừng trang điểm cho con sâu lười là Kha.
Sau khi trang điểm xong, Kha nhìn vào gương, chậc chậc lưỡi: “Nhìn có khác gì bà thím Nhật đâu.”
“Tại mẹ già rồi á, chứ con thấy trang điểm kiểu Nhật đẹp mà!”
“Mẹ em không có già!”
Kyoko đóng hộp phấn lại, để lên bàn, nói như vu vơ nhưng thật ra là một câu khẳng định rằng nàng không hề già.
Nàng bĩu môi với con gái mình, con gái cũng bĩu môi lại với nàng, từ ngày San mất tới giờ hai mẹ con nương tựa nhau khá nhiều, thành ra mẹ và con dần dà hiểu tính nhau hơn, mẹ trẻ con với con con cũng trẻ con lại với mẹ.
Sau khi thay váy mà Kyoko chọn ra, Kha dám khẳng định nếu không phải nhìn nàng quen rồi thì sẽ nhìn nhầm nàng thành gái Nhật, gu chính tông thế cơ mà.
Nhưng nàng kệ, cũng quá lười để tự trang điểm tự chọn quần áo lại một lần nữa.
Kyoko còn hảo tâm chuẩn bị cho nàng một đôi giày búp bê xinh xắn, lần này An cũng không nhịn được mà bật cười ha ha.
Trước khi ra khỏi nhà, Kha còn quay lại chào con mình bằng tiếng Nhật, con gái nàng bật cười ha hả, bảo là giống thiệt.
Kyoko cũng rất vui, cười đến độ đôi mắt vốn nhỏ cũng biến mất luôn.
Quán bar nằm ở quận bảy, gần nhà Kyoko, một quán bar kiểu Nhật nho nhỏ mà Kha còn không biết nó tồn tại.
Vừa vào nhân viên đã chào nàng bằng tiếng Nhật, nàng cũng vui vẻ nói lại bằng tiếng Nhật, không ngờ đến lúc order, nhân viên vẫn dùng tiếng Nhật để nói chuyện với hai người, có lẽ là nhân viên nhầm hai người thành người Nhật thật sự.
Kha cười ngượng ngùng đẩy menu về chỗ Kyoko, Kyoko chọn nước uống rồi chọn đồ ăn vặt cho hai người, xong rồi trả menu lại cho nhân viên.
Nàng thấy em ấy nhìn đồng hồ, chưa kịp hỏi em ấy đã nói: “Em nghĩ đang gửi xe sắp vào rồi á.”
Có vẻ như em ấy có thể hiểu được cả những gì nàng đang định nói ra.
Nhưng đúng thật là bạn em ấy lũ lượt đi vào, bốn người, ngồi thành một bàn nhỏ sáu người, em ấy chọn cho nàng đồ như thế này ngược lại làm nàng hòa nhập vào những người ở đây, trông không sai biệt cho lắm.
“Chị Kha đúng không ạ?”
Cô gái ngồi bên cạnh nàng hỏi bằng chất giọng lơ lớ, giọng nói còn chưa rõ ràng bằng Kyoko.
“Đúng rồi, mình tên Kha.”
Nói rồi cô gái kia xổ một tràng tiếng Nhật, Kyoko phải dịch sơ sơ lại cho nàng, thì ra cô bé đó bảo đã nghe danh Kha rất lâu, bây giờ mới được gặp.
Hồi mới sang đây để học tiếng Việt tốt hơn nên bạn ấy đã xem phim của nàng để luyện phát âm, còn khen nàng phát âm chuẩn nhất trong số diễn viên em ấy từng coi.
Đương nhiên nàng biết thế mạnh của nàng là phát âm tròn vẹn rõ chữ, nhưng khi nghe khen cũng ngại, má đỏ hây hây lên, ngại ngùng nhưng muốn được nghe khen tiếp.
Mọi người nói chuyện rất rôm rả, rượu vào lời ra, tuy là đôi khi ông nói gà bà nói vịt nhưng Kha cũng thấy rất vui, lâu lắm rồi nàng mới gặp nhiều người có thể nói chuyện như thế.
Rượu vào đủ say, Kha đứng lên đi vệ sinh, Kyoko hỏi có cần đi chung không thì nàng bảo không, vậy nên em ấy cũng không cố chấp đi cùng.
Đi vệ sinh xong thì bị một người đàn ông mắt xanh chặn lại, nàng bật cười, lâu lắm rồi nàng mới bị như thế này.
Hắn ta chống tay lên tường để chặn không cho nàng đi, bảo rằng tôi đã nhìn em nãy giờ, em xinh quá, những câu mà Kha nghe mà nổi gai ốc.
Nàng nhìn sâu vào đôi mắt xanh của hắn, nụ cười trên môi ngày càng nở rộ: “Tôi đẹp thì sao?”
Đẹp thì cứ nhìn đi, mắc mớ gì phải chặn người khác như vậy.
Kha hết mắc cười vì lâu rồi mới bị chặn mà chuyển thành bực mình vì bị chặn quá lâu.
“Cho tôi xin số điện thoại của em được không?”
Nàng từ từ tiến lại gần tai hắn, quyến rũ thở ra một hơi, chẳng biết vì say xỉn hay vì sao mà tính trẻ trâu trong Kha bỗng chốc nở rộ, nàng nói nhẹ đến người nghe cũng thấy bủn rủn cả người.
“Không chín không tám không làm mà đòi ăn.
Vô duyên.”
Nói rồi nàng cười duyên dáng rồi lướt qua, đi khỏi trước sự ngỡ ngàng của hắn ta.
Khi nàng đi ra vài bước thì lại thấy Quỳnh, lúc này cả nàng hận trái đất thật là nhỏ bé, đi đâu cũng gặp người mà nàng ghét nhất.
Em ấy hơi cười, trêu chọc bảo nàng: “Nay đổi gu sang đàn ông rồi à?”
“Ừm, vui.”
“Không phải vì em mà chị như vậy đúng không? Nếu chị vì em mà sợ phụ nữ thì em thấy tội lỗi lắm.”
Kha bật cười như gặp chuyện gì đó trào phúng lắm, cười đến run cả người: “Em không cần phải lo cho tôi đâu.”
Nói rồi Kha rảo bước bước đi, trước khi đi còn bỏ lại một câu.
“Tôi biết em còn yêu tôi, nhìn ánh mắt của em là biết.
Vậy nên em đừng tổn thương tôi nữa trước khi em hối hận không kịp.”
Quỳnh không cãi được, đành phải giả vờ tức tối bảo rằng: “Ai còn yêu chị chứ?”
Tiếng cười của Kha hệt như một tấm gương, cười vào sự giả dối của Quỳnh.
Tuy em ấy dùng lời cay độc nhưng chẳng hiểu sao Kha lại cảm thấy ánh mắt của Quỳnh chứa chan như ngày xưa hai người còn quen nhau, vậy nên Kha mạnh dạn nói một câu khẳng định em ấy còn yêu nàng, mặc dù nàng biết thứ tình yêu đó mỏng manh hệt như sợi chỉ, nếu không mỏng manh hai người đã không sa ngã như thế.
Kha ngồi vào bàn rượu với mọi người, vui cười tán gẫu, mặc kệ đôi mắt kia lâu lâu lại đảo sang chỗ nàng một lần.
Nàng đặt ly rượu xuống bàn, trong ly rỗng tuếch không còn chút gì, vui vẻ nói: “Rót thêm một vòng đi!”
Kyoko chặn miệng ly nàng lại không cho bạn mình rót nữa, nhưng Kha nài nỉ rằng mình muốn uống, nàng biết em ấy sẽ chiều theo nàng thôi, sự nài nỉ này một nhà của nàng đề phòng mấy chục năm còn không biết cách từ chối.
Cuối cùng nàng cũng thành công được uống thêm vài vòng với mọi người, có ai đó kể chuyện rất vui, nàng cười vui đến độ nước mắt cũng tứa ra.
Kha với tay lấy bịch khăn giấy lau đi nước mắt rịn ra trên mi mình, còn lèm bèm rằng vui quá.
Có lý do hoàn toàn phù hợp cho thứ chất lỏng lóng lánh trên mắt nàng, Kyoko cũng cảm thấy có gì đó là lạ, nhưng lạ ở đâu chắc em ấy sẽ không nhận ra, nàng thấy em ấy cứ nhìn chằm chằm nàng.
Đến khi hai người đứng đợi xe ở bên ngoài quán, Kha mệt mỏi ôm đầu mình, mắng một tiếng.
“Trái đất chết tiệt này, láo cá!”
Kyoko tưởng Kha say rượu, cũng không nghĩ gì nhiều.
.