Bạn đang đọc Không Hẹn Ước FULL – Chương 23: Yêu Ít Một Chút
Những ngày không có cảnh quay, một là Kha đi đánh golf với thầy Hoàng, hai là Kha đi đánh tennis với San.
Hôm nay cũng là một ngày như mọi ngày bình thường khác cho nên Kha chọn đi đánh tennis với San, quái thú nhà Kha bây giờ còn đang ở phim trường đóng cho xong cảnh quay của mình, mặc dù em ấy kêu gào được chơi chung nhưng nàng cũng không còn cách nào khác.
Hôm nay nàng mặc một bộ đồ chuyên dụng đánh tennis màu trắng, đầu còn đội thêm một chiếc nón, vì nàng là diễn viên cho nên làn da rất quan trọng, Kha biết cho dù có bôi kem chống nắng tốt cỡ nào thì dưới nắng da cũng bị tổn thương không ít.
Vậy nên hầu như là Kha chơi tennis và golf lúc sáng sớm khi nắng chưa gắt quá.
Vốn Kha là một người sinh ra để vận động, từ sáng sớm tỉnh dậy đến tận chiều tối nàng luôn phải kiếm gì đó để làm, rảnh tay nàng sẽ dọn dẹp nhà cửa, rảnh chân nàng sẽ chạy bộ, cả ngày nàng không bao giờ ngơi tay đó chính là lý do thân hình của Kha lúc nào cũng hoàn hảo.
Vậy nên việc thức dậy sớm đi chơi tennis không thành vấn đề với nàng, ngay cả San bạn nàng cũng xem thức dậy sớm là một chuyện bình thường.
“Hôm nay không cho bồ nhí của cậu đi theo hả?”
Nhắc đến “bồ nhí” của mình cho nên Kha hơi mất tập trung, trái banh ban nãy nàng suýt nữa là hụt.
“Không, hôm nay bận đóng phim rồi.”
San để ý thấy hết, vậy nên cô cố tình nói thêm: “Con bé đó cũng ok, mình có hỏi nó là muốn chơi bời hay muốn quen thiệt, còn chưa trả lời thì cậu đã cắt ngang.”
Một câu này hoàn toàn có sức cản phá với Kha, vậy nên nàng để trượt banh, banh rớt xuống sân rồi văng vào bụi rậm.
Kha xoay xoay cổ tay của mình để thư giãn cổ tay, vào hiệp sau nàng không lơ là thêm một phút nào nữa, mỗi một cú vung vợt của nàng đều ép cho San không còn đường lui.
Động tác tay mạnh mẽ, khi vung vợt nghe một tiếng vút rõ ràng, San khó khăn lắm mới đỡ được vậy mà Kha chỉ đổ có chút mồ hôi trên trán.
San giơ hai tay của mình lên trời, mệt mỏi bảo: “Thôi ván này mình thua, mệt bở hơi tai rồi.”
“Ừm.”
Đánh sương sương cũng tới chín giờ sáng, hai người thay quần áo rồi đi ăn sáng ở một nhà hàng gần đó, San vui vẻ chọn cho mình một tô phở bò, còn Kha thì ăn bún bò.
Kha tương đối dễ tính trong khi San ăn một tô phở bò nhưng căn dặn khá nhiều, phục vụ bưng lên hai tô rất nhanh, lúc bưng ra hai người cũng vừa mới pha xong nước chấm.
Xung quanh hai người cũng không có nhiều khách, mà có thì với khoảng cách như vậy cũng chẳng nghe được gì, vậy nên Kha hỏi: “Câu hỏi ban nãy…!Cậu thấy thế nào?”
Ngay cả bản thân nàng cũng không rõ Quỳnh đến với nàng là do nhất thời hay muốn lâu dài, nếu nàng nhanh nhạy có thể nàng sẽ biết, nhưng đáng tiếc nàng có thể nhanh nhạy với mọi thứ nhưng tình cảm thì không, đối với tình cảm, Kha hoàn toàn là một người mù.
“Năm mươi năm mươi…” San lặt rau thả vào trong bát phở của mình, không mặn không nhạt nói, “Con bé còn trẻ quá nên mình cũng không chắc được, nhưng mà cậu cứ chừa đường lui cho mình, đừng yêu hết lòng quá là được.”
“Làm sao chừa được đường lui?”
Rõ ràng ngay cả bản thân San cũng không biết cách chừa lại đường lui, như thế nào là giữ cho mình? Nếu ai nguyện ý dạy, nàng chắc chắn sẽ đóng học phí để học cho kĩ kỹ năng ấy.
Nàng biết bản thân nàng khá ngu ngốc trong chuyện yêu đương, nhưng lần này nàng yêu thật, giờ cũng không biết đường nào mà lần.
“Yêu ít thôi.” San trả lời.
“Yêu ít thôi là làm sao?”
Câu này San cũng không biết trả lời sao, vì cô cũng không biết làm sao để yêu ít hơn, nếu cô biết, ắt hẳn cô cũng không khổ tâm như bây giờ.
“Cậu già lắm rồi, đừng để một đứa trẻ chơi đùa cảm xúc của cậu, phải là cậu chơi em ấy mới đúng.”
Kha nhíu hết cả mày lại, có vẻ như nghĩ mãi cũng nghĩ không thông.
Hai người ăn xong thì ai về nhà nấy, lúc trên xe Kha có nhắn tin cho Quỳnh, em ấy diễn xong cảnh quay liền trả lời nàng, tin nhắn nào nàng gửi em ấy cũng trả lời rất nhanh.
“Em yêu chị nhiều không?”
Quỳnh vừa xem tin nhắn vừa cười tủm tỉm, nhắn lại: “Nhiều.”
“Từ một đến một trăm, yêu tới bao nhiêu?”
Quỳnh ngay lập tức nhắn lại: “Một trăm.”
“Chị yêu em tới chín mươi chín.”
San đã dặn nàng rồi, yêu phải chừa lại một ít cho mình, vậy nên nàng chỉ yêu Quỳnh tới chín mươi chín.
Mặc dù Quỳnh không biết Kha nói vậy có ý gì, nhưng hai người cũng không bàn về vấn đề này nữa, Quỳnh hỏi Kha đánh tennis vui không, Kha trả lời vui, hai người nói qua nói lại một lúc Quỳnh lại bắt đầu diễn.
Buổi chiều Kha ngây ngốc trong nhà gϊếŧ thời gian, mẹ nàng có gọi nói linh tinh gì đó rồi lại thôi, đợi đến tối Quỳnh về cuộc sống của nàng mới nhộn nhịp lên một chút.
Cô giúp việc mang vào phòng nàng buổi cơm chiều, còn nói với nàng rằng An hôm nay sẽ về muộn vì bận đi mua đồ cho ngày sinh nhật, cô nhắc thì Kha mới nhớ buổi sinh nhật sắp tới đây Quỳnh cũng sẽ đi cùng nàng.
Thứ Kha sợ nhất chính là Quỳnh đi rồi Quỳnh sẽ buồn, sẽ ghen, mặc dù Kha lúc nào cũng giữ khoảng cách với chồng mình nhưng con cái và chồng là hai thứ hiện hữu, hai người xét cho cùng cũng chỉ là hai kẻ lén lút trộm lấy một tình yêu.
Kha biết được An cần một mái nhà ấm cúng nhưng Kha cũng biết được rằng mình và Trường không thể nào hàn gắn lại được nữa, lúc trước còn chưa có Quỳnh Kha còn nhắm mắt cho qua, bây giờ trong tim nàng ngập tràn Quỳnh, nàng không thể dối Quỳnh dối nàng được nữa.
Nàng yêu và mong cầu tình yêu.
Chưa có Quỳnh, Kha đã dự định ba năm nữa sẽ ly hôn, nhưng có Quỳnh rồi, Kha muốn mình càng ly hôn sớm càng tốt.
Nàng biết nàng sai lầm khi nɠɵạı ŧìиɦ như vậy, nhưng nàng đã lỡ rồi, bây giờ quay đầu lại cũng không còn lối thoát.
“Xin chào người đẹp.”
Điện thoại nhấp nháy một tin nhắn giễu cợt của Quỳnh, Kha hơi cười, đồng tiền bên má lại được dịp ẩn hiện: “Bớt”.Nàng nhắn lại.
“Đá đì à, nhớ chết đi được.”
Lại hai chữ lạnh nhạt gửi qua máy Quỳnh: “Tém tém.”
“Ước gì có ai đấm lưng cho tui nhề.”
Chưa đầy hai phút sau đã có một đường link thuê nhân viên mát xa về tận nhà, Quỳnh gửi icon mếu máo, còn kèm theo một tin: “Cho người ta mát xa cho em chị hông ghen hả? Đồ máu lạnh.”
“Tại sao ghen? Mát xa thôi mà?”
Rõ ràng là mát xa thôi chứ có phải làm chuyện gì quá trớn đâu? Kha không hiểu sao Quỳnh lại muốn nàng ghen khi em ấy đi mát xa?
“Đúng là đồ lạnh lùng!”
“Em đừng có mà giang hồ.” Kha nhắn lại, chọc cho Quỳnh cười mới thôi.
Đương nhiên không phải tự dưng Kha đặt tên cho Quỳnh là quái thú, em ấy là người có khả năng biến hóa vô địch, đúng là một diễn viên trẻ có triển vọng cao nhất mà nàng từng gặp.
Mới nãy còn mè nheo rằng không ai đấm lưng, phút sau liền giở giọng trêu ghẹo ngay:
“Vậy hông biết tui đấm lưng cho Kha được không ta? Hứa là đấm lưng xịn xò, không thoải mái thối lại tiền.”
Kha hừ một tiếng, biết ngay không có chuyện gì tốt lạnh, nàng nhắn lại: “Hong rảnh.”.