Đọc truyện Không Gian Song Song – Chương 9
“Con sẽ không thèm nói chuyện với ba ba nữa ” đứa nhỏ mở to đôi mắt to đen trắng rõ ràng nói năng hùng hồn đầy lý lẽ với hắn “Ba còn không ngoan bằng cậu, trước khi ba xin lỗi con sẽ không nói chuyện với ba đâu.”
Giống như là để biểu thị thái độ nghiêm túc cho hắn thấy, thằng bé nói xong câu đó sau lập tức cúi đầu đi, tiếp tục cầm bút màu sáp làm bộ động tác tô màu ở trên tờ giấy trắng.
Mục Dục Vũ có chút đau đầu nhìn đứa nhỏ trước mắt, hắn phát hiện bản thân mình lại lần nữa lạc vào trong giấc mơ kỳ quái kia, cảnh tượng lần này hẳn là ở trong phòng khách, chung quanh im ắng, chỉ có này thằng nhãi con ngồi ở góc phòng khách ngây thơ lật mở một quyển sách thiếu nhi bọc giấy plastic vàng.
Mục Dục Vũ tìm một vòng, phát hiện trong phòng chẳng còn ai khác, không có tiếng người phụ nữ huyên náo kia, cũng không có tiếng nói tương tự của em trai ngốc , trong phòng có vẻ hết sức yên tĩnh. Mục Dục Vũ chẳng qua không tìm thấy, hỏi đứa nhỏ một câu: “Mẹ nhóc đâu?”Đổi lại là thằng nhóc giả vờ giả vịt không thèm trả lời.
Thật sự là thằng nhãi con thiếu dạy dỗ.
Mục Dục Vũ đã tương đối có kinh nghiệm sau hai lần, biết chỉ cần bản thân đi vào giấc ngủ có thể trở lại sự thật, cho nên hắn không hề bối rối, mà là ngồi xuống bắt đầu đánh giá căn nhà này. Trọn bộ phòng tổng thể diện tích nhìn ra không vượt qua một trăm mét vuông, nhưng được chia thành ba căn phòng, trọn bộ căn nhà là một không gian với những đồ nội thất cũ kĩ, được trang trí theo phong cách quê mùa nhưng lại gọn gang ngăn nắp. Sô pha cứng được sơn pha dầu gỗ, nhưng phối hợp đệm dựa mềm mại, dựa vào cũng còn có thể chấp nhận được. Trên tường là bức tranh thác nước chảy quê mùa đến nỗi hắn chẳng thèm nhìn đến lần thứ hai, trên tường bên kia dán những giấy khen màu hồng, người được trao thưởng là Mục Phi Nhiên, được tặng từ trường mẫu giáo.
Mục Dục Vũ nhớ tới người phụ nữ kia và Tiểu Bạch ngốc đều gọi thằng nhóc này là Phi Phỉ, xem ra Mục Phỉ Nhiên là tên của nó .
Phỉ Nhiên, đây không phải là một tính từ sao? Sao lại lấy làm tên đặt kì lạ như vậy? Cha mẹ nó đặt tên lần đầu hay sao mà thiếu suy nghĩ cẩn thận như vậy.
**Phỉ Nhiên là một tính từ có nghĩa là nổi bật
Mục Dục Vũ thông qua phê bình như vậy, lại một lần nữa khẳng định rằng bản thân hắn và người đang đảm đương trong giấc mơ này có một khoảng cách rất xa, hắn bình tĩnh nghĩ, dù sao đi nữa thì người đàn ông kia nhất định cũng không phải hắn, hắn không có khả năng đặt cho đứa nhỏ loại tên này, hắn không có khả năng qua tuổi ba mươi chỉ đạt đến giai cấp này, hắn không có khả năng cưới một bà vợ độc miệng sinh một tiểu quỷ thiếu dạy dỗ.
Nơi này tất cả nhân vật phát sinh cũng không liên quan đến mình.
Hắn tùy tiện đưa tay cầm lấy báo trên bàn trà lật xem, hắn lập tức ngạc nhiên phát hiện, thời gian trong giấc mơ quái quỷ này và thời gian ở hiện thực trùng khíp nhau, đều là năm 201x, đều là thành phố G , những vấn về của thế giới và đất nước đều giống nhau như đúc, tin tức khu vực cũng được đưa khá gần đây, thậm chí về kế hoạch cải cách thành phố mà hắn biết được cách đây không lâu, báo chí nơi này cũng đã đưa tin.
Mục Dục Vũ mạnh tay khép lại tờ báo, hắn đứng lên, đi vào một cái phòng khác, đẩy cửa ra vừa thấy, phát hiện đây là một phòng đọc khách đơn sơ, duyên vách tường làm ra vài cái giá sách, hắn bước vào, mở ra vừa thấy, tất cả đều là những cuốn sách tham khảo về kinh tế và triết học của hắn. Trên giá sách xếp ngay ngắn một hàng sách cũ, hắn rút ra một quyển, thì ra là cuốn sách của hắn nhiều năm về trước, sách giáo khoa của thời đại học.
Trên trang tiêu đề đọc rõ ràng được viết: Mục Dục Vũ, Hệ tài chính cấp. xx
Là bút tích của hắn. Lời bạt nhà xuất bản cũng là cái năm hắn thi vào trường đại học nổi tiếng.
Nhưng trong hiện thực Mục Dục Vũ học được đại học đó được một năm liền xin đến Princeton ra sức học hành để theo đuổi cái khác, hắn tại đó lấy được danh vị thạc sĩ, sau đó về nước gây dựng sự nghiệp, vẫn làm cho tới hôm nay.
Như vậy ở thế giới này Mục Dục Vũ hiển nhiên không có ra nước ngoài, bởi vì bên trên giá sách còn có hình ảnh hắn mang trang phục cử nhân cầm bằng tốt nghiệp.
Giấc mơ này chân thật đến nỗi tất cả các chi tiết đều kín kẽ, không hề sơ hở, thế giới này và cái thế giới kia liền như hai mẫu đồ án gần giống hệt nhau, nhưng cẩn thận phân biệt, lại phát hiện bút pháp hay cảm xúc hoàn toàn tương phản.
Dường như, ở cùng một nơi xuất phát, cuộc sống cá nhân của Mục Dục Vũ từ cái quỹ tích ban đầu đó bắt đầu phân nhách, sau đó, hai loại cuộc sống đi ngược lại nhau, mỗi cuộc sống đều có logic riêng, mỗi phương hướng riêng của nó.
Mục Dục Vũ càng nghĩ càng cảm thấy âm thầm kinh hãi, hắn nói không rõ cảm giác chính mình, hắn mơ hồ đoán được, giấc mơ này không phải vô duyên vô cớ, không hợp lý xây dựng lộn xộn, tương phản, nó rất rõ ràng, quá rõ ràng, thế cho nên làm cho hắn sinh ra rối loạn.
Dường như, thế giới này cũng ngôn chi hữu vật, cũng thuận lý thành chương.( ý chỉ là có những điều không thể lý giải, và có những điều chỉ thuộc về lý thuyết)
Mà điều này làm sao có thể? Xét về mặt sự thật, thì chẳng phải chỉ nên có một sự thật thôi không phải sao, nếu đồng thời còn có hai sự chân thật, vậy sự thật kia còn có thể được gọi là chân thật sao?
Hoặc là nói, chúng ta có nghi ngờ về tính chân thật của nó, thì sự thật đó có tồn tại không?
Mục Dục Vũ không dám tiếp tục tự hỏi, hắn cảm thấy sau lưng rét run, hắn nghĩ có lẽ, vẫn cho rằng đây chẳng qua là một giấc mơ dài có sự trùng hợp ngẫu nhiên, và giấc mơ này chẳng qua đơn giản vậy thôi.
Tuy rằng cho tới nay, hắn không biết giấc mơ này đang chứng minh điều gì, nó phải đi theo phương hướng nào.
Bỗng nhiên hắn nghe được phía sau truyền đến một tiếng động cốc cốc rất nhỏ , quay người lại, lại phát hiện thằng nhãi con Phi Phỉ kia cầm trong tay một bức tranh, ở phía sau thò đầu ra nhìn quan sát hắn.
Thằng nhóc thấy hắn xoay người, trên mặt ngượng ngùng đỏ ửng, sau đó chu miệng đem bức tranh đưa cho hắn, rầm rì nói: “Quên đi, cứ xem như ba ba giống như cậu vậy, chỉ cần lúc ba ba không ngoan thì mặc kệ không thèm tức giận là được rồi, nhạ, cho ba đó.”
“Sao?” Mục Dục Vũ có chút nghi hoặc, nhìn đứa nhỏ đưa qua bức tranh.
“Đưa cho ba .” Phi Phỉ bất mãn giơ giơ lên tờ giấy trong tay .
Mục Dục Vũ giận tái mặt, không tình nguyện tiếp lấy bức tranh trong tay thằng nhóc, phát hiện mặt trên vẽ bốn người thật trừu tượng, chỉ nhìn ra được một nam một nữ, mang bên ngoài hai thằng nhóc.
“Đây là cậu, ” thằng nhóc hào hứng dựa vào hắn giải thích, “Đây là con nha.”
Mục Dục Vũ không quen khi có cơ thể trẻ con ấm áp mềm nhũn tựa vào người mình, hắn chán ghét quay đầu, thằng nhóc lại bướng bỉnh vươn tay chỉ: “Ba ba xem, ba chỉ nhìn chút thôi, Phi Phỉ vẽ đã lâu nha, ba ba nhìn nhìn chút thôi.”
Mục Dục Vũ có nghĩ rằng nên đẩy nó ra, tay đã duỗi ra , trong đầu lập tức phản xạ có điều kiện vang lên tiếng khóc đinh tai nhức óc của thằng nhóc này. Hắn chau mày, sợ lại khiến thằng nhóc khóc, đành phải bắt tay đổi thành khoát lên trên vai nó.
Không nghĩ tới lần này lại làm cho đứa nhỏ nâng mặt lên, hướng về hắn ngoác miệng cười, vươn hai cách tay múp míp đưa về phía hắn lớn tiếng gọi: “Ba ba, ôm.”
“Con trai gì mà hở tí là muốn ôm.” Mục Dục Vũ không kiên nhẫn xoay người ngồi xuống, thằng nhóc không nổi giận chút nào, đã chạy đến bên chân hắn, cố chấp ồn ào: “Muốn ôm, Phi Phỉ muốn ôm, ba ba đã lâu rồi không ôm Phi Phỉ , ba ba ôm một cái thôi.”
Phi Phỉ chưa được Mục Dục Vũ đồng ý liền lắc lắc lúc lắc bò lên trên người hắn, điều này làm hắn thực bất mãn, hắn thậm chí ở còn bất chấp tiếng khóc thằng nhóc này mà trực tiếp lôi nó xuống hay không. Nhưng ở phía sau, thằng nhóc đã bò lên phía trên đầu gối hắn, không ngồi vững, gần ngã xuống, Mục Dục Vũ vươn tay theo bản năng ôm hắn, đứa nhỏ càng đắc ý , ở trong lòng hắn nghiễm nhiên bám chặt lấy vị trí tốt, ngẩng đầu, lại ngoác miệng nhìn hắn cười.
Cười như một đóa hoa đang kì nở rộ bừng sáng cả không gian.
Mục Dục Vũ đột nhiên liền thôi không hạ tay , hắn cũng nói không được vì nguyên nhân gì, hắn nghĩ bộ dạng thằng nhóc con này và mình rất giống, đột nhiên thấy khuôn mặt hắn được thu nhỏ và hiện trên mặt thằng nhóc này, điều này đối với hắn là điều trước nay chưa từng có, một trải nghiệm mới.
“Ba ba, ba xem đây là ba, đây là mẹ, giống hay không giống?”
Giống cái rắm, Mục Dục Vũ nhìn chằm chằm hình người vặn vẹo kia oán thầm một câu, hắn nghĩ câu tiếp theo sẽ nói cho thằng nhóc biết nó căn bản không có tài năng hội họa, đừng lãng phí thời gian trên mặt này .Nhưng nghe được giọng nói non nớt của nó, cảm giác ôm cũng mềm mại ấm áp, Mục Dục Vũ kỳ lạ khi mình nói không nên lời.
“Giống hay không giống ?” Phi phỉ vặn vẹo thân thể nhỏ xíu hỏi.
“Ừ.” Mục Dục Vũ từ chối cho ý kiến hừ lạnh một tiếng.
“Thấy giáo con nói trước khi vẽ cái gì đều phải quan sát thật kĩ, trước khi Phi Phỉ vẽ ba ba có xem qua thật nhiều ảnh chụp ba ba nha.” Thằng nhóc nghiêm trang về phía hắn nói, “Mẹ nói ba ba là người đàn ông đẹp trai nhất trên thế giới, con cảm thấy mẹ nói chuyện rất phóng đại, không đúng sự thật.”
“Không đúng sự thật?” Mục Dục Vũ nhịn không được hỏi, “Vậy ta không đẹp trai sao?”
“Là rất tuấn tú, nhưng mà thầy giáo nói, trên thế giới người đẹp trai có rất nhiều, xinh đẹp cũng có rất nhiều, cho nên, chúng con nên biết rằng, ” thằng nhóc cau mày trầm tư suy nghĩ một hồi, học giọng điệu thầy giáo nói, “rằng, phải có phát hiện ánh mắt đẹp!”
Mục Dục Vũ gợi lên khóe miệng, nói: ” Thầy giáo dạy con thối lắm.”
Thàng nhóc kinh ngạc quay đầu nhìn hắn.
“Ta nói cho con thằng nhóc này, ta chính là người đẹp trai nhất trên thế giới, mẹ con nói không sai, nhớ kỹ nha, hiểu không?” Mục Dục Vũ hướng nó hất cằm nói, nói, “Không nhớ được không cho con ăn cơm.”
“Nhưng mà Phi Phỉ không thích ăn cơm, ” Thằng nhóc còn thật sự nói cho hắn, “Cậu nhỏ cũng không thích.”
“Vậy hai người thích ăn cái gì?”
“Phi Phỉ muốn ăn cánh gà cola!” Thằng nhóc hào hứng lớn tiếng nói.
“À, cánh gà cola sao, không nhớ được ta vừa mới dạy con, cánh gà sau này cũng đừng suy nghĩ.” Ngài Mục biểu tình đàm phán đưa ra con át chủ bài, ngầm dò xét liếc mắt một cái, thản nhiên nói, “Con có nói được không.”
Tiểu hài tử trên mặt lộ ra khó xử rõ ràng, nó nhìn chằm chằm Mục Dục Vũ nhìn một hồi, sau đó cầm bức tranh từ đầu gối leo xuống dưới, nhướng mày lên đối hắn nói: “Ba ba, con cảm thấy ba như vậy không tốt.”
Mục Dục Vũ bao nhiêu năm qua chưa gặp người nào dám chỉ trích hắn sai, bây giờ bị một thằng nhóc con chỉ trích, nghe nói như thế quả thực ngạc nhiên , hắn cố ý giận tái mặt, thấp giọng quát: “Con còn nhỏ biết gì tốt xấu? Không nghe lời phải không?”
Phi Phỉ hiển nhiên do dự , đấu tranh tư tưởng giữa cậu bé xấu và cậu bé tốt một lúc lâu, ngẩng đầu nói với hắn: “Nhưng mà Phi Phỉ không thể chỉ vì một cánh gà mà nói dối, nói dối mới là đứa trẻ hư.”
Mục Dục Vũ cảm thấy hứng thú nhướng mày, hỏi: “Vậy nếu con không nói dối, liền vĩnh viễn không thấy được mẹ con, không thấy được cậu ngốc kia, cũng, không thấy được ta, con còn kiên trì không nói dối?”
“Ba ba nói cái gì, Phi Phỉ nghe không hiểu, ” thằng nhóc hoang mang nhìn hắn, “Con, con không muốn như vậy…”
“Nếu con còn nói dối.”
“Con cũng không nói dối.”
“Phải tuyển giống nhau đâu?”
“Con không cần!” Tiểu hài tử mếu máo nhào lại ôm lấy đầu gối của hắn, “Phi Phỉ mới không cần rời xa ba mẹ, vĩnh viễn đều không cần.”
Mục Dục Vũ ngây ngẩn cả người, hắn trong đầu ở giây phút này bỗng nhiên nhớ về thời thơ ấu của hắn, bị bắt rời khỏi ngôi nhà của mình đến một nơi xa lạ, tiếp tục giữ tay trên cửa không chịu thẻ, gọi một câu mẹ ơi rồi ba ơi để ầu chút lòng trắc ẩn của ba hắn. Vào lúc đó hắn đã suy nghĩ cái gì, bảy tám tuổi, so với thằng nhãi trước mắt này lớn hơn một chút, nhưng đã hiểu được những chuyện tàn khốc không nên hiểu ở cái tuổi này. Nhưng lúc trước, ki những ngày tháng mẹ hắn còn sống, cũng có lắm lúc y hệt như vậy, ôm chân lớn lắc lắc thân mình làm nũng, nghĩ đến muốn nói gì thì nói, có thể đạt thành nguyện vọng.
Nghĩ như vậy nội tâm hắn sinh ra một chút hỗn loạn, loại hỗn loạn này hòa tan trong tâm tư đùa giỡn thằng nhóc đang ôm hắn, ở hắn còn chưa kịp phản ứng, Mục Dục Vũ phát hiện bàn tay mình đặt trên lưng nó, ngẫu nhiên vỗ vỗ một chút, nhẹ nhàng mà vuốt ve.
“Ba ba, ba sẽ không không cần Phi Phỉ , đúng hay không?” Thằng nhóc đột nhiên hỏi hắn.
Tay Mục Dục Vũ dừng lại , hắn không biết nên trả lời loại vấn đề này như thế nào, hắn làm ngài Mục đương nhiên trong kinh nghiệm dày dặn của hắn chưa từng có chuyện này. Nhưng vào lúc này, thằng nhóc lại bỏ thêm một câu: “Ba sẽ không hết thương Phi Phỉ , đúng hay không?”
Mục Dục Vũ không có biện pháp , hắn giả bộ ho khan một chút, trầm giọng nói: “Nói cái gì đâu, ai dạy con nói năng lung tung như vậy.”
Phi Phỉ ngẩng đầu hướng hắn nhếch miệng nở nụ cười một chút, đắc ý mà lại thẹn thùng nói: “Ở tivi, các chị gái anh trai trong TV đều nói như vậy.”
Mục Dục Vũ cười, giáo huấn đứa nhỏ một câu: “Về sau không cho phép xem loại tivi nhàm chán này.”
“Vậy Hỉ Dương Dương có thể xem không?”
“Cũng xem ít hơn, rất ngớ ngẩn.”
“Con thì sao cũng được, nhưng cậu nhỏ thích, ” thằng nhóc không phải không có lo lắng thở dài nói, “Ba ba, ba nói xem cậu nhỏ đều lớn như vậy , còn muốn xem đài này thì làm sao bây giờ nha.”