Đọc truyện Không Gian Song Song – Chương 11
Ngay những ngày còn trẻ, Mục Dục Vũ đã hình thành một quan điểm riêng của bản thân về phụ nữ, theo thời gian trôi đi, tích lũy từ người phụ nữ này đến người phụ nữ khác, quan điểm riêng này ngày càng được củng cố phát triển, giống như vết chai ăn sâu trên người hắn , không thể thay đổi. Hắn cũng không phải chưa từng trải qua những rung động đầu đời lặng lẽ, cũng không phải không có rung động trước những vẻ đẹp phụ nữ được ông trời ưu ái, nhưng tất cả đều giống như loài thực vật thiếu ánh sáng mặt trời, hắn đối với những người như vậy tuy rung động nhưng luôn khiến bản thân phải suy nghĩ, cũng ngăn chặn khả năng trở nên mê muội.
Trong sự nghiệp hắn không chê vào đâu được, bày mưu nghĩ kế, hắn là một nhân vật lãnh đạo tầm cỡ, không bao giờ để người khác đoán được hay nghi ngờ về lòng dã tâm của hắn. Hắn là một cao thủ biết xem xét thời thế, từ nhỏ chỉ biết tính được con người mang lại lợi ích lớn nhất. Hắn bình tĩnh mà kiên nhẫn, trên người hắn sớm đã vượt qua được những hư vinh và phù phiếm của đa số người trẻ tuổi. Quá trình gây dựng sự nghiệp của hắn tràn ngập gian khổ, nhưng mỗi bước qua cửa ải khó khăn, hắn đều có thể ra những quyết định chuẩn xác đến khó tin, trả giá phải chăng, do đó vượt qua những nguy hiểm, một đường hướng về phía trước.
Thành công của hắn đều không phải là ngẫu nhiên, người đàn ông giống hắn, thủ đoạn tàn nhẫn và phải dũng cảm, khi tất yếu ngay cả chính mình đều có thể hy sinh, còn có cái gì có thể ngăn cản được con đường của hắn.
Nhưng đối mặt với phụ nữ, hắn luôn luôn thiếu cảm giác thân mật, không bằng nói cảm giác thân mật này đến từ sự tin cậy. Hắn không tin trên đời này chỉ dựa vào tình cảm đơn thuần nam nữ mà có thể duy trì bền chắc củng cố quan hệ hôn nhân, hắn cho rằng loại chuyện này tất nhiên cùng liên hệ với lợi ích thực tế, hôn nhân là một loại hành vi xã hội, nó gắn liền với hai nhóm lợi ích có thể hợp tác, có thể cùng đạt được mục đích mà chiến thắng, mà không phải một người đàn ông hay một người phụ nữ ngốc nghếch hồ hồ mang theo một giấc mơ về tương lai tốt đẹp đi đến hạnh phúc.
Cũng giống như hôn nhân của hắn và Diệp Chỉ Lan.
Vào thời điểm đó, hắn cần duy trì và phải có nguồn tài chính từ Diệp gia, Diệp gia cần kỹ thuật mới hắn mang về từ Mỹ, nhưng song phương cũng không tin tưởng lẫn nhau, vì thế đính hôn trở thành sự lựa chọn tốt nhất. Toàn bộ quá trình, từ bữa tiệc đính hôn cho đến chuyến đi hưởng tuần trăng mật, Mục Dục Vũ đều biểu hiện bình tĩnh và không thèm đếm xỉa đến. Giống như hắn ký kết hiệp ước, kí vào hiệp định hôn nhân của mình, hắn tham gia tiệc tối cũng không khác gì khi hắn tham gia vào nghi thức kết hôn, hắn gặp khách hàng mới cũng như gặp mặt cô vợ mới của mình, hắn thậm chí nghĩ, hôn nhân nên là như thế này, vừa xem đã hiểu ngay, trả giá cũng được, sắp trả giá cũng được, đều vừa xem là hiểu ngay.
Cứ như vậy thật tốt, không cần giống mẹ ruột của hắn vậy, hao hết tâm tư đi lo liệu gia đình, cuối cùng ngay cả sức khỏe cũng chẳng còn. Ở điểm này hắn thừa nhận bản thân hắn rất giống cha ruột hắn, bọn họ đều giỏi phân tích những lợi ích từ cuộc sống, chia nó thành những khối nhỏ , rồi thu hoạch cái lớn , bỏ qua cái nhỏ, giống như sự tình vốn dĩ nên là như thế.
Cho nên cha ruột hắn vứt bỏ hắn trước khi xây dựng một gia đình mới kỳ thật không gì đáng trách, cho dù Mục Dục Vũ nhớ tới điều đó vẫn cảm thấy buồn nôn, nhưng hắn vẫn đồng ý, làm như vậy không gì đáng trách.
“Con sẽ không hạnh phúc .”Mẹ nuôi đã từng nghiêm túc nói với hắn như vậy, trong rất nhiều chuyện của thì bà chưa bao giờ can thiệp qua quyết định của Mục Dục Vũ, bà là một phần tử trí thức lạc hậu, tin tưởng hôn nhân là được sự chứng giám của thần thánh, việc này là việc đại sự cả đời của Mục Dục Vũ , bà không thể cứ giống như lúc trước, chỉ tỏ biểu tình tôn trọng.
“Con vốn không phải vì hạnh phúc.” Mục Dục Vũ cứng rắn phản bác mẹ nuôi, “Con lựa chọn , đây là người phụ nữ thích hợp nhất trong gian đoạn này của con, điều con làm , đây là chuyện phải làm và nên được thực hiện.”
“Mẹ cũng không có hoài nghi quyết định kết hôn của con là thiểu lý trí, Tiểu Vũ, ” Mục Giác nói, “Hoàn toàn ngược lại, mẹ lo lắng vì bản thân con quá lý trí, đây không phải là thái độ một người muốn kết hôn nên có, con liều lĩnh như vậy, đối với nhà gái, đối với bản thân con cũng không có trách nhiệm!”
Có lẽ là kia đoạn thời gian tích áp lực quá lớn, có lẽ, Mục Giác đâm trúng điểm yếu trong lòng Mục Dục Vũ, cuộc đời hắn ần đầu tiên ầm ỹ cãi cọ cùng mẹ nuôi, ầm ỹ đến nỗi, Mục Dục Vũ bỗng nhiên đối với mẹ nuôi sinh ra oán giận, hắn cảm thấy người phụ nữ này hiểu rõ mình đến vậy, cũng có thể biết được hắn đối với sự nghiệp có tâm huyết, cũng nên hiểu được cuộc hôn nhân này đối với hắn mà nói ắt không thể thiếu, vì sao còn muốn ngăn cản? Vì sao không thể giống như quá khứ đảm nhận tốt vai trò một người mẹ và đứa con là tốt rồi?Đầu óc hắn không thể hiểu, ngoài miệng đã cười lạnh, không quan tâm nói: “Chuyện của con không cần mẹ quản nhiều, con muốn cưới Diệp Chỉ Lan, mẹ không cho con cưới, có phải vì cả đời này mẹ không lấy được ai, cho nên hận không thể khiến cho mọi người khắp thế giới này đều giống như mẹ sống nốt quãng đời cô đơn còn lại?”
Khi lời nói vừa dứt miệng hắn mới biết bản thân mình đã nói cái gì, kinh ngạc trước những lời tổn thương như vậy, tại sao hắn không thèm nghĩ ngợi đã buộc miệng thốt ra? Những lời này lực sát thương rất lớn, sắc mặt mẹ nuôi nháy mắt tái nhợt, sau lui lại mấy bước, dùng ánh mắt bi thương cùng trách cứ nhìn hắn. Mục Dục Vũ vạn phần hối hận, nhưng hắn không biết nên như thế nào cho phải, hắn không quen với việc xin lỗi , nhất là, hắn không biết nới lời xin lỗi đối với Mục Giác, người vừa là người thầy, vừa là bạn.
Nhưng Mục Giác sau đó vẫn tha thứ cho hắn, bà vẫn tham gia hôn lễ của hắn, cũng dùng hết mọi khả năng mỉm cười chúc phúc hắn, bà vẫn theo lễ nghi của người thành phố, cho cô vợ mới cưới một cặp vòng tay, một đôi hoa tai và nhẫn, đây là lễ vật của nhà chồng. Diệp Chỉ Lan đương nhiên chướng mắt những trang sức lạc hậu này, Mục Dục Vũ sau lại dùng những món đồ trang sức kim cương xa xỉ đổi về những thứ này, hắn lao thẳng đến quỹ bảo hiểm ở ngân hàng cất giữ, nghĩ đây là những thứ mẹ nuôi vì mình chúc phúc, quyết không thể lãng phí ở Diệp Chỉ Lan kia.
“Con không có thật lòng xin lỗi mẹ, Tiểu Vũ, ” khi hắn xin lỗi, Mục Giác dịu dàng nới với hắn” Con nên xin lỗi chính con. Đừng cho là đúng, ta biết những lời vô nghĩa này rất giống như một người giáo viên nói với học sinh của mình, rồi sẽ có một ngày con thật sự hiểu được, trong chuyện này mẹ chưa từng nói sai, nhưng con đã làm sai .”
Mục Dục Vũ mân nhanh môi, vì tránh cho xung đột bắt đầu, hắn lựa chọn im lặng không nói.
“Tuy mẹ chưa từng kết hôn, nhưng không có nghĩa là mẹ không biết cái gì là hôn nhân, ” Mục Giác thương xót nhìn hắn nói, “Hôn nhân không chỉ là một nam một nữ cùng chung sống, trên thực tế, chỉ cần con người lựa chọn khác nhau, sẽ mang lại những cuộc sống khác nhau. Con có biết vì sao kết hôn phải tìm đúng người kia sao?”
“Vì sao?”
“Bởi vì phải tìm người, người thích hợp với con, khiến con sống càng tự do, chạm vào sâu bên trong trái tim con, làm con cảm thấy mỗi ngày được sống chung với người đó tràn ngập ý nghĩa, đó mới gọi là hạnh phúc.”
Mục Dục Vũ không cho là đúng, hắn nhún vai nói: ” Bây giờ mỗi ngày trôi qua với con cũng có ý nghĩa. Hơn nữa Diệp Chỉ Lan coi như cũng tốt, bộ dáng xinh đẹp, tài nghệ cũng không ít, con chúng sống với cô ta cũng không đến nỗi tệ như mẹ nói.”
Mục Giác không nói nhiều, bà gật gật đầu, khàn khàn nói: “Vậy là tốt rồi.”
Hai người bọn họ cùng nhau nhìn chăm chú vào cây lan quân tử trên bậu cửa sổ, hai người đều im lặng, qua thật lâu, một vấn đề bất chợt hiện lên trong đầu hắn, tự nhiên theo bên miệng Mục Dục Vũ thốt ra, hắn hỏi: ” Vì sao mẹ không kết hôn?”
Mục Giác sửng sốt, Mục Dục Vũ lại hỏi một câu: “Điều kiện mẹ tốt lắm, lúc còn trẻ tất nhiên cũng rất nhiều người theo đuổi, vì sao không chọn một người?”
Mục Giác gục đầu xuống, chậm rãi nở nụ cười, nhẹ giọng nói: “Nếu mẹ kết hôn , mẹ cũng sẽ không nhận nuôi con.”
“Con biết.”
“Như vậy xem ra, mẹ không kết hôn tốt hơn thì phải.” Mục Giác cười nói.
Có lẽ mẹ nuôi nói đúng, người không kết hôn thật tốt.
Mục Dục Vũ mờ mịt nghĩ, hắn cảm thấy đầu sưng lên, lông tơ dựng đứng, chỉ bằng ý chí, đấu tranh với công việc một ngày, khi về nhà hắn rõ ràng phát hiện thân thể phát sốt. Đại khái là bị cảm do viêm dạ dày, hắn bình tĩnh cho Lâm trợ lý gọi điện thoại hẹn bác sĩ gia đình chiều đến khám, lại mở dùng vài loại thuốc, ngày mai còn có một đống việc phải làm, không thể nghỉ ngơi.
Hắn nằm xuống đến khi cảm thấy có phải cái giường này hắn mua quá lớn hay không, thiết kế trong phòng quá trống, mà những người giúp vệ hay bảo vệ trong nhà được đào tạo chuyên môn khá tốt, một chút tiếng động vang lên cũng chưa phát ra. Hắn thậm chí nghĩ, Diệp Chỉ Lan đêm nay vì sao không nổi điên?Thậm chí có thể để cô ta tức giận khóc lóc mắng chửi một chút, thì căn phòng này chẳng yên tĩnh đến vậy.
Quả thật yên tĩnh giống như bản thân đang ở một cánh đồng bát ngát, không có gió, chỉ có những yên lặng bao la áp bức, quá nặng , ép đến nỗi hắn cơ hồ không thở nổi.
Mục Dục Vũ nằm ở trên giường bình tĩnh nghĩ, bản thân hắn quản lý tổng công ty cũng có đến vài ngàn nhân viên, trong nhà có bảo vệ kiêm người hầu hộ tống, đầu bếp, lái xe cũng vượt qua hai mươi người, hắn còn có một cô vợ theo luật pháp, nhưng bây giờ nằm bệnh trên giường, nhiều người như vậy, lại không một người chủ động tiến vào cho rót cho hắn ly nước, dặn hắn uống thuốc đúng giờ.
Cấp dưới e ngại hắn, vợ hắn hận hắn tận xương.
Hắn cũng không phải cảm khái cái gì, trên thực tế tâm tình của hắn một chút đều không có dao động, hắn chỉ là trần thuật sự thật bình thường ở trong đầu bình tĩnh suy nghĩ, nếu hắn đột nhiên chết tại đây, bọn họ đại khái cũng phải đến sáng sớm ngày hôm sau mới có thể phát hiện.
Người phát hiện đầu tiên là ai? Là quản gia, không, có lẽ sẽ là trợ lý Lâm.
Nếu hắn chết, Diệp Chỉ Lan sẽ rất vui, nhưng cô ta cũng không vui được lâu đâu, bởi vì mấy ngày nay hắn đã bắt đầu thu mua toàn diện Diệp gia, cho dù hắn có đột nhiên chết bất đắc kỳ tử, chiến lược công ty cũng sẽ dựa theo quỹ tích vạch ra trước mà tiến hành, không có người nào có thể ngăn cản.
Diệp gia, bất kể Mục Dục Vũ phát sinh cái gì, bọn họ đều nhất định sẽ suy tàn.
Di chúc cũng không cần lo lắng, mẹ nuôi cả đời đều sẽ có người chiếu cố, Diệp Chỉ Lan một phân tiền cũng sẽ không được nhận, Mục Dục Vũ nghĩ rằng hắn tính kế cả đời, quả nhiên tính toán không bỏ sót, cho dù hiện tại buông tay cõi trần, phía sau cũng sẽ có người tiếp tục hoàn thành những công việc của hắn, không có chuyện ngoài ý muốn.
Hắn nghĩ vậy, bỗng nhiên cảm thấy tay chân như bị mất hết nước, nếu cái gì cũng được chuẩn bị tốt rồi, điều nên làm đã làm, như vậy còn sống, còn có ý nghĩa gì?
Mục Dục Vũ gần như không màng nhắm hai mắt lại.
Không biết qua bao lâu, bên tai dần dần truyền đến giọng nói của đứa nhỏ, dường như còn có tiếng ca, hắn nín thở lắng nghe, là hai người cùng nhau hát, nhẹ nhàng là của đứa nhỏ, trong trẻo một chút là thiếu niên.
Bọn họ cùng nhau nhẹ giọng , sợ đánh thức hắn, cùng hát:
Mùa xuân ở nơi nào nha
Mùa xuân ở nơi nào
Mùa xuân tại núi rừng xanh tươi kia
Nơi này có hoa hồng nha
Nơi này có cỏ xanh
Còn có chú chim hoàng oanh nhỏ ca hát
Tí tách lý lý tí tách lý tí tách lý lý tí tách lý lý
Tí tách lý lý tí tách lý lý tí tách lý tí tách lý lý tí tách lý lý
Tí tách lý lý
Mùa xuân ở xanh tươi nơi núi rừng
Còn có chú chim hoàng oanh nhỏ ca hát
Thẳng thắn mà nói hai cái thằng nhãi con này hát mơ hồ không rõ, ngữ điệu thất thường và cả quên từ, cũng không biết sao, Mục Dục Vũ lần này không có cảm giác chán ghét, hắn biết bản thân lại mơ đến giấc mơ kì quái kia, nhưng hắn không có mở mắt ra, hắn dựa vào thính lực, cẩn thận nghe hai người kia ở đầu giường hát ca.
Một bài hát vô tư của đứa trẻ
Sau khi hát xong một đoạn, Mục Dục Vũ nghe thấy thiếu niên chần chờ hỏi: “Phi Phỉ, chúng ta thật sự chỉ cần ca hát, anh rể sẽ không có việc gì sao?”
“Vâng.” Đứa nhỏ nặng nề mà trả lời, “Ba ba chỉ là sốt cao , mẹ nói, không thể đánh thức ba ba, nhưng có thể ca hát cho ba ba nghe.”
“Nhưng chúng ta đã hát đến mấy bài, anh rể vẫn chưa có tỉnh.”
“Vậy, để con thử xem cái trán ba ba còn nóng không.” Thằng nhóc nói xong, chỉ chốc lát, một cái tay mềm mại tay nhỏ bé đặt lên trên trán Mục Dục Vũ, sờ soạng lung tung hai cái, chợt nghe thằng nhỏ hào hứng tuyên bố, “Ba ba không sốt , ba ba tốt lắm.”
“Thật vậy chăng thật vậy chăng? Cậu cũng muốn sờ.”
“Không được, cậu không hiểu đâu, ” thằng nhỏ ra vẻ đứng đắn nói, “Cậu nhỏ nghe lời, như vậy tốt lắm, cậu lại hát cho ba ba nghe một bài đi.”
“Vậy, hát cái gì?”
“Con thỏ nhỏ ngoan ngoãn.”
Mục Dục Vũ nhịn không được nhếch khóe miệng, nghĩ rằng thằng nhóc con mới này mới nhiêu tuổi mà đã lừa được người khác. Hắn mở mắt ra, quả nhiên thấy đứa nhỏ nằm úp sấp đầu giường tên là Phi Phỉ g bên cạnh ghế nhỏ là thiếu niên Tiểu Siêu.
“Ba ba, ba tỉnh rồi , ba có khỏe hay không?” Phi phỉ hào hứng kêu to lên, “Mẹ, mau tới, ba ba tỉnh, ba ba không sốt .”
Ngoài cửa vang lên tiếng bước chân vội vàng, theo sau là Nghê Xuân Yến mang tạp dề cầm thìa bước vào, nhìn thấy Mục Dục Vũ tỉnh, thở dài nhẹ nhõm một hơi nói: “Ông xã anh tỉnh rồi, ngủ cả một ngày , dọa chết bọn em , ai u, anh đứng lên chậm một chút, cẩn thận choáng váng đầu.”
Cô muốn lại đây giúp, Mục Dục Vũ ghét bỏ trừng mắt nhìn cái thìa trong tay cô, Nghê Xuân Yến lúc này mới hô to gọi nhỏ: “Ồ, quên mất em đang xào rau , hai người các con, rửa tay cầm chén, chuẩn bị ăn cơm, nghe thấy không.”
“Dạ.” Hai đứa nhỏ đáp lên tiếng, Phi Phỉ chạy nhanh ra cửa, vươn tay nhỏ bé lại sờ soạng cái trán của hắn một chút, tay kia thì đặt trên trán mình, biểu tình nghiêm túc nói: “Ba ba, ba quả thật hạ sốt .”
Mục Dục Vũ gật gật đầu, Phi Phỉ nở nụ cười, xoay người nhanh như chớp chạy ra ngoài.
Ngoài phòng vang lên âm thanh bát đũa và âm thanh ăn cơm, chỉ chốc lát, Nghê Xuân Yến bưng một cái bát tiến vào, ngồi xuống bên người hắn, thổi thổi hơi nóng trong bát, nói: “Đến đây, ông xã, ăn trước cái này rồi lại uống thuốc.”
Mục Dục Vũ không có tiếp nhận, chỉ là yên lặng nhìn cô.
“Như thế nào ? Còn choáng váng?” Nghê Xuân Yến vội vàng buông bát, lại dùng tay đặt lên cái trán hắn, nói, “Không nóng lên , ai thật tốt, em biết anh không có cảm giác ngon miệng, nhưng anh trước mắt tốt xấu cũng nên ăn ít cháo, không thể để bụng rỗng uống thuốc.”
Cô nhanh nhẹn múc một muỗng cháo đưa tới bên miệng Mục Dục Vũ, Mục Dục Vũ trừng mắt to, khó có thể tin hỏi: “Cô, cô đút tôi sao?”
“Không phải vì sợ anh bị bệnh không có lực sao?” Nghê Xuân Yến cười hì hì nói, “Đừng ngượng ngùng, được hầu hạ anh em vui lắm, đến, há miệng, em nói anh không nên giận dỗi với Phi Phỉ được hay không?”
Mục Dục Vũ nhìn chằm chằm gương mặt quen thuộc lại xa lạ này cả nửa ngày, vươn tay đi tự mình tiếp bát, tay kia thì tiếp lấy thìa trong tay Nghê Xuân Yến, nếm thử, đầu lưỡi truyền đến mùi hương của gạo hầm thịt hành.
Rút cuộc giấc mơ này là gì? Chân thật vậy, ngay cả ăn cơm cũng được cho phép?
“Sao anh lại không ăn? Không thể ăn sao?” Nghê Xuân Yến cẩn thận hỏi hắn, “Có phải nhạt miệng hay không? Hay là em làm cho anh bát trứng muối được không?”
Mục Dục Vũ nâng lên mắt, nhìn cô một cách chăm chú.
“Làm sao còn nhìn em như vậy, không nhận ra bà xã của anh sao ?” Nghê Xuân Yến oán trách liếc mắt.
“Đúng vậy, đã lâu không gặp .” Mục Dục Vũ thản nhiên nói, “Đã lâu không gặp , Nghê Xuân Yến.”