Đọc truyện Không Gian Chi Tù Ái – Chương 23: Cẩn thận
“Bên trong toàn vật chất phổ thông, chả có gì đặc biệt cả.”
“Nhưng tôi do uống nước suối mới biến thành thế này…cậu xác định bên trong không có thành phần thần thánh gì sao?” Tưởng Thất Nguyên không cam lòng truy vấn.
“Không có.”
Tưởng Thất Nguyên buồn bực nhấc cái bình lên, khó hiểu nhìn nước bên trong: “Nghe nói là do người tu chân làm ra, có lẽ vì thế nên mới không tìm thấy gì đặc biệt.” Theo kinh nghiệm của tôi, hình như thứ này có thể gây nghiện.”
Ôn Triết Đào giương mắt nhìn Tưởng Thất Nguyên, hỏi vặn lại suy nghĩ của anh: “Nếu thật sự có thể gây nghiện, thế anh định làm thế nào để đánh bại Nhan Nham.”
“Coi như là khám phá mới.” Tưởng Thất Nguyên xòe tay, “Tất nhiên có thể tận dụng được.” Đầu tiên đánh sập công ty Nhan Nham, nếu xác nhận thứ kia có thể gây hại, tôi xem như vì đân trừ hại!”
Ôn Triết Đào không lên tiếng.
“Với cả tôi cũng đoán được lý do vì sao công ty của Nhan Nham phát triển đến thế.” Tưởng Thất Nguyên trầm tư, chớp mắt một cái, nói: “Linh tuyền có thể khiến chữa lành vết thương trong chớp mắt, còn trị được bách bệnh? Khuyết điểm duy nhất của nó thúc đẩy mọi giác quan của người dùng – giác quan hoàn hảo không phải việc tốt đẹp gì.”
“Em biết.”
“Lần đầu tiên uống thuốc này tôi đã rất đau đớn…Đợi đã, cậu nói cái gì?” Tưởng Thất Nguyên ngây ngẩn cả người, anh có linh cảm chẳng lành.
“Em biết, em uống rồi.” Ôn Triết Đào bình tĩnh nói.
Tưởng Thất Nguyên ngốc ngốc nhìn chằm chằm Ôn Triết Đào, sau đó tháo vội kính râm xuống, nhìn chằm chằm vào đối phương. Quả thực, những tầng bụi đen li ti xung quanh cậu đã biến mất. Hiện tại, trông Ôn Triết Đào có gì đấy thư thái phấn khởi.
“Cậu, cậu thấy có gì không ổn?” Tưởng Thất Nguyên khẩn trương hỏi. Ôn Triết Đào là anh em tốt của anh, nếu cậu xảy ra chuyện gì, anh thật sự không biết phải làm sao.
“Lần đầu tiên uống vào cũng thấy đau thật.”
Tưởng Thất Nguyên vội vã kiểm tra Ôn Triết Đào, sắc mặt đối phương ửng hồng – tức là chỉ có tốt lên chứ không kém đi, nhất thời anh an tâm đôi phần. Nhưng mà, khi buông hắn ra, anh lập tức nén giận, lớn tiếng: “Mẹ kiếp, cậu xem tôi uống cái thứ nước ấy rồi thành dạng gì?! Cậu nghĩ gì mà còn ngu ngốc làm theo? Chán sống rồi đúng không?!”
Ôn Triết Đào nhìn Tưởng Thất Nguyên, không trả lời.
Tưởng Thất Nguyên ghét dáng vẻ này của hắn vô cùng, không hiểu hắn nghĩ cái gì trong đầu, để người khác phiền chết đi được: “Tôi hứa với mẹ tôi sẽ chăm sóc cậu thật tốt, cái con mẹ nó cậu lại làm thế với tôi?” Tưởng Thất Nguyên xoay chặt nắm đầu, khó chịu nói: “Cậu có làm sao thì tôi biết nói sao với mẹ, đến lúc xuống lỗ rồi còn mặt mũi nào gặp lại bà!”
Mẹ nó, là gan Ôn Triết Đào cũng lớn qúa đi.
Tưởng Thất Nguyên còn định tế Ôn Triết Đào một bài nữa thì điện thoại anh reo. Anh cầm lấy di động, âm thanh nhẹ nhàng đặc trưng của Tưởng Gian vang lên: “Anh, em có việc phải nói với anh, anh gặp em một lúc được không?”
“Sao không nói qua điện thoại được?”
Tưởng Giang trầm mặc một chút, rồi lên tiếng, âm thanh thãnh lâm vốn có tự nhiên mang chút gì đó ủy khuất: “Anh, em đứng trước cửa nhà rồi…”
Tưởng Thất Nguyên khó chịu ngắt điện thoại, liếc nhìn Ôn Triết Đào, bực mình mang thùng nước đem vào phòng khóa kỹ, lúc này mới ra ngoài. Anh không thèm nói chuyện với Ôn Triết Đào, cứ thế tự ý hành động. Mà Ôn Triết Đào như không cảm nhận được cơn thịnh nộ của anh, thái độ bình tĩnh vẫn giữ nguyên không đổi.
Ra đến cửa với tâm trạng không vui, Tưởng Thất Nguyên đạp cửa, vang “Đông” lên một tiếng, mặt không chút thay đổi nhìn Tưởng Giang đang ngốc ở chỗ cửa.
Dáng vẻ Tưởng Giang không tốt, tóc tai bù xù, trên trán của mồ hôi, lại trông có vẻ vội vã. Cậu chăm chú nhìn Tưởng Thất Nguyên, bước đến, ngày một kề sát về phía anh.
“…Anh, anh có chỗ nào thấy không thoải mái?” Tưởng Thất Nguyên thân thiết hỏi.
“Anh khỏe lắm.” Tưởng Thất Nguyên khoanh tay trước ngực, tự giễu nói: “Muốn hay không xem anh phá cửa để chứng minh anh khỏe mạnh cỡ nào?”
Tưởng Giang nhìn Tưởng Thất Nguyên, nói: “Anh…anh bất mãn chuyện gì?”
“Cái này không phải rõ ràng rồi sao?” Tưởng Thất Nguyên vừa nói ra, lập tức nhận ra tinh thần mình bất ổn. Anh cùng Ôn Triết Đào gây nhau, sao lại lôi người khác vào? Thật sự không hợp tình hợp lý. Vì thế Tưởng Thất Nguyên đổi thái độ, nở nụ cười sáng lạn, thành khẩn giải thích: “Xin lỗi, anh vô ý quá.”
Tưởng Giang nhíu mày, cậu không thích Tưởng Thất Nguyên xa cách như vậy. Nhưng mà cậu không muốn dây dưa đề tài này, tiếp tục nói: “Anh, lúc ở trong tiệm thuốc, Nhan Nham đưa cho anh cái gì?”
Tưởng Thất Nguyên nhíu mày, không đáp lại.
Tưởng Giang nóng nảy, “Anh, đó không phải thứ tốt, anh đừng có đụng vào?”
“Sao cậu biết đó không phải thứ tốt?”
“Vương Minh uống xong, kết quả bây giờ nằm trong bệnh viện.” Tưởng Giang nhìn ánh mắt mờ mịt của Tưởng Thất Nguyên, liền chủ động giải thích: “Chính là thanh niên anh gặp ở tiếp thuốc, không phải anh mời cậu ta uống một lọ sao? Đó là người của em, bây giờ đang ở trong bệnh viện cấp cứu.”
Tưởng Thất Nguyên rùng mình, nói: “Cậu phải người theo dõi anh?”
“Không có.” Tưởng Giang chấn động, nhưng vẫn cố gắng điều chỉnh thái độ của mình, bình tĩnh nói: “Em là vô tình biết chuyện này…Công ty có chuyện, em là người quản lý phải tìm cách giữ được người tài, hôm qua đi bệnh viện hỏi thăm cậu ta, thì mới nghe người thân cậu kể lại chuyện.”
Trên thực tế, Vương Minh uống cái thuốc kia, sau đó liền đau khắp người không có khả năng tiếp tục nhiệm vụ theo dõi. Hơn nữa, trên người xuất hiện càng nhiều vết thương kinh tởm, bây giờ thì hôn mê bất tỉnh, nhưng tổng thể sức khỏe lại không có vấn đề. Nhưng Tưởng Giang lại là người không nắm được tình hình thật sự, chỉ thấy cảnh đau đớn tột cùng liền thấy bất an. Hôm nay nghe đến tin tức, cậu đã muốn chạy đến, nhưng lại bị việc công ty quấn chân, mà di động Tưởng Thất Nguyên lại đúng lúc tắt máy.
Tưởng Thất Nguyên thật ra không để ý việc bị theo dõi, thực tế anh cũng có phát hiện ra, nhưng thấy điều này không ảnh hưởng đến chính mình, anh mới làm như không để ý. Vì thế anh không lạnh không nóng nói: “Vì sao lại nói chuyện này? Không ó việc gì, anh sẽ không uống cái thứ ấy đâu.”
“Còn chuyện này nữa em phải nói, anh có cái gì cũng phải nói cho em biết.” Tưởng Giang khẩn cầu nhìn Tưởng Thất Nguyên, “Nhan Nham hiện tại không dễ chọc, bây giờ nó trải rộng quyền lực với các quan chức, quyền thế rất lớn.”
Tưởng Thất Nguyên sửng sốt một chút: “Quan hệ với các quan chức là sao?”
“Hình như nó có phương thuốc có thể chữa khỏi bệnh nan y, sớm muộn gì toàn bộ tập đoàn dược lớn đều sắp bị nó thu mua đến nơi.”