Đọc truyện Không Gặp Không Nên Duyên – Chương 87: Kết thúc
Tống Hiếu Nhiên im lặng một lúc, “Em vẫn muốn đi dạy tình nguyện à?”
“Phải, em muốn đi.” Đây là mục tiêu mà cô đã đặt ra trước khi cô thi vào đại học, cô tin rằng đây là di nguyện của mẹ, vì trước khi sinh, bà vẫn không thể yên lòng vì những đứa trẻ trong xóm núi, thì đã nói rõ tấm lòng bác ái và nhân từ của bà. Cô vẫn luôn lấy đó làm niềm kiêu ngạo, đồng thời nếu vì sinh cô mà dẫn đến cái chết của mẹ, vậy thì để cô kế thừa tâm nguyện mà bà vẫn chưa hoàn thành đi. Hơn nữa với cá nhân cô, cô cũng cực kỳ tình nguyện góp một lần sức lực cho những đứa trẻ nghèo khó ở vùng núi không được giáo dục phổ cập.
“Em thật sự không hề thay đổi chút nào.” Tống Hiếu Nhiên than nhẹ. Vốn nghĩ rằng cuộc sống của cô bây giờ đã thay đổi nghiêng trời lệch đất, thì sẽ không còn nghĩ đến chuyện đi dạy học tình nguyện này nữa, nhưng cô vẫn không quên ý nguyện ban dầu.
“Đương nhiên là có thay đổi rồi, lúc trước em nghĩ rằng chỉ cần đeo ba lô lên là có thể nói đi là đi, nhưng bây giờ em phải suy nghĩ rất nhiều chuyện, điều này làm em rất khó xử.”
“Anh hiểu…… Chẳng qua chỉ với hai người bình thường thôi, những chuyện như đi dạy học tình nguyện này, nếu hai bên chưa bàn bạc ổn thỏa thì sẽ sinh ra sự ảnh hưởng, càng khỏi phải nói là Đoạn Mặc Ngôn, chia lìa khoảng cách xa, thời gian dài, như vậy, có lẽ là một thử thách cực lớn…… Nhưng đây là cuộc sống của riêng em, em có quền chọn lựa con đường của chính mình.” Tống Hiếu Nhiên nói, “Có lúc vẫn phải hi sinh, anh đề nghị em nghiêm túc suy nghĩ lại, thẳng thắn nói chuyện này với Đoạn Mặc Ngôn, xem xem anh ta nghĩ như thế nào.”
Tiêu Tiêu đờ ra mấy giây, mới hiểu ý của anh, cô vội nói: “Anh hiểu lầm rồi, anh Hiếu Nhiên, em chưa từng nghĩ tới phải chọn một trong hai, đúng là em muốn đi dạy tình nguyện, nhưng em cũng sẽ không buông bỏ tình cảm với Đoạn Mặc Ngôn, hỏi anh vấn đề này cũng là kế hoạch thứ nhất thôi.”
“Kế hoạch thứ nhất?” Tống Hiếu Nhiên có chút ngạc nhiên.
“Đúng, kế hoạch thứ nhất, em còn có kế hoạch thứ hai, kế hoạch thứ ba nữa, chẳng qua em chỉ muốn tìm được cách tốt nhất mà thôi.” Tiêu Tiêu thoáng dừng một chút, “Hơn nữa điều khiến em khó xử không phải là Đoạn Mặc Ngôn.”
“Ý em là em đã suy nghĩ tính toán kỹ càng, hơn nữa đã dự tính xong rồi à?”
“Phải đó.” Tiêu Tiêu trả lời vô cùng dứt khoát.
Tống Hiếu Nhiên khẽ cười một tiếng, “Như thế không giống em lắm nha.” Lúc trước, cô thường đến đâu hay đến đó, luôn tin rằng thuyền đến đầu cầu tự nhiên sẽ có đường đi.
“Thế này là khen hay chê ạ?”
“Là khen ngợi…… Nhưng em vẫn nên lo lắng cho Đoạn Mặc Ngôn một chút.” Tống Hiếu Nhiên thoáng ngừng lại, “Tiếu Tiếu, bất kể em nghĩ như thế nào, nhưng chuyện dạy học tình nguyện này không dễ dàng như em tưởng tượng đâu, anh không dám tin là anh sẽ nói như vậy, nhưng vì tốt cho em, anh khuyên em vẫn là bỏ ý định này đi thì hơn.”
“…… Tại sao?”
“Bởi vì bất kể em tính toán kỹ càng thế nào đi nữa, thì chuyện này vẫn thay đổi quá nhiều, biến số quá lớn.”
Tiêu Tiêu cúi đầu trầm mặc một hồi, “Nhưng thứ duy nhất không thay đổi trong đó là bản thân em.”
Mười phút sau, Đoạn Mặc Ngôn đến đón Tiêu Tiêu, cô ngồi lên ghế phụ lái, rồi nhét một miếng bánh đậu xanh vào miệng anh, cho anh cắn một miếng, “Đến khách sạn mà bọn chị ba ở được không, ngày mai thì chị ba về rồi, hôm nay em phải qua chơi với cậu ấy một chút mới được.”
Đoạn Mặc Ngôn chậm rãi nhai miếng bánh thơm tho, thả lỏng thắng xe ra, chạy vào con đường chính.
“Uống trà với ai thế?”
Tiêu Tiêu vừa vươn tay dài ra đút cho anh thêm một miếng, vừa báo tên của những dì, bác gái kia.
“Tán gẫu chuyện gì rồi?”
“Nói về cuộc sống, bạn của dì Thanh Hòe đều rất nhiệt tình giới thiệu công việc cho em đó.” Cô vừa nói, vừa liếc nhìn anh.
“Ờ, có thấy hứng thú không?”
“Có thì cũng có một cái,” Tiêu Tiêu cười ngốc một cái, “Tối nay chúng ta thương lượng kỹ càng một chút nhé.”
“Thương lượng cái gì?”
“Đến lúc đó nói với anh.”
Vậy mà tối đó cũng không thể thương lượng thành công, Lão Tam kí túc xá không nỡ xa các chị em, đêm đó, ngoài chị cả vừa mới cưới, thì Tiêu Tiêu và các bạn cùng phòng khác đều ở lại khách sạn, mọi người giống như trở về thời gian ở trong kí túc xá vậy, vừa cười vừa quậy tưng bừng.
Hôm sau, Tiêu Tiêu tiễn Lão Tam lên xe lửa, tạm biệt với chị em xong thì đến Khoa học kỹ thuật Thái Nhất, đợi Đoạn Mặc Ngôn bận bịu xong thì cùng về nhà họ Đoạn.
Trong lòng cô đang có điều suy nghĩ, gác chân ngồi trên sô pha, hồn vía thì lên tận mây xanh.
Không biết qua bao lâu, vai trái của cô bị bóp mạnh một cái, cô bị đau kêu lên một tiếng, mới hoàn hồn trở lại, lại thấy Đoạn Mặc Ngôn đang nhìn cô với vẻ mặt khó chịu.
“Sao thế?” Sao vẻ mặt của anh lại khó coi như vậy, công việc có vấn đề ư?
Đoạn Mặc Ngôn nhìn thẳng vào cô, hồi lâu sau mới hỏi: “Em đang nghĩ cái gì?”
Tiêu Tiêu “à” một tiếng, cười cười gãi mặt, “Đang nghĩ đến một chuyện.”
“Nói.”
Tiêu Tiêu nhìn nhìn thấy trái phải không có người, ngồi thẳng người lên, nghiêm túc nhìn anh, “……Em muốn đi dạy học tình nguyện.”
“Không cho.” Gần như cùng một lúc, Đoạn Mặc Ngôn bác bỏ, không hề cho đường sống xoay chuyển.
Không phải hôm nay anh mới biết cô có suy nghĩ này, tuy cô chưa từng nhắc đến, nhưng chung sống lâu ngày, cô đọc sách gì, quan tâm đến chủ đề gì, xem trang web gì, trong lòng anh đều biết rõ, nhưng cô không nhắc đến thì anh không hỏi, anh cho rằng sớm muộn gì cô cũng sẽ xóa bỏ suy nghĩ này thôi, không ngờ vẫn chưa bỏ cuộc.
Thế này là có ý muốn rời khỏi anh ư? Đoạn Mặc Ngôn chợt tức giận.
“Em còn chưa nói hết mà.”
“Anh nói anh không cho.” Thời gian trôi qua hai năm, một lần nữa, Đoạn Mặc Ngôn nghiêm mặt với cô, “Chuyện này không thương lượng nữa, đứng lên, về thôi.”
“Ít nhiều gì anh cũng phải nghe em giải thích chứ…… Này, Đoạn Mặc Ngôn!”
Tiêu Tiêu thấy anh không thèm đợi cô đã sải bước đi ra, vội xỏ đôi giày đế bằng vào đuổi theo. Nhưng mặc cho cô kêu anh thế nào, anh cũng không để ý.
Trên xe, cô cố gắng giải thích, bị anh lạnh lùng quát một câu, “Nói thêm một chữ nữa, có tin anh ném em xuống không?”
Phong độ thế này y như là trở lại lúc trước vậy, Tiêu Tiêu thấy anh đang tức giận, chỉ có thể bất đắc dĩ từ bỏ.
Chỉ là bây giờ anh cũng đã khác với quá khứ một trời một vực, trước kia anh tức giận thì hoàn toàn không để ý đến cảm nhận của cô, nhưng bây giờ anh tức thì tức, ở trước mặt người nhà vẫn đối xử với cô như bình thường, không hề làm khó cô.
Mà vừa ra khỏi nhà họ Đoạn, anh lại như biến thành một người khác vậy, gương mặt lạnh lùng như phủ một lớp băng ấy. Anh vừa đưa cô về nhà, rồi liền xoay người đi tìm Nghiêm Khác uống rượu, cô nói cô cũng muốn đi, anh cũng không thèm để ý tới.
Cứ thế thờ ơ cô mấy ngày, Tiêu Tiêu cũng đã đặt vé máy bay về quê xong xuôi hết rồi, mà tình hình giữa hai người vẫn chưa cải thiện, cô biết anh đang đợi cô thỏa hiệp, nhưng bỗng dưng cô cũng sinh ra mấy phần tức giận, anh cũng nghĩ rằng cô muốn chọn một trong hai hay sao thế? Anh cũng không tin tưởng cô như vậy sao?
Trong cơn tức giận, một buổi trưa nọ, cô xách laptop của mình xông vào phòng làm việc của tổng giám đốc ở Thái Nhất, trợ lý đang báo cáo sơ lược giật nảy mình, Đoạn Mặc Ngôn thì ngay cả mí mắt cũng chưa mở lên.
Cô không quan tâm lắm, ngồi trên sô pha đánh chữ, bởi vì bất mãn, nên cô gõ bàn phím lạch cạch vang dội.
Đoạn Mặc Ngôn vẫn không để ý đến cô.
Qua một lúc lâu, Tiêu Tiêu lại đứng bật lên, bê laptop đi.
Đoạn Mặc Ngôn vốn muốn đi trụ sở, nhưng vẫn chờ cô tỏ ra mềm mỏng nên vẫn không nhúc nhích, chỉ là không những không đợi được, mà người ta còn hống hách bỏ đi mất, tức thì mặt anh đen hơn một nửa, lấy ra một cái hộp vuông nhỏ được bọc vải nhung ở trong ngăn kéo mới được đưa đến sáng nay, ném mạnh lên trên bàn. May mà sức đàn hồi của chiếc hộp bằng vải nhung không tốt, tưng lên hai cái, vừa vặn dừng lại ngay mép bàn làm việc, lắc lư muốn rớt.
Anh chưa hết giận, đá mạnh vào góc bàn một cái, lần này rốt cuộc chiếc hộp nhỏ cũng rớt xuống theo ý anh.
Ngay khoảnh khắc mà nó rớt xuống, cửa phòng làm việc lại bị đẩy mạnh ra lần nữa, người đi vào vẫn là Tiêu Tiêu, chỉ là lần này trong tay cô không xách theo laptop, thay vào đó là một tờ giấy A4 mỏng tang.
Cô đập tờ giấy trắng lên bàn anh một cái “bạch”.
Đoạn Mặc Ngôn vờ như không để ý lắm mà liếc qua một cái, trước tiên nhìn thấy bốn chữ lớn màu đen, được in đậm, gạch chân, nằm trong khung.
Phương án kế hoạch.
Tiêu Tiêu chống hai tay lên bàn nhìn thẳng vào anh, ý gì thì không cần nói cũng biết.
Đoạn Mặc Ngôn ung dung cầm tờ giấy lên, dưới cái nhìn chòng chọc của cô mà cúi xuống đọc:
Kế hoạch 1: Nếu anh Đoạn nào đó có thể tự giác chịu đựng áp lực chia ly, Tiêu Tiêu sẽ đi xa dạy học tình nguyện từ 3 đến 5 năm, cố gắng hết sức tận dụng tất cả thời gian nghỉ lễ để gặp nhau, hoặc là lúc Đoạn Mặc Ngôn rãnh rỗi thì đến vùng núi thăm hỏi;
Kế hoạch 2: Nếu như anh Đoạn nào đó không muốn chịu đựng nỗi khổ chia ly, thì căn cứ vào việc anh không có ước vọng theo đuổi với tất cả những chuyện thế tục, vậy anh nên suy nghĩ tất cả biện pháp để đi cùng, vùng núi không khí tốt, nước sạch, người chất phác, tuy điều kiện vật chất hơi kém, nhưng hẳn sẽ có trải nghiệm khác biệt, càng quan trọng hơn nữa là Tiêu Tiêu sẽ vô cùng vui mừng khi có anh bầu bạn;
Kế hoạch 3: Nếu như anh Đoạn nào đó sống chết không đồng ý với hai điều trên, bàn bạc thế nào cũng không có kết quả, thì Tiêu Tiêu sẽ tạm dừng kế hoạch đi dạy tình nguyện, cho đến khi thời cơ chín muồi mới tính tiếp.
PS: Nếu như anh Đoạn nào đó có kế hoạch khác, hoan nghênh bổ sung.
PPS: Anh Đoạn nào đó không tin tưởng Tiêu Tiêu như thế, làm cho Tiêu Tiêu thấy cực kỳ tức giận!!!
Đoạn Mặc Ngôn đọc xong, hắng giọng một cái.
“Những điều này em đã nghĩ xong từ sớm rồi, nhưng một câu anh cũng không cho em nói rõ ràng. Ý của anh là dù sao em cũng muốn hi sinh tình cảm của hai đứa mình để đi theo đuổi lý tưởng phải không.”
Đoạn Mặc Ngôn ném tờ giấy lên bàn, muốn nắm giữ lại quyền chủ đạo, “Tại sao em nhất định phải đi dạy học tình nguyện?”
“Thứ nhất, mẹ em chết vì sinh khó trong lúc dạy tình nguyện ở vùng núi; thứ hai, đây là một chuyện tốt có ý nghĩa tốt cho xã hội; thứ ba, em thích con nít; thứ tư, em hi vọng anh có thể càng yêu em hơn nữa.”
Điều cuối cùng không khỏi làm cho Đoạn Mặc Ngôn hơi ngạc nhiên, “Sao anh nhìn không ra nhỉ?”
“…… Đối với anh, có lẽ chuyện này có chút chủ nghĩa lý tưởng, nhưng bắt đầu từ trung học phổ thông thì em đã xác định mục tiêu này rồi, đây là ý muốn ban đầu của em, hơn nữa em biết chuyện này sẽ làm cho em trở thành một người tốt hơn.” Tiêu Tiêu nhìn anh chăm chú, “Anh hoàn toàn không biết em sợ rằng mình sẽ biến thành người mà anh không yêu nữa biết bao nhiêu, em chỉ muốn để anh luôn nhìn em, vẫn luôn nhìn em thôi.”
Đoạn Mặc Ngôn và cô nhìn nhau hồi lâu, “Vậy nên em không thể không đi?”
Nghe anh hỏi với vẻ mặt không cảm xúc, không chút lăn tăn như thế, trong lòng Tiêu Tiêu siết lại, vẫn gật đầu, “Ừ, rồi cũng có một ngày, sẽ đi.”
“Vây thì……” Đoạn Mặc Ngôn từ từ đứng lên, vòng qua bàn làm việc đi đến trước mặt cô, dưới ánh mắt hơi thấp thỏm của cô, cúi người nhặt chiếc hộp nhỏ ở dưới đất lên, tiện tay ném cho cô, “Trước khi giải quyết chuyện đó, thì giải quyết chuyện này trước đi.”
Hình dạng này, kích cỡ này…… Nhịp tim của Tiêu Tiêu tăng tốc, mở ra xem, quả nhiên là một chiếc nhẫn kim cương lấp lánh, hơn nữa còn là màu hồng phấn mà cô yêu thích!
Chẵng lẽ đây là…… cầu hôn ư?
Đôi mắt của Tiêu Tiêu cũng cười đến mức híp lại thành một đường chỉ, khóe miệng càng ngày càng cong lên cao, gần như ngoác đến tận mang tai. Cô cầm chiếc nhẫn không gì có thể sánh bằng kia, yêu thích không nỡ buông tay mà nhìn trái nhìn phải, ngốc nghếch nói tiếng cám ơn.
Đoạn Mặc Ngôn đáp lại một câu đừng khách sáo.
Nhưng rất nhanh, Tiêu Tiêu đã cảm thấy không đúng lắm, anh cầu hôn thì dĩ nhiên cô rất vui mừng, thậm chí là mừng như điên, nhưng tại sao nhẫn cầu hôn của anh lại nhặt từ dưới đất lên, còn tiện tay ném cho cô, nói một câu “giải quyết chuyện này trước đi” là xong rồi à?
Hoa tươi với bữa tối dưới ánh nến lãng mạn đâu? Lời thề với ánh trăng giữa bầu trời đầy sao đâu?
“Vốn ra anh định cầu hôn em thật tuyệt vời, nhưng thấy quyết định của em là theo kiểu thông báo, vậy anh cũng nhập gia tùy tục thôi, hay là ngày mai đến cục dân chính?”
Tiêu Tiêu chớp mắt, “Này, này, đâu có giống nhau……”
“Chỗ nào không giống?”
“Đương nhiên không giống rồi, này, anh lấy chìa khóa đi đâu thế? Không hợp hoàn cảnh nha, này!”
“Em đeo nó nên ngón tay thì hợp hoàn cảnh ngay đó thôi.”
“Còn muốn em tự đeo nữa hả? Có nhầm không vậy……. Đoạn Mặc Ngôn, anh đi đâu vậy…… Này!”