Không Đường Thối Lui – Hoa Ngộ Nha

Chương 37: Ngoại truyện Hàn Thẩm – Tết âm lịch


Đọc truyện Không Đường Thối Lui – Hoa Ngộ Nha – Chương 37: Ngoại truyện Hàn Thẩm – Tết âm lịch

Chuyển ngữ: Agehakun

Chỉnh sửa: Andrea

Dựa theo lệ cũ, đến Tết âm lịch thì cả gia đình sẽ phải trở về khu nhà cũ của nhà họ Thẩm, nơi mà tất cả mọi người tụ họp.

Mấy năm qua đều là Thẩm Văn Hiên và ba mẹ, một nhà ba người trở về, năm nay trên xe lại có thêm người thứ tư — Hàn Dữ Tiếu.

Hai ngày trước Tết âm lịch, ba mẹ Thẩm gia đã đánh tiếng trước về nhà cũ rồi, nói con trai nhà mình đổi tính, không thích mấy nữ sinh mặc váy, mà thích một cậu trai rất đẹp mắt.

“Con đây cũng không có cách nào mà, Hiên Hiên cực kỳ thích cậu nhóc đó, một khóc hai nháo ba thắt cổ.” Ba Thẩm nhận được cuộc gọi từ ba mình – cũng chính là ông nội của Thẩm Văn Hiên, không chút áy náy đổ cho con mình khốn khổ vì tình, “Còn làm loạn đòi tuyệt thực, sau lần đó còn sút vài cân thịt nữa. Con thấy thằng nhóc kia đối xử với Hiên Hiên cũng rất tốt, mỗi ngày đều chạy đến đợi nó. Cho nên con đây cũng không có cách nào thật mà, nếu không đồng ý thì Hiên Hiên biết phải làm sao, ngài làm ông nội có còn muốn cháu nữa không?”

“Cháu trai ta muốn, nhưng chắt trai, chắt gái của ta thì sao?” Lão gia tử nhà họ Thẩm tuổi tác đã cao, nhưng lại cực kỳ khoẻ khoắn, “Hai đứa sinh thêm một đứa nữa cho ta đi!”

“Được rồi ba, không phải nhà anh cả đã có một đôi long phượng thai rồi đấy à, chắt trai chắt gái của ngài đều đã có đủ, còn có gì không hài lòng nữa chứ?” Ba Thẩm không bị lão gia tử dắt mũi, “Hiên Hiên nói, nếu ngài không đồng ý cho nó mang bạn trai về nhà, nó sẽ quỳ ngoài cửa phòng ngài không chịu đứng dậy, tuỳ cho ngài đánh, đến lúc đó ngài nỡ lòng nào?”

“Ta thấy nó học tập không giỏi, thế mà đến lúc cần đối phó ta thì lại ra khuôn ra sáo phết ha, với lớp da mịn thịt mềm kia của nó, chống lại được quải trượng (gậy chống) của ta chắc?” Lão gia tử hừ một tiếng trong điện thoại, cảm thấy đám hỗn trướng nhà mình sao lại cứ không bớt lo như vậy. Trước kia ông còn cảm thấy Thẩm Văn Hiên tuy rằng bướng bỉnh xíu, nhưng cũng coi như một đứa nhóc tri kỷ nhất trong đám cháu trai, nào nghĩ tới sau này còn có bất ngờ lớn hơn chờ đợi ông.

Vẫn là cháu gái nhỏ tốt hơn, biết ông lớn tuổi nên không muốn kích thích ông, tuy rằng không thích kết hôn nhưng ít nhất cũng không mang bạn gái về nhà.

“Ba à con nói với ba này, cháu trai của ngài mặc dù là học tra, nhưng bạn trai của nó là một học bá, đại học tài chính T, lúc trước Hiên Hiên thi đại học còn dạy bù cho nó nữa.” Ba Thẩm cười ha ha, hiện tại hắn cảm thấy thằng nhóc tiểu Hàn này cũng được ra phết, “Hơn nữa tuổi còn trẻ mà rất có chính kiến, kiếm được tiền về còn chưa sắm sửa gì cho mình mà đã mua cái xe cho Hiên Hiên trước để nó đỡ phải đi bộ. Tuy rằng không đắt, nhưng mà là tấm lòng tự biết cố gắng của con trẻ.”

“Ta cần nó mua à? Thẩm gia ta không có nổi chút tiền mua xe chắc?” Suy nghĩ của lão gia tử chệch đường ray, “Nói với Hiên Hiên, lễ mừng năm mới ông nội sẽ tặng cho nó một cái xe thể thao! Kêu nó chọn mẫu mã nó thích đi!”

Lão gia tử cúp điện thoại cái bộp.

Ba Thẩm quay đầu lại, ra dấu hiệu với đứa con trai vẫn luôn rướn cổ lên nhìn về bên này của mình — ổn rồi, lão gia tử đã được giải quyết!

Thẩm Văn Hiên lập tức thở phào một hơi, trải người ra ghế sô pha, “Cám ơn trời đất, cuối cùng con cũng không cần phải quỳ thật.”

“Con có thể có tiền đồ hơn được hay không.” Ba Thẩm cười nhạo cậu, “Nếu con không muốn quỳ thì thôi, đổi thành Hàn Dữ Tiếu cũng thế, con của người khác, ông nội con cũng không tiện đánh.”

Thẩm Văn Hiên không vui, duỗi tay đẩy đẩy ba mình, “Sao ba lại như vậy, Hàn Dữ Tiếu da mịn thịt mềm, sao phải đến nhà mình chịu tội chứ, làm gì có ai đối xử với con dâu như ba chứ hả?”

Ba Thẩm đang lột quýt ăn, nghe vậy trợn mắt nhìn con mình.

Còn con dâu nữa cơ, coi ông mù, nhìn không ra chắc?

Đây rõ ràng là con rể.

Nhưng bất kể có nói thế nào, việc Hàn Dữ Tiếu sẽ theo Thẩm gia trở về nhà cũ ăn mừng năm mới cũng coi như là đã đóng chốt.

Giữa trưa ngày giao thừa, tổng cộng bốn miệng ăn của Thẩm gia, mang theo cả “con dâu” mới vào cửa, lên đường.


Theo lộ trình là ba Thẩm lái xe, Thẩm Văn Hiên và Hàn Dữ Tiếu đều ngồi ở đằng sau.

Sắc mặt Hàn Dữ Tiếu như thường, nhìn không ra chút khẩn trương nào, vừa nãy ba Thẩm còn trộm kề tai nói nhỏ với mẹ Thẩm, nói thằng nhóc tiểu Hàn rất biết duy trì vẻ bình tĩnh, có khí thế, không tệ.

Thẩm Văn Hiên ngồi bên cạnh lập tức bật cười.

Ba mẹ cậu nhìn không ra, nhưng cậu thì lại khác, từ lúc lên xe Hàn Dữ Tiếu đã ngồi thẳng tắp, rõ ràng là khẩn trương đến sắp thở không nổi rồi, cũng chỉ có gương mặt mang vẻ điềm tĩnh kia là có thể lừa gạt người khác.

Hiện giờ hai người ngồi riêng ở đằng sau, Thẩm Văn Hiên lấy chân đụng đụng Hàn Dữ Tiếu, lén lút hỏi hắn, “Khẩn trương à, ra mồ hôi chưa? Xin hỏi tâm trạng hiện tại của ngài như thế nào?”

Hàn Dữ Tiếu lườm nguýt cậu một phát, không nói gì.

Thẩm Văn Hiên nhìn thấy, cười không ngừng.

Sau một lát, Hàn Dữ Tiếu lại không nhịn được, cũng nhỏ giọng hỏi Thẩm Văn Hiên, “Quà mà anh chuẩn bị có phải quá đơn giản rồi hay không, anh vẫn cảm thấy…”

“Được rồi.” Thẩm Văn Hiên cũng rất bất đắc dĩ, đặt nhẫn, mua xe, còn chuẩn bị quà cho nhiều người trong Thẩm gia như vậy, tiền trong vòng nửa năm nay của Hàn Dữ Tiếu đã bị tiêu sạch sành sanh thì cũng thôi, vậy mà lại còn dùng thêm cả ba cái thẻ ngân hàng kia nữa. Hàn Dữ Tiếu còn chưa tiếc, Thẩm Văn Hiên đã tiếc đến xanh cả ruột.

“Anh chuẩn bị sao lại không đủ được? Đều là em đi mua cùng với anh, có thể sai sót được sao?” Thẩm Văn Hiên nắm tay Hàn Dữ Tiếu, “Hơn nữa hôm nay cũng chỉ dẫn anh đi ăn một bữa cơm, ba mẹ em đều gật đầu rồi, anh còn sợ gì nữa.”

Thẩm Văn Hiên lại đưa tay sờ lên sống lưng thẳng tắp của Hàn Dữ Tiếu, vuốt ve qua lại giống như đang vuốt lông cho Bánh Mật, lại vỗ về nhè nhẹ.

Hàn Dữ Tiếu cũng biết Thẩm Văn Hiên đang dỗ dành giống như cách nựng Bánh Mật, có chút cạn lời, lại có phần muốn cười, nhưng thân thể của hắn cũng đã từ từ thả lỏng.

Đến dinh thự Thẩm gia, bữa cơm này yên bình hơn cả trong tưởng tượng của Hàn Dữ Tiếu.

Có lẽ là bởi vì trước đó ba Thẩm mẹ Thẩm đã làm công tác chuẩn bị, tuy rằng lão gia tử Thẩm gia không quá nhiệt tình, nhưng cũng không làm khó hắn. Hàn Dữ Tiếu được Thẩm Văn Hiên nắm tay đi tới, cung cung kính kính gọi một tiếng ông nội.

Lão gia tử rà quét hắn vài lần, nhéo mũi “ừ” một tiếng.

Mà sau khi nghe thấy Thẩm gia lão gia tử đáp lại, bạn già của ông – lão thái thái của Thẩm gia mới buông lỏng bàn tay đang níu lấy ông ra.

Về phần các trưởng bối khác trong nhà, thì càng không có vấn đề gì, ba mẹ Văn Hiên đều đồng ý rồi, bọn họ cũng không có quyền gì mà can thiệp. Con trai cả và con gái út của Thẩm gia còn chụm lại bốc phét, nói đứa nhỏ này trông rất tuấn tú, muốn con gái kiểu gì mà mà chẳng được, Văn Hiên cũng thế, từ nhỏ đã được phái nữ thích, thế mà hai người lại chẳng để ý tới, dính lại với nhau, cũng là một chuyện ly kỳ.

Thẩm Ngôn Ngôn ngồi bên cạnh giơ tay, “Chuyện này con biết, chính là Hàn Dữ Tiếu theo đuổi Hiên Hiên trước, hai đứa còn là bạn ngồi cùng bàn. Nhưng mà ý chí của cái tên nhóc phản đồ Hiên Hiên kia không vững vàng, còn chưa xác định quan hệ mà đã mỗi ngày dính sau đuôi người ta.”

Ba của cô gõ lên đầu cô một phát, “Sao ba lại nghe nói tiểu Hàn từng làm việc ở chỗ con hả, con đã sớm biết mà còn gạt người trong nhà?”

“Hơn nữa em họ con đã có bạn trai rồi đấy, ba vừa nhìn thấy, trên cổ Thẩm Văn Hiên còn treo nhẫn kim cương nữa kia kìa, bạn trai của Thẩm Ngôn Ngôn con đang ở nơi nào hả? Chờ quốc gia phát cho con à?” Ba Thẩm Ngôn Ngôn tức giận đến không có chỗ phát.

Thẩm Ngôn Ngôn nhón lấy một nắm hạt dưa nhanh chóng chuồn mất, cô có thể đoán được, nếu mình mà không đi thì sẽ đến phiên cô bị mở đại hội xét xử.

Thẩm Ngôn Ngôn cầm lấy hạt dưa, lắc lư chạy tới khu vực của đám tiểu bối, Hàn Dữ Tiếu đang bị đám anh họ chị họ ngoài ra còn cháu trai cháu gái của Thẩm Văn Hiên vây công, nghe ngóng chuyện tình giữa hắn và Thẩm Văn Hiên.


Thẩm Văn Hiên ngồi ở bên cạnh cười ngây ngô.

Thẩm Ngôn Ngôn nhìn thấy thì thở dài, vỗ vỗ bả vai của Thẩm Văn Hiên, liếc mắt ý bảo ra ngoài một chút.

Thẩm Văn Hiên ngoan ngoãn đi theo chị họ của mình ra ngoài.

Thẩm Ngôn Ngôn và Thẩm Văn Hiên đứng song song dưới mái hiên, đèn trong vườn hoa đều sáng, hòn non bộ nước chảy chầm chậm, cực kỳ xinh đẹp.

Thẩm Ngôn Ngôn không nhìn Thẩm Văn Hiên, chỉ chia cho cậu một chút hạt dưa, hai người cùng cắn.

“Sao sớm như vậy mà em đã mang cậu ấy về…” Thẩm Ngôn Ngôn có chút do dự, cân nhắc dùng từ, “Không phải chị đang nghi ngờ tình cảm của hai đứa, mà chị chỉ cảm thấy, qua hai năm nữa, em chờ thêm một chút, ổn định hơn một chút… rồi mới mang về cũng không muộn. Hai đứa mới khoảng hai mươi, không cần phải gấp gáp như vậy.”

Thẩm Văn Hiên cũng cắn hạt dưa.

Thật ra cậu cũng hiểu nỗi lo của Thẩm Ngôn Ngôn.

Cậu cũng không phải đồ ngốc thật, đương nhiên có thể hiểu được Thẩm Ngôn Ngôn chỉ muốn tốt cho cậu.

Nhưng có một số chuyện, không thể suy tính như vậy.

“Chị, chị cũng biết hoàn cảnh gia đình của Hàn Dữ Tiếu rất bình thường, bằng không thì cũng sẽ không tới chỗ của chị làm thêm đúng không?”

“Biết chứ, sao thế?”

“Nhưng chị có biết là từ khi hai bọn em yêu nhau đến giờ, chi tiêu lớn nhỏ trong nhà hầu như đều là do Hàn Dữ Tiếu phụ trách không?”

Thẩm Văn Hiên nhìn sân vườn, nhưng lại tựa như đang không nhìn vậy, “Năm cấp 3 cậu ấy đi làm thêm, một tháng cao nhất cũng chỉ được khoảng bốn đến năm ngàn tệ (khoảng 13-16 triệu tiền Việt), kết quả em tới nhà cậu ấy ở, cậu ấy sợ em ăn sung mặc sướng đã quen, không dùng được chăn đệm bình thường, tiêu hơn một vạn đi mua chăn ga tơ lụa giống như nhà của chúng ta.”

Thẩm Văn Hiên ngẩng đầu nở nụ cười với Thẩm Ngôn Ngôn, “Thật ra đồ cậu ấy mua vẫn không tốt được bằng nhà của chúng ta, nhưng em lại cảm thấy thoải mái hơn ở nhà rất nhiều.”

“Em vốn kiêng ăn, lại không ăn được hoa quả chua, cậu ấy đều mua anh đào nhập khẩu rồi rửa sạch sẵn cho em ăn. Sau đó em còn là người cực kỳ lười, bữa sáng bữa trưa bữa tối cũng đều là do cậu ấy làm.”

“Em thích mèo, nuôi Bánh Mật, kết quả Bánh Mật sinh bệnh là cậu ấy nửa đêm mang đi khám bệnh, cơm mèo buổi sáng cũng là cậu ấy chuẩn bị.”

“Em họ của chị ở trong nhà, chính là một đứa ăn hại, toàn bộ đều dựa vào cậu ấy nuôi.”

Thẩm Ngôn Ngôn nói không ra lời, cô ngẩn người, phát hiện đứa em họ không tim không phổi này của mình, vành mắt đo đỏ.

Thẩm Văn Hiên khịt khịt mũi.


Cậu nói, “Chị, khi em và cậu ấy yêu đương, chỉ là nghĩ trước kia cậu ấy đã sống không được tốt, em chỉ muốn đối xử tốt với cậu ấy hơn. Thế nhưng đến cuối cùng vẫn là cậu ấy chăm sóc cho em.”

“Cái tên đó, cứ luôn không thích nhiều lời, nhưng mà chuyện gì cũng làm xong giúp em.”

“Em không cần biết sau này thế nào, có ổn định hay không. Em chỉ là cảm thấy cậu ấy cực kỳ tốt, em muốn dẫn tới cho mọi người được gặp.”

Thẩm Văn Hiên nở nụ cười, “Bạn trai em tốt như vậy, không mang về khoe khoang với chị, quá lỗ vốn rồi.”

“Thằng nhóc mít ướt.” Thẩm Ngôn Ngôn bất đắc dĩ nhìn đôi mắt của em trai nhà mình, thô bạo lau nước mắt cho cậu, “Người không biết còn tưởng rằng chị mày khua gậy đánh uyên ương đấy, chị cũng đâu có xúi giục hai đứa chia tay.”

Thẩm Ngôn Ngôn quay đầu nhìn vào trong phòng khách, bên trong đèn đuốc sáng trưng, trên ghế sô pha ở phía bên trái, Hàn Dữ Tiếu vừa nói chuyện phiếm với người Thẩm gia, vừa thỉnh thoảng nhìn sang nơi này.

“Em vẫn nên chờ một lát rồi hẵng vào trong.” Thẩm Ngôn Ngôn tiếp tục cắn hạt dưa, “Cái vị bạn trai mười tốt kia của em mà phát hiện ra chị làm em khóc, đợi tí nữa chắc sẽ bỏ thêm thuốc xổ vào cơm của chị mất.”

“Hàn Dữ Tiếu còn lâu mới làm thế, cậu ấy cực kỳ tốt bụng.” Thẩm Văn Hiên bất mãn kháng nghị.

Thẩm Ngôn Ngôn nhả vỏ hạt dưa vào khăn tay, nghe vậy hừ lạnh một tiếng, nghĩ thầm đó là đối với chú em.

Tối hôm nay, tất cả mọi người đều ngủ lại nhà cũ của Thẩm gia.

Thẩm Văn Hiên và Hàn Dữ Tiếu ở trong căn phòng ngày bé của cậu, Thẩm Văn Hiên cầm lấy tay của Hàn Dữ Tiếu định dẫn hắn đi, Thẩm lão gia tử hầm hừ trợn mắt với cậu, Thẩm Văn Hiên lập tức nhu thuận đứng nghiêm.

Thẩm lão thái thái cũng cầm lấy tay của bạn già nhà mình, “Đi thôi, đừng làm cho đám nhóc ngột ngạt nữa, ngần ấy tuổi rồi, quản đông quản tây, chọc cho người ta thấy mà ghét.”

Thẩm Văn Hiên không phúc hậu bật cười.

Trong đêm cậu và Hàn Dữ Tiếu ngủ trên cái giường nhỏ của mình, bởi vì phần lớn thời gian trước kia cậu đều tới nghỉ hè ở khu nhà cũ, giường chật hơn trong nhà, nhưng hai người trưởng thành vẫn ngủ được, chỉ là phải nằm gần một chút.

Thẩm Văn Hiên và Hàn Dữ Tiếu dựa sát vào nhau, hệ thống sưởi ấm trong phòng không tốt lắm, nên cậu nhét chân mình vào giữa hai đầu gối của Hàn Dữ Tiếu, tay còn không thành thật vuốt ve cơ bụng của hắn.

Nhưng hai người lại không làm chút chuyện gì gì đó, ông trời cũng đang cản đường, buổi tối lại gặp nhiều chuyện như vậy, cả hai đều có chút mệt mỏi. Hơn nữa nhỡ đâu ngày mai cả nhà lại phát hiện ra gì đó, Thẩm Văn Hiên sợ mình chọc lão gia tử tức giận đến mức tăng huyết áp.

“Thật ra anh đừng để ý ông em hầm hầm hừ hừ, thực ra ông ấy lại rất thích anh.” Thẩm Văn Hiên đặt đầu lên vai của Hàn Dữ Tiếu, “Nếu ông ấy quả thật không thích anh, đừng có nói tới đáp lại anh hai tiếng, mà ngay cả để ý cũng sẽ không thèm để ý đến anh.”

“Ban nãy bà nội em cũng khen anh, nói anh xinh đẹp, không kém cạnh bất kì một đứa con gái nào.” Thẩm Văn Hiên nghĩ đến muốn bật cười.

Hàn Dữ Tiếu xoa xoa đằng gáy của Thẩm Văn Hiên, hơi thở ấm áp của cậu phả vào người hắn.

Hắn hôn lên trán Thẩm Văn Hiên.

“Bởi vì bọn họ thương em, cho nên, mặc kệ em có mang ai về, bọn họ đều sẽ cố gắng yêu thích người ấy.”

“Nhưng anh rất vui.”

Bờ môi của Hàn Dữ Tiếu men theo cái trán, chóp mũi của Thẩm Văn Hiên, một đường xuống dưới, cuối cùng hạ xuống bờ môi của cậu.

Thẩm Văn Hiên không nhịn được nhếch miệng nở nụ cười.

Cả nhà của Thẩm Văn Hiên đợi đến mùng bảy rồi mới đi.


Ngày rời đi, cả nhà của Thẩm Ngôn Ngôn cũng xuất phát cùng.

Thẩm lão gia tử cũng ra tiễn bọn họ đi.

Ông nhìn Thẩm Văn Hiên và Hàn Dữ Tiếu đứng cạnh xe, có lẽ là chú ý đến ông, hai thanh niên không có nắm tay, Hàn Dữ Tiếu còn kêu một tiếng ông nội nhanh hơn cả Thẩm Văn Hiên, đứng thẳng như một thanh sắt vậy.

Tiền đồ đâu rồi. Thẩm lão gia tử nghĩ thầm, ta dọa người thế à?

Nhưng ông quay đầu lại nhìn Thẩm Văn Hiên, trong chớp mắt, đứa nhỏ này đã hai mươi rồi. Lúc trước rõ ràng bé tí xíu, lại ngoan ngoãn nữa, ngọt ngào kêu ông nội bà nội.

“Sao cháu lại lớn nhanh như vậy…” Thẩm lão gia tử sờ bả vai của Thẩm Văn Hiên, khi Thẩm Văn Hiên còn bé, ông còn có thể vác Thẩm Văn Hiên lên vai, nhưng bây giờ đứa nhỏ này đã cao hơn cả ông rồi.

“Tiểu Hàn.” Trong mấy ngày qua, đây là lần đầu tiên Thẩm lão gia tử nghiêm túc nhìn Hàn Dữ Tiếu, “Thằng nhóc nhà ta như thế nào, tự ta biết rõ, Văn Hiên của chúng ta, rất tốt. Cho nên cậu không được bắt nạt nó.”

“Trên thế giới này tình cảm có thể phai nhoà, nhưng nguyên tắc làm người thì không thể đổi. Mặc kệ hai đứa là con trai hay là con gái, nếu như đã đến với nhau…”

Thẩm lão gia tử chậm rãi nói, “Người một nhà, nhất định phải có trách nhiệm, kiên nhẫn, và thật lòng. Dù cho có một ngày, hai đứa muốn tách ra, vậy cũng phải hảo tụ hảo tán*.”

(*) Hảo tụ hảo tán: chia tay trong vui vẻ hoà bình.

Thẩm lão gia tử lại đi vỗ vỗ Thẩm Ngôn Ngôn đang đứng bên cạnh làm nền, “Đừng tưởng rằng cháu là người ngoài cuộc ở đây, ông nội cũng có yêu cầu này đối với cháu. Em họ của cháu đều đã dẫn người trở về rồi, còn cháu thì sao?”

Thẩm Ngôn Ngôn thân là người vô tội lại bị lôi vào, hận không thể đục lỗ chui xuống đất.

Thẩm Văn Hiên có chút chua xót trong lòng, cậu gọi hai tiếng ông nội, có chút không nỡ rời đi, dòng lệ tuôn rơi.

Kết quả Thẩm lão gia tử nhấc mí mắt lên, quét mắt nhìn cháu gái cháu trai của mình, phất phất tay, “Được rồi, đều đi đi, đừng có làm phiền đến tháng Giêng của ta nữa, đi mau đi.”

Ông đuổi đám con cháu của mình như đuổi ong, đứa nào không chịu đi, lề mà lề mề thì đều bị ông dí đến tận xe, đã tám mươi tuổi mà vẫn bước đi như bay, giơ quải trượng xua con trai trưởng nhà mình, xua một đường lên hẳn trên xe.

Nhưng mà đợi đến lúc động cơ trong mấy cái xe này phải bất đắc dĩ nổ máy thật, Thẩm lão gia tử vốn đã chống quải trượng đi vào trong, lại từ từ quay đầu lại, mắt nhìn theo.

Chờ đến khi ông vào trong nhà, tâm trạng của bạn già còn tốt hơn ông nhiều, nghịch chậu hoa ở trước khung cửa sổ.

Thẩm lão thái thái bận bịu, đeo kính mắt, không nhanh không chậm nói một câu, “Năm đó tôi gả cho ông, cũng có người nói tôi là bông hoa nhài cắm bãi phân trâu*. Nhưng sau đó thì sao, ông cũng có học thức, cũng có chức quan rồi.”

(*) Nguyên văn: Thiên kim tiểu thư gả cho kẻ quê mùa.

“Ôi chao, cuối cùng vẫn không thoát khỏi được hai chữ duyên phận.”

Sau lần đó, trong ba năm đại học, năm nào Thẩm Văn Hiên cũng mang theo Hàn Dữ Tiếu về nhà ăn Tết.

Nhưng năm đầu tiên sau khi tốt nghiệp đại học năm tư, hai người lại không trở về.

Bọn họ chạy ra nước ngoài lãnh giấy chứng nhận kết hôn, tiện thể đi nghỉ phép luôn.

Năm thứ hai sau khi tốt nghiệp đại học, Hàn Dữ Tiếu vay một khoản đủ để mua căn nhà đầu tiên thuộc về hắn và Thẩm Văn Hiên, trong nhà lại có thêm một em Corgi giống đực, tên là Thịt Ba Chỉ.

Tác giả có lời muốn nói: Lần này kết thúc thật rồi nè, hẹn gặp lại mọi người á. Tiểu Hàn – Tiểu Thẩm, Ngu Hành Chu – Tiểu Nịnh Mông, viết đến đây cũng coi như là viên mãn rồi, bọn họ sẽ có một cuộc sống rất dài và rất tốt. Bye bye~ hẹn gặp lại trong bộ truyện mới.Búm: Hoàn thiệt rồi nè, cảm tạ sự chăm chỉ của tui đã giúp tui lết nốt em ngoại truyện này, mừng rớt nước mắt. T^T Hẹn gặp lại chữ “Hoàn” trong ngày tháng không xa, huhu.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.