Đọc truyện Không Để Ý Tây Đông – Chương 7: Thăm người thương nhớ (7)
Vì tinh thần sảng khoái, Cố Tiểu Đông ngủ thẳng đến ba giờ chiều. Trong phòng không có ai , cũng không biết bọn họ đi từ khi nào. Dọn dẹp xong lại phòng một chút, dựa theo chỉ dẫn của Tiểu Tây tìm tới siêu thị, mua kim chỉ. Lại nghĩ đến quần áo trong của hắn mặc đều cũ rồi, liền mua thêm vài bộ mới. Ngoài đồ dùng hằng ngày em trai dùng, anh đều mua thêm một đống linh tinh này nọ mới mang theo trở về. Ngồi ở trên giường, xe chỉ luồn kim, anh bắt đầu may quần cho Cố Tiểu Tây.
Vừa đến năm giờ, bốn người trở về . Ngoại trừ Cố Tiểu Tây ra, hình ảnh anh trai lớn Cố đem kim chỉ làm thuần thục trong tay giống một người mẹ hiền, khiến mọi người đều bị kinh ngạc đến ngây người .
Vương Hồng Binh đứng ở cửa thổi tiếng huýt sáo: “Anh trai, không ngờ anh còn có tay nghề này a?” Đi tới khoảng cách gần một chút tiện thể quan sát.
Trương Hành lấy cái quần đã may tốt nhìn một cái, “Hiện tại mấy cô gái cũng không còn làm cái này nữa, nhìn mẹ mình liền biết.”
“Mẹ của mình cũng không.” Ngô Thiên Quảng cũng lại đây vây xem.
Cố Tiểu Đông cười híp mắt, “Anh là học được từ mẹ anh. Ha ha, kỳ thực mấy cái này anh cũng không ngại. Quần áo các em có chỗ nào bị hư hay không, đưa lại đây anh may giúp cho ?”
“Em có em có!” Vương Hồng Binh tích cực nhất.”Ngày hôm qua em lấy đồng phục huấn luyện, có chỗ lớn bị rách, em còn đang lo đến mức không đi tắm rửa được luôn đây.” Một mặt đi tìm trong ngăn tủ. Hai người khác cũng đi tìm trong ngăn tủ, chỉ hận không có quần áo bị hư. Ngô Thiên Quảng hận không thể xé ra hai cái. Trong lúc nhất thời, mỗi cái đồng phục bị lủng đưa đến trước mặt anh trai. Nháy mắt, Cố Tiểu Đông cảm giác mình như có thêm mấy đứa em trai, hơn nữa đều là loại cỡ lớn kia, rất có cảm giác thành công a. ( hơn nữa đều là loại cỡ lớn kia =)) trong sáng đó, đừng nghĩ bậy quá nhiều )
Đám em trai mới mẻ biểu thị muốn mời anh ăn cơm tối, cho anh lớn Cố một bữa no nê. Cố Tiểu Đông không chối từ. Trong bữa tiệc, lấy cớ đi phòng vệ sinh, lặng lẽ đến quầy tiếp tân thanh toán trước.
Bữa cơm này ngoại trừ Cố Tiểu Đông, mọi người đều uống một chút rượu, nhưng không dám uống nhiều. Cố Tiểu Đông ra lệnh một tiếng, mọi người đều là bộ dáng anh trai nói gì nghe nấy, đến lúc dừng mới thôi.
Cơm nước xong trở lại ký túc xá, Cố Tiểu Tây liền phát hiện mặt anh trai có chút hồng.
” Anh, có phải là anh bị dị ứng không?”
“A, cái cổ có chút ngứa. Khả năng có chút bị dị ứng rồi.”
“Em xem một chút… Ai nha, là bệnh sởi nổi lên đốm hồng. Anh có mang thuốc theo không?”
“Không có. Không cần, cũng không nghiêm trọng lắm.”
“Không được, khẳng định buổi tối ngủ không được, ngày mai sẽ bị nghiêm trọng hơn. Để em đi mua thuốc.”
“Có xa hay không? Anh đi theo em.”
“Không cần, bằng khoảng thời gian em đi tới phòng vệ sinh thôi.”
“Biết thuốc gì sao?”
“Biết.”
“Mua một ít là được.”
“Biết rồi.”
Cố Tiểu Tây ra cửa. Vương Hồng Binh vừa nhìn thấy liền biết cơ hội tới ! Thật vất vả lắm Cố Tiểu Tây mới không ở bên để anh trai một mình thế này, lập tức dành thời gian tiến lên dò hỏi tình báo.
“Anh, anh cũng không uống rượu a, làm sao bị dị ứng cơ chứ?” Trước tiên liền đánh tiếng hỏi thăm cái đã.
“Ừm, là do dị ứng với ánh mặt trời ban ngày.”
Dị ứng với…. ánh mặt trời ban ngày. Mỹ nhân quả nhiên yếu đuối a, mặt trời đều có thể làm cho bị bệnh nha.
“Anh, tại sao anh cùng Tiểu Tây lớn lên không hề giống nhau a?” Nói sang chuyện khác.
“Ừm, em ấy giống cha, anh giống mẹ.”
“Anh là con lai sao? Màu mắt của anh không phải màu đen.”
“A, có một chút đi.”
“Tại sao Tiểu Tây một điểm cũng không giống anh a?”
“Chúng ta không phải chung một cha.”
“Ồ…” Có chút lúng túng . Việc nhà người ta, cũng không tiện hỏi thăm nhiều được.
“Tình cảm của anh với Tiểu Tây vẫn tốt như thế sao ?”
“Ừm, cùng nhau lớn lên mà.”
“Anh có bạn gái chưa?”
“Không có.”
“Ai, anh như vậy, người nào mới xứng với anh a.” Xuất phát từ nội tâm bùi ngùi, Trương Hành ở một bên cảm thán.
“Nào có, anh cũng không có gì đặc biệt .” Ân, ngoại trừ đặc biệt đẹp đẽ. Ngô Thiên Quảng ở trong lòng nói chen vào.
“Anh biết không, ” Vương Hồng Binh quyết định thả đại chiêu, hạ thấp giọng giả vờ thần bí, ” Nơi này của chúng ta có một nữ binh xinh đẹp rất thích Tiểu Tây.”
“Ồ…” Cố Tiểu Đông kéo dài âm thanh. Vương Hồng Binh vừa nhìn, mình nói cái gì ấy nhỉ, đúng là có gian tình mà!
“Cậu ấy không có nói qua với anh sao?”
“Không có.”
“Em thấy bọn họ có hi vọng. Cô gái kia theo đuổi cậu ấy, theo đuổi đến mức có thể quấn lên người luôn rồi. Chúng ta cũng ước ao được như thế a.” Gia tăng quạt gió thổi lửa.
Mặt Cố Tiểu Đông bình tĩnh không lay động, trong miệng lấy ân a làm lời đáp, trong lòng lại có một loại cảm giác nghèn nghẹn không nói rõ được cũng không tả rõ được.
Có cô gái yêu thích Tiểu Tây. Hơn nữa là một cô gái đẹp đẽ khả ái. Cô ấy sẽ chủ động tìm Tiểu Tây nói chuyện, liếc mắt đưa tình- nhìn chăm chú trên khuôn mặt phấn chấn của em ấy. Dung mạo kia chính mình nhìn từ nhỏ đến lớn, mãi mãi đều là tràn ngập sức sống. Trên gương mặt thanh xuân đó tung bay mị lực, không có ai so với mình càng quen thuộc hơn … Cô ta sẽ kéo cánh tay của em ấy, lôi kéo tay em ấy, vai sóng vai với em ấy đi chung cùng nhau, giống như mình với em ấy trước kia vậy… Tiểu Tây sẽ như thế nào? Em ấy là đã thích người ta rồi chứ? Có tên thiếu niên nào lại không hoài xuân đâu? Hiện tại, trong lòng nhất định là nhảy nhót cùng hưng phấn nhiều lắm. Có thể sau này, một ngày không lâu nào đó, em ấy sẽ ở trong điện thoại, tự thân ngượng ngùng nói với mình, anh trai, em yêu một cô gái mất rồi… Có lẽ bọn họ ở một nơi nào đó mà anh không biết, chia sẻ về mối tình đầu ngọt ngào chỉ thuộc về cặp đôi mới lớn. Những chuyện từng tí từng tí kia, sẽ làm cho cô gái đó chậm rãi đi vào trong lòng hắn — người mà bao năm qua chỉ ở cùng một nơi với anh. Mọi chuyện sau đó, hắn sẽ không vây quanh anh trai như trước nữa. Hắn sẽ cùng một người khác càng đi càng gần nhau, dần dần trở thành thân mật người nhất với hắn, cũng cách mình càng ngày càng xa…
Cố Tiểu Đông cảm thấy trong lòng như bị một tảng đá chặn lại, Vương Hồng Binh đang đảm đương miêu tả nữ binh đến thiên hoa loạn trụy (*) rồi cái gì mà anh tư, hiên ngang mà hoạt bát, đáng yêu, anh cũng nghe không lọt tai, Trương Hành ,Ngô Thiên Quảng hai người trục lợi nghe đến hai mắt tỏa sáng, một mặt ngóng trông.
thiên hoa loạn trụy (*): ngàn hoa bay loạn, hoặc là trong trường hợp này ý nói nước bọt bay tứ phía ấy, kiểu như anh ý chém gió đến hoa bay đầy đầu, lung tung xà phèn.
Cố Tiểu Tây mua thuốc xong trở về, không có chú ý tới tâm tình anh trai biến hóa có chút lạ lùng, bắt đầu tự mình động thủ bôi thuốc cho anh. Hắn mở hai hạt cúc trên áo sơ mi của Cố Tiểu Đông, kéo cổ áo ra một chút, tránh thuốc mỡ khỏi dính vào trên áo. Hắn bôi thuốc đến hết sức chăm chú, trong lòng không suy nghĩ bất cứ chuyện gì khác, mãi đến tận khi xong xuôi, Cố Tiểu Tây mới phát hiện mấy người trong phòng đều nhìn chằm chằm bọn hắn. Theo vài ánh nhìn lướt qua, cổ áo sơ mi của anh trai mở rộng, gáy trắng như tuyết, xương quai xanh tinh xảo, trước ngực một mảnh da thịt trơn bóng như ngọc, hiện ra ánh sáng mê người, lộng lẫy… Nhanh chóng luống cuống tay chân kéo tốt quần áo cho anh, “Nhìn cái gì vậy!” Thao, bất cẩn rồi.
Liền nghe thấy một trận âm thanh nuốt nước miếng. Mấy người cũng không tiện nói nhiều, “Ha ha, làn da anh thật tốt a.” Chỉ dồn dập cười ha hả, sau đó mang theo đồ đi phòng chứa nước rửa mặt .
Tối hôm đó, hai anh em nằm ở trên giường, tất cả đều giống ngày hôm qua. Nhưng mà tâm tư của bọn họ, có thể đã khác nhau một trời một vực rồi.
Sáng sớm, Cố Tiểu Tây liền lúng túng, cả người nằm đến cứng ngắc. Chỉ cố gắng tự nói với bản thân, như vậy tựa hồ là không đúng, càng lúc càng cảm giác được thân thể anh trai bên người vô cùng ấm áp, hô hấp nhẹ nhàng một cách rõ ràng. Hắn vận dụng toàn bộ nghị lực khống chế lại nửa người dưới. Mặt ngoài không nhúc nhích, nhưng nội tâm thì thiên thần cùng ác quỷ đang giao chiến.
Cố Tiểu Tây không biết, Vương Hồng Binh đã đem nguyên một scandal chuyện tình vốn không có thực của hắn làm đảo lộn tấm lòng xuân thuỷ của anh trai. Sau một đêm mất ngủ, Cố Tiểu Đông vội vã kết thúc chuyến đi thăm người thân ở khu bộ đội của anh, mang theo một mảnh lòng hoảng loạn mà bước lên đoàn tàu về nhà.
–Hoàn: thăm người thương nhớ —