Bạn đang đọc Không Để Ta Chết Nữa Ta Vô Địch Thật Đấy – Chương 102: Tiếng Địa Phương Thân Thiết 2
Ở thời kỳ đặc biệt này, xảy ra một chuyện lớn.
Đó chính là Giám Chính của Viện giám sát, quyết định đi tìm Thái Tổ.
Vào thời điểm đó chuyện này mọi người đều không thể hiểu nổi.
Bởi vì dường như tất cả mọi người đều cảm thấy Thái Tổ đã chết rồi.
Nhưng mà Giám Chính không cho rằng như thế.
“Thái Tổ trấn áp đương thời, vạn năm khó gặp được, nếu như cường giả cái thế như vậy, tại sao lại dễ dàng biến mất như thế?”Giám Chính và Thái Tổ có mối quan hệ thân thiết với nhau.
Phụ tá Thái Tổ nổi dậy từ dân gian.
Tình cảm của hai người, không khác gì huynh đệ.
Từ trước đến giờ ông ấy đều không tin Thái Tổ đã chết rồi, hắn cho rằng người có thể ngăn chặn được sự suy tàn của Đại Chu chỉ có Thái Tổ.
Nếu như Thái Tổ có thể quay trở về, thiên hạ nhất định an bình.
Vì thế Giám Chính đã đi tìm Thái Tổ.
Một đi không trở lại.
“Hỏng rồi.
”Nhìn đến đây, Diệp Ninh ý thức được cái gì đó.
Thái Tổ không còn nữa, từ một phương diện ý nghĩa nào đó, Giám Chính chính là định hải thần châm của Đại Chu.
Hắn không chỉ có tư lịch cao, bối phận cao, uy vọng cao, còn là cường giả hàng đầu.
Có hắn ở kinh thành, ai cũng phải kiêng kỵ ba phần.
Lần này hắn đi, đó mới là quần ma hỗn loạn, thiên hạ khó yên ổn.
Quả nhiên như thế, sau khi Giám Chính rời đi, Đại Chu hoàn toàn rơi vào tình trạng hỗn loạn, Viện giám sát cũng xuống dốc.
Tiên môn thừa cơ nổi dậy.
Cuối cùng biến thành bộ dáng ngày hôm nay.
Dường như Diệp Ninh nhìn thấy một lịch sử phong phú và rộng lớn về sự thăng trầm của các vương triều.
Ở trong lịch sử thăng trầm này, bất kỳ người nào cũng bị Đại Chu Thái Tổ chinh phục.
Người này bá đạo, lòng mang chí lớn, tài hoa, thiên cổ khó gặp.
Cũng khó trách Giám Chính không tin ông ấy đã chết, nên quyết tâm đi tìm bằng được.
Vì thế rốt cuộc Đại Chu Thái Tổ đã chết chưa?Trong lòng Diệp Ninh cũng rất hiếu kỳ, đợi đến lúc hắn trở thành Thiên Đế, nhất định phải đi điều tra câu chuyện này.
Nhưng mà muốn trở thành Thiên Đế, là một chuyện rất khó…Diệp Ninh đã không còn tự tin nữa.
Liên tiếp thất bại, khiến cho hắn cảm thấy chết cũng không phải là một chuyện dễ dàng.
Cuối cùng hắn cũng lật đến phần tin tức của mọi người trong Viện giám sát.
Chính là đám người đáng chết này, hại ta việc sắp thành lại hỏng!Thông tin của Ngụy Văn Thông và Ngưu Tiến Hỉ, cũng gần giống với những gì Thái Hướng Cao nói.
Chỉ là ở đây ghi chép chi tiết hơn.
Sau khi Diệp Ninh lướt qua, đã chú ý đến những người khác.
Trước mắt Viện giám sát chỉ có mười mấy người, bởi vì có nguyên nhân vừa nhìn là không quên, Diệp Ninh ghi nhớ hết thông tin những người này lại, bây giờ đối chiếu từng người một.
Quả nhiên mỗi một người đều là tiềm lực đâm sau lưng!Tại sao lại nói như thế?Bởi vì đám người này, mỗi một người đều không đơn giản, đều là ở các nha môn, các quan phủ gạt bỏ ra ngoài.
Có người tài văn chương tài giỏi, có người chính trực công chính, có thiên tài võ đạo…“Viện giám sát này của ta đúng là lợi hại mà!”Diệp Ninh đề cao cảnh giác trước nay chưa từng có.
Tuy Viện giám sát không có nhiều người, nhưng mà mỗi một người đều là tinh anh.
Điều này rất nguy hiểm.
Có đám người này bảo vệ, ta làm sao đi tìm đường chết được?Độ khó trực tiếp tăng cao.
“Có điều nói ra thì, thế mà ở đây lại không có thông tin của lão đầu kỳ quái?”Diệp Ninh chau mày.
Lẽ nào Võ Tam Tư này lại thật sự từ trên trời rơi xuống?Hắn đúng là không biết, lúc này còn có người cũng có cùng nghi hoặc với hắn.
Hoàng cung.
Trong ngự thư phòng.
“Thần bổ đứng đầu Giang Nam, hãn tướng biên quân… Trong Viện giám sát này, còn đúng là ngọa hổ tàng long.
”Cơ Minh Nguyệt lật xem thông tinh tình báo mới nhất của Mật Điệp Ti dâng lên, thần sắc trên mặt hung ác.
“Đúng là người người đáng chết!”Người mà nàng nói đương nhiên không phải là Viện giám sát.
Mà là người đã điều những người này đến Viện giám sát.
Nàng thân là vua một nước, thế mà lại không biết Viện giám sát biến thành một nơi lưu đày.
Những cái gai “không hợp người khác” ở trên quan trường kia, đều ăn ý hợp lại với nhau điều những người này đến Viện giám sát.
Đây đã trở thành quy tắc bất thành văn rồi!“Gian nịnh thế mạnh triều đường, trung thần lại như ngọn cỏ bị ẩn giấu…” Tiêu Thiển Thiển thở dài một hơi, nói: “Đây cũng là sai lầm của ta, ta đã lơ là Viện giám sát này, nếu như ta sớm biết chuyện này, có lẽ bọn họ cũng sẽ không khó sống như thế.
”Bọn họ đã biết được Ngụy Văn Thông và những người khác đã trải qua cuộc sống khó khăn như thế nào.
Không khỏi có chút xấu hổ.
“Chuyện này không thể trách ngươi.
”Cơ Minh Nguyệt lắc lắc đầu.
Mật Điệp Ti không còn là Mật Điệp Ti thời Thái Tổ, năng lực có hạn, mỗi một ngày chống đỡ mạng lưới tình báo đã rất không dễ dàng, có chút sai sót, là điều khó tránh khỏi.
.