Không Dám

Chương 55: Không dấu vết


Đọc truyện Không Dám – Chương 55: Không dấu vết

Mười ngày sau.

Toà án thành phố B vắng vẻ, xe cộ thưa thớt. Vốn tưởng sẽ là tình cảnh rất nhốn nháo cùng hết sức căng thẳng, bất quá cũng chỉ là tưởng tượng của mọi người, một chút sự kiện cũng không xảy ra.

Giang Tuyết Tử bưng ly trà hoa lài, khoanh chân ngồi trong đốm nắng chiếu rọi trên giường, trước mặt bày mấy quyển sách tiếng Anh, số trang từ 20 phút trước vẫn không hề đổi.

Cơ hồ chỉ trong vòng một đêm, Giang thị đổi chủ, Giang Tử Sanh đại bại bôn tẩu đến R quốc, Giang Tử Diêu đi nhận chức, Giang Trấn đi Mỹ nghỉ dưỡng, từ đó không để ý tới thế sự. Đương nhiên, vụ kiện kia dưới sự thay đổi này cũng trở thành hai bên tự hoà giải.

Cô muốn kiện là Giang gia, là Giang Tử Sanh cùng Giang Trấn, là người Giang gia những năm qua đối với cô chèn ép tới cùng mà không để ý tới huyết mạcnh nhân thân, đuổi tận giết tuyệt, bức đến tuyệt lộ.

Nói trắng ra, cô chính là bất bình thôi.

Giang Tử Diêu đã chủ động cùng cô đi nhận lại 20 triệu tiền bảo hiểm hơn nữa còn công khai mời truyền thông, ở trước mặt mọi người, thay mặt cựu tổng giám đốc Giang thị mà xin lỗi Giang Tuyết Tử, mời cô trở về Giang gia, cho dù cô họ Triệu hay họ Giang thì vĩnh viễn vẫn là con cháu của Giang gia. Mặc kệ nguyên nhân sâu xa hay mặt mũi bên ngoài đều làm đủ, tiền tài danh dự cũng đều cho, cô còn có thể nói cái gì?

Mặc dù còn có mấy phần bất bình không cam lòng nhưng theo lời Tần Nhất Minh cô cũng không thể đối mặt với dư luận áp lực mà bày ra sắc mặt gì. Giang Tử Diêu nhìn như rộng lượng, khắp nơi khiêm nhường, kì thực đều đã tính toán kĩ càng thận trọng. Chuyện Giang Tử Diêu cẩn thận chiếu cố cô em họ của mình tưởng chừng chỉ là chuyện nhỏ trong gia đình nhưng lại chuyển biến thành vấn đề to lớn ảnh hưởng đến sự nghiệp của cả một gia tộc. Hậu đãi đứa nhỏ mồ côi, không tham tiền tài sản, cứ như vậy trở thành một loại tuyên truyền thuận lợi. Các gia tộc khác khó khăn lắm mới có thể chật vật vượt qua sóng gió, anh lại dễ như trở bàn tay biến nguy thành an, khôn khéo xoay chuyển tình thế.

Chuyện thứ hai Giang Tử Diêu làm sau khi tiếp nhận Giang thị là thay đổi cục diện nước lửa không dung với Triệu gia.

Liên tục ba ngày, Giang Tử Diêu cùng thành viên hội đồng quản trị của Giang thị tiến hành các cuộc họp với Triệu thị cùng các đối tác, thành công kí kết các hợp đồng và phát triển các kế hoạch chi tiết cho các dự án trong 3 năm tiếp theo, rong đó làm cho người ta chú ý nhất chính là hạng mục công trình hợp tác cùng công ty sản xuất đồ gỗ Lam Tư với quy mô lớn nhất từ trước tới nay. Chỉ trong chớp mắt, nguyên bản Giang thị đã lung lay sắp đổ dưới sự tiếp quản trong vòng chưa đầy một tuần của Giang Tử Diêu liền từ từ khởi sinh như diều gặp gió, ngay cả Triệu Yến Lâm cũng phải lên tiếng khen ngợi. Không tính đến hận thù giữa hai nhà Triệu Giang, Triệu Yến Lâm thậm chí cùng Giang Tuyết Tử cảm khái, cứ theo đà phát triển này trong vòng mười năm tới Giang Tử Diêu sẽ sớm trở thành Triển Phong thứ hai, cùng nhau kết hợp, tạo nên thời đại hưng thịnh nhất của thương giới thành phố B.


Triển Phong nắm trong tay 30% cổ phần Giang thị, 35% do Giang lão gia giao lại, còn lại 20% thuộc về các cô dì chú bác, còn lại 15% đều là do những người có cống hiến to lớn với Giang thị nắm giữ.

Trong tay Giang Tử Diêu vốn nắm giữ hai phần cổ phần của Giang Tử Sanh cùng Giang lão gia, thêm hai phần của anh, hiện tại liền trở thành đại cổ đông của Giang thị, lại trong thời gian ngắn nhất cùng Triển Phong biến chiến tranh thành hợp tác, ngoài ra còn có một khoản tiền bên ngoài, tự nhiên liền có thể bình yên mà vượt qua khủng hoảng lần này.

Mà khoản tiền bên ngoài kia có chút dính dáng đến Giang Tuyết Tử.

Sau khi cùng Giang Tuyết Tử đi lấy lại toàn bộ khoản tiền bảo hiểm kia, Giang Tử Diêu liền đến cửa tìm Giang Tuyết Tử, ở trước mặt Triệu Yến Lâm cùng Tần Nhất Minh, nói muốn 100 ngàn. Không phải đòi, mà là mượn, lãi trả bằng 10% lợi nhuận hàng năm của Giang thị.

Nếu đã không phải kiện nhau ra toà, Giang Tuyết Tử cũng không thích có quá nhiều dính dáng đến Giang gia, mặc dù đối với người anh hai này cô không hề căm thù đến tận xương tuỷ như đối với Giang Tử Sanh nhưng cũng không có quá nhiều hảo cảm. Bất quá cô cũng biết, nếu lần này cô thật sự không ra tay thì Giang gia chắc chắn không có khả năng qua được đoạn sóng gió này.

Giang Tử Diêu đã cho cô mặt mũi thì cô cũng hiểu biết nhân nghĩa, dưới sự hỗ trợ của Tần Nhất Minh, đem số tiền lãi nâng lên thành 15% rồi mới kí tên lên hợp đồng vay tiền. Có thể khiến cô kinh ngạc chính là lúc Giang Tử Diêu ra khỏi cửa, trên môi anh vẫn treo một nụ cười nhàn nhạt không dứt.

Nụ cười kia không chỉ ở khóe miệng, mà còn lộ ra nơi đáy mắt.

Khi Giang Tử Diêu đi rồi, Tần Nhất Minh có thâm ý nhìn cô nói câu: “Ý không nằm trong lời.”

Triệu Yến Lâm thấy mọi chuyện đã ổn thoả cũng nguyện ý dành thời gian cho cô, để cho cô an tâm hơn một chút. Cho nên mãi đến hôm nay Giang Tuyết Tử cũng chưa từng bước ra khỏi cửa, mỗi ngày đều ở trong căn hộ nhỏ, ăn ngủ, đọc sách, nấu cơm, còn có xem điện thoại.


Căn hộ hiện tại của cô không phải là nơi lúc trước Giang Tử Diêu mua cho cô, cũng không thuộc về Triệu gia hay bất cứ người nào khác mà là do chính cô tự mình nhìn trúng sau đó dùng tiền mua, nội thất cùng đồ gia dụng trong nhà đã được trang hoàng sẵn theo phong cách nông trang châu Âu. Lúc nhìn thấy trên mạng rao bán cô liền xác định, nơi này là chỗ cô muốn sống.

Có thể gọi Triệu Yến Lâm là ba ba, lại vừa nhận vào tay phần tài sản mẹ để lại, lúc này lại có một nơi chốn nho nhỏ thuộc về chính mình, tuần sau đã đến kì thi lấy chứng chỉ phiên dịch, chờ đến đầu năm sau liền có chứng chỉ, đến lúc cô đã có thể tìm được công việc cho mình rồi! Hết thảy đều phát triển rất tốt, rất nhanh sẽ đâu vào đấy, duy chỉ có…

Từ hôm ra khỏi cục cảnh sát, cô không dám ra cửa, cũng không dám đi tìm Triển Kính. Bởi vì toàn bộ thành phố “B” nơi nào cũng thảo luận chuyện cô kiện Giang thị tranh tiền bảo hiểm, trong lúc này đi tìm Triển Kính thì không khác gì bôi đen một tầng tro trấu lên mặt anh. Thậm chí cũng gây ra ảnh hưởng không tốt đến tiền đồ cùng công việc cảu anh. Anh làm trong ngành này bình thường đồng sự chỉ biết anh là người thành phố B, không biết anh đã từng có 10 ở trong quân đội, cũng không biết anh là em trai của Triển Phong, con trai của tổng tham mưu thành phố B. Một khi chuyện tình cảm anh và cô bị phát hiện thì gia thế cùng bối cảnh anh tốn không ít công phu giấu kín sẽ bị lộ ra, còn đem anh và toàn bộ Triển gia đẩy đến nơi đầu sóng ngọn gió. Sức mạnh của truyền thông là một thứ rất đáng sợ, một khi công chúng đã chú ý đến thì có chuyện gì có thể giữ kín được?

Cho nên suốt một tuần, cô vô cùng nhớ anh nhưng cũng không dám đi gặp anh, thậm chí ngay cả gọi điện thoại cũng sợ có người lợi dụng nghe lén. Cho đến 3 ngày trước, Giang Tử Diêu tổ chức họp báo tuyên bố Giang thị đổi chủ, công khai một số sự kiện khác….

Đã 3 ngày trôi qua, hôm nay đã là ngày thứ 4…

Tối hôm qua, cô cảm thấy mọi chuyện đã ổn định, ngay cả Tần Nhất Minh cũng không còn nhắc nhở cô hạn chế liên lạc cùng bên ngoài. Cho nên lúc 6 giờ tối cô liền gọi điện thoại cho anh.

Từ 6 giờ tối đến tận 12 giờ đêm, cô sợ anh thật sự có chuyện gì đó, không dám gọi liên tục, nhưng lại lo lắng anh còn đang tức giận, muốn khảo nghiệm áy náy cùng thành ý của cô. Cho nên cô chỉ dám cách một giờ gọi một lần, tổng cộng 7 cuộc điện thoại, mỗi lần đều chờ thanh âm báo bận kia tút tút đến khi phát ra tín hiệu chói tai mới dừng lại.

Sáng hôm nay, Triệu Yến Lâm tới một chuyến, cha và con gái cùng nhau ăn điểm tâm. Sau khi ăn xong, hai người hàn huyên một ít chuyện cũ, Giang Tuyết Tử thận trọng nhắc tới Triển Kính. Triệu Yến Lâm lại đột nhiên hỏi cô: “Con một mực thích cậu ấy đến vậy sao?”

Giang Tuyết Tử còn chưa kịp nghĩ xem Triệu Yến Lâm là ý gì, mặc dù có chút xấu hổ nhưng vẫn kiên quyết gật đầu.


Triệu Yến Lâm cau mày nghiêm túc: “Không thích Triển Lục chút nào sao?”

Giang Tuyết Tử ngơ ngác, qua một lát sau lại vội vàng chạy đi pha một ấm bích loa xuân cho Triệu Yến Lâm. Đợi ông uống xong một tách trà, châm thêm một tuần trà mới, Giang Tuyết Tử khẽ lau mấy giọt nước đọng trên bàn, nhẹ giọng nói: “Triển Lục giúp con rất như chuyện, nhưng nói anh ấy có bao nhiêu thích con thì….”

“Con không tin?”

Giang Tuyết Tử lắc đầu: “Kỳ thật đó không phải là trọng điểm…” Ngừng một lát giống như dang nhớ tới chuyện gì, khoé miệng cô cong lên một nét cười xinh đẹp, khiến khuôn mặt nhỏ nhắn sáng bừng rạng rỡ.

“Nếu như trước đây con thích Triển Lục, hoặc nếu năm nay gặp lại Triển Kính cùng Triển Lục mới động lòng thì có khi con sẽ thích anh ấy, mặc kệ anh ấy không thích con thì con cũng sẽ nguyện ý một mực lặng lẽ thích anh ấy….”

“Nhưng là loại sự tình này, không có nhiều “nếu” như vậy…” Triệu Yến Lâm cũng không ngạc nhiên khi cô nói vậy, khẽ mỉm cười: “Ý tứ của con chính là như vậy sao?”

Giang Tuyết Tử khẽ gật đầu một cái: “Ngay từ đầu người con thích là Triển Kính, qua mười năm, gặp lại anh ấy, con vẫn không dừng thích người ta.”

“Anh ấy đối với con rất tốt, cái gì cũng thay con lo lắng chu toàn, vô luận con muốn làm gì anh ấy đều ủng hộ. Nhưng đó không phải là mối quan hệ nhân quả, không phải vì anh ấy đối tốt mà con mới thích anh ấy, chỉ là thích, rất thích, lúc nào cũng để ở trong lòng, vô luận người ta như thế nào đi nữa…”

“Lúc trước anh chỉ xem con là em gái mà chiếu cố, còn có lúc muốn con làm bạn tốt để đối đãi nhưng mà con chỉ thích làm người trong lòng anh ấy thôi.”

Triệu Yến Lâm mỉm cười: “Nhưng ba ba vẫn là có điểm không thích cậu ấy, làm sao đây?”

Giang Tuyết Tử nguyên bản còn đắm chìm trong ký ức ngọt ngào, nghe được những lời này của Triệu Yến Lâm liền mở to hai mắt. Bởi vì có tình cảm từ những ngày thơ ấu, hơn nữa mấy ngày này ở chung nên Giang Tuyết Tử cũng rất hiểu Triệu Yến Lâm, mở miệng hỏi: “Nhưng mà ngày đó ba ba còn nói…” Còn nói anh có rảnh rỗi thì cùng ăn một bữa cơm…


Triệu Yến Lâm vẫn duy trì bộ dáng cười cười kia, ánh mắt cũng ôn hòa như trước, nhưng lời nói ra lại như một tảng đá: “Ăn cơm là ăn cơm, coi như là ba cám ơn Triển gia đã chiếu cố con, cũng nên mời cậu ấy đến Triệu gia ăn bữa cơm chứ.”

Giang Tuyết Tử nhìn tới nhìn lui, một chút cũng không thấy Triệu Yến Lâm giống như đang nói đùa, cắn môi, mí mắt rũ xuống, không nói lời nào.

Triệu Yến Lâm cũng không tiếp tục, sau dùng xong tách trà mới kiểm tra xem qua tình hình mắt cá chân trật khớp của Giang Tuyết Tử rồi mới rời đi.

Ngày đầu tháng 11, từ cửa sổ tầng 7 nhìn xuống liền thấy cả con đường bị lá rụng nhuộm vàng, người qua người lại đều mặc áo khoác thật dày hoặc áo bông mỏng. Trong nhà vẫn chưa lắp máy sưởi, chỉ có thể vừa mở điều hoà vừa uống trà nóng mới không cảm thấy tay chân lạnh cóng.

Cổ tay đã sớm hết đau, chỉ có mắt cá chân trật khớp có vẻ nghiêm trọng, từ khi cô ở cục cảnh sát trở về Triệu Yến Lâm liền tìm một vị bác sĩ trung y đến nhà xem qua, nói rằng phải qua 3 tuần thì mới có thể đi lại lưu loát bình thường. Trong thời gian này mỗi ngày đều phải bôi thuốc, hơn nữa chú ý không được mang giày cao gót, cũng không nên đi lại quá nhiều, nếu không cẩn thận lại làm bị thương thì sẽ vô cùng nghiêm trọng.

Giang Tuyết Tử không khỏi cắn môi, cô không gọi cho anh là vì sợ ảnh hưởng đến anh. Trừ bỏ đi lại trong nhà cùng hành lang chung, chuyện cô ra đường, gọi xe đến chỗ anh xong, có thể an bình mà trở về hay không cũng khó nói. Nhưng cô không thể đi tìm anh, không dám gọi điện thoại cho hắn, thì anh cũng không tới tìm cô, không nhớ cô chút nào sao?

Bình thường nếu phải làm nhiệm vụ anh đều trực tiếp tắt máy, nhưng tối hôm qua điện thoại của rõ ràng vẫn có chuông reo, cho dù có quên mang theo trên người thì đến lúc trở về cũng phải thấy rồi chứ? Anh thế nào cũng không gọi lại cho cô một cuộc điện thoại cơ chứ?

Có bận bịu không có thời gian đến đâu đi nữa thì một tin nhắn ngắn cũng có thể chứ….

Nghĩ như thế, Giang Tuyết Tử vô ý thức đưa mắt ra xa, đột nhiên ánh nhìn dừng lại, ly trà sánh ra giường cũng mặc kệ, lao từ trên giường đến sát cửa sổ nhìn thật kĩ.

Áo khoác đen, giày đen, bên trong là một thân cảnh phục phẳng phiu, mặc dù chỉ là một thân ảnh vội vàng lướt qua nhưng lập tức đọng sâu vào đáy mắt cô.

Là anh đến đây à…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.