Đọc truyện Không Dám – Chương 11
Giang Tuyết Tử rời khỏi xe Jeep đen của Triển Kính, chạy trối chết bảy tầng lầu, khoá trái cửa, cả người tựa vào vách tường, thở dốc hồi lâu mới nhẹ nhàng đụng vào khoé môi mình. Cả đêm ngọt ngào hôn môi, tiểu cô nương Giang Tuyết Tử là bị chọc đến hốt hoảng rồi.
Có thể ngày mai sau một giấc ngủ dài cô sẽ ảo não mình khinh suất cùng hồ đồ. Nhưng giữa đêm hè an tĩnh lúc này, thi thoảng có một cơn gió nhè nhẹ lay động, cô không muốn suy nghĩ sâu xa đủ loại rối rắm phức tạp giữa mình và Triển Kính. Phần ấm áp ngọt ngào khi ấy cứ theo cô mãi không tan, từ lúc tắm dưới vòi sen nóng, thay áo ngủ, cho đến khi đắp chăn ngay ngắn, cô không khống chế được hồi tưởng lại mãi, đem tâm tình vui vẻ tiến vào giấc mộng đẹp.
Hôm sau là thứ bảy. Giang Tuyết Tử hiếm khi ngủ thẳng giấc đến vậy, đến lúc mơ hồ nghe thấy tiếng chuông điện thoại reo mới bật dậy, nhìn về phía đồng hồ đầu giường lại thấy đã 10 giờ rưỡi sáng.
Là một số điện thoại lạ.
Giang Tuyết Tử theo phản xạ nghe điện thoại, khách khí nói “Xin chào”, chờ đối phương đáp lại. Ai ngờ bên kia hoàn toàn yên tĩnh, chỉ có thể nghe được tiếng hít thở nhẹ nhàng.
Giang Tuyết Tử “A lô” Một tiếng, vẫn như cũ không được đáp lời, cô đành đặt điện thoại xuống. Ai ngờ ngay sau đó lại vang lên tiếng đập cửa.
Một đống chuyện kì quái xảy ra làm cho Giang Tuyết Tử có chút luống cuống, nơi ở của cô ngoài mấy người Giang gia cùng đồng nghiệp thư viện biết thì chỉ có thêm Triển Kính mà thôi. Mấy người ở thư viện chỉ biết đại khái địa chỉ liên lạc, Giang gia cao cao tại thượng cũng không bao giờ xuống nước mà đi tìm một loại cỏ tranh như cô. Có khi là người đến rao bán bảo hiểm cùng hàng hoá linh tinh? Cửa kiểu cũ không có mắt mèo, Giang Tuyết Tử do dự một chút, khe khẽ hé một ít cửa.
Giày quân đội màu đen, quần tây đen phẳng phiu, thắt lưng chỉnh tề… Giang Tuyết Tử nhìn thấy dây thắt lưng này có chút quen mắt, đang bận nhớ lại thì người bên ngoài đã dùng lực đẩy cửa. Triển Kính ra vẻ nghiêm túc đứng bên ngoài, một tay cầm điện thoại di động, tay kia đặt trên khung cửa: “Sao không hỏi một tiếng, cứ vậy mà mở cửa đấy à? Nhỡ không phải là người tốt thì làm sao?”
Giang Tuyết Tử bị anh nhắc nhở, mở cửa cho anh tiến vào, đóng cửa cẩn thận mới nhẹ nhàng nói: “Ba năm chưa từng có ai gõ cửa cả, người xấu cũng phải tìm một nơi đỡ xập xệ hơn chỗ này mà hành sự chứ.”
Triển Kính nghe lời này cảm thấy rất vui, đại khái đây là lần đầu tiên anh đến nhà nhưng Giang Tuyết Tử cũng không mang theo bất kỳ phòng bị nào cùng anh nói chuyện. Bất quá khuôn mặt Triển Kính vẫn rất nghiêm túc, đến trước mặt cô, từ trên cao nhìn đỉnh đầu nho nhỏ: “Cũng không nên chủ quan đâu, em thấy chỗ này an toàn sao?”
Giang Tuyết Tử bị nét nghiêm nghị của anh chọc cười. Cô định vòng qua anh muốn đi rửa mặt nhưng lại bị nhốt vào vòm ngực rộng lớn: “Không sợ thật sao?”
Giang Tuyết Tử có chút quẫn bách: “Nào… Em mới vừa ngủ dậy, còn chưa rửa mặt nữa.”
Triển Kính cười, cúi đầu hôn gò má cô: “Hôm qua ngủ rất ngon?”
Giang Tuyết Tử “ừ” một tiếng, dùng sức đẩy cánh tay anh ra, bỏ chạy vào phòng tắm.
Chờ cô rửa mặt xong, Triển Kính đã xem xét nội thất trong nhà một lượt, cô vừa ra khỏi anh cũng rảo bước đến phòng tắm, liếc mắt thu hết tình huống bên trong.
Xoay người nhìn nha đầu vẫn còn đang mặc váy ngủ, vẻ mặt không chút đề phòng, Triển Kính hỏi: “Mấy năm nay em đều ở chỗ này?”
Giang Tuyết Tử gật gật đầu, Triển Kính lập tức kéo cô đến bên giường, chính mình ngồi xuống, một tay ôm gọn cô đặt lên chân mình, cằm tựa vào vai cô: “Nơi này mà em cũng ở được sao, biết thế anh đã sớm giúp em chuyển nhà. Rốt cuộc ông ngoại em nghĩ gì mà yên tâm để cho em sống thế này? Ngày đó anh ở trong quân ngũ phòng ốc cũng không tệ đến như vậy.”
Lời nói ra, chạm đúng vào chỗ đau của Giang Tuyết Tử. Triển Kính rất nhanh phát giác được, lời vô tâm của mình làm nha đầu kia khó chịu.
“Anh không có ý gì khác.” Triển Kính lập tức giải thích, “Chủ yếu là không an tâm về an toàn của em. Em nói xem, cửa nẻo thế này, chống trộm cũng không được, khoá cửa cũng là loại dễ mở nhất. Trong lòng đã có tính toán thì chỉ cần 30 giây đã xong việc. Em lớn lên xinh đẹp như vậy, đêm khuya một mình ở loại địa phương này, anh lo lắng.”
Giang Tuyết Tử ngoan ngoãn để cho anh ôm, ôn nhu nói: “Không có việc gì đâu. Bao nhiêu năm nay vẫn an ổn mà, không cần phải lo lắng.”
Triển Kính hít vào một hơi: “Xế chiều hôm nay anh phải đi rồi, nhanh nhất là 3 ngày, chậm trễ thì hơn một tuần. Đợi anh trở về thì em chuyển qua chỗ anh được không? Nơi đó là anh tự mình mua, hai tầng lầu, diện tích cũng không lớn nhưng phòng ốc cũng ổn, em muốn ở phòng nào thì chọn phòng đó.”
Thanh âm của Giang Tuyết Tử không lớn cũng không nhỏ, ngữ khí có chút bướng bỉnh: “Không cần, em ở chỗ này rất tốt.”
Triển Kính nhíu mày, nâng cằm nhỏ của cô lên, vừa yêu vừa hận nghiến răng: “Em lại không ngoan rồi. Những chuyện kia đều đã là quá khứ, hơn nữa ngay từ đầu cũng không liên quan đến em. Khi đó em được bao lớn, còn chưa là vị thành niên, bọn họ đã đối xử với em như vậy? Đại học cũng không cho học, ném em đến chỗ rách nát này, mỗi ngày đến thư viện làm việc, còn có hai ngày phải trực đêm? Em họ Giang nhưng em vốn không hề có nợ nần gì với Giang gia cả!”
“Giang gia đi đến ngày hôm nay ai thông suốt cũng biết rõ nguyên do, mấy người kia… Các dì các cậu không có tài, ông ngoại cũng đến lúc già cả hồ đồ, đến cuối cùng công ty không chịu đựng nổi là do bọn họ. Chuyện mẹ em gây ra thì có quan hệ gì? Bao nhiêu năm tháng đã qua, cái nhìn về chuyện quan hệ nam nữ cũng đã thoáng hơn rất nhiều, sao lại không thể tha thứ cho Giang Thược Dung? Em cũng suy nghĩ một chút đi, ngàn sai vạn sai đều là do bọn họ hồ đồ, mẹ em cái gì cũng không làm, dựa vào cái gì mà cục diện rối rắm của một đại gia đình lại đổ lên một cô gái bé nhỏ như em phải gánh chịu?”
Triển Kính nói ra vừa vội vừa nhanh, một câu lại một câu nói ra làm Giang Tuyết Tử không biết trả lời thế nào. Đúng vậy, cô năm đó cũng nghĩ tới, mẹ cùng người đàn ông kia và Triệu gia hoàn toàn không liên quan gì. Vì sao đến khi thiên hạ đại loạn, cuối cùng tội danh hại nước hại dân toàn bộ đều để cho cô gánh?
Cho nên cô oán, cô bất bình, cô cảm thấy ủy khuất, ở trong tổ trạch náo loạn một trận, đập nát một phòng bình hoa chén dĩa, nhịn đói mấy ngày mấy đêm không ăn gì nhưng toàn bộ đại trạch như chỉ còn lại một mình cô, vô luận cô làm gì, khóc lóc kêu gào thế nào đều bị bóng đêm cắn nuốt, không có một ai quan tâm đến. Cô sống hay chết, tốt hay xấu nói cho đến cùng như không còn quan hệ gì với Giang gia nữa.
Cô là một tội nhân bị cả gia tộc lưu đày, tội danh này quá nặng nề cũng quá oan uổng.
Trải qua gần ba năm, Giang Tuyết Tử cũng không còn chấp niệm nữa. Một người như cô chống lại cả Giang gia chính là chuyện nực cười đến cỡ nào. Không có Giang gia, cô không có một phân tiền, không có một chút năng lực mưu sinh. Nếu Giang gia trực tiếp đá cô ra khỏi cửa, một giây kế tiếp cô có khả năng gặp không ít chuyện xấu. Không có bằng cấp, không có người nhà cùng bạn bè, tiền bạc trong tài khoản đều bị đóng băng, chỉ chừa lại một ít di vật mẹ cô để lại…. Với những thứ đó trong tay, cô có thể làm gì?
Khi đó cô liền tự nói với mình, làm người phải biết chừng mực.
Nhưng hôm nay có người không cố kỵ ở trước mặt Giang Tuyết Tử nhắc lại chuyện xưa, vì cô mà bất bình vì cô mà oán giận, cô đột nhiên phát hiện, nhắc lại chuyện xưa đến tột cùng cũng không đau đớn như tưởng tượng.
Cuộc sống rèn giũa, dạy cô học được làm thế nào để có thể tồn tại mà không cần bọn họ, chỉ dựa vào bản thân chống đỡ chi phí sinh hoạt ngày qua ngày. Học nấu nướng, học cách trả giá với các dì các thím ngoài chợ, học cách thản nhiên đối mặt cùng những uỷ khuất nơi làm việc… So với thời gian ở Giang gia xa hoa phù phiếm, cuộc sống hiện tại tuy vất vả thăng trầm nhưng lại chân thật hơn rất nhiều.
Làm việc đến nơi đến chốn, sống không làm chuyện gì sai, không xấu hổ cũng không đáng thương.
Đã qua một đoạn thời gian thật dài, Giang Tuyết Tử lại có một ngày như hôm nay. Ở trước mặt người khác kể ra mọi chuyện, từng chút từng chút cảm thụ chân thật trong lòng đều được tuông ra, từng mảng từng mảng nguỵ trang công phu được tháo xuống, chạm đến tầng tầng lớp lớp thoải mái tận sâu đáy lòng.
Mà Triển Kính vẫn ôm cô, cái gì cũng không làm, đi đâu cũng không đi, ngay cả đổi tư thế cũng không đổi, chăm chú lắng nghe.
Chờ Giang Tuyết Tử nói xong, tưởng đâu chỉ một lúc, nhưng đã đến tận 12 giờ rưỡi! Cô thế mà lại nói suốt hai tiếng đồng hồ.
Nhớ tới Triển Kính nói xế chiều hôm nay sẽ làm nhiệm vụ, Giang Tuyết Tử lập tức hoảng hốt, khôi phục dáng vẻ luống cuống lại thận trọng ban đầu, vội vàng đứng thẳng: “Buổi chiều anh còn có việc đúng không? Vậy phải tranh thủ một chút, anh còn chưa ăn cơm. Em, em không sao, anh mau đi chuẩn bị đi…”
Triển Kính mỉm cười cầm tay cô đặt lên lồng ngực anh, cúi đầu hôn bờ môi mọng đỏ: “Không gấp. Vẫn còn thời gian để ở cùng với em, muốn nói gì cứ nói, anh nghe đây.”
Giang Tuyết Tử vẫn kiên trì đáp: “Vậy cũng phải đi ăn cơm trước đã. Chuyện đã qua lâu như vậy rồi, có cái gì hay đâu mà nhắc lại.”
Triển Kính cười cười đứng lên, ôm cô từ phía sau, cằm đặt ở bả vai cô, hít căng lồng ngực hương tóc thơm thơm: “Vậy em nấu cơm cho anh đi.”