Không Cưới Bất Hôn

Chương 10: Xấu Hổ


Đọc truyện Không Cưới Bất Hôn – Chương 10: Xấu Hổ


Trans: Quạ
Mối thù của Khương Phi và Lục Bách Trình bắt đầu khi học tiểu học.

Trên thực tế, nói một cách nghiêm túc, khi hai người lớn lên một chút, quan hệ không tệ.

Khi đó, Lục Bách Trình vẫn còn “non và xanh”, chưa trở thành “con nhà người ta”.

Có đồ ăn gì ngon, có gì chơi hay cũng đem chia cho Khương Phi.

Khương Phi thấy anh cũng ổn, đương nhiên là cũng thích quấn lấy anh.

Mối quan hệ giữa hai người tốt đến mức dù có chơi trò trốn tìm cũng nắm tay nhau trốn dưới gầm bàn.

Cái gọi là lý do gây thù nghe có vẻ hơi nực cười, nhưng lúc đó nó đã gây tổn thương không nhỏ đến trái tim bé nhỏ của Khương Phi.

Câu chuyện bắt đầu từ chiếc điện thoại nắp gập của Lục Bách Trình, là loại chỉ nhắn tin được.

Bố Lục bận bịu quá không thể chăm sóc Lục Bách Trình nên đã mua cho anh một chiếc điện thoại di động để tiện liên lạc hàng ngày.

Chục năm trước, điện thoại di động quý hiếm vô cùng.

Thế mà Lục Bách Trình cũng kỳ lạ, từ nhỏ anh đã không hứng thú với loại đồ đạc ngoài thân này.

Nhưng Khương Phi thì khác.


Khương Phi cái gì cũng thích, còn đang mê thứ này, nhìn thấy anh có điện thoại di động liền “ngứa ngáy” không thôi, hỏi anh có thể cho mình chơi không.

Không phải Lục Bách Trình chưa thấy cảnh này, nhưng Khương Phi nhìn mình háo hức như vậy, trong lòng anh cũng có cái nhìn khác về giá trị của chiếc điện thoại này.

Anh nói được, nhưng Khương Phi phải ở bên cạnh và nghe lời anh.

Khương Phi đồng ý ngay.

Thế là trong một khoảng thời gian, Khương Phi và Lục Bách Trình luôn ở cạnh nhau, không ai có thể chen vào.

Điện thoại di động của Lục Bách Trình luôn nằm trong tay Khương Phi.

Nhưng mà, một chiếc điện thoại di động chỉ có thể dùng để gọi điện và gửi tin nhắn sẽ không thể mang lại sức hút lâu dài như vậy với Khương Phi.

Khương Phi gặp phải một người bạn qua mạng.

Người này nhắn tới khi Khương Phi đang làm toán số học.

Lúc này cô đang giải lao, Lục Bách Trình rót nước cho cô, điện thoại rung lên rồi đột ngột hiện ra một tin nhắn, nội dung rất đơn giản:
[Chán quá, nói chuyện đi.]
Khương Phi hoàn toàn không nhận ra đây là một cái bẫy, chỉ thấy có vẻ mới lạ, lập tức trả lời:
[Nói cái gì?]
Cả hai bên bắt đầu trò chuyện
Khương Phi tự cho mình là người thông minh, không những không tiết lộ mình chỉ là học sinh tiểu học, mà còn bịa ra mình là một nhân viên văn phòng, hai mươi tuổi.

Cô thấy rất thân thiết với đối phương, bất kể cô nói gì, đối phương đều có thể trả lời theo chủ đề đó.

Điều này khiến cô rất vui sướng, như thể cô thực sự là một người lớn đã tự chủ được kinh tế.

Lục Bách Trình đưa điện thoại di động cho cô, chỉ vì muốn cô nghe lời chứ không có ý kiểm tra xem cô đang chơi gì.

Vì vậy, người bạn qua mạng này đã trở thành bí mật của riêng cô.

Mãi đến hai tháng sau, bà Vạn Hi về nhà, gọi Lục Bách Trình đến phòng làm việc, hỏi anh có chơi game đắt tiền nào trên điện thoại di động không, nếu không thì làm sao lại thông báo tính tiền điện thoại ngay khi vừa mới nạp? Chưa kể số tiền như vậy cũng tính là không nhỏ.

Lục Bách Trình không ngờ đó là “cái nồi” Khương Phi úp cho mình, bình tĩnh lắc đầu: “Không có.”
Vạn Hi tin tưởng con trai mình, nên khi anh phủ nhận điều đó, bà cũng không hỏi thêm bất cứ câu hỏi nào.

Vài ngày sau, Vạn Hi và An Mộng Như uống trà và tình cờ nhắc đến chuyện này.

Người nói là vô ý, người nghe là cố ý, An Moonhj Như gần như lập tức nghĩ đến khả năng là Khương Phi.

Bà vẫn không lộ ra vẻ mặt gì, khi về đến nhà liền gọi điện thoại cho Khương Phi, hỏi có phải cô ấy đang dùng điện thoại di động của Lục Bách Trình để mua đồ không.


Khương Phi lập tức lớn tiếng phủ nhận: “Không có!”
Mà cô cũng không nói dối.

Theo quan điểm của cô, cô là đang giao lưu kết bạn, không thể so sánh với việc mua sắm.

Nhưng An Mộng Như không tin.

Sau những câu hỏi liên tục của An Mộng Như, cuối cùng Khương Phi vừa khóc vừa thú nhận.

Cô thút thít nói: “Con đâu có nói nhiều…” vì cô gõ rất chậm, ” Một đêm nhiều nhất chỉ năm mươi xu, làm sao mà đã lên cả trăm tệ rồi?”
An Mộng Như hận không thể rèn sắt thành thép, cốc vào đầu cô:” Người nói chuyện với con có thể là người máy! Cái này là một trò gian trá, lừa đảo.

Con hiểu không? Con có biết là chỉ một vài tin nhắn cũng làm cho những kẻ lừa đảo đó ăn được mấy tệ liền không…!”
Khương Phi ngu cả người, vì theo lời nói ngắn gọn của An Mộng Như, bà cho rằng người bạn qua mạng kia không phải là người, chỉ là cố tình dẫn dụ cô nói chuyện hòng lừa mấy trăm tệ.

Hôm đó An Mộng Như đánh Khương Phi một trận rồi bảo cô hôm sau phải trả lại tiền và xin lỗi Lục Bách Trình.

Khương Phi làm theo lời mẹ.

Nhưng từ sau vụ này, cô không nói chuyện với Lục Bách Trình nữa.

Vì rất xấu hổ!
Khương Phi tuy không nhiều tuổi nhưng nhìn mặt rất tốt, mỗi lần nhìn thấy khuôn mặt của Lục Bách Trình, đặc biệt là đôi mắt sáng trong trẻo của anh, cô sẽ không ngừng nghĩ đến những việc ngu ngốc mà mình đã làm.

Lục Bách Trình không nghĩ đó là chuyện lớn, bởi vì An Mộng Như đứng ở một bên nghiêm túc nhìn chằm chằm Khương Phi xin lỗi, cho nên anh không thể an ủi cô.

Mà sau đó, anh muốn tìm Khương Phi nói chuyện, nhưng Khương Phi vừa thấy anh đã bỏ chạy mất.

Sau vài lần, anh cũng mặt nóng mông lạnh*.

*Chỉ thái độ hờ hững, lạnh nhạt với người xung quanh.


Mối quan hệ thân thiết và tình cảm của hai người cứ thế mà nguội lạnh dần.

Sau đó, Lục Bách Trình dần dần lớn lên trở thành “con nhà người ta” và không còn như khi trước.

Khương Phi cả ngày nghe từ miệng An Mộng Như rằng Lục Bách Trình rất giỏi như này như kia, nghe rất nhiều đến trở nên tê liệt, đồng thời, cô cũng tỏ vẻ chán chường đối với Lục Bách Trình.

Cô là người tính cách thẳng thắn, cô ghét một người thì không bao giờ che giấu điều đó.

Những đứa trẻ xung quanh đều biết rằng cô và Lục Bách Trình không chơi với nhau.

Là một đượng sự, Lục Bách Trình đương nhiên biết.

Anh dù không để ý tới, nhưng trong tiềm thức anh chưa bao giờ nghĩ đến việc bắt tay làm hòa.

Ai bảo Khương Phi mỗi lần trốn tránh anh như ôn thần? Trên mặt cô, sự đề phòng anh đã quá rõ ràng.

Nhưng cô không như vậy với người khác, kể cả cậu bạn mập không được yêu quý trong lớp, cô cũng không bao giờ keo kiệt nụ cười.

Không bên nào chịu cúi đầu.

Cụ diện bế tắc này kéo dài cho đến khi hai người lên cấp hai thì mới có dấu hiệu chấm dứt.

– —–
Tình hình dịch bệnh phức tạp mọi người đừng chủ quan nhé~.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.