Bạn đang đọc Không còn tâm trạng để yêu: Chương 13
Sebastian còn lâu mới chán. Anh đang ngạc nhiên, thích thú và kích thích. Đó không phải là lỗi của anh. Đó là do cô. Anh đã đọc cuốn sách thứ hai của cô, Sự Giam cầm của Hải tặc, và sự thật bàng hoàng với việc anh thích nó đến thế nào. Nó nói về một hảo hán thực sự cùng với kịch tình ở biển khơi và nhiều “cảnh nóng bỏng”. Bất cứ người phụ nữ viết được những cảnh nóng bỏng như vậy cũng đền nóng bỏng khi ở trên giường.
Clare. Clare Wingate. Cô gái với cặp kính dày thường lẽo đẽo đi theo và quấy rầy anh đã trở nên một người phụ nữ thú vị và hấp hẫn cũng như rất xinh đẹp.
Ai lại nghĩ đến điều đó cơ chứ?
Sau khi tẩy rửa mình dưới dòng nước lạnh, anh tìm cô để hỏi xem liệu cô có muốn thoát khỏi buổi tiệc và đi ăn trưa cùng với anh ở khu thương mại hay một nơi nào đó. Một nơi nào đó công cộng, nơi anh sẽ không bị cám dỗ để hôn cô như anh đã làm vào ngày trước đó. Nhưng cô bắt đầu nói về việc người đàn ông ăn phụ nữ như món Lucky Charmas và Tasty O’s. Và điều đó làm anh tự hỏi liệu cô sẽ ngon lành như thế nào, và hiện giờ họ đang ở đây. Đứng bên trong phòng đựng thực phẩm.
“Thế sao anh lại đi theo tôi vào đây?” cô hỏi.
Anh lướt hai bàn tay từ hai cánh tay lên đến vai chiếc áo len xù của cô. Chiều cao của đôi giày khiến môi cô chỉ vừa ở phía bên dưới môi anh. “Còn nhớ khi chúng ta trốn vào trong này và awnh bánh quy Nữ Hướng đạo sinh không? Tôi nghĩ tôi ăn hết cả hộp Thin Mints.”
Cô nuốt mạnh xuống khi đôi mắt màu xanh biển tuyệt đẹp của cô ngước nhìn vào mắt anh. Cô chớp mắt. “Anh đi theo tôi vào đây chỉ để nói về thời điểm chúng ta thường ăn bánh quy sao?”
Anh lướt nhẹ hai bàn tay mình ngang vai cô đến hai bên bờ cổ nóng ấm của cô. Mạch cô đập mạnh bên dưới những ngón tay anh. “Không.” Anh nâng cằm cô lên và hạ thấp mặt mình chỉ cách một khoảng nhỏ với mặt cô. “Anh muốn nói về việc anh sẽ ăn em như món Tasty O. Anh tiếp tục nhìn vào mắt cô và nói, “Anh muốn nói về tất cả những gì anh muốn làm với em. Sau đó chúng ta có thể nói về tất cả những gì anh muốn em làm cho anh.” Tất cả những điều anh đã nghĩ cô sẽ làm cho anh.
Cô đưa hai tay mình lên ngực anh và anh nghĩ cô có thể đẩy anh ra. Thay vào đó cô nói, “Chúng ta không thể làm điều này. Ai đó sẽ đi vào phòng này.”
Anh tự hỏi liệu cô có nhận ra rằng lý do phản đối duy nhất cô đưa ra là họ có thể bị bắt gặp. Anh mỉm cười. Son môi màu đỏ của cô đang khiến anh điên cuồng, và anh lướt nhẹ môi mình khắp môi cô. “Sẽ không nếu chúng ta yên lặng.” Anh đặt những nụ hôn nhỏ vào môi cô. “Em không muốn Joyce bước vào và phát hiện chúng ta chứ. Bà ấy sẽ sợ chết khiếp khi thấy em ở trong này và đang hôn con trai của người làm vườn.”
“Nhưng tôi không hôn anh.”
Anh cười tủm tỉm. “Chưa mà.”
Cô hít vào và giữ hơi thở đó, “Cha anh có thể thấy chúng ta.”
Anh lướt nhẹ ngón cái của mình khắp làn da mềm mại ở hàm cô khi anh tiếp tục đùa giỡn với miệng cô. “Ông ấy đang thực hiện một trong những giấc ngủ chợp mắt hai mươi phút của ông, nhưng thực tế nó thường kéo dài hàng giờ. Ông ấy sẽ không bao giờ biết được.”
“Sao tôi lại để anh làm điều đó với tôi nhỉ?” cô hỏi qua tiếng thở dài.
“Vì nó thật tuyệt.”
Cô nuốt mạnh và cổ họng cô di chuyển bên dưới hai bàn tay anh. “Có nhiều thứ mang lại cảm giác tuyệt vời.”
“Không phải với điều này.” Những ngón tay cô xoắn xoắn ở áo len anh.
“Thừa nhận nó đi, Clare. Em thích cảm giác này cũng nhiều như anh mà.”
“Nó chỉ vì… đã một khoảng thời gian dài.”
“Một khoảng thời gian dài gì?”
“Tôi cảm thấy việc này thật tuyệt.”
Anh cũng đã có một khoảng thời gian dài. Đã lâu rồi kể từ khi anh nghĩ về một người phụ nữ nhiều như anh nghĩ về Clare. Đặc biệt vì anh chưa bao giờ có quan hệ với cô. Anh nâng mặt cô lên them chút nữa, và khi miệng anh nhẹ nhàng chạm vào miệng cô, anh chờ đợi. Chờ đợi giây phút tự do ngọt ngào cuối cùng. Giây phút ngay trước khi cô thua trông trận chiến với chính mình và ngả vào vòng tay anh. Khi cô không còn là một Clare hoàn hảo. Không còn che giấu đằng sai những nụ cười dịu dàng và sự kiểm soát gay gắt. Giây phút ngay trước khi cô bỗng nhiên mềm mại và say đắm cùng một lúc.
Anh cảm thấy hơi thở cô đột nhiên khó khăn và những đầu ngón tay bám nhẹ vào những đường nối trên áo len anh ngay trước khi hai bàn tau cô lướt lên ngực anh, để lại một vệt lửa ở phía sau cổ anh. Đôi môi cô nhẹ nhàng hé mở, và cô đã là anh. Sự đồng ý của cô kích thích anh nhiều như khi những ngón tay cô cào nhẹ ở tóc phía sau đầu anh. Nó làm sự ham muốn dâng đầy lên lưng và ngực anh, biến thứ thú vị trong quần anh trở nên cứng như đá.
Anh vẫn tiếp tục hôn cô một cách nhẹ nhàng, tận dụng thời gian của mình để nếm hương vị bạc hà trong hơi thở cô và cảm nhận được sự nóng ấm, mềm mại và ấm áp của miệng cô. Anh để cho anh dẫn dắt và kết thúc bằng nụ hôn nóng bỏng, ướt át và cũng đầy đau khổ khi nó quá ngọt ngào. Anh cảm nhận được sự đam mê của cô hình thành và bùng cháy. Anh cảm nhận điều đó trong từng cái chạm nhẹ và nghe được nó trong tiếng rên rỉ nho nhỏ ở họng cô.
Cô lùi lại, hơi thở cô tăng nhanh, đôi mắt cô mở to thảng thốt. Hai tay cô nắm chặt lấy vai anh và thì thầm. “Sao tôi luôn để việc này xảy ra?”
Sự thất vọng bám lấy ngực và giữa hai chân anh. Hơi thở anh chỉ hơi bình tĩnh hơn so với cô. “Chúng ta đã đề cập đến việc đó rồi cơ mà.”
“Tôi biết, nhưng tại sao lại với anh?” Cô liếm đôi môi ẩm ướt của mình. “Có rất nhiều đàn ông khác trên thế giới.”
Anh kéo mạnh cô vào ngực. “Anh đoán vì anh có thể làm điều đó tốt hơn so với những người đàn ông khác.” Đã hết giờ nói chuyện, và anh hạ thấp miệng mình xuống một lần nữa. Lần này không có sự lưỡng lự nào từ cô cả. Chỉ có sự ham muốn, nóng bỏng và bùng ngày và từng chút từng chút một nuôi dưỡng khao khát của chính anh.
Anh đặt một tay lên phía sau mông và lên một chân vào giữa hai chân cô, biến nỗi khao khát của chính anh.
Anh đặt một tay lên phía sau mông và một chân vào giữa hai chân cô, biến nỗi khao khát của anh đối với cô thành ham muốn nóng bỏng mà anh khó có thể kiểm soát được. Nụ hôn của cô trở nên ướt át và khao khát hơn, và anh đã mang đến cho cô những gì cô cần.
Cô đã nghĩ sai về anh, anh không muốn một người phụ nữ cong người xuống về anh. Mặc dầu chả có gì xấu với việc là điên đảo thế giới của anh khi ở trên giường. Hay khi ra khỏi giường. Hay ở trong phòng đựng thực phẩm. Ngay giây phút này Clare đang làm thực sự rất tốt công việc đó. Anh lướt tay mình từ phía sau đến hông cô và đẩy những ngón tay mình vào bên dưới gờ của chiếc áo lên của cô. Làn da cô mềm mại, và anh dùng ngón tay cái của mình vẽ những vòng tròn nhỏ ở vùng bụng cô. Cô cạ vào phần dưới của anh và anh phải đấu tranh chống lại ước muốn đẩy quần cô xuống và làm tình với cô ngay tại đó. Trên sàn của phòng đựng thực phẩm, nơi mà mọi người có thể tình cờ bước vào, để làm thỏa mãn sự thèm khát của anh khi được vùi lấp ở giữa hai đùi mềm mại của cô. Làm dịu đi giới hạn của dục vọng đang quằn quại và biến đổi thấp ở bên dưới bụng anh và thêm vào một chút đau đớn khi đạt được khoái lạc.
Anh đưa tay lên hạt nút trên cùng áo len của cô và mở nó ra. Chiếc áo len tác ra và anh tiếp tục hôn cô điên cuồng khi anh hạ thấp tay xuống hạt nút kế tiếp. Điều cuối cùng anh muồn là cô ngăn anh lại. Ngay bây giờ anh chỉ muốn tiến thêm một chút nữa. Thêm năm hạt nút nữa được mở ra và bàn tay anh lướt vào giữa hai vạt áo len bao phủ lên ngực cô. Qua lớp ren của áo ngực, đầu ngực của rắn đanh, đâm vào lòng bàn tay anh.
Cô lùi lại và thảng thốt nhìn xuống bàn tay anh. “Anh đã cởi hết nút áo len của em à?”
Anh lướt nhẹ ngón tay cái mình lên đầu ngực cô, và cô nhắm mắt lại, hơi thở như mắc kẹt lại trong ngực cô. “Anh muốn em,” anh thì thầm.
Cô ngước nhìn anh, sự khao khát và kiềm chế đang đối lập nhau trong đôi mắt xanh dương của cô. “Chúng ta không thể.”
“Anh biết.” Qua những lỗ nhỏ trên nền vải ren, anh cảm nhận được những gợi ý true ngươi mà làn da ấm áp của cô mang đến. “Chúng ta sẽ dừng lại.”
Cô lắc đầu nhưng không phẩy tay anh đi. “Chúng ta nên dừng lại ngay bây giờ. Cửa phòng không được khóa. Ai đó có thể đi vào.”
Đúng vậy. Thông thường việc đó sẽ khiến anh ngừng lại. Nhưng hôm nay thì không. Với cả hai tay, anh đẩy hai tà áo len của cô ra xa và nhìn xuống.
“Kể từ đêm ở Double Tree anh luôn nghĩ về điều này. Về việc cởi hết áo quần của em ra và chạm vào em.” Anh nhìn vào khe giữa ngực cô và núm ngực thách thức đang áp sát vào làn vải bằng ren đỏ của cô. “Về việc có một cái nhìn khác về Clare bé bỏng.”
“Em không còn là con nít nữa,” cô thì thầm.
“Ừ, anh biết,” anh nói và đẩy nhẹ ba ngón tay vào bên dưới dây nịt ngực.
“Anh thích cái này. Em nên thường xuyên mặc những gì màu đỏ.” Bên dưới lớp vải satanh và ren, anh lướt những ngón tay mình đến cái nơ bướm màu đỏ nằm sâu giữa khe ngực cô. Anh khom người tới trước và hôn vào một bên cô cô trong khi hai tay anh mở ra những gì được che dấu bên dưới cái nơ bướm đỏ. Chiếc áo ngực tách ra và anh đẩy nó cùng với áo len xuống bên dưới hai cánh tay cô.
“Nhưng giờ đây em trông còn tuyệt hơn khi thế này.” Bờ ngực trắng và đầy đặn của cô tròn vành cạnh và được tô điểm bằng hai chấm nhỏ màu hồng đậm, căng cứng và sẵn sàng dâng hiến như một món điểm tâm. Anh hạ thấp đầu mình xuống và hôn vào chỗ trũng ở cổ họng, khe ngực và một bên ngực cô. Anh ngước nhìn lên khi anh mở miệng và chạm nhẹ lưỡi mình vào đầu ngực cứng như đá của cô. Anh lăn tròn nó bên dưới lưỡi anh, và cô đưa hai tay ôm lấy hai bên mặt anh, uốn cong lưng mình. Mũi cô mở rộng, và cô nhìn anh qua ánh sáng màu xanh lục mọng nước và sang lấp lánh bởi sự đam mê.
Sebastian đưa hai tay ra phía sau lung cô và giữ cô lại khi anh mở rộng cái miệng bóng bẩy và ngậm lấy ngực cô. Lưỡi anh chơi đùa với làn da mềm mại của cô khi ngọn lửa dục vọng đang tra tấn anh.
“Ngừng lại!” cô thì thào và đẩy mạnh anh ra.
Anh ngước nhìn cô, mê mẩn và đờ đẫn với hương vị làn da cô đang phảng phất trong miệng anh. Ngừng lại sao, anh chỉ vừa mới bắt đầu thôi.
Ở bên ngoài cánh cửa đang đóng, có ai đó mở vòi nước của bệ rửa. “Em nghĩ đó là Leo,” cô thì thầm.
Vòng tay anh ở sau lưng cô xiết chặt lại khi anh nghe tiếng nói như bị nghẹt lại của cha anh qua cánh cửa. Điều cuối cùng anh muốn là ngừng lại. Nhưng anh không muốn cha anh đi vào gặp anh và Clare đang làm chuyện đó với nhau. “Đến nhà gỗ của anh nhé,” anh thì thầm bên tai cô.
Cô lắc đầu và thoát khỏi vòng tau ôm ấp của anh. Tiếng nước ngừng lại và anh nhận ra tiếng bước chân của cha anh dần biến mất về hướng phòng ăn.
Anh đưa tay cào khắp mái tóc của mình khi việc quan hệ bị phá vỡ. “Nhà em rất lớn. Anh chắc có rất nhiều phòng để chúng ta kết thúc việc này.”
Một lần nữa cô lắc đầu khi cô với tay cầm lấy áo ngực và phủ lớp ren đỏ đó lên ngực cô. Mái tóc đuôi ngựa đen nhánh chạm nhẹ vào bờ vai cô. “Em nên nhận ra rằng anh đang đẩy mọi việc đi quá nhanh.”
Sự thất vọng đánh mạnh vào não anh và đập mạnh vào giữa chân anh và anh cực kỳ mong muốn được kết thúc những gì họ đã bắt đầu. Trong ngôi nhà gỗ. Trong nhà cô. Phía sau xe anh hoặc xe cô. Anh không quan tâm đến nơi thực hiện điều đó. “Ít hơn một phút trước đây em chẳng phàn nàn gì về điều đó.”
Cô liếc nhìn anh, sau đó cúi đầu xuống khi cô móc khóa nịt ngực ở giữa ngực cô. “Em làm gì có thời gian để mà phản kháng? Anh làm mọi việc quá nhanh.”
Giờ cô đang làm anh tức giận. Như cái buổi sáng ở Double Tree. Và nếu Leo không đi vào bếp, anh chắc giờ em vẫn đang rên rỉ và sẽ tiếp tục làm điều đó bên tai anh. Chỉ cần thêm một vài phút nữa thôi anh sẽ hoàn toàn lột trần em ra.”
“Em không rên rỉ.” Cô kéo hai vạt áo len lại với nhau. “Và đừng cư xử như một thằng ngốc. Em sẽ không để cho anh cởi thêm bất cứ cái gì từ người em.”
“Và đứng nói dối chính mình. Em sẽ để anh làm bất cứ những gì anh muốn.” Anh chống lại cảm giác muốn được ôm lấy và hôn cô cho đến khi cô van xin anh tiến xa hơn nữa. “Lần tiếp theo em sẽ để anh cởi quần áo của em ra, anh sẽ không ngừng lại đâu.”
“Sẽ không có lần sau đâu.” Đôi tay cô run rẩy khi cô cài lại nút áo len của mình. “Điều này đã vượt quá giới hạn trước khi em có thể ngăn chặn nó.”
“Đúng vậy. Em không còn là một con bé con với suy nghĩ không rõ rang về việc điều này sẽ dẫn đến đâu. Lần tiếp theo, anh sẽ kết thúc việc mà vị hôn phu cũ của em không thể thực hiện tốt được.”
Cô hít thật sâu và ngước nhìn anh. Mắt cô nheo lại và một lần nữa cô lại trở về Clare xưa cũ. Được chuẩn bị và hoàn toàn kiểm soát. “Điều đó thật tàn nhẫn.”
Anh cảm thấy thật phũ phàng.
“Anh không biết điều gì về cuộc sống của tôi với Lonny.”
Không, nhưng anh có thể đoán. Một lần nữa tiếng bước chân quay trở lại phòng bếp, anh ngả người về phía trước và nói. “Anh đưa cho em một lời cảnh báo ngay thẳng ngay bây giờ. Nếu anh một lần nữa vùi mặt mình vào ngực em, anh sẽ mang lại cho em những điều mà em cần đến chết.”
“Anh không biết những gì tôi cần. Hãy tránh xa khỏi tôi,” cô nói, xông ra khỏi phòng, đóng mạnh cánh cửa lại sau lưng cô. Anh cũng muốn xông ra như thế, nhưng anh còn có một rắc rối đau đớn đang hiện diện trong quần, áp sát vào khóa quần anh.
Qua cánh cửa anh nghe giọng nói của cha anh. “Cháu có thấy Sebastian đâu không?” Leo nói.
Sebastian chờ đợi cô chỉ chỗ anh đang đứng. Như cô đã từng làm những năm về trước khi cô giận anh. Anh nhìn quanh tìm kiếm một cái gì đó có thể che chắn sự cương cứng hiển hiện của anh.
“Cháu không thấy,” Clare trả lời. “Bác đã tìm trong căn nhà gỗ chưa?”
“Rồi. Nhưng nó không có ở đó.”
“Ừm. Chắc chắc anh ấy đang quanh quẩn ở đâu đó.”