Bạn đang đọc Không Có Tiền Ly Hôn FULL – Chương 5
“Là Ngài.” Học sinh nọ nói.
Adrian khó hiểu nhìn cậu ta, “Là tôi cái gì?”
“Cái người…” Học sinh nọ lúng túng ngừng lại, không dám thuật lại toàn bộ lời Adrian vừa nói, đành tỉnh lược phần định ngữ phía trước: “Đối tượng kết hôn phù hợp nhất với nghị sĩ Chung Yến là… là ngài.”
Adrian: “…”
Fayn trợn mắt, đã không còn để ý đến việc tôn trọng nhân viên nhà trường nữa, trực tiếp mở màn hình ảo cá nhân ra, bắt đầu tìm kiếm bảng kiến nghị kết hôn vừa ra lò.
Một nửa số người trong hội trường cũng làm giống vậy.
Fayn cẩn thận kiểm tra lại mã số chứng minh thư Liên Bang bên dưới cái tên ‘Adrian Yate’ lần nữa, cạn lời nói: “Tôi nể các cậu thật đấy, hai người có phải là tương khắc với lễ tốt nghiệp không? Từ đó đến nay đã làm hỏng tận hai cái lễ tốt nghiệp, hiệu trưởng khéo phải cấm các cậu quay lại trường học mất.”
Adrian không để ý tới anh ta, giương mắt nhìn sang Học viện xã hội, chỉ thấy Chung Yến cũng đang nhìn lại hắn.
Cách nửa cái khán phòng ồn ào, họ không đổi sắc đối mặt nhau hai giây, cả hai đều không nhìn rõ tâm tư của đối phương, sau đấy, Chung Yến mở miệng im lặng nói hai chữ.
Nếu có chuyên gia khẩu hình ở đây sẽ đọc được rằng, khẩu hình của y là ‘ở trên’.
Trên thực tế, xác thực chưa tới vài phút sau, hai chữ này đã bị người xem trực tiếp giải mã ra rồi, tất cả mọi người đều không hiểu nổi, ở trên? Trên cái gì??
Rất nhiều năm về sau, một giả thuyết được đại bộ phận cộng đồng ảo tán đồng, cho rằng Chung Yến biết Adrian đã từng học đọc khẩu hình nên mới dùng khẩu hình để thị uy với Adrian, ý là mình muốn làm người ở trên.
Đương nhiên đây là sau này.
Nhân viên nhà trường đã bắt đầu duy trì trật tự, rối loạn chậm rãi bình ổn.
Lễ tốt nghiệp lần này kết thúc ra sao, Adrian đã không còn chút ấn tượng nào.
Trên thực tế, hai bên tham gia cũng đều không yên lòng, họ còn đang bận tiêu hoá tin tức khiếp sợ kia, hận không thể lập tức kết thúc lễ kỷ niệm để người trong cuộc rảnh tay xử lý chuyện này.
Adrian không làm họ thất vọng.
Sau khi hiệu trưởng tuyên bố lễ tốt nghiệp kết thúc, hắn thậm chí còn chưa ra khỏi khán phòng đã ngay lập tức dùng thiết bị đầu cuối của mình đăng nhập hệ thống hôn phối, chọn từ chối.
“Về Navi.” Adrian bình tĩnh nói.
Hắn không giận, nhưng tất cả mọi người trên phi thuyền quân dụng đều có thể nhìn ra tâm trạng hắn vô cùng vô cùng xấu, tất cả nhao nhao thức thời tản ra bốn phía tỏ vẻ mình rất bận bịu.
Người liên lạc thấy chết không sờn đi tới.
Anh ta không tốt nghiệp từ Học viện Tối cao, nãy giờ đều một mực ở trong phi thuyền, cũng không tham gia hoạt động trong trường.
“Thưa chỉ huy… Chúng ta tạm thời không thể trở về.”
“Vì sao?”
Rõ ràng là giọng điệu bình tĩnh, người liên lạc lại rùng mình một cái, tự cảm thấy mình xui xẻo đâm đầu vào họng súng, cẩn thận giải thích: “Tôi vẫn chưa lấy được danh sách… Vừa rồi cửa hàng tiêu bản liên hệ với tôi, nói rằng đã xảy ra vài vấn đề, sẽ phải chờ thêm vài tiếng.”
“Bao giờ thì lấy được?”
“Nhanh nhất cũng phải sau nửa đêm —— theo giờ địa phương.”
Adrian nhìn giờ, vậy tức là còn phải đợi thêm ba tiếng.
“Tiêu bản” là một tổ chức tình báo ngầm phản trí tuệ nhân tạo quật khởi mấy năm gần đây, họ đã xâm nhập vào nhiều cơ quan quan trọng dưới các mức độ khác nhau, cũng từng tiếp xúc khá nhiều với quân đội Navi, hai bên có vài lần hợp tác, ấn tượng về nhau xem như không tệ.
Lần này, Adrian tới phân bộ của Học viện tối cao để trao đổi một bản danh sách —— giáo chức của Học viện Tối cao và những người theo phe họ.
Trước nay bọn hắn vẫn luôn truyền tin tình báo cẩn thận, chỉ truyền theo một chiều.
Andrian thật lòng muốn để người liên lạc ở lại còn bản thân đi trước, đáng tiếc rằng người liên lạc lại không tốt nghiệp từ Học viện Tối cao, lần này dùng thân phận nhân viên đi theo để vào, nếu lưu lại một mình thì quá gây chú ý.
“Truyền lệnh xuống, lùi thời gian trở về lại.” Adrian bực bội nói, “Tôi ra ngoài một chút, cậu chớ đi theo.”
***
Đã sắp nửa đêm.
Chung Yến cứng nhắc ngẩng đầu nhìn lên trời.
Y vẫn còn mặc bộ âu phục căn bản không cản nổi gió lúc trước, đã chờ trên sân thượng hơn ba giờ.
Nơi đây là sân thượng của toà tháp nằm trong góc phía tây Học viện Nghệ thuật, là một trong những nơi ít có camera phi hành giám sát vào ban đêm nhất, cũng là ‘ở trên’ trong ám hiệu giữa y và Adrian.
Giữa y và Adrian vốn có một bộ ám hiệu riêng.
Vào năm thứ hai theo học, Học viện Quân sự cứ cách một thời gian sẽ huấn luyện không công khai một tháng.
Trong thời gian huấn luyện không thể ra khỏi vị trí huấn luyện, người không có nhiệm vụ cũng không được vào quan sát.
Họ bèn nhân lúc nửa đêm không người tới điểm mù của camera để gặp nhau.
Bởi bên cạnh luôn có người hoặc máy quay theo dõi, không tiện nói địa điểm, nên hai người sáng tạo ra một bộ ám hiệu.
“Ký hiệu đầu, tớ ở trên chờ cậu.” —— có nghĩa là không giờ đêm, gặp nhau ở sân thượng lầu tây Học viện Nghệ thuật.
“Sau hai rưỡi, gặp bên dưới.” —— hai rưỡi sáng, nhà kho số 178 dưới khuôn viên Học viện Kỹ thuật.
“Trước một giờ tớ ra ngoài, nhớ chuẩn bị nhóm kiểm tra phòng thí nghiệm.” —— Mười một giờ đêm, leo tường từ phía đông trường học ra ngoài, rẽ phải, gặp ở trong đình cổ, nhớ mang theo nước ép trái cây mua từ tiệm, phải là vị tớ thích nhất ấy.
…
…
…
Tất cả ám hiệu giữa họ y đều nhớ, nhớ rất rõ, nhưng có lẽ… Adrian đã quên rồi.
Hoặc khả năng lớn hơn chính là, trí nhớ Adrian không hề kém như vậy, hắn cũng nhớ ‘ở trên’ là chỗ nào, chỉ là không muốn đến nơi hẹn mà thôi.
Có nhớ rõ cũng vô dụng, có những ám hiệu đã vĩnh viễn mất hiệu lực, giống như ‘Phòng thí nghiệm’ —— cửa hàng nước trái cây giờ đã không còn tồn tại.
Chung Yến khoanh chặt tay, muốn giữ lại nhiệt lượng cho cơ thể.
Hôm nay giáp mặt với Adrian, y đã rõ thái độ của hắn —— Adrian hận y, hận tới mức không muốn nghe y gọi tên mình, hận đến mức trước mặt người ngoài, có thể lấy bí mật giữa hai người ra công kích mình.
Không giờ rồi.
Đáng ra y không nên ôm ảo tưởng trong lòng.
Chung Yến lấy một tay che khuất nửa mặt mình, chỉ mấy giây này, y lộ ra vẻ mặt cực kỳ đau khổ, nhưng chỉ nháy mắt tiếp theo, khuôn mặt xinh đẹp không tì vết lại trở về vẻ lạnh nhạt như thường ngày.
Y buông tay xuống, sửa sang lại cổ áo vốn chưa hề loạn của mình, cất bước đi tới cầu thang xuống sân thượng.
Trên cầu thang, có một người đàn ông đang nện bước đi lên, hai người gặp lại nhau trên lối đi chật hẹp.
Adrian đã thay đồ thành thường phục, hiển nhiên là đã về quân hạm Navi.
Một tay hắn xỏ trong túi, ngẩng đầu nhìn Chung Yến đang đứng cao hơn mấy bậc thang, trong con ngươi màu bạc là đủ loại sắc vẻ khó phân, nhưng khẳng định không có ý cười.
Trong lối đi chật hẹp u ám, không khí yên lặng đầy lúng túng.
Lâu sau, Adrian nói, “Tôi từ chối rồi.”
“À.”
“Tôi tới để thông báo cho cậu về việc phạt tiền.”
Hệ thống phối hôn là một hệ thống tương đối đặc biệt, vì nó liên quan đến sự đồng ý của hai cá nhân.
Nếu hai người đều đồng ý, dĩ nhiên sẽ lập tức được Điệp tuyên bố là bạn đời hợp pháp; trường hợp chỉ có một người cự tuyệt, người này sẽ phải nộp tiền phạt gấp năm lần; hai người đều cự tuyệt thì chỉ cần chung nhau trả một lần tiền phạt là được.
Ngoài ra, nếu đối tượng kết hôn phù hợp nhất sau khi kết hôn mà muốn ly hôn cũng xem như gây ra bất lợi cho xã hội, cũng phải nộp phạt.
Mức tiền phạt khác nhau tùy thuộc vào mỗi người.
Vì theo lập trình được cho là có lợi với xã hội, Điệp sẽ căn cứ vào thân phận của người từ chối để xác định mức độ gây bất lợi, mức ảnh hưởng xấu càng cao thì tiền phạt cũng càng lớn.
“Vừa rồi tôi đã xem kết quả dự đoán, tiền phạt là tám vạn mốt.”
Chung Yến hơi nghi hoặc, nhưng vẫn đáp lời: “Ồ, cao thật.”
Thực tế đúng là rất cao.
Phần lớn mức tiền phạt của công dân bình thường rơi vào ngưỡng trên dưới năm nghìn Liên Bang tệ, rất ít khi vượt qua một vạn, trên năm vạn lại càng cực kỳ hiếm thấy.
Adrian: “Tôi đã tra quy định rồi, không thể nộp riêng, nhất định phải nộp từ một tài khoản.
Cậu chuyển bốn vạn cho tôi đi, số lẻ thì thôi.
Số tài khoản của tôi không đổi.”
Chung Yến không hiểu ra sao nhìn hắn, như thể căn bản không hiểu hắn nói gì.
“Sao?” Thấy y không nói gì, Adrian mỉa mai nói, “Hay là danh sách giao dịch của ngài Nghị sĩ quá nhiều nên xóa tài khoản của tôi rồi?”
“Ad…” Chung Yến ngẩng mặt, bỗng nhớ lời Adrian nói ban sáng, bèn nuốt lời muốn nói xuống, “Hình như cậu hiểu nhầm rồi.”
“Hiểu lầm?”
“Chỉ có trường hợp hai bên đều từ chối kết hôn mới cùng nộp phạt với nhau, trường hợp chỉ một bên từ chối, bên đó phải nộp gấp năm lần.”
“Cảm ơn đã phổ cập kiến thức, tôi hiểu luật.”
“Đã như vậy, sao cậu lại nghĩ chúng ta là vế trước mà không phải vế sau?”
Adrian như không thể tin nổi nhìn y, “Cậu điên à?!”
“Cậu mới điên.” Chung Yến chậm rãi nói, “Tôi là Thượng nghị viên của Thượng nghị viện, cấp dưới trực tiếp của Điệp.
Từ chối người lãnh đạo trực tiếp với mình thì có gì tốt? Tôi hẳn nên đi đầu ủng hộ quyết định của Điệp mới phải, nếu tôi cự tuyệt, vậy cả cái Liên Bang này sẽ nhìn tôi thế nào đây?”
Adrian giận đến bật cười, “À, xin lỗi, tôi quên mất cậu sẽ không từ chối bất cứ đề nghị nào của Điệp.
Cậu định dùng —— để tôi tính xem, năm lần của tám vạn là bốn mươi vạn, trừ bốn vạn đi còn ba mươi sáu vạn.
Chà, xem ra lời quá nhỉ, ba mươi sáu vạn đã có thể bảo vệ sự nghiệp chính trị.”
Chung Yến lắc đầu, kiểu tóc chỉn chu ban đầu bị rơi xuống một lọn, mềm mại rủ xuống đuôi mày, làm dịu đi vẻ mặt lạnh nhạt của y lúc này.
Phải rồi… Adrian nhìn chằm chằm lọn tóc nọ, lúc này bỗng nghĩ đến một điều, hắn đã quên rằng tóc Chung Yến trước nay vẫn rất mềm.
Nhưng hồi ức ấm áp này giây sau đã bị người trước mặt đập nát.
“Tôi không biết cậu nghĩ thế nào, cũng có thể là do tôi chưa nói rõ, vậy để tôi lặp lại lần nữa: Tôi sẽ không từ chối lời đề nghị kết hôn này, cũng sẽ không bỏ tiền.
Nói cho cùng, người từ chối hẳn là cậu mới đúng chứ, không phải sao?”
“Vậy nên cậu gọi tôi tới, chính là để nói rằng cậu vừa muốn giữ thanh danh vừa không muốn bỏ tiền, đồng nghĩa với tôi phải bỏ ra bốn mươi vạn để bảo toàn thanh danh cho cậu, là ý này sao?”
Adrian cười khẩy một tiếng, “Nghĩ hay thật đấy, cậu cảm thấy có khả năng không? Hay là cậu vẫn tưởng đây là bảy năm về trước?”
Không biết có phải vì cuộc tranh luận này không mà nhịp thở của Chung Yến trở nên hơi dồn dập.
Cả một ngày làm việc không được nghỉ ngơi, sau đó lại đứng trong gió lạnh suốt ba tiếng đồng hồ, y cảm thấy thể lực của mình cuối cùng đã tới ngưỡng nỏ mạnh hết đà, tay bám lấy tay bị để không tỏ ra mình yếu thế: “Tùy cậu.
Tôi phải về đây.”
Nói xong y định đi lướt qua Adrian đi xuống, nhưng chính giây phút ấy, trời đất như quay cuồng —— người đàn ông giận dữ túm chặt cổ tay y, đè y ép lên tường.
– Hết chương 5-.