Không Có Tiền Ly Hôn

Chương 16


Bạn đang đọc Không Có Tiền Ly Hôn FULL – Chương 16


Du đãng ở trong vũ trụ, không chỉ có Thỏ khổng lồ vũ trụ, mà còn có cả cướp.

Vấn đề cướp vũ trụ đã khiến Liên Bang phải đau đầu hàng trăm năm nay.

Kể từ sau khi trí năng nhân tạo được phổ biến một cách toàn diện, vấn đề này tuy đã đã có phương pháp giải quyết nhất định, nhưng ở những khu vực xa xôi kia, một vài tinh cầu không chịu sự khống chế chặt chẽ của ‘Điệp’, vấn đề cướp vũ trụ vẫn còn tồn tại.

Dù sao vũ trụ mênh mông cũng không giống như lục địa, cả con người cũng như trí tuệ nhân tạo đều không thể khống chế được.

Hai năm trước, tinh khu Navi dần dần đóng cửa biên giới lại bất ngờ khiến cho trị an khu vực trở nên tốt hơn hẳn, nhất thời cướp vũ trụ gần như tuyệt tích.

Không ai nghĩ tới sẽ gặp phải tinh tặc ở đây, hơn nữa… Chung Yến nhìn chiếc phi thuyền đang trôi nổi bên ngoài cửa sổ, hơn nữa nhóm cướp bọn họ gặp còn có quy mô không nhỏ.

“Ngài Chung!” Đội trưởng đội bảo an nhìn thấy Chung Yến thì như gặp được cứu tinh, vội vàng nói: “Đối phương quá đông người, trên phi thuyền còn trang bị vũ khí hạng nặng.

Hỏa lực của chúng ta căn bản không thể đối đầu được với chúng, ông Bayer lại nhất quyết phải gọi chúng tôi ra chống cự, như vậy…”
Chung Yến quyết đoán nói: “Ngừng kháng cự, đừng để người bên ta chịu thương vong.”
Bayer vội la lên: “Cậu Chung, sao có thể ngừng kháng cự được?! Nhiệm vụ của họ là đảm bảo sự an toàn của chúng ta!”
Không ai để ý đến lão ta, đội trưởng đội bảo an nhận được mệnh lệnh, nhanh chóng xoay người đi truyền đạt.

Chung Yến sửa sang lại quần áo, nói với mấy nhân viên công tác đi theo đã bị dọa tới nỗi sắc mặt trắng bệch: “Cậu đi lấy danh sách hàng hóa trên phi thuyền cho tôi.

Cậu, đi tiêu hủy tất cả các số liệu liên quan đến Thượng nghị viện trong hệ thống, đi đi.”
Lần này bọn họ ngụy trang thành một đội thương nhân để ra ngoài.

Ở sâu trong vũ trụ tín hiệu không được tốt lắm, tinh khu Navi đã bế tỏa biên giới từ lâu, nhóm cướp vũ trụ này lại hoạt động bên ngoài tinh khu Navi, như vậy ít nhất cũng phải một năm rưỡi không tiếp xúc với lục địa, chưa chắc đã nhận ra y, chỉ có đành tùy cơ ứng biến vậy.

Y lại phân phó thêm vài người nữa, mọi người vốn dĩ đang vô cùng hoảng sợ, so với Bayer chỉ biết kêu gào gọi bảo an đi nghênh địch, dáng vẻ trấn định gặp nguy không loạn của Chung Yến khiến họ tạm thời cảm thấy như có người chỉ đạo, mọi người đều đáp ‘Vâng’ rồi ai đi làm việc nấy.

Trong suốt quá trình Bayer đã mấy lần dị nghị, không ngờ rằng Chung Yến ngày thường luôn cung kính với lão ta, hiện tại lại mắt điếc tai ngơ.

Lão ta giận tím mặt, hét lớn: “Sao cậu có thể để họ phát tín hiệu cầu cứu đến quân đội Navi chứ?! Chúng ta nên cầu cứu Thủ đô tinh! Nếu tin này bị truyền ra, chúng ta chẳng bằng đi chết còn hơn!”
Chung Yến lạnh lùng nói: “Cứu viện do Thủ đô tinh phái đến dù thế nào cũng không tới kịp, lực lượng vũ trang lớn và gần chúng ta nhất chỉ có quân đội Navi.


Ngài có thể giữ lấy phẩm giá cao khiết ấy mà đồng quy vu tận cùng với cướp vũ trụ, nhưng đừng có kéo chân những người còn muốn sống khác.”
Đây là lần đầu tiên Chung Yến thẳng mặt chống đối lão ta, Bayer vừa kinh ngạc vừa sợ hãi, khuôn mặt già nua hết xanh lại đỏ.

Trong mắt lão ta, người thanh niên này chỉ là một con rối không hơn không kém.

Sau khi Stalvern về hưu, người này chỉ thay thế Stalvern ngồi ở vị trí kia mà thôi.

Ấy vậy mà lúc này con rối ấy lại dám lật mặt với lão!
Vì đã ngừng chống cự, giữa hai bên gần như không xảy ra tranh chấp gì.

Chẳng bao lâu sau, có một tốp người đi lên phi thuyền.

Đi đầu là một gã đàn ông đội khăn trùm cáu bẩn.

Vừa bước qua lối thoát hiểm, gã đã giơ súng chỉ vào nhóm mấy người bảo an.

“Bỏ hết vũ khí trên người xuống!”
Người trong đội bảo an đều nhìn về phía Chung Yến, Chung Yến bình tĩnh nói: “Bỏ toàn bộ vũ khí xuống.”
“Ồ, mày là thủ lĩnh của chúng nó à? Được đấy, rất thức thời.” Tên cầm đầu nói với Chung Yến, “Hử, sao tao thấy mày quen thế nhỉ?”
Một tên đàn em phía sau hắn đánh giá Chung Yến nói: “Xinh đẹp thế này  chắc là vị minh tinh nào đấy anh ơi!”
Chung Yến nói: “Tôi biết các vị chỉ cầu tài, hàng hóa trên phi thuyền của chúng tôi các vị có thể đem đi, để chúng tôi an toàn rời khỏi đây là được.”
Tên cầm đầu nói: “Vậy phải xem xem hàng hóa trên phi thuyền của chúng mày có đủ lộ phí hay không đã, lục soát cho tao!”
Chỉ một lát sau, mười mấy thùng hàng hóa dùng để cải trang đều bị chuyển qua đây.

Tiếp đó, tất cả các nhân viên trên phi thuyền cũng bị xô đẩy tập trung lại một chỗ, Tên cầm đầu không hài lòng nói: “Sao chỉ có từng này hàng? Chúng mày làm ở công ty nào, sao lại nghèo thế?”
Chung Yến bình tĩnh nói: “Đa số hàng hóa đều bán ở Labor rồi, chỉ còn từng này.”
Ánh mắt của tên cầm đầu nhìn một lượt qua đám nhân viên, đột nhiên nhe răng cười: “Thôi, không sao cả, chỗ mày có hai cô em không tệ nha, hai người này thêm chỗ hàng kia đều là của bọn tao, chúng mày có thể đi.”
Hai nữ nhân viên nọ sợ tái mặt, không ngừng run rẩy.

Chung Yến cau mày nói: “Không được.”
Cùng lúc đó Bayer cũng mở miệng vội vàng nói: “Được!”

Ánh mắt của tên cầm đầu hải tặc tinh cầu nhìn lướt qua họ hai lần, hỏi: “Thế rốt cuộc là được hay không được? Hai người chúng mày ai là quản lý?”
“Là tôi.” Chung Yến nói, “Chiếc phi thuyền này và hàng hóa các anh có thể lấy đi, nhưng nếu muốn người của tôi thì tuyệt đối không.”
“Hy sinh hai người phụ nữ có thể cứu tất cả mọi người!” Bayer tức giận nói: “Cậu muốn hại chết tất cả chúng ta đúng không?”
Chung Yến trào phúng nói: “Giờ ngài lại muốn sống rồi sao?”
Tên cầm đầu không kiên nhẫn giương khẩu súng trong tay, nói: “Chúng mày không đồng ý đúng không?”
Chung Yến nhanh chóng cân nhắc thiệt hơn khi công khai thân phận lúc này, cuối cùng vẫn quyết định đảm bảo sự an toàn của những người còn lại lên hàng đầu, chờ chỉ còn lại mình rồi lại tiếp tục xử lý đám này..

“Để tôi thay các cô ấy.” Y nói.

Tên cầm đầu vốn định nói: chúng tao cần đàn bà, một tên đàn ông như mày chen chân vào làm gì! Nhưng nhìn kỹ khuôn mặt của Chung Yến, lời định nói ra lại nuốt trở lại.

Tên đàn em phía sau hắn khẽ nói: “Đội trưởng, tên này đẹp hơn hai đứa kia nhiều! Không thiệt đâu!”
“Được!” Tên cầm đầu vung tay lên, “Lũ còn lại ngồi vào khoang thoát hiểm đi đi.”
Chung Yến thấy tất cả nhân viên và đội bảo an tiến vào khoang thoát hiểm rời đi hết, mới im lặng mặc cho toán cướp kéo về phi thuyền của chúng.

Kiểu dáng chiếc phi thuyền này khá cũ, có thể thấy đã trải qua nhiều lần tu sửa, vừa chắc chắn vừa hung hãn.

Hình như tên cầm đầu cần báo cáo lại với ai đó, hắn đẩy Chung Yến vào một gian phòng giam đơn sơ, chỉ giữ lại một tên để trông chừng.

Tên cầm đầu rời đi không bao lâu, tên cướp trông chừng y l0 mãng hỏi: “Người đẹp à, em là diễn viên hả? Hình như anh thấy em qua bộ phim nào rồi thì phải.”
Chung Yến bình tĩnh trả lời: “Anh nhớ nhầm rồi, phải là qua trang tin tức xã hội.”
Đáng tiếc tên này căn bản không kịp phản ứng lại lời y đang nói.

Rời xa lục địa đã lâu, du tẩu trong vũ trụ không có chỗ ở cố định, cuộc sống của đám cướp đều chỉ có tiền tài, nhuc duc và bạo lực.

Gần như thời gian trôi nổi trong không gian không thể thu được tín hiệu, cả đám cũng không quá quan tâm tới việc Liên Bang xảy ra chuyện gì, ngẫu nhiên tới được nơi có tín hiệu cũng chỉ cố gắng nhanh chóng tải mấy bộ phim giải trí chưa kịp xem, không hề chú ý tới những thứ khác.

“Ha ha, em diễn gì cũng vậy thôi.

Chơi với anh một hồi, đợi tí nữa anh đỡ lời cho, nhé?”
“Chẳng thế nào cả.”

Tên cướp nọ tốn lời lẽ đùa giỡn hồi lâu, thấy đối phương liếc mắt cũng chẳng thèm, chỉ cảm thấy mình như một con khỉ xiếc đang nhảy tới nhảy lui, không khỏi tức giận mắng: “Con mẹ mày, giả vờ thanh cao cái đéo gì! Tao trông mày có tí tuổi đã dẫn được cả một đoàn thương đội, khéo lại ngủ với một đống ông chủ lớn rồi ấy chẳng!”
Khuôn mặt Chung Yến trông trẻ hơn tuổi thật rất nhiều, chẳng qua vì bình thường quá nổi tiếng, không ai không biết y, cũng không ai thật sự xem y là thanh niên mới đôi mươi cả, không ngờ tới đây lại bị hiểu lầm.

Tên cướp nọ vừa mắng vừa bắt đầu mở cửa buồng giam.

Chung Yến lùi lại một bước, nói: “Tôi khuyên anh chớ có làm vậy, sao anh không thử nghĩ xem tôi trẻ như vậy vì sao đã có thể dẫn dắt được cả một thương đội.

Tôi tới từ Thủ đô tinh, hiện giờ quân đội Navi đã biết tin tôi bị bắt cóc rồi, họ đang trên đường tới đây.

Tấm thẻ đặt cược duy nhất mà các anh có chính là dùng tôi làm con tin.”
“Cái gì?” Một đầu dục niệm của tên cướp bị doạ cho bay sạch, “Quân đội Navi? Mày lừa tao đúng không?”
“Là thật.

Bây giờ đi báo cáo với cấp trên của anh hẳn còn có thể lập được công đấy.”
Tên cướp luống cuống khoá chặt cửa lại lần nữa rồi hốt hoảng chạy biến.

Chung Yến thở phào một hơi, dựa lưng vào tường khẽ cười khổ.

Lời y nói là giả.

Từ lúc gửi tín hiệu cầu cứu cho tới giờ đã sắp một tiếng, y căn bản không biết quân đội Navi đã nhận được tín hiệu cầu cứu của họ chưa.

Dù bỏ qua các yếu tố khác, nếu bọn họ phái người tới… Y cũng không phải một tấm thẻ đặt cược hữu dụng đối với quân đội Navi.

“Mày bảo… quân đội Navi đang trên đường tới?”
Trong đại sảnh rộng lớn nhưng tạp nhạp tụ đầy người, không rõ có phải cả đám cướp đã tới hết hay chưa.

Ngồi trên vị trí cao nhất là một gã đàn ông trung niên có mái tóc đen, trên mặt gã có một vết sẹo ngang, nhìn cực kỳ dữ tợn.

Lúc này đây, gã đang tra hỏi Chung Yến đang đứng ở chính giữa đại sảnh.

“Không sai.” Chung Yến nói, mặc dù biết khả năng không lớn nhưng y vẫn cố hết sức tìm cách: “Nếu giờ các người chịu thả tôi đi…”
Tên thủ lĩnh không chờ y nói xong, đã nói: “Cũng không phải không được.”
Chung Yến yên lặng chờ gã ra điều kiện.

Không ngờ cuối cùng gã lại nói: “Để tao xem nào… Mày cũng may đấy, vừa hay giờ có tín hiệu rồi.

Vậy lần này chơi như vậy nhé, mày gọi cho một người trong danh bạ của mày, nói với nó rằng mày bị cướp vũ trụ bắt cóc, hỏi nó xem có đồng ý tới cứu mày không.”

Cả đám xung quanh lập tức cười vang, hiển nhiên đây không phải là lần đầu chúng chơi trò này.

Tên thủ lĩnh cười ác liệt: “Nếu bạn mày đồng ý, tụi tao sẽ cho mày một cái khoang thoát hiểm nhỏ cho mày đi.

Nếu nó không đồng ý cứu… tụi tao sẽ bỏ thiết bị đầu cuối của mày vào trong khoang, chờ người bên Navi tới, tụi tao sẽ bảo là đã thả mày đi rồi.

Về phần mày à, dĩ nhiên phải phải ở lại —— Không có thiết bị đầu cuối thì bọn nó cũng không tìm thấy được mày mà, mày nói đúng không?”
Cả đại sảnh đều là âm thanh ồn ào đinh tai nhức óc, lâu dài không có hoạt động giải trí khiến đám cướp xem trò này trăm lần vẫn không chán.

Chung Yến biết mình nhất định phải làm sao.

Y mở thiết bị đầu cuối lên, quả nhiên đã có sóng tín hiệu yếu ớt.

Trong đám người đang hưng phấn, có một người cũng mở thiết bị đầu cuối của bản thân ra, kéo một tài khoản ra khỏi danh sách đen.

Chung Yến không biết mình đang nghĩ gì nữa, đây tuyệt đối không phải sự lựa chọn tốt nhất, hoặc nên nói gần như là một sự lựa chọn đã định sẽ thất bại, nhưng y vẫn cố chấp chọn người này.

Càng khiến y kinh ngạc hơn là, gần như chưa đến một giây, cuộc gọi đã được nhận.

“Ừm… Ad… Là, là tôi đây.

Không biết cậu đã thu được tín hiệu cầu cứu của họ chưa, có lẽ là tầm hai giờ trước.” Chung Yến nói.

Tên thủ lĩnh chỉ súng vào y, ý bảo đừng nói nhảm nữa, mau đọc lời thoại đi.

Trong đại sảnh yên tĩnh đến nỗi có kim rơi cũng nghe được tiếng, cả đám đều ôm lòng hưng phấn tàn nhẫn chăm chú xem tiết mục tiêu khiển khó có được này.

“Tôi bị bọn chúng bắt cóc.” Đầu bên kia không nói gì, đáy lòng Chung Yến trầm xuống, nhưng vẫn kiên trì nói tiếp: “Cậu có bằng lòng tới cứu tôi không?”
Sau mấy giây im lặng, một giọng nam trầm thấp thấp đồng thời vang lên từ loa của thiết bị đầu cuối và phía sau đại sảnh: “Không bằng lòng.

Đầu óc cậu có phải có vấn đề rồi đúng không, lúc này mà lại gọi cho tôi?”
Đám người xôn xao, tất cả đều giơ vũ khí lên.

Chẳng mấy chốc, một góc bên này trở nên trống trải đi, ở đó có một người đàn ông cao lớn không biết đã trà trộn vào từ bao giờ.

– Hết chương 16-.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.