Không Có Người Như Anh

Chương 10: Khoảng Cách Mấy Trăm Mét Lại Vẽ Nên Vui Buồn Của Hai Thế Giới


Bạn đang đọc Không Có Người Như Anh – Chương 10: Khoảng Cách Mấy Trăm Mét Lại Vẽ Nên Vui Buồn Của Hai Thế Giới


So với một loạt sự kiện xảy ra gần đây, chắc chắn việc ngồi cùng bàn với Triệu Thư Đường là sự kiện khiến Nguyễn Miên phiền lòng nhất kể từ khi chuyển đến trường Trung học số Tám.
Thi tháng lần trước, hạng của cô và Triệu Thư Đường chỉ kém nhau vài bậc, dựa theo cách sắp xếp chỗ ngồi của Chu Hải lúc trước, bọn họ không nên là bạn cùng bàn mới đúng.
Nhưng không ngờ, lần này Chu Hải thay đổi cách sắp xếp chỗ ngồi, chỉ có mười người đầu tiên và mười người cuối cùng là xếp theo kiểu đôi bạn cùng tiến.

Những người còn lại thì căn cứ vào tình hình học tập chung của các môn để xếp theo kiểu giúp đỡ hỗ trợ lẫn nhau.
Lớp 11-1 chuyên tự nhiên có 56 học sinh, thi tháng lần trước Nguyễn Miên xếp hạng thứ 46, hạng 11 đếm ngược từ dưới lên, không thuộc kiểu đầu tiên.

Mà trong kỳ thi tháng vừa rồi môn Văn và tiếng Anh của Triệu Thư Đường đều nằm trong top 10, nhưng môn Toán lại giống môn Văn của Nguyễn Miên, khó khăn lắm mới đạt ngưỡng tiêu chuẩn.
Theo quan điểm của Chu Hải, trong cuộc sống Triệu Thư Đường và Nguyễn Miên là người nhà, trên phương diện học tập lại bù trừ cho nhau, ngồi cùng nhau là hợp lý nhất.
Nhưng thầy lại không biết rằng hai người ngoài mặt thì bằng lòng nhưng thực chất lại đối chọi gay gắt, động vào cái là nổ.
Tối hôm đó đi ăn về xong Triệu Thư Đường mới biết chuyện chỗ ngồi.

Khi đó cả nhà đang ngồi xem TV trong phòng khách, cậu ta đọc tin xong thì ngạc nhiên chẳng khác gì Nguyễn Miên lúc biết được tin này.
Nguyễn Miên làm như không thấy, ngồi yên một chỗ, định mai đến trường lại tìm Chu Hải để nói chuyện này sau.
Nhưng đến ngày hôm sau, Nguyễn Miên vừa đến trường đang chuẩn bị đi tìm Chu Hải thì Triệu Thư Đường lại nói với cô: “Cậu không cần đi nữa, tôi đã tìm thầy Chu nói chuyện qua rồi, việc chúng ta ngồi cùng bàn với nhau là do mẹ cậu đề nghị.”
Cậu ta nở một nụ cười trào phúng: “Đúng là thú vị.”
Mục đích của Phương Như Thanh rất rõ ràng.
Hai đứa trẻ tuổi xấp xỉ nhau, nếu muốn trở thành người nhà chân chính tất phải có cơ hội ở chung và tiếp xúc với nhau.
Nguyễn Miên thầm thở dài: “Cho dù cậu có ý kiến gì với tôi hay với mẹ tôi, thì giờ bà ấy đã là người vợ hợp pháp của chú Triệu, là trưởng bối của cậu trên phương diện pháp lý, cậu không cần phải tỏ ra quái gở như vậy.

Giờ ba cậu và mẹ tôi ở bên nhau, sau này bọn họ sẽ cùng nhau đi hết quãng đời còn lại, không phải cùng cậu, cậu hiểu không?”
Triệu Thư Đường đảo mắt khinh thường, “Chẳng qua thèm thuồng căn nhà của chúng tôi chứ có gì đâu, sao phải nói như thể quang minh chính đại lắm không bằng vậy?”
“…..” Nguyễn Miên cảm thấy mình chẳng thể nào giao lưu nổi với cậu ta được, bỏ lại một câu “Cậu muốn nghĩ sao cũng được” rồi đi xuống sân vận động.
Sáng nay Trần Ngật có phần thi nhảy cao.

Lúc đến sân vận động, Nguyễn Miên mới biết ở Trung học số Tám anh nổi tiếng thế nào.

Cả khu nhảy cao, ba vòng trong ba vòng ngoài toàn là các bạn nữ.
Cô không chen vào mà đứng trên khán đài cách đó không xa cùng Mạnh Tinh Lan, bởi vì quá cao nên cô chỉ có thể nhìn thấy phần sân bị đám đông vây quanh kia.
Hôm nay Trần Ngật mặc bộ đồ thể thao màu đen, dáng người cao ráo [1], lúc xuất phát chạy lấy đà trông giống một đường parabol uyển chuyển.
[1] Nguyên văn là “长身鹤立”: miêu tả người đàn ông cao ráo như hạc đang đứng.
Hoàn hảo và chính xác, dễ dàng giành được những tiếng reo hò cổ vũ của toàn hội trường.
Thỉnh thoảng có tiếng bạn nữ nào đó hét lên đầy phấn khích từ trong đám đông.

Ánh nắng chói mắt thật, Nguyễn Miên nheo mắt nghĩ, trong mắt phản chiếu bóng dáng tự nhiên phóng khoáng của chàng trai.
Loa phát thanh trên sân vận động lại phát bài “Ngày nắng” quen thuộc, đến đoạn “Trước kia có một người yêu em rất lâu rất lâu, nhưng gió cứ thổi mãi, đẩy khoảng cách đi thật xa.”
Tựa như lúc này, anh tỏa sáng giữa đám đông, mà cô chỉ là một người không nổi bật trong biển người.
Khoảng cách mấy trăm mét, lại vẽ nên vui buồn của hai thế giới.
***
Sau khi hai ngày đại hội thể thao kết thúc, việc sắp xếp chỗ ngồi trong lớp đã được quyết định.

Những ngày tháng ngồi cùng bàn ngắn ngủi của Nguyễn Miên và Trần Ngật chưa kịp đi vào quỹ đạo đã tan thành mây khói.
Hôm đổi chỗ ngồi, Bình Thành đổ mưa nhỏ, rơi tí tách, mang theo sự ẩm ướt và nhớp nháp đặc trưng ở miền Nam.

Sáng nay Nguyễn Miên dậy muộn, lúc đến lớp, trong lớp toàn là tiếng động kéo ghế chuyển bàn.

Cô cụp ô dựng ở cửa, tìm thấy bàn của mình trong góc.
Việc cô ngồi cùng bàn với Triệu Thư Đường không còn hy vọng thay đổi.


Chỗ ngồi mới nằm ở bàn thứ tư tổ ba, cách Trần Ngật ngồi bàn đầu tổ một khá xa.
Nhưng may là anh ở trước cô ở sau, chỉ cần ngẩng đầu là thấy được.
Nguyễn Miên vừa mới đặt ghế lên bàn, cán sự Thể dục Lâm Xuyên đi ngang qua thấy vậy bèn giúp cô một tay, “Cậu ngồi đâu? Để tôi giúp cậu.”
“Ở bên kia, tổ ba.”
Lâm Xuyên không cần tốn nhiều sức đã giúp cô bê bàn qua, Nguyễn Miên cầm ghế và cặp sách đi tới nói cảm ơn.
Chàng trai nở một nụ cười tươi, khoát tay nói đừng khách sáo.
Tiếng ồn ào trong lớp chỉ kéo dài một lúc, đổi chỗ xong, Triệu Kỳ bưng chén trà vào lớp, thấy chỗ ngồi trong lớp thay đổi, thầy đứng trên bục giảng, hỏi cô bạn ngồi ở bàn đầu tổ giữa: “Thầy Chu điều chỉnh lại chỗ ngồi của các em à? Hay các em tự chọn?”
“Thầy Chu sắp xếp ạ.”
Thầy “Ồ” một cái, ngẩng đầu nhìn một lượt, bưng chén trà đi đến bàn Nguyễn Miên: “Nghe nói thầy Chu của các em giúp em đăng ký lớp phụ đạo Văn cho lớp 10 bên kia à?”
“Chắc thế ạ, trước đó thầy ấy từng nhắc đến chuyện này rồi.” Nguyễn Miên vô thức nắm lấy trang sách bên cạnh.
“Thế à, cũng được, em cứ đi thử xem, có gì không hiểu thì hỏi thầy.” Nói xong, thầy cúi đầu nhìn cuốn sách giáo khoa Nguyễn Miên đặt trên bàn, gõ tay xuống mặt bàn: “Mới sáng ra đã đọc Vật lý làm gì, học Văn với tiếng Anh nhiều vào.”
“… Vâng ạ.”
Tiếng đọc sách trong lớp vang lên, ngoài cửa sổ là mưa mù.

Ngày đầu tiên ngồi cùng bàn với Triệu Thư Đường, Nguyễn Miên mới biết thế nào là không có chuyện gì để nói.

Giữa hai người như có một vách ngăn vô hình, ngăn lại mọi sự giao lưu trao đổi, cũng may trong lòng mỗi người đều hiểu rõ, tình huống như thế này chính là kết quả tốt nhất rồi.
Sau một tuần không có vấn đề gì xảy ra, Nguyễn Miên dần quen với cuộc sống hiện tại.

Đến chủ nhật cuối tuần, so với các bạn cùng lớp cô phải học thêm hai tiết phụ đạo Văn nữa.
Chiều hôm đó, cô ngồi trong một lớp học toàn những gương mặt xa lạ, nghe giáo viên giảng những vấn đề buồn chán vô vị, cuối cùng cũng hiểu có một số thứ chỉ có thể là hy vọng xa vời.
…..
Hai tiết phụ đạo Văn kết thúc vào lúc năm giờ.


Nguyễn Miên thu dọn sách vở xong thì trao đổi phương thức liên lạc với em gái ngồi cùng bàn.
Ra khỏi tòa nhà dạy học, Nguyễn Miên đến tiệm sủi cảo ngoài cổng trường ăn bữa xế.

Đến trường Trung học số Tám được hai tháng, tiệm sủi cảo này là nơi cô hay đến nhất.

Giờ đang là lúc học sinh tan học về đông nhất, trong tiệm chật hẹp toàn là học sinh.

Nguyễn Miên gọi sủi cảo nhân nấm hương thịt băm ngồi ghép bàn với mấy bạn nữ khác.
Tình cờ lại nghe thấy bọn họ đang tán gẫu về nhân vật phong vân trong trường, Nguyễn Miên cụp mắt suy nghĩ, động tác cắn nuốt bất giác chậm lại.
Nhanh chóng nghe thấy cái tên quen thuộc nọ.
“Các cậu biết không, chiều nay có một bạn nữ tỏ tình với Trần Ngật trên sân bóng xong bị từ chối đấy.” Cô bạn mặc áo xanh nói.
Người ngồi bên cạnh Nguyễn Miên hỏi: “Thật á? Thật hay giả vậy?”
“Đương nhiên là thật rồi, không tin các cậu về nhà bật máy tính lên diễn đàn trường học mà xem, mọi người đang đồn loạn hết lên kia kìa.” Cô gái áo xanh lấy di động mở diễn đàn trường học ra, đúng lúc trên diễn đàn đang nói về chuyện này, “Các cậu xem này, giờ vẫn có người đang nói.”
Hai cô gái tin tức lạc lậu ghé đầu vào xem, thỉnh thoảng lại thốt ra mấy câu cảm thán, “Ủ ôi bạn nữ này dũng cảm thế.”
“Lớp nào đấy cậu biết không?”
“Hình như là học sinh mỹ thuật học kỳ này mới chuyển đến lớp 11 ban văn nghệ.” Hiển nhiên cô bạn áo xanh nhạy thông tin hơn nhiều, “Nghe nói là từ thủ đô chuyển đến, tên là…”
Cô bạn áo xanh nhất thời không nhớ rõ tên, “Tên là gì tớ quên rồi, nói chung là ngoại hình vô cùng xinh đẹp, hơn nữa dáng người cũng rất chi là –”
Cô ấy đặt tay lên ngực ra dấu một hồi, khiến hai cô bạn kia phì cười.
Bọn họ đang trò chuyện hăng say, Nguyễn Miên ăn hết miếng sủi cảo cuối cùng, bưng bát nước canh lên đi đến chiếc bàn đặt bên cửa rồi ra khỏi tiệm.
Ráng chiều vừa vặn, Nguyễn Miên đi theo dòng người vào khuôn viên trường, đi ngang qua sân bóng rổ đang náo nhiệt, cô quay đầu nhìn sang, trong tầm mắt là những bóng người đang chạy, vừa lạ lẫm vừa sinh động.
Trở về lớp, các bạn trong lớp cũng đang nói đến chuyện này.
Thực ra ở Trung học số Tám việc có người tỏ tình với Trần Ngật chẳng có gì đáng ngạc nhiên, chẳng qua bình thường ở trong trường hành động và cử chỉ cô gái này quá nổi bật, thế nên mọi người đều không ngờ cô ấy lại dính dáng đến Trần Ngật.
Mạnh Tinh Lan biết được tin này từ Giang Nhượng, thấy Nguyễn Miên về bèn kéo cô đến tám chuyện, “Thật ra không hẳn là tỏ tình, tớ nghe Giang Nhượng kể ý của cô bạn kia là muốn làm bạn với Trần Ngật trước, những chuyện khác thì có thể chờ sau này dần dần thân thiết hơn rồi tính.

Nhưng Trần Ngật là ai chứ, cậu ta vô cùng sợ rắc rối, nói không với các loại đèn xanh, từ chối người ta thẳng thừng, sau đó bọn con trai đồn ầm linh tinh hết cả lên mới thành ra như bây giờ đấy.”
“Hóa ra là vậy.” Nguyễn Miên cười, thản nhiên nói: “Nhưng mà cô bạn kia đúng là dũng cảm thật.”
“Đương nhiên, dù sao người ta cũng có vốn liếng sẵn mà.” Mạnh Tinh Lan vừa nói vừa đưa tay lên ngực ra hiệu một hồi, chỉ hận bản thân không có dáng người đáng tự hào như vậy.

Nhìn thấy hành động của Mạnh Tinh Lan, Nguyễn Miên chợt nhớ đến cô gái ở tiệm sủi sảo cũng làm như vậy và cái tên mà cô ấy không nhớ rõ.

Nguyễn Miên lật sách ra, giả vờ vô tình hỏi: “Ừm… Cô bạn đó, tên là gì vậy?”
“Tên là –” Mạnh Tinh Lan còn chưa nói hết, tầm mắt chợt liếc thấy có người đi về hướng này thì vội ngậm miệng không nói gì nữa.
“Hử?” Nguyễn Miên nhìn cô nàng với vẻ nghi hoặc.
Vừa nói xong, Trần Ngật đã đi đến trước mặt hai người, bóng lưng cao ngất đứng bên cạnh bàn.

Nguyễn Miên vô thức ngẩng đầu, trông thấy khuôn mặt điềm nhiên của chàng trai, mắt chợt lóe lên, không hiểu sao lại chột dạ như thể “nói xấu sau lưng người ta lại bị bắt quả tang tại trận.”
Cô nuốt nước bọt, yên lặng cúi đầu, người bên cạnh đột nhiên đưa cho cô một tờ A4, giọng chàng trai vang lên bên tai: “Đây là danh sách sách cần dùng, lúc nào về cậu nhớ đi mua, đọc xong thì viết một bài cảm nhận gửi tôi.”
“Hả?” Nguyễn Miên không phản ứng kịp, ngẩng đầu nhìn anh.
Trần Ngật đặt tờ giấy trên tay xuống bàn, đôi mắt đen nhánh, giọng điệu thản nhiên: “Hôm trước thầy Triệu bảo tôi dạy cậu làm văn còn gì? Đây là buổi học đầu tiên.

Còn bên lớp phụ đạo Văn thầy Chu bảo cậu đi ấy, cậu tìm lý do nào đó mà xin rút đi, lớp đó không có tác dụng với cậu.”
“…..”
Trần Ngật không nói nhiều, dặn dò xong xuôi thì đi ngay, để lại Nguyễn Miên và Mạnh Tinh Lan nhìn nhau ngơ ngác.
“Sau này cậu khổ rồi, Trần Ngật nghiêm khắc lắm.” Mạnh Tinh Lan cầm tờ giấy kia lên đọc lướt qua, “Lúc trước Giang Nhượng nhờ cậu ta bổ túc môn tiếng Anh, cậu ta dạy ghê đến nỗi Giang Nhượng chỉ muốn nhanh chóng thoát khỏi lớp bổ túc này ngay lập tức.”
Nguyễn Miên kìm nén sự vui mừng trong lòng, không để nó lộ ra ngoài, trên mặt vẫn bình tĩnh như cũ, “Thật à, nghiêm khắc vậy.”
“Đến lúc đó cậu sẽ biết.” Tiếng chuông vào tiết nghe vang lên, Mạnh Tinh Lan đặt tờ giấy trên tay xuống, lúc đứng dậy chợt nhớ ra chuyện gì: “À đúng rồi, nãy còn chưa nói xong, cô bạn kia tên là Thịnh Hoan, lớp văn nghệ, ngoại hình cực kỳ xinh xắn, nếu có dịp tớ sẽ dẫn cậu sang bên đó xem.”
Nguyễn Miên mỉm cười, “Được.”
Mạnh Tinh Lan vừa về chỗ, cô Tống giáo viên tiếng Anh đã cầm tài liệu bước vào lớp, Nguyễn Miên cất tờ danh sách Trần Ngật đưa rồi mở tài liệu nghe ra.
…..
Hôm đó là lần đầu tiên Nguyễn Miên nghe thấy cái tên Thịnh Hoan.
Lúc đó cô chẳng mấy bận tâm, nhưng không ngờ rằng trong những đêm dài đằng đẵng quạnh hiu về sau, cái tên đó sẽ trở thành ngàn lần bận tâm [2] và vô số lần trăn trở không yên của cô.
[2] Nguyên văn là “耿耿于怀” (Canh cánh trong lòng): Luôn giữ quan điểm về những sự việc đã xảy ra, không thể quên được, luôn bận lòng.

Mọi người chú ý cụm từ này nhé vì nó là hint mật khẩu quyển I ^^.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.