Không Có Kiếp Sau

Chương 264: Danh chính ngôn thuận rồi


Đọc truyện Không Có Kiếp Sau – Chương 264: Danh chính ngôn thuận rồi

Đại quái thú xấu xấu Mục Căn cũng phát hiện nhóm người trong tổ.

Ánh mắt như ma trơi chĩa vào mọi người.

“Đừng tiếp cận cậu ta, lần đầu biến hóa rất có khả năng mất ý thức nhân loại!” Ngay lúc các người máy toan bước tới, ngài Sise kéo họ lại, biểu đạt tín hiệu “nguy hiểm” bằng ngôn ngữ hình thể.

“Hơn nữa, vì đang thời kỳ tìm phối ngẫu, bất cứ sinh vật nào đến gần cũng bị phán định là tín hiệu tranh đoạt phối ngẫu, họ sẽ phát động tấn công mạnh nhất –” Tuy rằng chưa từng trải qua thực tiễn, nhưng kiến thức lý luận của ngài Sise hiển nhiên vô cùng phong phú.

Có điều, hắn kéo lại Alpha nhưng không giữ chặt Sigma. Vừa thấy Mục Căn, Sigma hào hứng tót qua liền. Ngay khoảnh khắc hắn sắp chạm đến Mục Căn, quái thú Mục Căn liền mở miệng, trong thoáng giây mở miệng ấy, cơ hồ ai nấy đều thấy rõ nước miếng dinh dính mà nước biển cũng không che lấp nổi!

Tiêu rồi… Đầu óc ngài Sise thoắt cái trống rỗng.

Chuyện phát sinh kế tiếp hoàn toàn có thể đoán trước! Không phải Mục Căn cắn hỏng Sigma, thì là Sigma bẻ răng Mục Căn, bất kể cái nào cũng là bi kịch gia đình anh em bất hòa nha!

Ngài Sise trợn mắt nhìn, chứng kiến Mục Căn mở miệng, sau đó thè lưỡi ra…

Ủa? Lưỡi?

Hắn thấy Mục Căn thè lưỡi liếm Sigma một cái.

(⊙ o ⊙) Í!

Lưỡi Mục Căn hết sức thô ráp, kim loại mà dỏm có khi tróc luôn lớp sơn! Hên sao vật liệu trên người Sigma là đồ xịn!

Ngay tiếp theo, Mục Căn khổng lồ dùng răng kẹp nhẹ lấy đầu Sigma (← Chú ý! Động tác nguy hiểm! Người Trái Đất chưa lại giống nhớ đừng bắt chước nghe hôn!), đoạn đặt hắn vào cái hố kế bên Olivia.

*lại giống: là hiện tượng trên cơ thể người hiện đại xuất hiện những đặc điểm giải phẫu và sinh lý thuộc về tổ tiên xa xưa, chẳng hạn như nhiều lông, có đuôi…

Được rồi, bấy giờ mọi người mới chú ý thấy gần đó còn dăm cái hố, nông sâu lớn nhỏ không đồng nhất, bố trí chẳng hề khác với cái Olivia đang nằm sấp bên trong, có điều so ra thì nông hơn nhiều nên mới đầu chả ai để ý.

An trí Sigma xong xuôi, Mục Căn lúc lắc đuôi bơi vòng về, lần lượt ngậm Alpha, Beta, Eta, Pi, Epsilon, người máy tiểu A, Viên Đá vô từng cái hố, cuối cùng còn không quên Manh Manh.

Tuy mấy cái hố hơi gồ ghề, nhưng hiếm thấy chính là tương đối vừa vặn với kích thước của mỗi người máy. Đối với Mục Căn to xác hiện giờ, đào số hố này có khi còn khó hơn đào hố to cho Olivia.

Khi tất cả người máy được đặt vô hố hết, mọi người mới nhận ra nơi đây nào phải công cụ dụ bắt gì, mà là “nhà” trong lòng tiểu quái thú Mục Căn nha ~

Bởi là nhà, nên Mục Căn đào cho mỗi thành viên trong nhà một cái hố.


Sau khi sắp xếp cho người nhà, mắt nhỏ của tiểu quái thú Mục Căn lại thoáng nhìn các hàng xóm còn lại. Vì thế, cậu chỉ chừa lại hai con trong số cá mới săn được, còn đâu đẩy tất tới trước mặt mọi người.

Đây… Đây là mời khách ăn cơm hả?

Quả, quả là một tiểu quái thú lễ phép mà!

Nhóm người già phố mua bán Aidori ù ù cạc cạc xơi một bữa cá nướng thơm ngào ngạt.

Trong lúc họ dùng bữa, Mục Căn ngấu nghiến cá sống ngay gần đó.

Không sai… Là xơi cá sống…

“Rốt cuộc thằng bé có thần trí không vậy?” Vừa ăn cá, vừa dòm tiểu quái thú Mục Căn chỉ thò mỗi cái đuôi trên mặt nước, ông Tony ngơ mặt.

Bạn nói chàng ta có thần trí… Mục Căn lại tình nguyện ăn cá sống chớ không xơi cá nướng, bạn nói chàng ta không có thần trí… Mục Căn lại biết xây phòng cho người nhà.

Nhưng… Phòng xây ngay giữa biển thiệt sự ổn hả?

“Chắc đúng là không có ý thức nhân loại rồi? Chỉ theo bản năng thôi.” Bà Beati hạ kết luận, lau miệng, đoạn vươn tay về phía ông Tony: “Cho thêm miếng cá đi, cá thằng nhỏ bắt ăn ngon thật.”

Được rồi, vô luận là nhân loại Mục Căn hay quái thú Mục Căn, thì đối với những ông bà cụ đã nhìn cậu lớn lên, cũng đều như nhau cả thôi.

Với hàng xóm là thế, với người máy nhà Mục Căn lại càng hơn thế.

Mục Căn đã biến thành nguyên hình tựa hồ ngây ngô hơn nhiều, giờ cậu đang mê một trò chơi rất ư khủng bố: Cất Epsilon vô bụng mình ~

Miệng rộng há ra, viu một cái, Epsilon mất tăm. Miệng rộng lại há, viu một cái, Epsilon thình lình bị phun ra.

(⊙ o ⊙) Ố!

Mấy người ông Tony ngồi một bên vỗ tay, mỗi lần như vậy, quái thú màu xám lam sẽ phát ra tiếng cười “hưu hưu”.

Người máy Alpha cũng bị Mục Căn cất vô một hồi, khi hắn đi ra lần nữa, trên người đã dính đầy dịch nhầy, ngoài ra còn một ít vỏ sò và rong biển. Người máy vốn sạch sẽ trông bầy hầy không thể tả, nhưng cuộn sóng màu xanh lá lập lòe trên màn hình tối lại cho thấy hắn đang cực kỳ vui sướng.

Thấy ngài Sise có vẻ muốn nói lại thôi, người máy Alpha chủ động giải thích: “Hồi Mục Căn còn nhỏ, nơi chúng tôi sống rất hoang vắng, không có trò chơi thích hợp cho thú con nhân loại, nên Epsilon thường đặt Mục Căn vào khoang trữ vật trong bụng để thằng bé chơi game.”


Thích bỏ con vào bụng – ký ức hạnh phúc từ rất lâu rất lâu trước kia khắc ghi thật sâu trong trí nhớ của Mục Căn. Thời điểm phát hiện mình biến lớn, dẫu mất đi ý thức nhân loại, nhưng cậu vẫn nhớ kỹ cảm thụ ngày ấy. Sau đó, dùng phương thức của mình báo đáp những phụ huynh người máy đã nuôi mình khôn lớn.

Đành rằng chỉ vài từ vụn vặt, song ngài Sise lại dễ dàng suy ra những chuyện có khả năng từng phát sinh trong quá khứ của gia đình Mục Căn.

Một đám người máy quân dụng mờ mịt, một đứa trẻ mờ mịt.

Họ cứ thế trưởng thành cùng nhau.

“Cũng hay đấy.” Miệng ngài Sise hết há lại há, cuối cùng chỉ thốt ba chữ.

Alpha gượng gạo gật đầu.

Rồi hắn bắt đầu quét sơn chống thấm với những người máy khác.

“Mọi người đây là…” Ngài Sise tò mò hỏi, để ý thấy loại sơn chống thấm, trong lòng hắn bỗng có một ý nghĩ khó tin: “Không phải mọi người định sống chung với Mục Căn dưới biển đấy chứ?”

Người máy nhất tề gật đầu.

Lúc ấy, cảm giác của ngài Sise là suy sụp.

Từng gặp người chiều con, nhưng thấy ai chiều tới cỡ đó! Thằng nhỏ sinh hoạt trên đất liền, họ cũng sống trên đất liền, giờ thằng nhỏ biến thành sinh vật biển sâu, họ lại định dọn nhà xuống biển sống á?

“Trong nhà có chỗ cho chúng tôi, huống hồ chúng tôi lại không cần hô hấp, chỉ cần điều chỉnh một ít linh kiện thôi, để phòng ngừa chuyện ngoài ý muốn, chúng tôi quét thêm lớp sơn chống thấm cao cấp nhất.” Alpha giải thích.

“… May các cậu là người máy.” Đối diện với những người máy này, ngài Sise chỉ biết cảm khái.

Alpha tạm dừng, không lập tức đáp lại ngài Sise.

Từ lúc nào vậy? Bắt đầu từ lúc nào?

Cực kỳ căm ghét cách nói “người máy” này.

Trong mắt nhân loại, họ rõ ràng chỉ là máy móc thôi, cần gì phải vì mã ngoài mà cố nhét thêm từ “người”?


Rõ ràng không có bất kỳ “quyền lợi” nào thuộc về nhân loại.

Mà lại bắt đầu từ lúc nào… Đã không bài xích cách nói “người máy” nữa?

Chắc là từ khi sống với Mục Căn nhỉ?

Họ là thể sinh mệnh lấy hình thái máy móc sinh hoạt trên thế giới này, trong quãng ngày sinh hoạt cùng Mục Căn, quan niệm của họ dần đổi thay từng chút một.

Tiếp theo chính là hiện tại, Alpha chợt phát hiện có thể làm người máy tồn tại trên thế gian này thật quá tốt.

Do vậy, người máy Alpha gật đầu: “Đúng thế, may chúng tôi là người máy.”

Bởi lẽ là người máy, nên có thể cùng Mục Căn đi bất cứ đâu, thật quá tốt.

Dọn rác trên bờ biển, đưa mắt nhìn các hàng xóm đi khách sạn xong, nhóm Alpha liền về “nhà” cùng Mục Căn.

Thế nên chờ Olivia rốt cuộc ngủ đủ và thức dậy, ập vào mắt chính là các người máy đang “say giấc” trong các ô nhỏ bên cạnh.

囧!!!

Đầu tiên hắn ngây ra, thoáng cái lại ra chiều chột dạ, đương lúc hắn không biết đối mặt với bác cả Alpha như nào thì Alpha đột ngột khởi động máy.

“Đói bụng chưa? Ở đây có con cá nè, ăn đi.” Alpha xách ra con cá bự ơi là bự, bự hơn xa người hắn từ  “gian cất giữ ” gần đó, xong đưa cho Olivia.

Cắn con cá bự ơi là bự một miếng, Olivia nổi trên mặt nước và bắt đầu ăn. Trong khi hắn ăn cá, Alpha ngồi ngay kế bên lẳng lặng nhìn hắn, mãi tới khi cá hết, Alpha mới thình lình mở miệng.

“Trước khi tới đây, ta hiểu lầm con và ngài Sise bắt tay lừa chúng ta, dụ Mục Căn đến đây để bíp — bíp — nó, nên ta hơi tức giận.” Do hạn chế của luật pháp đế quốc , người máy không được dùng từ thiếu văn minh, nên ngôn ngữ tương ứng bị hài hòa mất, song Olivia vẫn lập tức hiểu ý Alpha!

Olivia cảm giác vảy sau lưng mình sắp dựng đứng tơi nơi! Chết cha – bác Alpha quả nhiên sắc bén, loáng cái đã nhìn thấu tâm tư nhỏ của mình rồi!!!!!

Thôi rồi lượm ơi – vụ này không phải đánh mông là có thể giải quyết đâu —

Đuôi hắn bắt đầu lắc tới lắc lui một cách mất khống chế.

Nhắc tới cũng ngộ, rõ ràng từ nhỏ đã lắm mưu nhiều kế, rõ ràng hôm nay đã là trung tướng Quân đội tay cầm trọng quyền, song Olivia vẫn sợ Alpha, sợ người máy này.

Quyền uy tựa như một câu đố vậy — from người máy Alpha.

Olivia im thin thít, hắn dè dặt liếm liếm con cá chỉ còn mỗi khung xương, nỗ lực câu giờ.

“… Nhưng sau khi đến đây, ta cho rằng mình đã hiểu lầm các con.” Olivia đang không biết làm sao cho phải thì Alpha tiếp lời: “Không phải con mà là Mục Căn. Mục Căn lại dám ép con làm chuyện con không muốn.”


Nghe tới câu này, xương cá trong miệng Olivia tức khắc rớt ra, hắn trợn đôi mắt to như bóng đèn màu vàng, ra chiều không tin nổi.

Kế tiếp đúng là biến chuyển thần kỳ! Olivia còn chưa tìm được lý do giải thích, bác cả Alpha đã hạ kết luận cho chuyện này, hơn nữa còn tìm được phương án giải quyết.

“… Xét thấy trạng thái hiện tại của nó không thích hợp trao đổi, nên chờ nó tỉnh lại, ta sẽ bắt nó chịu trách nhiệm với chuyện mình đã làm.”

(⊙ o ⊙) Ơ?

Tức là… Không bị đánh mông hả?

“Chịu trách nhiệm”? Lẽ nào… Mong ước thành sự thật rồi?

Người máy Alpha hứng được xương cá rơi từ miệng Olivia, vứt xương cá tới nơi xử lý rác có thể tái chế, đoạn sờ đuôi Olivia.

“Không còn sớm nữa, chắc con cũng mệt rồi, chúng ta về nhà ngủ thôi.” Dứt lời, hắn quay lưng đi về phía biển lớn.

“Grào ~~~~” Olivia hấp ta hấp tấp xum xoe chạy theo phía sau.

Họ chạy mỗi lúc một sâu vào lòng biển, bóng dáng cũng dần dần được mặt biển bao phủ.

Cảnh tượng ấy sao mà…

Cứ như tự sát ấy!!!

“Ối! Tôi thấy bờ biển đằng trước có hai người đang tự sát kìa!” Cách đó không xa, một du khách đang dùng kính viễn vọng ngắm cảnh hoàng hôn bỗng dưng gào toáng lên.

Dưới sự phát động của hắn, toàn bộ cảnh sát trên hải đảo bắt tay hành động. Rốt cuộc, đêm hôm khuya khoắt một nhà già trẻ đang ngủ/tắt máy giữa biển thì bị lôi đầu ra hết.

—–

Tác giả có lời muốn nói:

Ảnh chụp tiểu quái thú Mục Căn, upload by Dư La Tương.

Với ảnh chụp trên, Ollie chíp tỏ vẻ: Không có gấu nào xấu, chỉ có bạn giai đếch biết chụp ảnh!~(≧▽≦)/~

Tâm trạng của tác giả rất chi xoắn xuýt: Đậu xanh! Nếu tung lên trang web kết bạn thì rõ, rõ là bịp bợm mà!

—–

Tuy rằng hơi đắng thay gà bự, nhưng nhờ hiểu lầm này mà ẻm mới nhẹ nhàng cưới được cá bự, tránh được kiếp bị ăn đòn nát mông =))))))


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.