Đọc truyện Không Có Gì Mãi Mãi – Chương 12
Kat bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại.
– Chị Kat, Mike đây. – Cô nhỏm dậy, tim bỗng đập thình thịch.
– Mike, em có làm sao không? – Cô nghe tiếng cậu em cười.
– Chưa bao giờ tốt hơn, chị ạ. Cám ơn chị và bạn chị.
– Bạn chị?
– Ngài Dinetto.
– Ai? – Kat cố tập trung trong trạng thái chao đảo vì mất ngủ.
– Ngài Dinetto. Ông ta đã cứu cuộc đởi em.
Kat không hiểu cậu em đang nói gì.
– Mike…
– Chị có biết cái bọn mà em nợ tiền không? Ngài Dinetto đã làm chúng không dám quấy quả em nữa. Đúng là một con người hào hiệp. Và ông ấy quan tâm đến chị đấy, Kat.
Kat đã quên sự cố với Dinetto ngày nào, và giờ đây nó bỗng hiện về. “Này cô kia, cô không biết đang nói chuyện với ai hả. Tốt hơn hãy làm những gì ông ta bảo. Đây là ngài Lou Dinetto”.
Mike vẫn đang nói.
– Em sẽ gửi cho chị ít tiền, Kat. Bạn chị đã thu xếp việc làm cho em.
Bạn chị. Kat thấy lo.
– Mike, hãy nghe chị. Chị muốn em nên thận trọng.
Cô lại nghe thấy tiếng cậu em cười.
– Đừng lo! Em từng bảo chị là đời em sẽ lên hương mà. Em đã nói đúng chưa?
– Hãy tự lo cho mình, Mike ạ. Đừng…
Liên lạc đã bị cắt.
Kat không thể nào ngủ lại được. Dinetto! Sao gã biết về Mike, và tại sao gã lại giúp nó.
Đêm hôm sau, khi Kat ra khỏi bệnh viện, một chiếc Limousine đen đợi cô ở chắn kiểm soát. Shadow và Rhino đứng cạnh xe.
Kat vừa định vượt qua thì Rhino lên tiếng.
– Vào đi bác sĩ. Ngài Dinetto đang chờ gặp cô.
Cô quan sát gã đàn ông trong một thoáng. Rhino trông thật gớm ghiếc nhưng Shadow mới là kẻ khiến cho Kat sợ. Có một cái gì đó chết chóc trong vẻ bất động của hắn. Vào hoàn cảnh khác, Kat đã chẳng bao giờ ngồi vào chiếc xe này nhưng cú điện thoại của Mike khiến cô bối rối, và lo ngại.
Cô được đưa tới một căn hộ nhỏ ở ngoại ô thành phố, Dinetto đang đợi cô.
– Cám ơn cô đã đến, bác sĩ Hunter, – gã nói. – Tôi đánh giá cao đấy. Một người bạn của tôi bị một tai nạn nhỏ. Tôi muốn cô xem cho hắn.
– Ông đang làm gì với Mike vậy? – Kat hỏi.
– Có gì đâu gã đáp tỉnh bơ, – tôi nghe nói Mike có một rắc rối nhỏ, và tôi quyết định gỡ hộ cậu ta.
– Làm sao… làm sao ông biết về Mike? – Kat hỏi. – Ý tôi nói rằng nó là em tôi và…
Dinetto mỉm cừời.
– Đó là việc của tôi. Chúng ta là bạn, chúng ta phải giúp đỡ nhau. Mike dính với mấy thằng cha bất hảo và tôi giúp cậu ấy thoát ra. Cô phải cám ơn tôi mới đúng.
– Tôi biết ơn ông, – Kat nói, – tôi thực sự biết ơn.
– Tốt! Cô cũng biết từ “phủi tay” chứ?
Kat lắc đầu.
– Tôi không làm điều gì phi pháp đâu.
– Phi pháp! – Dinetto nói. Gã tỏ vẻ bị xúc phạm. – Tôi không yêu cầu cô làm bất cứ điều gì như vậy.
– Ông bạn này bị một tai nạn nhỏ mà ông ta lại chúa ghét bệnh viện. Cô xem cho ông ta được chứ?
– Mình dẫn xác vào đây để làm gì thê này? Kat tự hỏi. – Được thôi.
– Ông ta ở trong phòng ngủ.
Bạn Dinetto bị đánh đập thậm tệ. Hắn nằm trên giường bất tỉnh.
– Điều gì đã xảy ra với ông ta vậy? – Kat hỏi.
Dinetto nhìn cô và nói.
– Ông ta bị ngã cầu thang.
– Cần phải đưa ông ta đi bệnh viện.
– Tôi đã bảo ông không ưa bệnh viện. Tôi có thể cung cấp bất cứ dụng cụ y tế nào cô cần. Tôi có riêng một bác sĩ chăm sóc cho bạn bè tôi, nhưng ông ta vừa bị một tai nạn.
Lời gã gây một cơn ớn lạnh khắp người Kat. Cô không muốn gì hơn là chạy về nhà và không bao giờ phải nghe đến cái tên Dinetto nữa, nhưng cuộc sống là một sự ràng buộc. Quid pro quo (1). Kat cởi áo khoác ra và bắt tay vào việc.
Chú thích:
(1) có đi có lại (tiếng La tinh trong nguyên bản).