Không Có Anh Sao Em Hạnh Phúc

Chương 92


Đọc truyện Không Có Anh Sao Em Hạnh Phúc – Chương 92


“Tử Ngâm, nếu Lạc Dương đã đến đây rồi thì em để anh ấy đưa em về nhà đi, anh có một số chuyện muốn nói với ba anh, em về nhà ngủ một giấc thật ngon biết không?” Xe Lăng Thần chậm rãi chạy về phía hai người ở dưới đèn đường, giọng nói trong và trầm thấp của anh vang lên, trong giọng nói còn chất chứa sự quan tâm.
Lạc Dương và Tử Ngâm cùng nhìn về phía Lăng Thần, Lạc Dương trả lời thay cho Tử Ngâm: “Yên tâm đi, tôi sẽ chăm sóc cho Tử Ngâm  chu đáo, cậu cứ làm việc của cậu đi.”
Ánh mắt Lăng Thần lơ đãng đảo qua tay Tử Ngâm đang được Lạc Dương nắm, gật gật đầu với hai người rồi khởi động xe lại, chạy về phía trước.
Lạc Dương nắm tay Tử Ngâm thật chặt cho đến khi nhìn không thấy bóng dáng xe Lăng Thần nữa thì trong  lòng mới thoáng yên tâm một chút, dịu dàng hỏi: “Tử Ngâm, mẹ em đâu rồi?”
“Mẹ đang ở trong bệnh viện, lúc chiều mẹ bị ngất xĩu, vừa rồi mới tỉnh lại.

Bác sĩ bảo mẹ phải ở lại bệnh viện một đêm, sợ mẹ về nhà lại tinh thần lại kích động nữa.”
Giọng nói của Tử Ngâm vừa yếu đuối vừa mang theo đau buồn vô hạn làm cho lòng Lạc Dương nhanh chóng đau đớn một hồi vì chỉ trong thời gian một buổi chiều mà cô đã nếm trải rất nhiều chuyện, anh an ủi Tử Ngâm: “Tử Ngâm, chuyện của chú Hiệp em không cần quan tâm, chú của em sẽ xử lí tốt, cục cảnh sát cũng đang dốc sức điều tra nguyên nhân qua đời của ba em, nếu có người hãm hại như lời đồn thì tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho hung thủ.


Bây giờ anh đưa em về nhà, đêm này ngủ một giấc thật sâu, ngày mai còn rất nhiều chuyện mà em phải đối mặt.”
Tử Ngâm khẽ gật đầu, ngồi vào trong xe Lạc Dương.

Hệ thống sưởi trong xe mở với mức lớn nhất nhưng mà Tử Ngâm vẫn cảm thấy lạnh, tim đóng băng, cho dù ấm áp hơn cũng không làm tan chảy được lớp băng thật dày dưới đáy lòng, bất giác nhìn về phía Lạc Dương đang chăm chú lái xe thì thấy trên gương mặt anh là biểu tình thản nhiên, ngũ quan tuấn lãng ôn hoà, ánh mắt sáng ngời, cảm giác được sự chú ý của cô đang tập trung trên người anh, anh quay đầu mỉm cười với cô, miệng nói: “Tử Ngâm, nhắm hai mắt lại nghỉ ngơi một chút đi, về đến nhà anh sẽ gọi em.”
Lời anh nói ra rất có tác dụng, Tử Ngâm nhìn thấy anh ở bên cạnh thì trong lòng không hiểu sao cảm thấy ấm áp, từ từ nhắm hai mắt lại nghỉ ngơi.
Đêm mùa đông thật tịch mịch và lạnh lẽo nhưng trong xe nhiệt độ lại ấm áp như mùa xuân.
Dọc đường đi xe qua lại vô cùng thưa thớt cho nên tốc độ xe dường như rất nhanh, vốn dĩ cần nửa tiếng nhưng rốt cuộc Lạc Dương chỉ cần hai mười phút chạy xe là đến dưới nhà Tử Ngâm.
Dừng xe xong nhìn qua thì thấy Tử Ngâm đã ngủ rồi, mày khẽ cau lại, vẻ mặt cũng không dễ chịu, nhìn qua thì thấy đậm đau buồn và mỏi mệt, Lạc Dương trong lòng không khỏi tê rần, mở miệng nhưng lại không thể bật ra thành tiếng.
Anh không biết Tử Ngâm làm sao vượt qua một buổi chiều này, sự đau đớn trong lòng cô không ai biết được.

Từ nhỏ đến lớn chưa từng trải qua sóng gió, từ nhỏ đến lớn chưa từng rời xa ba mẹ, từ nhỏ đến lớn đều là vật quý trong tay ba mẹ nhưng mà bất thình lình bầu trời của cô bị dẫm nát, cô không còn cơ hội nhìn thấy ba mình nữa.

Hơn nữa nguyên nhân cái chết của Hiệp Minh cũng vẫn chưa xác định được, điều này làm sao một cô gái độ chừng hai mươi tuổi như cô có thể đối mặt được, làm sao có thể chấp nhận được? Nhưng mà cô đã chấp nhận, còn muốn cố gắng mạnh mẽ.
Lạc Dương nhẹ tay nhẹ chân xuống xe, đi qua phía bên kia xe mở cửa, nhẹ nhàng ôm Tử Ngâm vào lòng rồi sau đó nhẹ nhàng đóng cửa xe lại.


Nhiệt độ bên ngoài thấp hơn trong xe rất nhiều, Tử Ngâm không khỏi khẽ run rẩy một chút, đầu dúi dúi vào lòng anh sau đó lại ngưng giãy dụa.
Đem Tử Ngâm ôm lên lầu, anh buông một tay để mở cửa phòng sau đó lại ôm cô trở về phòng, cẩn thận đặt ở trên giường, cởi giầy, đắp chăn cho cô thật kĩ càng.
Chuẩn bị mọi thứ chu toàn thì trán anh đã đổ một chút mồ hôi, Tử Ngâm tuy rằng chỉ có 94 cân nhưng mà anh lại phải kiêng dè với cô nên làm tất cả những chuyện này vô cùng khó khăn.

Nhưng mà nhìn thấy thiên hạ đang yên lặng ngủ say trên giường thì anh lại thở phào nhẹ nhõm một hồi, may mắn là không làm cô tỉnh giấc.

Vào thời điểm như thế này anh không muốn cô tỉnh lại bởi vì một khi cô tỉnh dậy sẽ lại đau lòng, còn không bằng để cho cô một đêm ngủ thật say, chuyện ngày mai thì ngày mai nói sau, ngày mai lại đối mặt.
Nhẹ nhàng ngồi xuống bên giường, tỉ mĩ ngắm Tử Ngâm, mấy ngày không gặp cô ốm đi một chút, trên gương mặt có vài phần đau thương, ngay cả lúc ngủ say cũng như thế, cả người giống như bị sự đau thương nhàn nhạt vây quanh.

Anh chậm rãi vươn tay, muốn vuốt cặp lông mày đang nhíu lại của cô, muốn đêm sự ưu buồn trong lòng cô đuổi đi, cuối cùng chính là nhẹ nhàng dừng lại trên gương mặt cô, gò má trắng trẻo nhưng bây giờ lại tái nhợt làm cho anh không thể không đau lòng, không thể không khổ sở.
Chuông điện thoại vang lên trong phòng, anh vội vàng lấy điện thoại di động ấn ngắt điện thoại, ánh mắt nhìn về phía Tử Ngâm, tiếng điện thoại vang lên trong đêm yên tĩnh này phá lệ chói tai, nhìn thấy Tử Ngâm không bị tiếng chuông đánh thức thì vẻ mặt khẩn trương của anh mới trầm tĩnh lại.

Thấy điện thoại Lục Mai gọi đến, anh rời khỏi phòng Tử Ngâm, đi vào phòng khách rồi mới gọi lại, ngay lập tức bên kia vang lên tiếng nói của Lục Mai, cô hơi lo lắng hỏi: “Anh họ, anh đang ở đâu vậy? Có gặpTử Ngâm không?”
Lạc Dương nhìn về phía phòng Tử Ngâm một chút rồi trả lời bằng giọng dịu dàng: “Mai Mai, anh bây giờ đang ở nhà Tử Ngâm.

Tử Ngâm mới ngủ, anh tối nay không về nhà, em đi ngủ sớm đi.

Ngày mai anh gọi điện lại cho em được không nào?”
“Được rồi, Tử Ngâm bây giờ cần người ở bên cạnh nhất, anh họ, anh phải chăm sóc cậu ấy thật tốt nhé.” Lục Mai cũng rất khổ sở bởi vì Tử Ngâm là người bạn tốt nhất của cô, nhìn thấy Tử Ngâm đau lòng cô cũng cảm thấy đau lòng..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.