Không Có Anh Sao Em Hạnh Phúc

Chương 9


Đọc truyện Không Có Anh Sao Em Hạnh Phúc – Chương 9


Gió sáng sớm mùa thu mang theo vẻ lành lạnh nhẹ nhàng lướt qua làm Tử Ngâm hơi nhíu chân mày.

Trên đầu dây buộc tóc đung đưa theo gió thu, lộ ra vẻ mỉm cười vui thích vẫy chào một ngày mới.
Cầm trong tay một phần tài liệu, đây là tối hôm qua nàng đánh ra chuẩn bị để hôm nay sau khi tan học cùng với Lục Mai đi tìm Lạc Dương giúp cô phụ đạo.

Cô đọc rất nhiều lần nhưng có một vài phần cô không thể hiểu, cảm thấy được phát âm không chuẩn, tóm lại chính mình không hài lòng.
Vừa đi vừa xem tài liệu, đột nhiên cô đụng vào cái gì đó, nghe được âm thanh cái gì đó rơi xuống, cô ngẩng đầu lên thì thấy một khuôn mặt lãnh đạm,nét mặt muốn nổi giận, trước người là hai tay không.

Nhìn xuống phía dưới, trên mặt đất rải rác mấy quyển sách, nhìn kĩ lại có bài tập luyện nói, có một ít là ví dụ thực tế, còn có hai cuốn nhìn không thấy tiêu đề nhưng cô có thể khẳng định là chủ sách thật không vui, hậu quả không biết có nghiêm trọng hay không.
“Thực xin lỗi”, cô vội vàng xin lỗi, khom người giúp anh ta nhặt sách trên mặt đất.
Không đáp lại, Hoàng Thúc Kiều chỉ ngồi chồm hồm phía trước cô từng bước nhặt sách vở trên mặt đât sau đó lạnh lùng hỏi: “Cô chính là Tử Ngâm phải không?”
Tử Ngâm ngẩng đầu nhìn anh, cô không biết nam sinh đẹp trai này, hắn đủ suất nhưng cũng rất lạnh lùng.

Trong đầu hiện lên một vài chuyện, cô buộc miệng nói:“Anh là Hoàng Thúc Kiều, trên trang web nói anh là người lần này sẽ đứng đầu cuộc thi?” Tử Ngâm mang theo giọng điệu nghi vấn hỏi.
Ai ngờ hoàng tử lạnh lùng trong truyền thuyết đột nhiên hiện ra một nụ cười nhàn nhạt, lập tức nói” Hy vọng của cô với trong truyền thuyết không có nhiều bất đồng”.
Không đợi Tử Ngâm phản ứng lại liền từ bên người cô rời đi.
Lục Mai từ phía sau chạy tới: “Tử Ngâm, vừa rồi người kia không phải là Hoàng Thúc Kiều hay sao, cậu biết hắn?”.
Nhìn biểu tình ngạc nhiên của cô, Tử Ngâm bất đắc dĩ cười cười, nhẹ nhàng lắc đầu nói: “Mình vừa rồi không cẩn thận trúng sách trong tay anh ta”.
“Ôi, anh ta có thể hay không cho rằng cậu cố tình nghĩ tới phương thức này để làm quen với anh ta không?” Lục Mai khoa trương hỏi, biểu tình thập phần đáng yêu.
“Không thể nào!”, điểm ấy Tử Ngâm thật ra cũng không nghĩ tới, chẳng lẽ câu nói hy vọng cô cùng với trong truyền thuyết không có gì bất đồng là có ý tứ này hay sao.
“Mặc kệ anh ta,”,Tử Ngâm cầm tư liệu giơ giơ về phía Lục Mai nói: “Sau khi tan học nhớ đừng quên theo giúp mình đi tìm Lạc Dương, mình toàn bộ liền dựa vào anh ta, hy vọng anh ta không quá xấu.
“Yên tâm đi, không có Lăng Thần, Trái Đất vẫn quay; không có Lăng Thần, Tử Ngâm vẫn cười nha”

“Cậu toàn ba hoa”, Tử Ngâm cười mắng, lôi kéo Lục Mai cùng đi về phía toà nhà học.
“Trần Nhiên Nhiên”, Lục Mai đột nhiên gọi cô gái đang chạy tới trước mắt các cô.
Trần Nhiên Nhiên nghe được có người gọi cô liền dừng chân, quay đầu thì liền nhìn thấy Tử Ngâm, cô lộ ra một chút tươi cười, thân thiết kêu lên: “Tử Ngâm, Lăng Thần dặn mình nói với bạn không cần phải đi hỏi bài anh nữa”.
“Cô đừng giả mù sa mưa”, Lục Mai khinh thường nói: “Ai chẳng biết Lăng Thần giúp cô phụ đạo là để cô thắng Tử Ngâm, cô đi nói với Lăng Thần rằng Tử Ngâm không cần anh ta quan tâm và giúp đỡ để lấy hạng nhất”.
Tử Ngâm kéo kéo Lục Mai, cười nói với Trần Nhiên Nhiên: “Để Lăng Thần giúp cô phụ đạo là được rồi, tôi không cần, cô thay tôi cảm ơn anh”.
Thấy Tử Ngâm trên mặt tự tin cười, Trần Nhiên Nhiên trong lòng có chút không thoải mái.

Cô ghen tị với Tử Ngâm, ghen tị cô có một gia đình hạnh phúc, ghen tị vì trên mặt cô lúc nào cũng nở nụ cười, ghen tị với sự may mắn của cô.
Nhưng cô cũng không có có bất cứ biểu hiện nào mà chỉ cười ôn nhu, nhìn Tử Ngâm nói: “Vậy mình đi trước, ngày hôm qua Lăng Thần giúp mình tìm tài liệu mà mình chưa có xem, không cùng các bạn nói chuyện nữa”.
“Tử Ngâm, cậu xem tính tình của cô ấy kìa”, Lục Mai bất mãn nói: “Cô ấy là cố ý đối cậu thị uy, mình thì không tin cô ấy không cảm nhận được tâm ý của cậu với Lăng Thần, chỉ nghĩ cậu là em gái của Lăng Thần.


Mình cuối cùng cũng thấy được vẻ nhu nhược và thiện lương giả tạo của cô ấy, chỉ có Lăng Thần mới nghĩ đó là thật”.
“Mai Mai, hiện tại Trần Nhiên Nhiên không quan trọng, Lăng Thần cũng không quan trọng, quan trọng là cuộc thi lần này mình quyết định không nghĩ đến chuyện của anh ta, mình muốn toàn lực ứng phó với cuộc thi này, nói không chừng còn có thế ra nước ngoài làm sinh viên trao đổi đấy”.

Tử Ngâm cười sáng lạn, giống như tất cả muộn phiền đều đã hoá thành tàn tro.

.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.