Bạn đang đọc Không Chỉ Thiên Thần Mới Có Thể Mang Lại Hạnh Phúc: Chương 28
Chương 28 : Ác quỷ vẫn có thể mang lại hạnh phúc.
Sáng nay, Giản Thạch tỉnh dậy, không thấy Yên Nhã đâu. Cậu như sắp điên lên khi không tìm thấy được, cậu như muốn đào cái bệnh viện này lên mà tìm. Bỗng điện thoại có tin nhắn đến
‘ Đừng tìm em. Em muốn rời đi một thời gian, xảy ra quá nhiều chuyện, em muốn mình đi để mọi việc thật sự lắng xuống ‘
Giản Thạch tức giận, quăng điện thoại thẳng vào tường. Sao cậu chịu được chứ, bao nhiêu khó khăn mới có thể bên nhau, giờ Yên Nhã lại rời đi, sao cậu chịu được. Lúc này, cậu mới biết – Cậu yêu Nhã quá nhiều. Nhưng Yên Nhã sao có thể bỏ trốn được khi cậu ở kế bên, chợt nhớ, cầm lấy ly nước lên ngửi thử : Mùi thuốc ngủ. ‘ Nhã nhi em được lắm!!!’ Cậu tức đến nghiến răng, quyết tìm cho ra ‘ Nhã nhi, em trốn cho kĩ, nếu để anh tìm ra, em sẽ không sống yên với anh đâu!!! ‘
———————————————
Trời đang lạnh dần. Tôi rút người trong chiếc áo khoác.
Đã 2 tuần bỏ đi. 2 tuần mà tôi cảm thấy như cả thế kỉ. Không bên cạnh Thạch, tôi nhớ anh rất nhiều, đôi lúc muốn chạy về ôm lấy anh, tôi mới nhận ra : Tôi yêu anh biết bao.
Thật ra tôi chẳng đi đâu xa cả, ở gần anh thôi, chỉ là kín đáo một chút. 2 tuần này, tôi sống bằng tiền cô Quỳnh đã thưởng ỗi tháng. Dù sao, tiền cũng không bao nhiêu, hiện tại tôi sống trong một căn nhà trọ giá rẻ, mỗi ngày đến siêu thị mini khi lần đầu tiên tôi đến với thành phố này để ăn uống. Số tiền còn lại, tôi mua ình vài bộ đồ.
———————————————
Yên Nhã đã trốn hắn được 2 tuần. Hắn như muốn bốc hỏa tìm cô. Sao cô trốn kĩ thế, một cọng tóc cũng không thấy. Lúc này, hắn đang đi lang thang ngoài phố, hắn đang ở chân tháp Galaxia, nơi đẹp nhất của thành phố này, nơi lãng mạn nhất thành phố này. Bỗng, hắn thấy một dáng người quen thuộc. Vóc dáng đó, mái tóc đó, không sai, là cô, là Nhã nhi của hắn tuy đang mặt một chiếc áo khoác rộng. Hắn không nghĩ nhiều, vội chạy tới kéo lại, nhưng… hắn lầm người rồi, không phải cô. Hắn thất vọng.
———————————————
Tôi đang ở tháp Galaxia, một tòa tháp nổi tiếng của cái thành phố này. Đi dạo quanh tháp, tôi bỗng thấy một người quen thuộc. Là hắn, là Giản Thạch. Hắn đang nắm tay một cô gái, rồi cô ấy nói gì bỏ đi. Sao tôi thấy buồn. Trong khi tôi bỏ đi, hắn lại đi nắm tay nắm chân người khác thế. Tôi biết, tôi đang ăn dấm chua. Giật mình, hắn quay lại nhìn tôi, tôi vội quay mặt bỏ chạy, tôi biết hắn đang chạy theo tôi
– ” Nhã nhi, đừng chạy nữa, Nhã nhi!!!! ”
Tôi và hắn kẻ chạy người rượt, khiến bao nhiêu người nhìn, đén khi hắn nắm lấy tay tôi kéo tôi lại ôm vào
– ” Đừng chạy nữa. Không phải như em thấy. Anh chỉ tưởng cô ấy là em thôi, anh không biết cô ấy ”
Tôi vẫn không trả lời
– ” Đừng giận anh, quay về với anh, trong 2 tuần qua, anh nhận ra, anh cần em ”
Tôi xúc động đến mức rơi nước mắt, đánh nhẹ hắn
– ” Tên ác quỷ đáng ghét này, dẻo miệng ”
– ” Vậy… anh là ác quỷ, ác quỷ này yêu em ”
Nói rồi, Giản Thạch trao tôi một nụ hôn, thật sâu, đầy sự dịu dàng, nhớ nhung…
Nụ hơn dứt ra, tôi nở nụ cười thật tươi
—————————————————–
Đối với em, trước đến giờ, vẫn chưa có thiên thần mỉm cười với em, đem lại cho em may mắn, nhưng giờ em nhận ra, không nhất thiết là thiên thần, ác quỷ vẫn có thể mang lại hạnh phúc…
Đọc tiếp Không chỉ thiên thần mới có thể mang lại hạnh phúc – Chương 29