Bạn đang đọc Không Chỉ Thiên Thần Mới Có Thể Mang Lại Hạnh Phúc: Chương 18
Chương 18 : Nỗi buồn được vơi đi một nửa.
Hôm nay cô Quỳnh không có nhà, chỉ còn người giúp việc cùng tôi ở nhà. Giản Thạch bận chút việc nên đã ra ngoài. Tôi thấy chút chán, xách xô lên phòng Giản Thạch lau dọn, dù sao cũng lâu rồi không ai dọn phòng hắn từ hôm 14/2 đến giờ.
Phòng Giản Thạch luôn có mùi thơm nhẹ của hắn, gam màu luôn tối, tên này đúng là ác quỷ, chỉ ác quỷ mới thích những nơi tối tăm thôi. Mà tôi thì lại yêu một tên ác quỷ, thật là…
Vô tình mắt chạm phải một cánh cửa ở gốc phòng. Tò mò dâng lên, đây không phải nhà vệ sinh, thế thì phòng gì nhỉ ? Không kìm nỏ thắc mắc trong lòng, tôi tiến đến mở cửa bước vào.
Căn phòng có màu trằng, trái ngược hoàn toàn với bên ngoài. Xung quanh đều là những chiếc kệ cửa kính. Bên trong ấy đều là khung ảnh, đều là ảnh một cô gái, băng đĩa, và những vật dụng như là quà tặng được lưu niệm lại. Giữa phòng là một chiếc kệ thấp dài, tv rất bự nằm trên ấy, và dàn loa ở 2 bên tv. Đối diện ấy là một chúng sôfa nệm dài cùng bàn trà được trưng 1 bình hoa, hoa vẫn tươi, có lẽ được thay thường xuyên. Đồ vật cũng không hề bụi, chắc chắn được lau chùi kĩ lưỡng. Lại gần, tôi tò mò cầm một cuốn băng mở xem. Trong đấy là hình ảnh Giản Thạch cùng một cô gái rất xinh đẹp vui vẻ bên nhau, có vẻ như là tiệc sinh nhật của cô gái đó. Lại mở một cuốn phim khác, là Giản Thạch, nhìn thẳng vào máy quay, và tỏ tình, nhắc đến tên cô gái tên ‘ Kiều Dạ Thanh’. Giản Thạch cũng biết lãng mạn thế sao ? Tôi vô thức ghen tị với cô gái Dạ Thanh ấy. Lại gần một khung ảnh, cầm lên xem. Cô gái này nhìn kĩ có chút giống tôi ở một nét gì đó thì phải.
Cửa phòng đột ngột mở ra, tôi hết hồn đánh rơi tấm ảnh xuống. Giản Thạch về, bắt tại trận tôi trong căn phòng này, nơi hắn không cho tôi vào, tôi có cảm giác mình là tên trộm bị bắt quả tang. Mặt hắn có vẻ giận dữ. Tôi cúi đầu lượm bức ảnh lên, dọn những mảnh vỡ của khung ảnh, khó khăn nói lên
– ” Em xin lỗi, em chỉ là tò mò một chút ”
– ” tại sao ? Tôi đã cấm em vào đây mà ”
Giọng hắn lạnh lẽo, khiến tôi run sợ.
– ” Em … em … ”
– ” Tại sao em không nghe lời tôi, dám bước chân vào đây ”
Giọng hắn càng lạnh đi, tôi cũng ức mà lên tiếng
– ” Vậy còn anh ? Anh là bạn trai em mà lại giữ hình người khác ở đây, dù cô ấy là quá khứ của anh, thì anh cũng chia sẻ em chứ ? Sao lại giấu em, rốt cuộc ai xem em là gì trong lòng ? ”
Càng nói, tôi càng uất. Dù sao cũng là con gái, sao có thể chấp nhận người mình yêu cất ảnh cô khác, lại buồn vì tôi không được người mình yêu tin tưởng mà chia sẻ.
– ” Em… Đừng khóc nữa, lại đây ”
Nói rồi Giản Thạch kéo tôi lại sofa ngồi, bắt đầu kể mọi chuyện tôi nghe.
————————————————-
Giản Thạch vì cái đặc biệt của Dạ Thanh mà chú ý đến cô.
Ngày ấy, hắn thấy lá thư trong hộc bàn mình, đọc xong, tìm đến cô
– ” Dạ Thanh, cái này bạn gửi, mình muốn nói là ”
– ” A xin lỗi. Là bạn mình chọc mình, ghi tên mình rồi gửi bạn thôi. Xin lỗi phiền bạn rồi ”
Cô tính quay lưng đi, hắn lên tiếng giữ cô lại
– ” Khoan, nhưng mình muốn hỏi, bạn có thích mình không ? ”
Dạ Thanh khó hiểu nhìn hắn, rồi trả lời
– ” Có, như bạn bè. sao thế ? ”
– ” à không ! Mình muốn hỏi thêm một câu : Bạn chơi thử trò này với mình nhé. Chúng ta chơi trò người yêu 3 tháng đi, ai đổ truoc, người ấy thua ”
– ” Tại sao ? ”
– ” ờ thì… Rốt cuộc chơi không ? Nếu không, mình sẽ công khai thư tình này ”
Nói rồi hắn giơ chiếc thư lên.
– ” Cậu… Thôi được, chơi thì chơi”
3 tháng ấy, hắn thật sự đổ Dạ Thanh. Khi ấy, nghe theo lời Gia Vỹ, mặt dày theo đuổi, rồi làm một clip ghi hình hắn tỏ tình cho Dạ Thanh. Dạ Thanh xúc động, thú nhận cũng đã yêu hắn. Vậy là hắn và Dạ Thanh quen nhau.
Tình cảm mặn mà, hạnh phúc được 4 tháng, thì một ngày….
– ” Giản Thạch, em xin lỗi, em đã được nhận đào tạo trở thành người mẫu chuyện nghiệp của Anh. Em phải đi Anh, xin lỗi anh, nhưng Giản Thạch à, ta tạm chia tay đi ”
– ” Em bỏ anh theo ước mơ ? ”
– ” Xin lỗi anh, đó là ước mơ của em, em không thể bỏ nó ”
– ” Em không bỏ nó nhưng em bỏ anh ”
– ” Rất tiếc. Em đến giờ phải đi rồi. Tạm biệt ”
Dạ Thanh quay đi, đi đến cái đất nước Anh kia mà thực hiện mơ ước của mình.
Từ đấy, hắn trở nên lạnh lùng. Con gái, đàn bà chạy theo hắn vì tiền bạc, vì địa vị, tưởng rằng cô khác họ, nhưng hóa ra, cũng chạy theo cái sự nghiệp kia.
————————————————
Tôi nghe Giản Thạch kể xong, không kìm được, ôm lấy hắn. Không ngờ hắn lại trải qua một chuyện như thế. Vậy ra, cô gái trong bức ảnh ấy là người yêu cũ của hắn, người làm hắn trở nên ngày hôm nay. Dạ Thanh, nếu cô quay lại, tôi sẽ không để cô làm Thạch đau một lần nào nữa.
Đọc tiếp Không chỉ thiên thần mới có thể mang lại hạnh phúc – Chương 19