Không Chỉ Thiên Thần Mới Có Thể Mang Lại Hạnh Phúc

Chương 11


Bạn đang đọc Không Chỉ Thiên Thần Mới Có Thể Mang Lại Hạnh Phúc: Chương 11

Chương 11 : Bị Sốt.
La Giản Thạch sau khi cõng Yên Nhã về, mẹ Quỳnh cũng sốt sắn hỏi lý do. Cậu chỉ ngắn gọn : ” Trật chân, lạc trong mưa ” rồi đưa Yên Nhã về phòng.
Không hiểu sao khi lạc cô, hắn rất lo lắng, tìm được cô, hắn thấy thật mừng. Nhưng khi cô mệt mỏi cùng bị thương, hắn cảm thấy xót lòng. Không chỉ có thế, khi cõng cô trên lưng, tim hắn có chút đập lạn xạ trong lòng ngực, hương thơm dịu nhẹ của cô vây quanh khiến hắn như bị say. Cô không nặng, rất nhẹ là đằng khác, cô lại như con mèo nhỏ, ngủ ngoan trên lưng hắn, khuôn mặt như một đứa trẻ, đôi lúc cọ xát mặt vào lưng hắn tìm hơi ấm, nhịn không được mà mi nhẹ lên má cô. Bồng cô đưa vào xe, cảm thấy thân thể cô vô cùng nhỏ nhắn, khiến hắn muốn ôm chặt che chở biết bao. Hắn không ngờ, sao mình lại có ý nghĩ điên rồ thế chứ ? Cô rất giống Kiều Dạ Thanh, lý do mà hắn không thích cô. Nhất thời cho là mình bị ý nghĩ nhiều về Dạ Thanh nên nghĩ thế, phải tỉnh lại thôi.
———————————————-
Tôi tỉnh dậy sau một giấc ngủ dài, nhưng hai mắt thật khó mở ra, nó cứ nặng trĩu. Thân người cũng cảm thấy nóng ran, đầu như búa bổ, vừa ngồi dậy đã lăn đùng ra nằm xuống, bệnh rồi sao ?

Nghe thấy tiếng gõ cửa phòng, tôi nặng nề trả lời một cách khó khăn với chất giọng khàn : ” vào… đi ạ”
– ” mẹ kêu tôi lên xem cô thế nào ? Cô bệnh à ? ”
– ” ehèm… chắc vậy, dưới trời…mưa lâu vậy mà ”
– ” Hôm nay nghỉ học đi, ở nhà cho hết bệnh, cô bệnh thì ai mua đồ ăn cho tôi ”
Tên này… vừa nghĩ hắn tốt bụng là tôi dẹp đi ngay. Tay cầm đại một cái gối ném hắn, nhưng bệnh thế này, sức ném đi chẳng di chuyển được cái gối, mà là tay tôi bị hụt, thế là cái gối rơi thẳng xuống mặt tôi, aizzzz…. Hắn chỉ cười, bước ra khỏi phòng tôi. Mệt quá, tôi ngủ tiếp, hình như tôi ngủ hơi nhiều thì phải.
Chỉ biết, không lâu sau, có người đi vào, đặt lên trán tôi một chiếc khăn lạnh, mùi hương này…không lẽ hắn ? Nhưng tôi đuối quá rồi, chẳng sức nào để mở mắt nổi nữa.
Mùi thức ăn, là cháo. Có người gọi tôi, bớt được một chút, tôi ráng sức mở mắt ngồi dậy, lại hắn, sao hắn không đi học chứ. Biết tôi thắc mắc nên hắn giải đáp :
– ” Mẹ tôi bận công việc, nên kêu tôi nghỉ chăm sóc cô thay bà. Cháo đây, tự ăn được không ? ”

Cầm muỗng xúc cháo, nhưng cứ run rẩy. Chỉ nghe thấy tiếng thở dài bên cạnh, chiếc muỗng bị cướp lấy ở giây tiếp theo. Hắn múc một muỗng, thổi thổi rồi đưa đến miệng tôi. Cứ thế đến hết tô cháo, tôi vẫn nhìn từng cử chỉ của hắn tuy là lặp đi lặp lại. Tôi chưa từng thấy hắn dịu dàng thế này bao giờ, nhìn hắn đối xử thế với mình, cảm thấy có chút vị ngọt trong lòng, món cháo cũng ngon hơn và thấy… hình như hơi rung động hắn nhưng tôi gạt ngay ý nghĩ ấy đi. Tiếp theo, hắn đưa thuốc và ly nước cho tôi. Uống xong lại cẩn thận đắp mền cho tôi ngủ, còn lấy khăn lau mặt cho tôi, lau rất nhẹ nhàng, cầm lấy tay tôi lau, thân nhiệt thấy có chút mát, cũng thoải mái hơn.
– ” quay lưng ra, vén áo sau lưng lên, tôi giúp cô ”
Gì ? Tôi chần chừ không muốn, dù bệnh nhưng tôi vẫn còn lý trí. Thấy tôi không làm, hắn lên tiếng
– ” mau lên, ngại gì nữa. Cô muốn bệnh thêm à ? ”
Thôi kệ, sau lưng thôi mà, tôi quay lưng làm theo. Lưng mát hẳn, tôi cũng ngủ lúc nào không hay.

Ngủ giữa chừng thì tỉnh, thấy mình đã khỏe hơn, kế bên lại thấy gương mặt Giản Thạch đang thiếp bên cạnh. Canh tôi ngủ sao ? Môi tôi bất giác vẽ lên một nụ cười. Thấy hắn như sắp thức, tôi giả vờ nhắm mắt. Hắn vò đầu một lát, ngơ ngác nhìn quanh, rồi đưa tay sờ trán tôi, thấy tô giảm sốt, mét mặt hắn giãn ra như yên tâm rồi ra ngoài. Tôi nhìn nhầm phải không ?
————————————————–
Không hiểu sao mình lo cho Yên Nhã chu đáo thế. Đút cháo, lau người cho cô giảm sốt, lại ngồi bên giường đến mức ngủ quên, thấy giảm sốt rồi mới về phòng. Giản Thạch cứ nghĩ mình bị nhập vậy. Không nghĩ mình lại dịu dàng với cô thế. Xưa nay chỉ có Dạ Thanh hắn mới làm thế. Nhưng hắn không phủ nhận được, khi nãy cô bệnh, hắn rất quan tâm cô. Sáng sớm đã qua phòng cô xem cô có sao không, quả nhiên là bệnh. Hắn còn xin mẹ cho nghỉ ở nhà với lý do có việc cần giải quyết, khi cô hỏi, hắn không nói sự thật, cứ bịa đại lý do, hắn sợ cô biết hắn quan tâm cô. Nhưng Giản Thạch không biết một điều : Yên Nhã đã dần đi vào tâm trí cậu, từng chút một.
Đọc tiếp Không chỉ thiên thần mới có thể mang lại hạnh phúc – Chương 12


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.