Đọc truyện Không Chỉ Là Thích – Chương 6
Lãnh Hạo Hiên cung kính nghiêm túc quỳ trước Ngự Thư Phòng của phụ hoàng hắn, tính ra cũng đã một ngày một đêm. Hắn không thể để mất Thường Hy nên một mực muốn khẩn xin phụ hoàng thu hồi thánh chỉ tứ hôn kia. Hoàng thượng đang phê tấu chương nhưng lâu lâu lại nhìn về phía cánh cửa đang đóng kia:
– Tiểu Thuận Tử! bây giờ đã là canh mấy rồi ?
Tiểu Thuận Tử hiểu ý liền khom người đáp lời:
– Bẩm hoàng thượng! Thái tử đã quỳ đúng một ngày một đêm rồi ạ
Hoàng thượng khẽ thở dài, đứa con này của hắn sao lại cứng đầu như vậy. Nam Cung Tịnh Nhã có gì không tốt, lại nhất quyết từ chối hôn sự này.
– Tiểu Thuận Tử! Ngươi thấy Nam Cung Tịnh Nhã có điểm gì không tốt sao ? Thái tử tại sao lại không chịu ?
Tiểu Thuận Tử hắn là nô tài làm sao dám nói bừa, liền cung kính:
– Chi bằng hoàng thượng hỏi thái tử thì hay hơn ạ.
Hoàng thượng gật đầu khá khen cho một nô tài biết đối đáp, liền cho truyền thái tử vào:
– Nhi thần tham kiến phụ hoàng!
– Miễn lễ! Thái tử con nói cho phụ hoàng biết vì sao con không chịu hôn sự này ? Nam Cung Tịnh Nhã đúng là cô nương tốt, lại cùng con lớn lên …
Hạo Hiên thẳng thắn trả lời, tuyệt nhiên không một chút suy nghĩ:
– Con không thích nàng, nhi thần đã có người trong lòng, xin phụ hoàng hãy tác hợp.
– Người con nói là… ?
– Tiểu thư của Binh bộ thị lang – Nhạc Thường Hy.
Hoàng thượng trầm ngâm đắn đó, Nhạc Thường Hy chẳng phải là tài nữ trong kinh thành, cầm kì thi họa đều tinh thông lại hiểu biết, nho nhã. Nhi tử hắn thật cũng biết chọn người, xem ra với thái độ này hoàng thượng ngài không đồng ý cũng không được rồi. Dù gì nam nhân tam thê tứ thiếp cũng là chuyện thường.
– Nhưng ta đã ban thánh chỉ lại nói Tịnh Nhã cũng rất tốt, ta thật khó xử với Nam Cung thừa tướng nếu hủy hôn ước, chi bằng ta hạ thánh chỉ ban cho Nhạc Thường Hy làm trắc phi.
Lãnh Hạo Hiên liền xúc động, hắn làm sao để người hắn yêu chịu thiệt thòi, huống hồ gì hắn đã hứa với nàng là sẽ chỉ có mình nàng, Một ý nghĩ chợt vụt qua trong đầu, hắn sẽ không từ thủ đoạn để Tịnh Nhã kia không thể bước vào cung của hắn một bước:
– Phụ hoàng! Con muốn tổ chức tuyển thái tử phi, trong đó bao gồm cả nghiệm thân và tài sắc.
– Nghiệm thân ? Con muốn nói gì vậy ?
– Nhi thần đã cho người điều tra Tịnh Nhã vốn bên ngoài nuôi nam sủng, hoan lạc vô độ. Nếu phụ hoàng không tin thì có thể cho người điều tra.
Hoàng thượng vốn đang hoài nghi lời mà Hạo Hiên nói. Tịnh Nhã dễ thương ngây thơ như thế tại sao lại có lối sống trụy lạc. Quả thật nói ra cũng không ai tin.
– Phụ hoàng! Cũng chính nàng đã ép Thường Hy phải từ bỏ tình yêu để thành hôn với người khác.
Nói dối không chớp mắt, có lẽ hắn chính là nam nhân tàn nhẫn nhất trên thế gian này, lại tùy tiện đem danh dự của một người con gái khác để bảo vệ người con gái mình yêu. Trong lòng hắn không thấy hổ thẹn hay sao ?
– Ta cần thời gian để điều tra về chuyện này.
Thời gian là bao lâu, Thường Hy của hắn có đợi được không ? Hắn vốn chút lo lắng và nóng ruột về chuyện này vì hắn sợ mất Thường Hy. Trong đầu hắn lúc này đang vạch sẵn một kế hoạch khiến cho phụ hoàng hắn tin tưởng mà xúc tiến thời gian để hủy hôn. Tịnh Nhã! Là ngươi đắc tội với ta thì đừng trách ta vô tình!
Tại Nam Cung Phủ, không khí ảm đạm đang bao trùm, mọi người cả phủ ai cũng mang nét mặt nghiêm trọng, vốn là tiểu thư của bọn họ đã ba ngày rồi không ra khỏi phòng, cũng không ăn uống gì đã bao ngày rồi. Bọn họ thật sự lo lắng, bên ngoài viện phu phân sốt sắng gõ cửa phòng Tịnh Nhã:
– Tiểu Nhã! Con làm sao vậy ? Con có biết mẫu thân lo lắng như thế nào không ?
Tịnh Nhã nàng cũng biết nàng đã khiến phụ mẫu lo lắng như thế nào, nàng cũng đã suy nghĩ bao ngày rồi, nàng quyết định sẽ rời khỏi kinh thành đến một nơi nào đó chăng ? Gương mặt Tịnh Nhã đã gầy hơn rồi, vẻ hốc hác không thể nào che giấu bằng nụ cười gượng kia. Tịnh Nhã vẫn đứng ở ngưỡng cửa, vẻ mặt không vui cũng không buồn khẽ gọi:
– Mẫu thân!
Mọi người thở phào nhẹ nhõm vì cuối cùng tiểu thư của bọn họ vẫn bình an vô sự, phu nhân liền phân phó cho nô tỳ chuẩn bị điểm tâm nàng thích nhất. Chỉ vài phút sau, cả một bàn đầy thức ăn, toàn là món mà Tịnh Nhã nàng thích nhất nhưng sao nàng chẳng có tâm trạng dùng bữa:
– Mẫu thân! Con muốn xuất phủ được không ?
Nam Cung phu nhân tròn mắt ngạc nhiên, nữ nhi của bà tính đi đâu ? Thân gái dặm trường, ngoài kia có biết bao nhiêu là cạm bẫy, nữ nhi của bà chỉ mới có 18 tuổi thôi làm sao bà dám để nàng đi xa được chứ?
– Tiểu Nhã! Con không phải là không biết ở bên ngoài nguy hiểm thế nào ? Làm sao mẫu thân để con một mình ở ngoài chứ ?
Nguy hiểm sao ? Nàng ở đây có khi lại làm ai đó chướng mắt lại nói có thể ảnh hưởng tới phụ thân không ?
Tịnh Nhã cúi đầu không đáp, Nam Cung phu nhân cảm thấy khó hiểu trong lòng, Tịnh Nhã sau khi từ cung trở về liền thay đổi, chắc chắn đã xảy ra chuyện gì trong cung ?
– Phu nhân! Bên ngoài có kiệu của hoàng hậu chờ sẵn để đưa tiểu thư vào cung.
– Vào cung ? Tịnh Nhã, con mau chuẩn bị, mẫu thân cũng sẽ cùng vào.
Nam Cung phu nhân cũng muốn biết chuyện gì đã xảy ra nên cũng cùng Tịnh Nhã vào cung. Trên đường đi, Tịnh Nhã cũng không biểu lộ là có chuyện gì. Lần này dù cho có mất mạng nàng cũng phải xin hoàng thượng thu hồi thánh chỉ kia, hắn đã từng cảnh cáo nàng nếu nàng nhất quyết thành hôn thì cả phủ sẽ khó bảo toàn tính mạng. Chuyện gì đùa thì được chứ mấy trăm mạng người của Nam Cung phủ, nàng không dám mang ra đánh cược. Huống hồ gì ai ai trong phủ cũng đều tốt với nàng à. Quãng đường đến cung hôm nay sao lại dài như vậy chứ, là do tâm trạng nàng không tốt sao ? Lúc trước nàng hay vào cung chơi, lại thấy như không đủ thời gian, từ nay về sau nàng chắc cũng không còn cơ hội vào đây nữa.
Đến rồi, lại là cảnh cổng quen thuộc của Bích Phượng Cung, ngước mắt lên nhìn dòng chữ vàng trên bảng, Tịnh Nhã khẽ nhếch miệng cười thê lương. Tiếng thái giám thông báo rằng Nam Cung phu nhân và tiểu thư đã đến Bích Phượng Cung, hoàng hậu liền cho truyền, không chỉ có hoàng hậu mà cả hoàng thượng và phụ thân nàng cũng ở đây. Tịnh Nhã cung kính hành lễ rồi khẽ liếc sang phía bên phải, ánh mắt của hắn vẫn là vô tình nhìn đi nơi khác. Khẽ nhói trong lòng, Tịnh Nhã bước lên vài bước. Tiếng hoàng thượng tuy trầm nhưng vô cùng uy phong:
– Tịnh Nhã! Con có biết hôm nay trẫm cho truyền con đến là vì chuyện hôn sự giữa con và Thái tử không ?
Tịnh Nhã cúi đầu như là đã biết, cũng tốt, hoàng thượng cũng đã biết rồi, sẽ sớm kết thúc thôi.
– Hôn sự này trẫm sẽ thu hồi.
Dù đã chuẩn bị từ trước nhưng Tịnh Nhã vẫn không khỏi đau lòng, nàng sửng sốt nhìn mọi người, ánh mắt mọi người đều nhìn nàng kì lạ có lẽ mọi người đã biết chuyện gì chỉ có nàng là chưa biết thôi, khiến cho hoàng thượng đổi ý trong vòng mấy ngày quả không phải tầm thường. Hoàng thượng nói xong liền bãi giá hồi cung để mọi chuyện phía sau cho hoàng hậu giải quyết, dù gì chuyện nhà Nam Cung phủ cũng không nên làm lớn, coi như cũng cho Nam Cung thừa tướng một thể diện.
– Tiểu Nhã! Con có biết khi ta nghe kết quả điều tra về con, ta thật một nửa cũng không muốn tin nhưng con nói xem nhân chứng đều có, con bảo ta làm sao tin con đây ?
Tịnh Nhã tò mò về chuyện hoàng hậu vừa nói, điều tra gì ? Nàng thật sự không biết chuyện gì ?
Không chỉ có Tịnh Nhã mà cả Nam Cung thừa tướng và Nam Cung phu nhân đều hồi hộp và tò mò biết chuyện này.
– Tiểu Nhã thật sự không biết hoàng hậu đang nói gì ?
– Con còn giấu mọi người sao ? Con tại sao lại đi nuôi nam sủng bên ngoài, trụy lạc vô cùng.
Nam sủng ? Trụy lạc ? Nàng sao ? Chuyện này là sao ? Tịnh Nhã thoáng thấy khóe môi của Hạo Hiên nhếch lên sự khinh bỉ.
– Ngươi có dám nghiệm thân để chứng tỏ mình trong sạch ?
À thì ra là vậy, nàng lờ mờ hiểu được câu chuyện rồi. Không ngờ đến cuối cùng hắn vẫn chọn cách là sỉ nhục nàng nhất, không chừa cho nàng con đường sống a. Nam Cung thừa tướng cung phu nhân há hốc mồm ngạc nhiên, nữ nhi của bọn họ không phải là như thế á. Nam Cung phu nhân luc này mới lên tiếng:
– Hoàng hậu xin người minh xét, nữ nhi của thần không phải là dạng đó.
Hoàng hậu phẩy phẩy tay từ chối, còn điều tra gì nữa, nhân chứng cũng có rồi, chuyện này hoàng thượng cũng đã tra rõ, nếu bây giờ làm lớn chuyện há chẳng phải trò cười.
– Hoàng hậu, nữ nhi của thần là trong sạch.
Thái tử Lãnh Hạo Hiên đứng gần đó cười nhẹ, hắn đã nắm chắc phần thắng rồi:
– Vậy nghiệm thân thế nào ? Tịnh Nhã ngươi có dám làm không ?
Tịnh Nhã cười khổ trong lòng, hắn là người biết rõ Tịnh Nhã nàng đã thất thân lại còn yêu cầu nàng nghiệm thân, chẳng phải muốn diệt luôn đường sống của nàng, nàng làm sao đối mặt với mọi người, lại càng không thể nói ra nàng cùng hắn có quan hệ.
Nam Cung phu nhân vẫn quả quyết là Tịnh Nhã vô tội:
– Được! Không cần phải nghiệm thân, trên tay Tịnh Nhã có thủ cung sa như vậy còn chưa chứng minh được.
Tịnh Nhã lắc đầu, nàng không muốn chuyện này phải làm đau lòng phụ mẫu nàng:
– Đừng mà! Mẫu thân … không được.
Nam Cung phu nhân vừa nói vừa kéo tay áo của Tịnh Nhã lên cao như để chứng minh điều phi lý kia nhưng sự thật vốn dĩ không thể thay đổi, cánh tay trắng noãn của Tịnh Nhã vốn không có thủ cung sa khiến cho mọi người vô cùng bối rối. Riêng một người lại thấy đắc ý vô cùng, ánh mắt tỏ vẻ hài lòng vì mọi thứ diễn ra theo đúng kế hoạch. Nam Cung thừa tướng không biết giấu mặt vào đâu liền cung kính hành lễ rồi lui ra ngoài. Hoàng hậu cũng phất tay tỏ vẻ thất vọng:
– Các khanh lui ra ngoài, ta thật sự rất mệt rồi!
Trước khi rời khỏi Bích Phượng Cung, Tịnh Nhã nhìn lại Lãnh Hạo Hiên với vẻ thất vọng và bi ai. Huynh thật nhẫn tâm! Cả đời này ta thật đã nhìn lầm huynh. Tạm biệt! Hiên ca ca!