Đọc truyện Khống Chế Thành Nghiện – Chương 60: Bày trò tuyệt thực
“Tiểu…” Mẹ Tiết lập tức đổi giọng, trong lòng bà vẫn cảm thấy tức giận – “Hoàng Tiêu có sao không?”
Tần Chính nói – “Tạm thời không sao.”
Mẹ Tiết nhíu đôi mày liễu lại, sắc mặt bà không tốt – “Đứa nhỏ này cũng quá ư hồ đồ.”
Lúc này không còn người nào khác, mẹ Tiết cũng không lấp lửng che giấu – “Nó gả vào nhà này không bao lâu thì mang thai, dì lo Tiết Ngũ nhất thời xúc động, động tay động chân với nó, ức hiếp nó, dì che chở nó trước mặt sau lưng đủ đường, để cho nó có điều kiện dưỡng thai tốt nhất.”
Mẹ Tiết nói, giọng nói tức giận nghẹn ngào – “Nhưng ai ngờ được một đứa xuất thân danh môn thế gia lại làm ra chuyện như vậy!”
Cháu nội của bà là con trai của bác hai Tiết Ngũ, rối loạn luân thường không ra gì!
Trong lòng bà thất vọng vô cùng, khó mà dằn xuống được, chỉ có thể uất ức che giấu, không dám lộ ra một tí gì.
Chỉ sợ khi sự thật bị phanh phui, bị mọi người nhạo báng, người lớn như bà mất thể diện thì thôi, nhưng với trẻ nhỏ thì tạo thành bóng ma tâm lý, cả đời cũng không ngóc đầu lên được.
Cho nên bí mật này phải vĩnh viễn bị chôn vùi.
“A Chính, con có thể làm chuyện này lắng xuống mãi mãi không?”
Chân mày Tần Chính khẽ nhướng lên, anh bước lên sân thượng gọi điện thoại, trở lại nói với bà mọi chuyện đã an bày thỏa đáng.
Mẹ Tiết cất tiếng đầy cảm kích – “Cảm ơn.”
“Hai đứa ngồi đi, dì đi pha trà cho hai đứa.”
Mẹ Tiết vừa rời khỏi, Đường Y Y mở miệng hỏi Tần Chính – “Giờ đã hơn 3 giờ sáng, không về nhà sao?”
Sấm sét vẫn ầm đùng bên ngoài, Tần Chính xoa xoa thái dương – “Sáng sớm rồi về.”
Anh muốn ngồi cầm chừng một lát.
Một lát sau, Tiết Ngũ bước từ trên lầu xuống – “Đi hết rồi à?”
Mẹ Tiết gật đầu, thở dài cất tiếng – “ May là A Chính tới, nếu không bọn họ sớm muộn gì cũng xông lên lầu.”
“Không dám đâu,” Tiết Ngũ cười lạnh – “Ai dám mò lên, con cắt đứt chân kẻ đó, bọn họ dư biết con nói được làm được.”
Mẹ Tiết liếc Tiết Ngũ một cái.
Tiết Ngũ liếc mắt về phía Đường Y Y – “Trò khôi hài này cô có nói cho cô ấy nghe không?”
Đường Y Y biết ý Tiết Ngũ là chỉ Lưu Đình Vân.
Mặt mũi cô lạnh tanh – “Chuyện này thì có liên quan gì đến anh?”
“Có! Sao lại không có!” Tiết Ngũ ngồi trên ghế sô pha, nhấc chân tùy ý gác lên – “Cô ấy không phải thích nhất nghe chuyện tôi bị xấu mặt hay sao, nghe chuyện này bản thân tôi còn phải cười đến ngu người, nói gì cô ấy.”
Sự châm chọc trong lời nói của Tiết Ngũ quá mãnh liệt, cả ba người đều hiểu ý.
Chuyện này xảy ra thì với ai cũng là trò cười.
“Con tiện nhân kia muốn gặp cô.” Tiết Ngũ cong tay sờ sờ khóe miệng – “Đang coi cô là cứu tinh đó.”
Vẻ mặt Đường Y Y không có chút cảm xúc nào, một lúc lâu sau, cô nói với Tần Chính – “Để em lên gặp cô ấy một chút.”
Tần Chính ngẩng đầu – “Có chuyện gì gọi anh.”
Đường Y Y ừ một tiếng.
“Hỏi xem nó tính ra sao?” – Mẹ Tiết níu chặt tay Đường Y Y – “Đứa nhỏ vừa mới sanh ra, chuyện này đường nào thì cũng phải tìm cách giải quyết.”
Vỗ vỗ vai bà, Đường Y Y bước lên lầu.
Căn phòng tối om.
“Hoàng Tiêu, nghe nói cô muốn gặp tôi? Có chuyện gì muốn nói cùng tôi sao?”
Tiếng tách vang lên, đèn được bật lên, ánh sáng xé toang căn phòng từ trong bóng đêm u ám.
Hoàng Tiêu dựa người vào đầu giường, ánh mắt trống rỗng dần có thần thái, tia sáng trong mắt ngày càng mãnh liệt, Hoàng Tiêu dùng ánh mắt nóng bỏng có chút ít quỷ dị đó nhìn Đường Y Y.
“Chị Y Y, chị đến rồi.”
Đường Y Y bước đến, ánh mắt cô rơi trên gương mặt tiều tụy chật vật của Hoàng Tiêu – “Hoàng Tiêu, nước cờ này của cô là một bước cờ sai.”
Hoàng Tiêu lắc lắc đầu – “Không phải là một bước.”
Hoàng Tiêu cười nhẹ, gương mặt hiện lên vẻ khổ sở – “Đã sai ngay từ khi bắt đầu.”
Nếu như Hoàng Tiêu cô không yêu Tiết Ngũ, thì chuyện liên hôn gia tộc chỉ là lời nói đầu môi, không trở thành sự thật.
Trong đầu Hoàng Tiêu chỉ nghĩ đến việc phải gả vào nhà họ Tiết, bất chấp sự chán ghét của Tiết Ngũ đối với mình và lời khuyên can của bạn bè.
Cho nên dẫn đến kết cục hiện tại.
Đường Y Y hỏi – “Vết thương trên cổ cô có sao không?”
“Không sao.” Hoàng Tiêu sờ sờ vào vết thương, giọng đầy trào phúng – “Muốn chết cũng không dễ đâu.”
Đường Y Y nhíu mày, giọng nói toát lên vẻ thăm dò – “Chú hai của Tiết Ngũ ở bệnh viện…”
“Vẫn còn đang cấp cứu, tình hình nguy kịch.”
Tay Hoàng Tiêu run lên, cô dùng sức nắm tay mình lại, không cho Đường Y Y nhìn ra vẻ dị thường của bản thân mình.
Đường Y Y nhạy cảm phát giác ra hành động đó, trong lòng cô cả kinh! Chỉ sợ là đứa bé kia không phải chỉ do hai người đơn thuần hiểu lầm ở một lần nào đó mà có được.
“Cô yêu ông ta?”
Nét mặt Hoàng Tiêu đột ngột thay đổi– “Nói bậy!”
“Ông ta là chú hai của Tiết Ngũ, cũng là chú hai của tôi, làm sao tôi có thể có loại tình cảm như vậy với ông ấy!”
Ngực Hoàng Tiêu phập phồng kịch liệt, cố gắng kiềm nén cơn kích động của bản thân.
Hôm đó là do Hoàng Tiêu uống say.
Khi tỉnh lại Hoàng Tiêu phát hiện mình đang nằm cạnh Tiết Thú, người không mảnh vải che thân.
Hoàng Tiêu muốn giết Tiết Thú, vừa đánh vừa mắng, Hoàng Tiêu biết ông vài chục năm, chưa từng nói nhiều lời khó nghe như vậy với ông.
Mà Tiết Thú chỉ đứng một chổ để cô tùy ý đánh chửi, không rên một tiếng.
Sau lần đó nhiều lần Tiết Thú quan tâm cô, khi cô yếu đuối, tịch mịch, cô đơn ông chăm sóc trông nom cô.
Tình cảm không thể dùng tư duy phân tích hay khống chế được.
Ngay thời điểm cô biết mình mang thai, Hoàng Tiêu vừa cười vừa khóc.
Ý nghĩ đầu tiên trong đầu Hoàng Tiêu là cái thai này không thể giữ lại.
Ý nghĩ thứ hai trong đầu Hoàng Tiêu là cơ hội cô trả thù Tiết Ngũ đã tới.
Ý niệm đó lóe lên rồi nhanh chóng nuốt chửng mọi thứ.
Hoàng Tiêu không thể chờ được muốn nhìn thấy vẻ mặt của Tiết Ngũ khi biết rõ chân tướng mọi việc.
Một thời gian sau cô lại cảm thấy hối hận.
Đứa bé là con của Tiết Thú, tương lai không thể lớn lên bình thường, thậm chí cả đời sẽ bị mọi người chỉ chỉ trỏ trỏ.
Nhưng khi Hoàng Tiêu hối hận vì ý nghĩ trả thù của mình thì đứa bé trong bụng đã hình thành, một sinh mệnh cùng sống với cô, có những hoạt động riêng của bé với cô, loại cảm giác này kỳ diệu vô cùng, cô…không nỡ!
Trong đầu Hoàng Tiêu vẫn ôm tâm lý may mắn.
Hoàng Tiêu nghĩ Tiết Ngũ sẽ không coi trọng đứa nhỏ, đến thời điểm thích hợp của sẽ mang đứa bé ra ngước ngoài.
Nhưng ai ngờ được, Tiết Ngũ lại gần gũi đứa nhỏ, từ ngôn hành cử chỉ của anh đều hiện lên ba chữ “Thích vô cùng”.
Lòng ngờ vực của Tiết Ngũ nặng vô cùng, chỉ vì người khác nói đứa nhỏ không giống mình thì lập tức điều tra.
Trên gương mặt của Hoàng Tiêu là một chuỗi bi thương.
Rốt cuộc vẫn dẫn đến tình huống khó chịu nhất.
“Chị Y Y, xin chị giúp tôi một chút.”
“Tôi không giúp được cô.”
“Cho dù chị muốn tôi trả giá bất cứ điều gì cũng được.” Hoàng Tiêu dùng giọng điệu khẩn cầu – “Tôi chỉ cần Tiết Ngũ buông tha cho tôi và đứa bé.” Những thứ khác cô đều không cần.
Hoàng Tiêu không còn nhớ được bộ dạng của mình lúc trước khi không phải Tiết Ngũ thì không cần là bộ dạng gì nữa.
Tình yêu như vậy, cũng có thể chôn vùi vào dĩ vãng.
Tình yêu đã qua – cụm từ này chính xác vô cùng.
Đường Y Y tỉnh táo phân tích tình hình hiện tại, không có tình người xen vào – “Tiết Ngũ đã biết tình hình thực tế, tôi và cô đều biết tính tình của cậu ta, cậu ấy sẽ không dừng tay.”
Hoàng Tiêu im lặng.
Trong căn phòng yên tĩnh lại, cảm giác hít thở không thông chèn ép vào bầu không khí.
“Nghe nói chị muốn miếng đất Đông Lâm.” – Hoàng Tiêu đột ngột cất tiếng nói – “Tôi có giấy tờ đất.”
“Nếu như chị không tin, muốn có chứng cớ xác thực, hiện giờ tôi có thể đưa cho chị xem.”
Lông mi Đường Y Y khẽ run lên, hiển nhiên là cô không đoán được Hoàng Tiêu có thể đưa ra điều kiện như thế này, cô rũ mắt xuống, một lúc sau trừng mắt lên – “Nếu như vậy, tôi là kẻ giậu đổ bìm leo rồi.”
“Không phải vậy.” Hoàng Tiêu cười khổ – “Là tôi muốn cầu cạnh chị.”
Đường Y Y im lặng, Hoàng Tiêu muốn gặp cô, có lẽ là vì chuyện này.
“Tôi với cô cũng không tính là bạn bè gì.”
“Cũng không phải là kẻ thù, không phải vậy sao?”
Trong tiếng nói của Hoàng Tiêu chỉ nghe thấy giọng mũi – “Người làm mẹ như tôi quá ích kỷ.”
Đường Y Y nghĩ đến đứa bé đã mất của mình – “Để tôi suy tính một chút.”
Đường Y Y bước trở lại phòng khách, liếc về phía Tần Chính, anh nhíu mày, hiểu ý cô, đứng dậy bước vào toilet.
Tiết Ngũ cũng không phải người ngu, anh biết Đường Y Y ra hiệu cho Tần Chính đi nơi khác, ngoài mặt Tiết Ngũ cười cười nhưng trong lòng không cười – “Nếu như cô muốn làm thuyết khách cho Hoàng Tiêu, vậy thì câm miệng lại đi.”
“Cậu không yêu Hoàng Tiêu.” Đường Y Y nói – “Bất quá cậu chỉ cảm thấy bản thân mình bị một người đàn bà coi như thằng ngốc rồi đùa bỡn, bị cắm một cái sừng lớn trên đầu, đánh nát tự tôn của bản thân.”
Bị một câu nói của Đường Y Y nói toạt ra vấn đề của bản thân, sắc mặt Tiết Ngũ trầm xuống – “Im miệng!”
Đường Y Y không chút hoang mang nói tiếp – “Nhà họ Hoàng chỉ có một mình Hoàng Tiêu, cô ấy có chuyện gì, thì nhà họ Hoàng không chỉ ngồi không nhìn thôi.”
“Nói nhảm nhiều như vậy làm gì! Cô không phải muốn tôi buông tha cho hai mẹ con cô ta phải không? Có thể!” Tiết Ngũ mỉm cười – “Tôi muốn Lưu Đình Vân.”
“Không bằng như thế này đi, cô đưa Lưu Đình Vân lên giường của tôi, như vậy thì có thể thương lượng tiếp.”
Đồng tử Đường Y Y co rụt lại.
“Cậu đừng hòng có ý đồ gì với cô ấy!”
Tiết Ngũ hất tay lên, nước trà vun vãi trên mặt thảm xa xỉ – “Đường Y Y, tôi không phải Tần Chính, chọc tới tôi…”
Giọng nói của Tiết Ngũ im lặng đột ngột, nhìn sắc mặt Đường Y Y đại biến, bước chân bối rối chạy lên lên lầu.
Nghĩ đến điều gì, Tiết Ngũ lớn tiếng chửi thề, rồi cũng nhanh chân chạy theo.
Hoàng Tiêu tự sát.
Khi Đường Y Y bước chân vào phòng, thì Hoàng Tiêu đã nằm trên giường, cổ tay bị cắt, tiếng máu rơi độp độp trên sàn.
Cũng may là kịp thời cứu chữa, níu kéo được hơi thở mong manh suýt đứt.
Đối với truyền thông bên ngoài chỉ có thể tuyên bố là do hội chứng u buồn hậu sản nên Hoàng Tiêu mới cắt cổ tay.
Hoàng Tiêu ắt hẳn là đã dự định chết.
Cô để lại ba bìa giấy, một là thư gởi cho cha mẹ mình, mong muốn họ giúp cô chăm sóc cho con, một là di chúc, gởi cho con mình trong tương lai, còn lại một cái gởi cho Đường Y Y.
Đường Y Y mở ra túi giấy, bên trong có một tờ giấy chứng nhận đất đai.
Không một tiếng động nhưng lại nhắc cô nhớ đến lời khẩn cầu của Hoàng Tiêu.
Khép túi giấy lại, Đường Y Y mân đôi môi mím chặt, chỉ vì một tia cảm xúc hứng thú của cô lộ ra ngoài, Hoàng Tiêu mới an tâm buông tay tự tử.
Nhà họ Hoàng đón Hoàng Tiêu về, lấy lý do là chăm sóc cô lúc ở cữ, còn đứa nhỏ thì Tiết Ngũ không mở miệng đồng ý ai cũng đừng hòng mang đi.
Cho tới bây giờ, việc Tiết Ngũ đánh chú hai là đại nghịch bất đạo, nhưng loại tin tức này khi đã bị tuông ra ngoài thì thị trường chứng khoán lập tức bị dao động.
Chỉ có mẹ Tiết, Tiết Ngũ và chú hai của anh là Tiết Thú biết chuyện của đứa bé, ngoài ra còn có Đường Y Y và Tần Chính.
Chuyện này không thể để giới truyền thông biết được, Tiết Ngũ hiểu rõ ràng, không thể làm lớn chuyện, nếu không Tiết gia sẽ trở thành trò cười trong lúc trà dư tửu hậu ở thành phố C.
“Để cho mọi người thấy trò khôi hài này rồi.”
Tần Chính mở miệng nói – “Đối với trẻ sơ sinh nên bao dung một chút.”
Tiết Ngũ sững sờ, Đường Y Y cũng vậy, lời này được thốt ra từ một người đàn ông máu lạnh đến tàn khốc khiến người ta cảm thấy kinh hãi.
“Sinh mạng rất đáng quý.” – Tần Chính nói một cách thản nhiên – “Bé chỉ vừa ra đời, tất cả mọi chuyện đều không liên quan đến bé.”
Tiết Ngũ khoa tay múa chân chà chà xát xát da gà trên người – “Đúng là chịu không nổi mà!”
“Cậu từ khi nào trở thành một người đại thiện như vậy hả? Tớ còn là người đầu tiên được lãnh phát đạn nhân từ của cậu…”
Một kích ánh mắt đông lạnh bắn lại, Tiết Ngũ thiếu chút nữa cắn phải đầu lưỡi của mình.
Tần Chính dùng tay kéo Đường Y Y đang ở trong trong trại thái dại người ra tỉnh dậy.
Vài ngày sau, Đường Y Y đi thành phố H công tác, người vừa đi là đi nửa tháng.
Phía đầu dây bên kia Tần Chính cất giọng thật nhỏ – “Anh rất nhớ em.”
Gióng nói anh càng đè thấp bao nhiêu, lời tự tình càng nỉ non bấy nhiêu – “Thằng nhỏ còn nhớ em hơn anh.” Anh thật sự không biết đã bao lâu rồi, đúng là khổ! Không biết bản thân anh còn trông mong đến bao lâu nữa.
Đường Y Y không hiểu anh đang nói gì – “Ai nhớ?”
Tần Chính nói mấy chữ.
Mặt Đường Y Y đỏ lên, lập tức cúp điện thoại – “Tên già lưu manh!”
Cô cất di động vào trong túi, đang định bước về phía khách sạn, một chiếc motor phân khối lớn đánh một đường cong lả lướt dừng trước mặt cô. Chiếc mũ bảo hiểm được tháo xuống lộ ra gương mặt bướng bỉnh bất tuân của Vu Dương – “Thật sự là cô, sao cô đến thành phố này?”
Đường Y Y phun ra mấy từ – “Đi công tác.”
Vu Dương không đếm xỉa đến sự lãnh đạm của cô – “Đi uống rượu đi, tôi mời cô.”
Đường Y Y nói – “Không cần.”
Vu Dương huýt sáo, vài chiếc motor từ nhiều phía khác nhau rồ ga chạy lại gần, trai gái tuổi trẻ thanh xuân đầy sức sống, đều nhìn sang Đường Y Y bằng đôi mắt đầy ái muội, cô nhíu mi.
Vu Dương đột nhiên nghiêng người, một tay túm lấy Đường Y Y lôi lên xe, cưỡng chế cô đội mũ bảo hiểm vào – “Ngồi chắc, ôm chặt eo tôi!”
Các chiếc xe khác rồ ga chạy theo phía sau.
Dọc đường đi, tiếng gào thét điên cuồng của những thanh niên nam nữ trên đường quyện vào trong gió, tung hoành ngang dọc, muốn làm gì thì làm.
Xe dừng trước cửa tiệm rượu, ánh mắt của Vu Dương toát ra hai đốm lửa, nhìn sâu vào mắt Đường Y Y như muốn thiêu rụi cô – “Cảm thấy sao? Kích thích không?”
Tim Đường Y Y đập rất nhanh – “Rất kích thích.”
Chưa bao giờ như vậy!
Thoát khỏi những ràng buộc vô hình trong cuộc sống, không lo không nghĩ, những điều này so với cuộc sống trong khuôn khổ và bị khống chế của cô hoàn toàn khác biệt.
Vu Dương nhếch khóe môi, cười khoe khoang tự đắc – “Đi, tôi đưa cô đi một vòng nữa.”
Đường Y Y lắc đầu, để mũ bảo hiểm lại trên xe – “Chị đây già rồi!”
Mặt Vu Dương tối sầm lại.
Vu Dương hướng về phía bóng lưng cao gầy của cô gào lên – “Bà chị, bỏ qua cơ hội này không còn có dịp may khác đâu!”
Dưới ánh mặt trời chói chang không ai trả lời Vu Dương.
Đường Y Y cười một cái, nếu như cô trẻ lại mười mấy tuổi, cô có thể cảm thấy kích thích mê muội vì loại cảm giác sôi sục mà tốc độ mang đến.
Cho dù thời gian lùi lại vài chục năm trước, cô cũng không gặp được Vu Dương, trong số mệnh của cô cũng chỉ có người đàn ông kia, hút lấy máu của cô, gặm nhắm xương tủy của cô, cuối cùng hòa vào thành cùng một thể với cô.
Hai ngày sau,
Tại sân bay.
Người đàn ông dựa vào thân xe, một tay bỏ vào túi quần, tay kia kẹp một điếu thuốc đang cháy.
Đôi mắt anh sâu thăm thẳm, ánh mắt của anh dán chặt vào lối cửa ra vào, ngẫu nhiên rít một ngụm thuốc, nhẹ nhàng nhả khói vào không khí, cả người toát lên vẻ cao quý.
Vừa trông thấy người con gái cầm hành lý bước ra, Tần Chính nhếch môi cười, lập tức dụi thuốc bước về phía trước.
Khuôn mặt Đường Y Y đầy nét mỏi mệt, đang dặn dò điều gì đó với trợ lý đi phía sau mình, bất thình lình có một bóng râm áp đến, trong tầm mắt cô xuất hiện đôi giày da làm thủ công tinh xảo, ngẩng đầu lên nhìn thấy người đàn ông đứng trước mặt mình, cô lập tức bị chấn trụ ngu ngơ.
“Sao anh lại đến đây?”
Cổ họng Tần Chính im hơi một lúc, trả lời – “Đến đón em.”
Đường Y Y nói – “Rõ ràng em gọi tiểu Trần tới đón.”
Đôi môi mỏng của Tần Chính thoáng mím lại.
Lục Sơn đột ngột cất tiếng – “Mấy ngày qua tiên sinh không nuốt nổi cơm, hai ngày trước bệnh đau bao tử tái phát, nhập viện…”
Tần Chính lạnh lùng mở miệng – “Cậu đừng nhiều chuyện.”
Lục Sơn không tiếp tục nhiều lời.
Đường Y Y nhíu mày – “Vì sao không ăn được cơm?”
Tần Chính trả lời – “Không muốn ăn.”
Gương mặt Đường Y Y lạnh lẽo, cất lời không chút nghĩ ngợi – “Anh đã đến từng tuổi này, còn không lo dưỡng sinh bảo vệ sức khỏe, mà còn bày trò tuyệt thực nọ kia, không muốn sống nữa hả?”
Bị khiển trách trước mặt mọi người, sắc mặt của Tần Chính không phải là phẫn nộ mà là sung sướng.
Anh nhìn chằm chằm vào người con gái trước mặt, dùng loại ánh mắt như nói cho cô biết anh muốn khảm cô vào xương cốt của mình.
Trợ lý rụt rụt cổ lại, cô chưa từng thấy Đường tổng nổi giận lớn như vậy bao giờ, nhất thời cảm thấy bối rối vô cùng!
Lục Sơn mím môi, như muốn cực lực nín nhịn một điều gì đó.
Đường Y Y bất giác phát hiện ngữ điệu và ý nghĩa của lời nói bản thân bật thốt lên trong vô thức, cô mất tự nhiên vuốt vuốt lại mái tóc.
“Còn đứng đó làm gì?! Đi ăn cơm!”
Khóe môi Tần Chính giương lên, anh phất phất tay, Lục Sơn kéo trợ lý và hành lý cùng rời khỏi.
Không còn chuyện gì khác, Tần Chính đuổi bước theo Đường Y Y, cô đi nơi nào, anh theo đến đó.