Đọc truyện Khống Chế Thành Nghiện – Chương 51: Quỳ xuống
Nhìn thấy Tần Chính, Tiết Ngũ trừng mắt lên, kinh ngạc lên tiếng – “A Chính, sao cậu lại ở đây?”
Tần Chính dừng bước, mở miệng nói – “Lưu Đình Vân lấy di động của cậu gọi cho tớ, nói cậu chết.”
Tiết Ngũ ngước về phía trần nhà trừng mắt.
Anh chỉ là mệt mỏi.
Tần Chính nhìn chằm chằm mặt Tiết Ngũ nói – “Cậu mấy ngày không ngủ rồi?”
“Không nhớ rõ nữa, gần đây bận như điên.” – Tiết Ngũ đưa tay gãi gãi sau gáy, phun ra một ngụm trọc khí, nháy mắt nhìn về phía Tần Chính – “Cậu không phải cũng vậy hay sao?”
Sức khỏe của anh bị công việc của tập đoàn và mấy ông già hồ ly trong công ty hành hạ, vì phải đối phó họ, trong khoảng thời gian này anh mệt mỏi vô cùng, cơ thể anh còn đứng vững là do dựa vào ý chí tinh thần.
Một bạt tai lúc đó của Lưu Đình Vân, làm cho anh hỏa nộ công tâm, chính là một cọng rơm cuối cùng đè chết lạc đà.
Còn Tần Chính, là bị một mình Đường Y Y hành hạ, cầu khẩn nhúng nhường mà không được, nóng lòng, tiều tụy.
Y tá đứng một bên không nhịn được ngẩng đầu nhìn qua hai người, rồi cúi đầu xuống, gương mặt của cô càng đỏ hơn, sắp nhỏ ra máu, cũng không biết trong lòng cô đang nghĩ gì.
Tần Chính và Tiết Ngũ cùng liếc qua.
Y tá đột ngột cảm thấy lạnh sống lưng, lập tức cúi đầu bước ra ngoài.
Tiết Ngũ trêu – “Lớn lên nhìn thật giống bé gái bên cạnh nhà.”
Anh nhìn bình dịch đang truyền, còn hơn một nữa – “Cậu về đi.”
Tần Chính nói – “Tớ đã báo cho Hoàng Tiêu.”
Tiết Ngũ lên tiếng chửi.
Qua ngày hôm sau, Lưu Đình Vân lên trang bìa tạp chí.
Trong ảnh chụp là cảnh cô tát Tiết Ngũ, trong hình, vẻ mặt của cô phủ đầy lửa giận, tư thế có chút giống như một oán phụ bị bệnh tâm thần.
Trái lại, Tiết Ngũ tựa như hoa hoa công tử lại không ngờ chuyện như thế xảy ra.
Trong Studio, tiếng bàn luận xôn xao vang lên, nhân viên túm tụm lại sôi nổi.
“Trời ạ, có tin đồn Lưu Đình Vân đã từng dùng thân thể để cướp một vai diễn từ một nữ diễn viên nổi tiếng, mới đầu tớ còn không tin, không ngờ lại lạ sự thật.”
“Hai chuyện này hoàn toàn khác nhau, có lẽ hai người là bạn bè gây gỗ thôi.”
“Đúng vậy, điều kiện của Lưu Đình Vân như vậy, nếu dùng thân thể thì đã nổi danh từ lâu rồi, làm gì còn liều mạng làm việc như vậy?”
“Nhưng mọi người biết người đàn ông trong hình là ai không? Đẹp trai quá.”
Nhóm diễn viên tụ hợp lại tám chuyện, có người đặc biệt biết một số chuyện, có người muốn lại gần Tiết Ngũ, nhưng không được chú ý.
“Tiết Thiếu phải không? Tớ biết anh ta, người đẹp bên cạnh lả lướt như mây.”
“Lưu Đình Vân đúng là gan không nhỏ, dám đánh người đàn ông này, tớ nghĩ cô ta không còn muốn sống trong giới showbiz nữa.
“Tiết Thiếu có rất nhiều tình nhân, cũng rất vô tình, hôm nay có thể nâng người này lên cao, thì ngày mai người nọ cũng có thể bị dẫm dưới chân, nhìn cũng không liếc mắt một cái.”
“Tớ không ngờ được, Lưu Đình Vân có thể qua lại với anh ta, nhìn cũng không phải bình thường đâu.”
“Tiết Thiếu có gia đình rồi, là một tiểu thư con nhà giàu, nhìn thấy tạp chí này, có lẽ hai người sẽ gây gỗ.”
“Mọi người nghĩ xem, thiên kim tiểu thư kia có thể tìm Lưu Đình Vân không? Chửi là tiểu tam.”
“Chắc chắn như vậy rồi hahaha..”
“Cho nên nói Lưu Đình Vân xui xẻo, bao nhiêu người con gái qua lại với Tiết Thiếu, chỉ có mỗi cô ấy được báo, ầm ĩ lên.”
“Bất kể ra sao, Lưu Đình Vân đợt này thảm.”
Trong đoàn phim cũng không yên tĩnh, nội dung tán gẫu đều là những chuyện không có dinh dưỡng, nội dung không thực tế.
Có người thổn thức, có người kinh ngạc, có người khinh thường, có người bàn quan vì việc không liên quan gì đến mình, cũng có người chỉ thuần túy xem là việc để tám nhảm.
Trong phòng nghỉ, Lưu Đình Vân móc di động ra, nén cảm xúc muốn đem di động đập nát xuống.
Mẹ kiếp, đụng vào Tiết Ngũ thì không có chuyện gì tốt.
Chuông điện thoại vang lên, Lưu Đình Vân nhìn số đang gọi tới, hít sâu một hơi, nhấn phím trả lời.
“Tổng giám, chào buổi sáng.”
“Đọc báo chưa?”
“Rồi.”
“Bộ phận PR của công ty sẽ xử lý cho cô, cô cứ an tâm quay phim, không cần tiếp xúc trực tiếp với truyền thông.”
Trong chớp mắt Lưu Đình Vân cảm thấy ngạc nhiên vô cùng – “Vâng.”
Cúp điện thoại, cô cắn cắn môi dưới, trong lòng nổi lên nghi ngờ vô cùng.
Tổng giám đích thân gọi cho cô, chẳng những không có nghi vấn, mà còn dùng giọng điệu an ủi nói chuyện với cô.
Thật sự là hiếm thấy vô cùng.
Một lát sau, Đường Y Y gọi điện tới.
Lưu Đình Vân vẫy tay ý bảo trợ lý lấy cho cô ly nước – “Thiên hạ muốn nói gì thì cứ nói, miệng mọc trên mặt người ta, mình cũng không thể nào dùng băng keo dán lại được.”
Đường Y Y nói – “Công ty của cậu có khó dễ gì cậu không?”
Lưu Đình Vân nói – “Không có.”
“Chuyện phát sinh thế này, Tổng giám vừa gọi cho tớ, thái đột tốt đến bất ngờ.” Cô dừng một hơi – “Y Y, có phải cậu nói cho Tần Chính dặn dò công ty tớ làm gì hay không?”
Đường Y Y nói – “Tớ không có nói với anh ta.”
“Có thể là Tiết Ngũ làm.”
Lưu Đình Vân thiếu chút nữa sặc ngụm nước trong miệng.
“Đường Y Y, tớ mà nghe tên hắn ta là ngứa tay ngứa chân.”
Đường Y Y cầm di động ở đầu bên kia cười, nghiêm túc nói bằng giọng điệu chắc chắn – “Hoàng Tiêu sẽ đến tìm cậu, Đình Vân, cậu nên căn nhắc trong lòng xem xem xử lý ra sao.”
Lưu Đình Vân nói – “Tớ biết.”
Buổi chiều hôm đó, Lưu Đình Vân có mặt tại hiện trường chụp ảnh thì Liễu Liên đã có mặt ở đó, trên người là một bộ lễ phục thu hút ống kính, cổ áo xẻ tận rốn.
Hai người trước sau thi nhau tạo dáng trước camera, phong cách không giống nhau, tư thế khác biệt, khiến người khác nhìn vào là thấy nét đẹp khác biệt.
Từ trên sàn chụp bước xuống, Liễu Liên gọi Lưu Đình Vân lại nói – “Chuyện cô làm tôi đã muốn làm từ rất lâu.” Nhưng không dám làm.
Hả hê trong lòng.
Lưu Đình Vân giật giật khóe miệng.
Liễu Liên bày ra thần thái ưu nhã của mình – “Lưu Đình Vân, tôi khuyên cô một cậu, loại người như Tiết Thiếu không nể mặt ai bao giờ, khi anh ta nói mọi chuyện kết thúc, thì đã thật sự kết thúc, cô cầu khẩn van xin như thế nào cũng vô dụng.”
Lúc trước cô ở cạnh người đàn ông kia, khi cô có được sự yêu chiều, nhiệt tình của anh ta cung không dám cho mình là người con gái hạnh phúc nhất thế giới, kết cuộc khi anh buông ra một câu “Em yêu, chúng ta kết thúc tại đây.” Thì cô lập tức bị đá văng ra.
Lúc đầu cô còn tưởng đối phương sẽ quay lại tìm mình, dù gì anh đối xử với cô tốt như vậy.
Cho đến khi cô thấy anh thân mật với người con gái khác, âu yếm giống như thời điểm lúc trước cô ở bên cạnh anh, xưng hô cũng tựa như vậy.
Lúc đó cô mới vỡ mộng nhìn vào thực tế.
Lưu Đình Vân nói – “Tôi và anh ta cũng không phải như cô…”
Giọng nói của cô dừng lại đột ngột, cô chợt nghĩ mình không cần phải giải thích.
Liễu Liên hỏi – “Sao?”
Lưu Đình Vân lắc đầu – “Không có gì.”
Giọng nói của Liễu Liên vang lên rất nhỏ – “Cô ở cạnh anh ta bao lâu?”
Cô muốn biết thời gian Lưu Đình Vân ở cạnh anh ta có hơn mình hay không.
Tâm lý muốn so sánh thể hiện ở rất nhiều mặt, đặc biệt là về đàn ông.
Sắc mặt Lưu Đình Vân đột ngột lạnh xuống, cô không muốn tiếp tục đề tài này, nhất là có liên quan đến Tiết Ngũ.
“Liễu Liên, cô không thấy là câu hỏi này không liên quan gì đến cô hay sao?”
Liễu Liên duỗi tay, gẩy gẩy mái tóc xõa ngang vai, dùng hành động này để che dấu khoảnh khắc bản thân mình bị hớ.
“Vậy thì sao, cô không muốn nói thì thôi.”
Cô giẫm giày cao gót lạch lạch trên nền đá rời đi.
Lưu Đình Vân đứng tại chổ, nhìn xuống đất, điều chỉnh tâm trạng của bản thân rồi mới ngẩng đầu lên, điềm nhiên như không chào hỏi mọi người xung quanh.
Chưa qua hai ngày sau, khi Lưu Đình Vân trở về nhà cầm quần áo, khi xuống lầu thì gặp một người con gái mang kính mát đen chặn đường.
Trực giác nói cho cô biết, người con gái ăn mặc đẹp đẽ quý giá này chính là vợ của Tiết Ngũ – Hoàng Tiêu.
Đối phương có chuẩn bị mà đến.
Không có chuyện hai người bỗng dưng gặp nhau khéo như vậy.
Khi cô vừa sắp xếp được chút thời gian rãnh về nhà thì đụng phải cô ta.
“Lưu tiểu thư, có thể tìm một chổ ngồi xuống uống café không?”
Tiếng nói bên tai nhẹ nhàng dịu dàng, Lưu Đình Vân cũng không chối từ – “Được.”
Cô là người rõ ràng, muốn nói chuyện, thì phải đem mọi chuyện nói ra thẳng thắn.
Trong quán café yên tĩnh, chỉ có mùi café tỏa ra trên một bàn.
Lưu Đình Vân vừa quấy café, vừa mở miệng đoạn quyền chủ động – “Có chuyện gì cứ nói thẳng.”
Người con gái ngồi đối diện tháo kính râm xuống, lộ ra gương mặt trẻ trung diễm lệ – “Chào cô, tôi tên là Hoàng Tiêu.”
Lưu Đình Vân giương mắt kinh ngạc nhìn người con gái có ngũ quan xinh đẹp và khí chất sạch sẽ trước mặt mình. Tiết Ngũ đúng là có phúc, có thể có được một người vợ xinh đẹp như hoa.
Nhưng, người con gái này có điều gì đó làm cho người khác không thể sinh ra hảo cảm với cô ta được.
“Lưu tiểu thư, tôi không biết tại sao cô quen biết chồng tôi.” Hoàng Tiêu vào thẳng vấn đề – “Cũng không biết là hai người quen biết nhau bao lâu, mối quan hệ phát triển đến mức độ nào.”
“Nhưng bài báo trên tạp chí khiến cho tôi bị phiền nhiễu, kể cả gia đình của tôi, bạn bè xung quanh cũng nhiều lần hỏi đến.”
Tiểu sử phong lưu của Tiết Ngũ không phải là bí mật gì, tuy vậy, bị đẩy lên đỉnh cao dư luận tạo nên sóng to gió lớn thì đây là lần đầu tiên.
Khiến cô vô cùng lúng túng trước mặt bạn bè, dù là người nhà cũng vì việc này xảy ra mà chỉ trích cô.
Lúc trước Tiết Ngũ cũng là nhân vật của công chúng, từng bị chụp hình qua, cũng không phải là ảnh không rõ, mơ hồ, anh chỉ trực tiếp chặn miệng tòa soạn báo, lần này thì ảnh chụp trực tiếp được đưa lên website.
Hoàng Tiêu không biết chuyện gì đang xảy ra, cô có ảo giác, Tiết Ngũ muốn làm vậy, hơn nữa anh còn không ra tay, để cho mọi chuyện phát triển tự nhiên theo ý anh muốn.
Loại ảo giác này muốn làm lơ cũng không lơ đi được.
Cô cũng không biết lý do vì sao.
Lưu Đình Vân nhấp một ngụm café – “Cho nên?”
Nụ cười trên mặt Hoàng Tiêu vẫn không giảm – “Đàn ông có điều kiện tốt quả thật có sức hấp dẫn rất lớn.”
Ý trong lời của cô là Lưu Đình Vân mồi chài Tiết Ngũ.
Lưu Đình Vân cảm thấy muốn ói.
Cho dù trên đời này không còn đàn ông, cô cũng không có ý gì với Tiết Ngũ.
Hoàng Tiêu tiếp tục nói – “Lưu tiểu thư đóng phim truyền hình tôi có xem qua, diễn rất tốt.”
“Giới shobiz lớn vô cùng, nhân tài đông đúc, gần hai năm nay có một số diễn viên may mắn gặp may một đêm thì trở thành minh tinh, thế nhưng loại may mắn này không phải ai cũng có thể gặp được.”
“Điều kiện giống nhau, suy nghĩ hơn người, lăn lộn trong giới này cũng không đơn giản, tôi có vài người bạn là biên kịch, tiếng tăm không nhỏ, tôi có thể giới thiệu cho cô quen biết.”
Lưu Đình Vân vuốt nhẹ cái ly, Hoàng Tiêu nghĩ cô muốn dùng thân thể để lấy danh vọng và tiền tài từ Tiết Ngũ.
Cách vũ nhục người khác thì trực tiếp vô cùng.
“Cô nói xong rồi?”
Hoàng Tiêu gật đầu, phô ra tư thái tao nhã – “Tôi hi vọng Lưu tiểu thư có thể tự hiểu lấy.”
Lưu Đình Vân cười lạnh hàm chứa ý tứ cay nghiệt – “Cô coi Tiết Ngũ là bảo vật, không có nghĩa là người khác ai cũng suy nghĩ giống cô.”
“Đối với tôi, anh ta còn không bắng một cái rắm.”
Hoàng Tiêu nhìn Lưu Đình Vân một lúc lâu đầy tìm tòi nghiên cứu, mới thở dài một hơi – “Ngại quá, lời nói của tôi lúc nãy có hơi quá khích.”
Lưu Đình Vân nói – “Tôi hiểu.”
Cô vứt café lên bàn – “Tôi còn có việc.”
Hoàng Tiêu lập tức hiểu ý đứng lên, cầm lấy túi xách nói – “Đi thong thả.”
Bước đi hai bước, Lưu Đình Vân cũng không quay đầu lại – “Tiết phu nhân, cô tin hay không cũng được, có lẽ những người con gái khác sẽ ngấp nghé vị trí của cô, nhưng tôi tuyệt đối không như vậy.”
Hoàng Tiêu sẽ dựa người ra phía sau, cảm giác bản thân có ưu thế không còn lại một chút gì.
Nếu như có thể, cô một chút cũng không muốn bản thân phải đi ứng phó loại tình huống thế này.
Hình tượng một người con gái lấy phải một người chồng không tôn trọng mình ngồi thảo luận về chồng mình với một người con gái khác trên một cái bàn, thậm chí bản thân phải đeo mặt nạ, che đậy cảm xúc cô đơn và bi thương của bản thân mình.
Tìm mọi cách để nghĩ mình đang ở phía thắng lợi, níu chặt vào tự tôn và kiêu ngạo.
Hốc mắt cô đỏ lên, Hoàng Tiêu dùng tay che kín mắt, bước vào toilet, lúc bước ra mắt đã sưng đỏ.
Cô hi vọng lần đầu tiên xử lý chuyện này cũng là lần cuối cùng.
Gió hiu quạnh, lá cây khô vàng, không khí lạnh vô tình len vào người.
Buổi sáng cuối tuần, Đường Y Y ra ngoài chạy bộ, mua bữa sáng về nhà, có vài người đàn ông xa lạ bước về phía cô.
“Cô là Đường Y Y?”
Đường Y Y thở hổn hển mấy hơi, khi hô hấp vững vàng, mặt cô không biến sắc nhìn kỹ những người tới.
Người cầm đầu là một người đàn ông trung niên,lấy ra một vật – “Cô nhìn một chút, đây là chứng từ do Đường Hi em gái của cô lập ra, phía trên còn có dấu tay của mẹ cô.”
“Ba cô thiếu năm trăm vạn, hai người nọ nói cô có thể…”
Trong lòng Đường Y Y tựa như một khối băng lạnh đập vào – “Tôi không có mối quan hệ gì với hai người đó.”
Người đàn ông trung niên sững sờ – “Không có mối quan hệ gì?”
“Đùa ông đây phải không?!” Ông ta hé ra hàm răng ố vàng khói thuốc – “Đường Hi nói cô chính là chị cô ta, chị ruột.”
“Hai chị em các người muốn diễn màn kịch nào tôi không quan tâm, tôi chỉ muốn biết món tiền này cuối cùng ai…”
Đường Y Y lạnh giọng cắt đứt lời ông ta nói – “Tiền tôi sẽ không chi một phần.”
Người đàn ông trung niên vẫy vẫy tay, một vài người khác bước lên, cố gắng muốn ngăn cảng đường đi của cô.
Bước chân Đường Y Y tăng nhanh.
Một chiếc xe từ trong quán bar chạy ra lạc tay lái trên đường lao thẳng và hành lan đi bộ, người trong xe ánh mắt mê mang, rối loạn, Đường Y Y bị đụng văng ra đường.
Mọi chuyện diễn ra quá nhanh, tất cả người ven đường đều không kịp phản ứng.
Sau đó là tiếng còi xe hỗn loạn.
Người đàn ông trung niên bị hù, vẻ mặt ông run run, dữ tợn hét lên – “Còn đứng ngốc ra làm gì, mau báo cảnh sát!”
Thuộc hạ của ông cũng luống cuống tay chân.
Ở phía đường cái đối diện, một người đàng ông râu ria rậm rạp mang theo một người chạy qua.
Tại trong nhà, Tần Chính ngồi xem báo tại phòng khách nhận được điện thoại, anh đột ngột đứng lên.
“Tôi sẽ tới ngay lập tức.”
Di động tuột khỏi tay dọc theo sofa rơi xuống sàn nhà, phát ra tiếng vang không lớn lắm, lại làm cho đầu dây thần kinh đang kéo căng của Tần Chính càng căng lên đến cùng cực, đại não của anh của anh đột ngột có vài chổ trống.
Không quan tâm đến bản thân chưa mang giày, Tần Chính chạy chân không tới cửa, thân người lảo đảo một cái, đụng mạnh vào góc bàn.
Tiếng va chạm vang lên, cái bàn bị đụng mạnh nghiêng qua một cái.
Sắc mặt Tần Chính trắng bệch, không cảm thấy phần eo đang bị đau nhức kịch liệt mà nơi khiến anh đau là tim.
Anh đau sắp đứng không nổi.
Quản gia vội vàng chạy qua – “Tiên sinh!”
Đẩy văng tay quản gia ra, Tần Chính sải bước về phía trước, bước chân của anh càng lúc càng nhanh, sau cùng là chạy đi.
Trong ánh mắt khiếp sợ của người giúp việc, người đàn ông luôn luôn vững vàng điềm tĩnh đang hoảng loạn, chẳng mấy chốc bước khỏi ánh sáng của phòng cách bị màn đêm hắc ám nuốt chững.
Sắc mặt quản gia thay đổi, ông lẩm bẩm – “Nhất định là đứa nhỏ kia xảy ra chuyện…”
Khi đến bệnh viện, Tần Chính trước giờ tỉ mỉ đến từng chân tơ kẽ tóc thì lúc này tóc tai tán loạn, ánh mắt sau tròng kính lo âu cuồn cuộn – “Tình hình của cô ấy ra sao?”
Viện trưởng và vài người bác sĩ báo cho anh tình huống trước mắt của bệnh nhân và đưa ra vài phương án điều trị sau khi họ đã thảo luận.
Cưa chân – khi hai chữ này chui vào lỗ tai Tần Chính, anh không trở tay kịp, tựa như một tảng đá lớn, đè lên ngực anh tầng tầng lớp lớp, hầu kết của anh lăn lộn, môi mỏng mím chặt.
“Không có biện pháp khác sao?”
Viện trưởng lắc đầu.
Một người chủ nhiệm đột nhiên lên tiếng – “Nếu lão viện trưởng là người mổ chính, có khả năng sẽ chuyển biến tốt.”
Tần Chính nghiêm nghị hỏi – “Ông ta ở đâu?”
Chủ nhiệm bị ánh mắt đáng sợ của Tần Chính quét qua, cả da đầu đều tê dại – “Để…tôi, tôi đi hỏi một chút.”
Hô hấp của Tần Chính nặng nề, anh không nghe được tiếng nói của mình, bao hảm vẻ khẩn cầu không thông thạo – “Kính nhờ.”
Không tới một giờ sau, Tần Chính đã xuất hiện ở trấn Thiếu Dung.
Anh nhìn Trương Vi Phong đứng trước mặt, mở miệng giải thích lý do đến.
“Trương lão viện trưởng, phu nhân của tôi sáng hôm nay bị tai nạn giao thông, hiện tại một bên chân trái bị thương cần phải cắt chân…”
Nghe anh nói xong, Trương Vi Phong không nhìn chi phiếu để trên bàn, mà đột ngột nói chuyện khác – “Tôi có một người con trai, tên là Trương Minh.”
“Con tôi sau khi tốt nghiệp đại học thì tự mình gầy dựng sự nghiệp, con tôi thông minh, lại chịu được khổ cực, vài năm thì thành lập được một công ty.”
“Có một ngày, con tôi nói cho tôi biết, công ty có khả năng phá sản.” Trương Vi Phong chậm rãi nói – “Sau này con tôi nhảy lầu tự sát.”
“Tần tiên sinh, anh nhớ không?”
Đồng tử Tần Chính bị co rút đột ngột.
Anh có một dự cảm rất tệ.
Lời của Trương Vi Phong làm cho dự cảm của Tần Chính thành hiện thực.
“Công ty đó bị anh lật đổ, nếu không phải lọt vào bẫy rập anh bố trí, con tôi sẽ không mắc món nợ khổng lồ, cũng sẽ không bị bức ép đến đường cùng.”
Chi phiếu trên bàn bị ném vào mặt Tần Chính, kèm theo tiếng hét mất khống chế của Trương Vi Phong, ông trừng hai mắt, hận không thể đem Tần Chính lóc từng miếng thịt – “Cút ra ngoài…”
Tần Chính đứng trước cửa, vẻ mặt đáng sợ vô cùng, bên môi cong lên một đường cong tự giễu.
Ai mà ngờ được, việc anh làm nhiều năm về trước, khiến cho anh ngày hôm nay nếm quả đắng.
Anh khổ sở đến mức thở không được.
Trên thương trường, đều là người lừa ta gạt.
Ích lợi trên lưỡi đao, không phải là anh chết thì tôi mất mạng.
Chỉ cần nhúng tay vào lợi ích, thì ai cũng không cần đếm xỉa đến.
Gân xanh trên thái dương tựa hồ nhảy lên, Tần Chiính gọi Thanh Sơn đi làm một việc.
Đời này ai đã từng đắc tội qua Trương Vi Phong ngoại trừ anh đều đến đến xinh lỗi ông.
Trương Vi Phong vô cùng khiếp sợ trước thế lực, năng lực và thủ đoạn của Tần Chính.
“Những người đó có lỗi với tôi không bằng những gì anh đã làm với tôi, với gia đình chúng tôi một phần vạn.” giọng điệu Trương Vi Phong đầy quyết tuyệt, mang theo ý hận mãnh liệt – “Tôi nói cho anh biết, Tần Chính, tôi tuyệt đối sẽ không nhận lời, anh mời cao nhân khác đi!”
Tần Chính nhìn ông bằng ánh mắt chết lặng, lồng ngực phập phòng thở hổn hển, không biết khi nào anh sẽ đá một cước vào người trước mắt.
Trương Vi Phong không chút hoang mang – “Trên bàn mổ, sống chết chỉ trong nháy mắt.”
Ông cảnh cáo Tần Chính, cho dù anh trói ông đi qua khi ông không muốn, thì ông cũng không làm hết sức.
Tần Chính đi một chuyến qua bệnh viện.
Lúc đi ra, hơi thở quanh người anh thô bạo, khiến người khác không dám lại gần
Gương mặt của Thanh Sơn bó chặt – “Tiên Sinh, tôi lại ngồi với Trương Vi Phong một chút?”
Tần Chính đưa tay ngăn lại.
Một khi Đường Y Y vào phòng giải phẫu thì thoát khỏi tầm kiểm soát của anh, anh không thể đem tính mạng của cô đi đặt cược.
Anh thua không nổi.
Anh vuốt nhẹ vài ngón tay của mình rồi ấn một dãy số.
“A lô, cho hỏi ai ở đầu dây bên kia?”
“Tôi là Tần Chính.”
Đầu dây bên kia im lặng trong giây lát, giọng nói ôn hòa biến chuyển thành trong trẻo nhưng lạnh lùng – “Có việc?”
Tần Chính nói – “Có việc.”
Trấn Thiếu Dung xuất hiện thêm vài chiếc xe nổi tiếng, có loại còn không biết tên gọi là gì, đám người ở trên trấn hiếu kỳ nhìn theo hướng xe ngừng.
Lúc Lục Khải Chi xuống xe, mang theo một số món quà sang trong – “Chú Trương, đã lâu không gặp.”
Trương Vi Phong nghĩ là Tần Chính, đang định trở về phòng, nhưng không đoán được người đến là đệ tử của bạn cũ.
“Tiểu Lục, là cậu à, nhiều năm không gặp, không nhận ra được.”
Ông vội vàng tiếp đón Lục Khải Chi mời anh ngồi xuống, rót nước mời anh.
Lục Khải Chi đâu còn lòng dạ nào nói chuyện phiếm – “Chú Trương, thực sự không dám dấu diếm, con tới đây gặp người là vì một người bạn.”
Trương Vi Phong – “A?”
Lục Khải Chi nói – “Khéo ở chổ, người bạn đó của con chính là vợ của Tần Chính.”
Mặt Trương Vi Phong lập tức lạnh xuống – “Nguyên lai con là thuyết khách của Tần Chính.”
Lục Khải Chi lắc đầu – “Không phải vậy.”
“Chú Trương, con và Tần Chính không phải là bạn bè, cũng không thể là bạn bè.”- Anh mím môi, nói một việc có liên quan giữa anh và Đường Y Y.
Trương Vi Phong không hề bị lay động mảy may – “Chuyện này chú không giúp được.”
Lục Khải Chi nói – “Tình hình của bạn con không được lạc quan, chậm một chút nào thì hình ảnh hưởng lên vết thương không biết trước được.”
Lưng anh cúi xuống một chút khẩn cầu – “Chú Trương, chú có thể nể mặt thầy của con mà ra tay giúp đỡ được không?”
Trương Vi Phong từ trên ghế đứng lên, đi đi lại lại giữa nhà, rồi dừng trước mặt Lục Khải Chi.
“Trước tiên, chú là một người cha rồi mới là một bác sĩ.”
“Tiểu Lục, chú không vượt qua được bức tường trong lòng mình, nên không thể nào tâm bình khí hòa trên bàn mổ, như vậy là không công bằng đối với người bệnh.”
“Con cũng là bác sĩ, con hiểu lợi và hại ra sao.”
Thật lâu sau Lục Khải Chi cũng không nhúc nhích.
Trương Vi Phong liên tục thở dài, xoay người về phòng.
Lục Khải Chi vuốt vuốt huyệt thái dương, không còn ôn hòa nho nhã như thường ngày mà là lo lắng và giận giữ tụ lại trên mặt.
Anh bước ra khỏi nhà chính, đứng trước mặt Tần Chính.
Hai người không ai nói gì.
Mây giăng đầy trên trời, không khí xung quanh tĩnh mịch.
“Nếu như Trương Vi Phong không thể bỏ được hận thù trong lòng xuống.” Lục Khải Chi nói – “Vậy thì chỉ có thể cưa chân.”
Mất đi một chân còn hơn là mất mạng.
Tần Chính không nói một lời.
Anh không thể nào tưởng tượng được sau khi Đường Y Y tỉnh lại phát hiện mình mất đi chân trái thì sẽ như thế nào.
Anh cũng không thể nào tưởng tượng được khi đó tâm trạng anh ra sao.
“Trương Vi Phong nhất định phải đồng ý.”
Lục Khải Chi nhớ lại chuyện khó chịu trải qua, giọng nói đầy trào phúng – “Không phải lúc nào uy hiếp đều có hiệu quả, đôi khi tác dụng hoàn toàn ngược lại.”
“Tần Chính, anh đừng hại cô ấy.”
Tần Chính nhìn ra phía xa xa, thản nhiên nói – “Cô ấy là vợ của tôi.”
Lục Khải Chi không nói thêm gì nữa.
Đúng ở lập trường của anh không thể nói thêm điều gì khác.
Đứng chờ trong gió rét một lúc, mặt Tần Chính lạnh buốt, máu toàn thân đông lại.
Cửa phòng Trương Vi Phong bị đá mở ra, ông cũng không dừng lại động tác tưới hoa – “Sao? Không chịu được muốn động thủ sao?”
Sau lưng không có tiếng trả lời.
Trương Vi Phong hơi nhíu mày.
Ông đang hoang mang nghĩ đối phương định làm ra điều gì, thì nghe một tiếng vang ngột ngạt vọng đến.
Trong căn phòng yên tĩnh càng rõ ràng.
Trương Vi Phong quay đầu, thì nhìn thấy Tần Chính quỳ trên mặt đất.