Khống Chế Thành Nghiện

Chương 46: Tức đến đau tim


Đọc truyện Khống Chế Thành Nghiện – Chương 46: Tức đến đau tim

Dưới giường là một lớp thảm dày màu xám nhạt, khi Tần Chính té xuống, cũng không bị va chạm gì.

Nhưng khi bị ngã, anh bối rối vô cùng, vẻ mắt cứng đơ lại.

Sống trên đời bốn mươi năm, lần đầu tiên anh bị người khác đá xuống giường.

Cuộc đời anh chưa từng hầu hạ ai, phá lệ một lần, thì gặp kết cục thế này.

Một hồi lâu sau, Tần Chính bỗng dưng đứng dậy, nhìn chằm chằm người con gái nằm trên giường, không tin được những gì vừa xảy ra.

Anh hỏi – “Vui thích không?”

Đường Y Y cũng đã ăn mặc lại chỉnh tề, ngồi xếp bằng, làm như chuyện không liên quan đến mình nhìn Tần Chính.

Cô cũng nhìn từ trên cao xuống một lúc lâu, ánh mắt bao quát, cảm giác như vậy đúng là không tệ một chút nào.

“Rất mới lạ.”

Nhướng cao đuôi lông mày lên, đường cong sắc bén, khóe miệng Tần Chính giật giật – “Đường Y Y, tôi cảnh cáo em, em đừng tiếp tục thử thách ranh giới cuối cùng của tôi.”

Đường Y Y nói – “Anh làm phiền tôi.”

Tần Chính kiềm nén lửa giận phừng phừng trong người, đưa tay tới, dùng sức kéo cả người Đường Y Y xuống.

Sức lực của anh áp bức cô, Đường Y Y nằm úp sắp trên đùi anh, anh ụp vào đũng quần anh.

Tư thế này khiến người khác không khỏi suy nghĩ viển vông.

Nhưng đối với Đường Y Y thì cô chỉ có bài xích, ghê tởm và cảm thấy vô cùng nhục nhã.

Ánh mắt anh thâm lại vài phần, hô hấp ngày càng mạnh, sống lưng anh khẽ cong lại, bài tay đặt trên đầu Đường Y Y đè xuống.

Đầu Đường Y Y ngày càng thấp, mũi cô gần kề đũng quần bông đen, nhìn rõ cả hai đường khóa kéo của quần.

Trong mắt cô, Tần Chính đang giương cung bạt kiếm với cô, bằng một tốc độ đáng sợ, thế trận mãnh liệt.

Mọc nhanh như nấm, lớn nhanh như trúc. Trong không khí phảng phất như nghe được tốc độ của nó.

Đường Y Y quay đầu đi, thì bị Tần Chính giật trở lại.

“Hôn nó.”

“Tôi không muốn.”

“Khi nào thì em muốn?”

Sức lực của Tần Chính không giảm mà còn tăng lên.

Đầu Đường Y Y liên tục bị ấn thấp xuống, máu bắt đầu sôi sùng sục chạy thẳng lên đỉnh đầu.

Cô như một con rối gỗ bị nắm đầu khống chế, tức giận hét lên!

“Anh cút đi!”

Tần Chính bị Đường Y Y rống đến ngây người.

Vẻ mặt anh đơ ra, không nghĩ được điều gì.

Cho đến khi anh phục hồi tinh thần lại, người con gái nằm trong tay anh đã thoát khỏi khống chế tự lúc nào.

Muốn bỏ chạy?!

Anh thoải mái giam cầm cô một lần nữa, Tần Chính nhe răng cười, anh dùng ánh mắt nhìn trẻ nhỏ trong thời kỳ phản nghịch nhìn Đường Y Y.

“Muốn chạy sao? Một buổi sáng tốt đẹp như thế này, tôi và em không thể lãng phí một cách vô ích.”

Âm thanh cuối cùng thoát ra khỏi đầu lưỡi, Tần Chính hôn đỉnh đầu Đường Y Y một chút, mùi thơm ngát xông vào mũi.

Người con gái không bao giờ đổi nhãn hiệu nước hoa, cho dù sản phẩm dùng để tắm, rửa đều là những nhãn hiệu cố định, không thay đổi mùi vị.

Sức lực và thể trạng khác nhau của hai người vĩnh viễn chính khoảng cách không bao giờ thay đổi được, mắt Đường Y Y lạnh mặt xuống – “Tần Chính, anh ngoại trừ cưỡng bức tôi, còn biết làm gì khác không?”

Tay Tần Chính mò vào đầu tóc Đường Y Y – “Vậy là đủ rồi.”

Anh nhẹ giọng nói bên tai cô – “Tôi cũng không trông cậy em sẽ yêu thương nhung nhớ tôi, hay có gương mặt tươi cười chào đón tôi.”

Hàm răng Đường Y Y run lên.

Mùi hương nhàn nhạt quanh quẩn chóp mũi, cô ngừng thở, khuỷu tay muốn đè xuống, mí mắt Tần Chính giật giật, ngay lập tức kiềm chế hai tay cô.

Chậm một giây thôi, anh có thể phải nhập viện.

Sắc mặt anh cuồng nộ, Tần Chính siết Đường Y Y vào ngực, hôn cô, mang theo cơn giận không thể ức chế.

Trí nhớ của người phụ nữ này đúng là không tốt mà.

Lưng chạm vào mép giường bằng gỗ lạnh băng, Tần Chính ngồi phía trước tà áo mở rộng cả lồng ngực, nhiệt độ nóng bỏng, âm hồn không tán, một lạnh một nóng xen lẫn, Đường Y Y không có đường lui.

Tần Chính khi vui sẽ nghĩ ra biện pháp hành hạ cô, khi mất hứng thì cách thức càng nhiều.

Cho dù là bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào.

Đường Y Y không biết lấy đâu ra sức lực, cô đặt tay song song ngực Tần Chính, dùng sức đẩy anh ra.

Tần Chính trơ mắt nhìn Đường Y Y lấy dép đập vào mặt anh, mũi bị ảnh hưởng nặng nhất.

Toàn bộ thế giới yên tĩnh quỉ dị trong một giây.

Theo sau đó là giọng đàn ông lạnh như băng cất lên – “Đường Y Y, em giỏi lắm!”

Một bóng dáng lướt nhanh vào toilet, cửa đóng ầm lại bằng một lực mạnh vô cùng, kết thúc bằng âm thanh cửa khóa trái.


Tần Chính đứng trước cửa toilet, sắc mặt xanh mét – “Ra đây cho tôi!”

Tần Chính đã một lần làm như vậy với vị hôn thê của anh, đối phượng bị nắm tóc kéo đi, kéo từ phòng khách ra ngoài cửa.

Lần này là vợ của anh, cách thức tương tự như nhau.

“Đường Y Y, tôi nói em ra ngoài, em có nghe không?”

Anh cảm giác trong mũi đột nhiên có chất lỏng nóng ấm chảy ra, sau một giây, mùi máu tanh xộc lên.

Anh đưa tay chùi một cái, thấy toàn là máu.

Tần Chính đóng mắt nhấm lại, đè nén cảm xúc muốn đạp cửa xông vào.

“Shit!”

Trong phòng rửa tay, Đường Y Y dựa vào cửa, nghe Tần Chính rống giận, cô lau mặt, thuận tay đem mái tóc lộn xộn đẩy toàn bộ ra sau tai.

Lúc đập anh ta thật là thoải mái! Đặc biệt là khi nhìn thấy vẻ mặt chết trân của anh ta.

Vểnh tai nghe động tinh bên ngoài một lúc, Đường Y Y chuyển người đi đánh răng rửa mặt.

Tần Chính ngồi trên giường, khom người về phía trước, dùng tay bóp mui lại, bộ dạng chật vật, thê thảm vô cùng.

Trong mắt anh phủ đầy khói mù.

Cảm xúc khó chịu trong ngực hoàn toàn khác hẳn vẻ mặt hiện giờ của anh.

“Tục ngữ nói đúng, trong tình yêu không phải hai bên đều giống nhau, ai yêu nhiều hơn người đó sẽ mất đi ưu thế, sẽ liên tục thỏa hiệp, A Chính, cậu phải chuẩn bị tinh thần.”

Nghĩ cẩn thận lời nói của Tiết Ngũ, Tần Chính nghiền ngẫm ra một loại tư vị khác của cuộc sống.

Không có cách nào diễn tả được, không xong.

Anh nhìn chằm chằm cửa phòng toilet, nghe tiếng nước chảy, gương mặt giãn ra.

Cửa mở ra từ bên trong, Đường Y Y rửa mặt xong bước ra, trên đầu mang băng đô tóc màu đỏ rượu, hoa văn trang nhã.

Cô ngửi thấy mùi tanh, rồi nhìn thấy máu trên nền chăn trắng như tuyết, từng giọt, từng giọt, giống như dùng bút bi màu đỏ chấm từng chấm lên.

Bên trái đột nhiên truyền đến tiếng vang rất nhỏ, Đường Y Y nghiêng đầu, nhìn thấy người đàn ông đứng dựa tường.

Khí thế mạnh mẽ, cao cao tại thượng, lạnh lùng vô cùng.

Nếu như trên mũi có vết máu chưa khô thì khí thế uy nghiêm tản mát ra từ người anh càng kinh người.

Thấy cô nhìn anh như vậy, cho dù cô bước lại, thì cũng không phải là cam tâm tình nguyện, lông mày Tần Chính nhíu lại có thể kẹp chết một con ruồi, hoàn toàn trái ngược với vẻ mặt của anh, giọng nói của anh không đếm xỉa đến cất lên – “Đường Y Y, em không thấy sao? Tôi đang bị chảy máu mũi.”

Đường Y Y nói – “Thấy.”

Tần Chính lấy mắt kính xuống, ấn mạnh vào ấn đường, anh bỗng dưng sải bước chạy lại gần.

“Tôi nói, tôi đang bị chảy máu mũi.”

Đường Y Y thong thả trả lời – “Anh gọi cho quản gia đi, tôi không phải bác sĩ hay y tá, nói với tôi có tác dụng gì?”

Cảm nhận được sự hờ hưng của cô, ánh mắt Tần Chính nhìn cô như muốn khoét lên người cô, từ trong hàm răng anh chậm rãi phun ra một câu – “Tần phu nhân, đây là nhiệm vụ của em.”

Khi âm thanh Tần phu nhân cất lên, cô cảm thấy giống như mùi hôi thối từ cống rãnh xộc lên, khiến cô vô ý thức ghê tởm không chịu được.

Cô cuối cùng cũng chịu nhìn vào mắt Tần Chính – “Không phải là đã không chảy nữa hay sao?”

Tần Chính âm u nói – “Em nhìn cho rõ lại đi.”

Đường Y Y nhìn lại hai vết máu đang chảy xuống từ lỗ mũi anh, thấy nhưng không muốn nhìn nói – “Lúc chảy máu mũi, dùng hai tay bóp chặt mũi lại.”

Cô nói tiếp – “Thường thức như vậy học sinh tiểu học còn biết.”

Tần Chính tức tối đến mức đau tim.

Hóa ra anh chờ một lúc lâu thì nhận được đáp án như vậy, máu mũi vẫn chảy và chờ được một câu trào phúng của cô.

Bình sinh trong đời anh, anh chưa bao giờ cảm thấy thất bại như vậy.

Cho dù anh làm bất cứ cái gì, bản thân anh muốn, thì anh phải có được.

“Muốn mà không được” bốn chữ này chưa bao giờ tồn tại trong cuộc sống của anh.

Trước kia đã không có, thì về sau lại càng không có.

Tần Chính vuốt nhẹ ngón tay, anh không tin mình không chinh phục được Đường Y Y.

“Quay lại đây”

Không đếm xỉa đến mệnh lệnh phía sau lưng, Đường Y Y nắm tay vặn cửa, đầu không thèm quay lại mở cửa bước ra ngoài.

Cô có thể đánh cuộc với Tần Chính hay không, đều do bản thân anh ta.

Không thể nào không bày ra vẻ không cần.

Phòng ngủ vang lên tiếng va chạm lớn, Đường Y Y đang bước xuống lầu suy nghĩ – không biết lần này sẽ thay đổi món đồ nội thất nào.

Khi Tần Chính xuất hiện ở phòng khách, trên người anh là tây trang giày da, khôi phục lại vẻ nho nhã tuấn lãng thường ngày.

Anh nện bước chân dài bước qua khỏi người Đường Y Y, không dừng dù là nửa bước.

Đường Y Y đang trêu chọc Phú Quý và Cát Tường, xoay ót về phía Tần Chính.

Hai không có bất kỳ trao đổi nào.


Bữa ăn sáng phá lệ yên tĩnh vô cùng.

Trừ Đường Y Y và Tần Chính, đoàn người quản gia và giúp việc trong lòng thấp thỏm không yên.

Không biết có phải là ảo giác hay không, lão quản gia cảm thấy Tiên sinh đang tức giận.

Đường Y Y vờ như không thấy, lau miệng, rời khỏi bàn ăn.

Trên đường đến công ty, bên trong xe luôn ngập tràn không khí – đè nén, ngột ngạt.

Tín hiệu trước khi giông bão kéo đến.

Tần Chính đột nhiên mở miệng – “Dừng xe.”

Trong lòng giật mình, Đường Y Y có dự cảm xấu.

Cô nghe Tần Chính nói – “Xuống đi.”

Dự cảm của cô đã được kiểm chứng.

Mau đến mức Đường Y Y không kịp chuẩn bị.

Mở cửa xe, Thanh Sơn bước ra một bên khép mi rũ mắt.

Đường Y Y duỗi tay cầm lấy ví da, bị Tần Chính dành trước đoạt lại, ném cho cô hai đồng tiền xu.

“Anh có ý gì?”

“Từ chổ này ngồi xe 136 đến công ty, mười ba trạm, tốc hành.”

Đường Y Y trừng mắt nhìn Tần Chính.

Tần Chính lạnh nhạt nói – “Chín giờ làm việc, vậy là không bị muộn rồi.”

Ánh mắt Đường Y Y lạnh xuống.

Anh ta nghĩ gì, cô biết rõ ràng tường tận.

Buổi sáng cô làm cho anh ta không vui vẻ. Giờ anh ta tính sổ.

Tần Chính khép mắt lại, không có ý định tiếp tục nói chuyện với Đường Y Y.

Nhưng trên thực tế, anh vẫn liếc nhìn Đường Y Y, tựa như đang chờ một điều gì đó.

Đường Y Y xuống xe, đứng ven đường, cô nhìn chung quanh một chút, đi về phía trạm xe bus gần đó.

Thanh Sơn ngồi lại trên ghế lái, không ngoài dự đoán, không khí bên trong xe càng đè nén nhiều hơn lúc nãy.

Tư thái của Tần Chính âm hàn vô cùng.

Người phụ nữ kia thà rằng ngồi xe bus cũng không cuối đầu yếu thế trước mặt anh.

Anh hít sâu vài hơi, nén tâm tình khó chịu trong ngực xuống.

“Đi xem một chút.”

“Dạ.”

Thanh Sơn lại bước ra ngoài.

Anh nhìn Đường Y Y xếp hàng lên xe, bỏ tiền xu vào, đứng một chổ, tay nắm vòng thăng bằng phía trên của xe bus.

Xung quanh đều là người, không có người khác phái đứng cạnh cô.

Nhưng khi trở lại trên xe Thanh Sơn không nói như vậy

“Trên xe không có chổ ngồi, phu nhân đứng, xung quanh đều là người, rất nhiều, tất cả nhét vào một chổ.”

Mấy chữ cuối cùng vô ý nói chậm lại.

Mí mắt Tần Chính khép nửa lại – “Những người nào?”

Ngữ điệu của Thanh Sơn đã hình thành khó mà thay đổi – “Dường như đa phần đều là đàn ông.”

Đuôi lông mày Tần Chính nhướng lên một cái.

Người con gái kia hôm nay mặc áo sơ mi trắng cùng với quen dài đen eo cao, đường cong eo mông nhìn không sót một chút gì.

“Trên xe bus tại sao nhiều người như vậy? Còn nhét cùng một chỗ?”

Bộ mặt tú lơ khơ vạn năm không đổi của Thanh Sơn xuất hiện một tia bất thường – đây không phải là chuyện thường ngày trên xe bus hay sao…

Trong lòng nghi vậy, nhưng anh không nói ra miệng.

“Giờ cao điểm, mọi người đều đi làm nên đông đúc.”

Trong não Tần Chính xuất hiện vài hình ảnh, anh xua nó đi, vuốt vuốt huyệt Thái Dương.

Đường Y Y, em lợi hại.

Tôi đồng ý thỏa hiệp.

“Đuổi theo chiếc xe bus kia, trạm tiếp theo kéo cô ấy xuống.”

Nghe vậy, Thanh Sơn lộ ra vẻ mặt ngoài ý muốn.


Bên trong xe công cộng, Đường Y Y nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, ngửi mùi thơm của sửa đậu nành, bánh quẩy và một số mùi hương của buổi sáng.

Cô đột nhiên cảm thấy có một tia nhìn không thoái mái đang chíu vào lưng mình, Đường Y Y tập trung suy nghĩ, mặt lạnh xuống xoay người lại.

Người đàn ông trung niên phía sau không đoán được Đường Y Y mẫn cảm như vậy, ông ta vừa chỉ nhìn được một chút, những tia tham làm hèn mọn còn chưa kịp tán đi khỏi ánh mắt bị bắp gặp toàn bộ.

Bị Đường Y Y nhìn thẳng, người đàn ông trung niên sắc mặt cứng đờ, không khỏi rùng mình một cái, ông ngượng ngập di chuyển bước chân bước về phía sau.

Đường Y Y thu hồi ánh mắt, không để ý ánh mắt của mọi người xung quanh.

Xe đến trạm, Thanh Sơn lên xe, nói với cô ý tứ của Tần Chính.

Anh lưng hùm vai gấu, thân thể cường tráng, vẻ mặt khốc liệt, ngay khi bước lên lập tức khiến nhiều người nhìn chăm chú, lại thấy tư thế hiện tại nói chuyện với Đường Y Y, bên trong xe vang lên tiếng nói chuyện xôn xao.

Tất cả mọi người trên xe đều dừng lại mọi hoạt động chăm chú quan sát Thanh Sơn và Đường Y Y.

Có lẽ cảm giác được bầu không khí không bình thường, bác tài cao giọng hỏi – “Xảy ra chuyện gì?”

Đường Y Y nhíu mày, nhấc chân xuống xe.

Thanh Sơn theo sát phía sau cô.

Khi anh nhìn thấy người con gái phía trước không bước về phía xe đang ngừng, thì khóe môi giật giật, bước chân sải lớn hơn bình thường một chút rút ngắn khoảng cách giữa hai người, cất giọng nói trầm thấp đủ hai người nghe.

“Phu nhân, Tiên sinh đang đợi cô nhận lỗi.”

Đường Y Y đột nhiên dừng lại – “Thanh Sơn, anh không biết là anh quan tâm quá nhiều chuyện sao?”

Thanh Sơn phun ra hai chư – “Trả ơn.”

Lông mày Đường Y Y khẽ nhướng.

Cô hiểu Thanh Sơn chỉ sự kiện lần trước.

Năm đó, Tần gia nội loạn, mặc dù chỉ có một thời gian ngắn ngủi, nhưng sóng gió không nhỏ chút nào.

Đám người Thanh Sơn chính là lưỡi đao sắc bén của Tần Chính, mỗi lần đao vung lên là máu chảy.

Dĩ nhiên người đổ máu không phải bọn họ, mà chính là đối thủ.

Có một lần, Đường Y Y vô tình gặp Thanh Sơn đang bị trúng đạn, cô đưa cho anh một viên kháng viêm và vải xô băng bó, một cái nhíp lấy viên đạn ra.

Thu hồi suy nghĩ, Đường Y Y im lặng cười cười.

Thanh Sơn nhất định nói đó là ân tình, cô không còn gì để nói.

“Chuyện của tôi, người khác còn ước gì tránh đi, chỉ có người ngu mới ôm vào người.”

Thanh Sơn cúi đầu xuống, im lặng chấp nhận hai chữ cô ám chỉ.

Đường Y Y lắc đầu, gióng nói mang theo một tia thoải mái, cũng không có ác ý – “Nhiều năm như vậy, chỉ có người to ra, đầu óc vẫn ngốc như vậy, một chút tiến bộ cũng không có.”

Thanh Sơn rũ ngón tay xuống, ngón tay giật giật.

Ngốc? Anh im lặng suy nghĩ.

Bên người anh chợt lóe qua một dáng người, suy nghĩ lạc hướng của anh lập tức bị đập tan toàn bộ, anh khôi phục bộ dáng như bình thường.

Tần Chính lướt qua người Thanh Sơn, kéo Đường Y Y đi như chốn không người, nửa lôi nửa kéo vào trong xe.

“Trên người em có mùi gì vậy hả? Khó ngửi muốn chết.”

Nghe thấy lời nói ghét bỏ mùi trên người cô của Tần Chính, Đường Y Y không đáp mà hỏi ngược lại – “Không phải anh kêu tôi ngồi xe bus hay sao?”

Mặt Tần Chính đóng băng lại – “Sau đó em để cho những thằng đàn ông kia nhìn chăm chú?”

Anh đột ngột bắt được một chút cảm xúc thay đổi trên mặt Đường Y Y, hô hấp muốn ngừng lại, sau đó dùng sức cấu véo bả vai Đường Y Y.

“Ai?”

Đường Y Y đau đến hút không khí – “Ai cái gì?”

Tần Chính lạnh lùng – “Tôi hỏi em, ai nhìn chằm chằm em?!”

Mắt cô híp lại một cái người khác khó mà thấy được, Đường Y Y nghiêm túc nói – “Rất nhiều.”

Năm ngón tay vô ý thức khép chặt lại, sức lực khủng khiếp vô cùng, vẻ mặt Tần Chính khiến người khác rợn cả tóc gáy.

Cho đến khi Đường Y Y dùng sức thoát khỏi.

Lệ khí giữa lông mày Tần Chính nháy mắt động lại, không nặng thêm.

Thanh Sơn ngồi phía trước cả người căng thẳng, da thịt kéo căng lên được buông lỏng xuống.

Khi đến công ty, Tần Chính vừa ngồi xuống, thì nhận được điện thoại của Trương Tiểu Huy.

“Anh, gần đây anh ra sao? Khỏe không?”

Câu hỏi này đối với một người đàn ông bốn mươi mà nói thì không thích thú lắm, cho nên anh trả lời ngắn gọn.

Trương Tiểu Huy sau một lúc quan tâm sức khỏe của anh mình xong, thì nhắc tới Đường Y Y – “Em đang ở bệnh viện giữ thai, Diệp Thời canh chừng em, qua một thời gian nữa em mới khôi phục tự do.”

“Anh, giúp em hỏi thăm chị dâu.”

Tần Chính lật văn kiện – “Được rồi.”

Trương Tiểu Huy nói tiếp – “Hai người đều nhận giấy kết hôn rồi, thì sống với nhau tốt đẹp một chút, anh đừng bắt nạt chị ấy nữa.”

Tần Chính nói – “Người bị bắt nạt là anh.”

Đầu dây bên kia im lặng một lúc, Trương Tiểu Huy cười thành tiếng – “Anh, em nói nghiêm túc.”

Tần Chính vỗ trán, anh đúng khổ, nói không ai tin, em ruột cũng nói là anh đùa.

“Không ai có thể bắt nạt cô ấy.” Trừ anh đây.

Trương Tiểu Huy tận tình khuyên giải, sau khi có bầu lần hai, cảm xúc bi thương nhiều hơn bình thường, cô lo con trai Tiểu Ngôn có thể dung hòa với em trai hay em gái hay không.

Hơn nữa sau khi mang thai, thai nhi không ổn định liên tục, nhiều lần xuất huyết, thể xác và tinh thần đều chịu áp lực, nên cô suốt ngày lo lắng đề phòng.

Cô sắp đến mức bị trầm cảm.

Nên khi nghe được tin anh trai và Đường Y Y đăng ký kết hôn, cô mới cảm thấy vui vẻ một chút.

“Anh, có thời gian đi với chị dâu đến thăm em một chút.”


Tần Chính đồng ý – “Được rồi.”

Kết thúc cuộc trò chuyện, anh đi đến bên cạnh cửa sổ, nhìn qua người phụ nữ trong phòng làm việc đối diện, một lát sau quay trở lại bàn tiếp tục làm việc.

Qua mấy ngày sau, lúc Đường Y Y ra ngoài uống trà chiều với Lý Mi, cô gặp mẹ Đường.

Lý Mi lễ phép cười chào hỏi, dùng ánh mắt hỏi Đường Y Y.

Đường Y Y nhíu đầu lông mày – “Có chuyện gì?”

“Có…” Mẹ Đường lại lắc đầu – “Không có chuyện gì.”

Bà nói nhỏ – “Chỉ là…chỉ là muốn nói với con vài câu.”

Tư thái của bà đầy khẩn cầu, gần như ăn nói khép nép, tựa như nếu Đường Y Y không đồng ý, bà sẽ lập tức quỳ xuống tại chổ.

Vài người đồng nghiệp cùng đi uống trà chiều nhìn sang, đầy hiếu kỳ.

Trong những người ở đây, có người đã chứng kiến cảnh mẹ Đường đến công ty tìm Đường Y Y.

Còn những người chưa thấy qua một màn kia cũng biết mẹ Đường là ai, dù là ai đi chăng nữa thì người gặp phải mỗi ngày lúc tan sở với ánh mắt trông mong thì không có khả năng không có ấn tượng.

Đường Y Y rũ mắt xuống, bước về phía bên kia.

Trong lòng mẹ Đường vui mừng, mặt mày hoan hỉ kích động, vẻ mặt của bà khiến người khác nghĩ vui đến phát khóc.

Nếu biết trước thế này thì khi xưa đâu cần làm vậy.

Nhìn bóng lưng hai mẹ con, Lý Mi thở dài, hai người tiếp xúc với nhau sao lại thành cái bộ dạng như thế này.

Còn không bằng người xa lạ.

Dừng bước chân, Đường Y Y chờ mẹ Đường mở miệng.

Mắt mẹ Đường dần dần ướt át – “Y Y, con sống tốt không?”

Đường Y Y nói – “Rất tốt.”

Mẹ Đường không ngừng xoa xoa hai tay – “Anh ta…Anh ta đối xử với con tốt hay không?”

Đáy mắt Đường Y Y xẹt qua tia kinh ngạc.

Trong nhà kia hóa ra có người quan tâm tới chuyện này.

Không phải ai trong đó cũng nghĩ rằng cô may mắn vô cùng hay sao?

Mẹ Đường muốn nói lại thôi, ngập ngừng – “Nếu như con sống không vui, thì rời khỏi Tần gia đi.”

Rời khỏi? Nằm mơ cô cũng muốn, Đường Y Y ngoài miệng nói – “Ở Tần gia tôi có ăn có mặc, rất vui vẻ.”

Mẹ Đường lấy mu bàn tay gạt nước mắt, chồng qua đời, đứa con gái nhỏ nuôi lớn lên lại đi vào con đường không lối thoát, suy nghĩ không giống bản thân, dạo gần đây nói hai câu là cải vã, bỏ đi ngày đêm đều không thấy được người.

Đứa con gái lớn đưa ra ngoài từ nhỏ thì ở cùng một thành phố, nhưng muốn ngồi xuống nói chuyện, tán gẫu một chút cũng không có cơ hội.

Hai năm nay, mẹ Đường già đi rất nhiều, cũng mất đi khí chất đoan trang của một người trong đại gia tộc.

“Tần Chính từng đánh con phải không?”

Đường Y Y ngày càng cảm thấy kỳ quái, người phụ nữ này tựa như níu chặt không buông.

Bà ta lại nghe ai đồn thổi điều gì, hay là Đường Hi nói chuyện liên quan đến cô và Tần Chính?

“Bà muốn biết điều gì?”

Mẹ Đường bị hỏi khó.

Thật lâu sau bà mới mở miệng nói – “Mẹ muốn biết con sống có thực sự tốt hay không.”

“Sau đó thì thế nào?” Đường Y Y nói – “Biết rồi thì sao?”

Mẹ Đường duỗi tay chạm vào người Đường Y Y – “Mẹ hối hận.”

Cả người Đường Y Y chấn động.

Cô nghe người phụ nữ trước mặt lại nói tiếp – “Khi xưa mẹ nhất thời hồ đồ, không nên nghe lời ba của con, nếu như chúng ta suy nghi ra biện pháp khác, chẳng phải cả nhà chúng ta đều sống bên nhau hạnh phúc hay sao.”

Đường Y Y hít sâu một hơi, vẻ mặt không thay đổi, cô không muốn người khác thấy được cảm xúc của mình.

“Chuyện đã qua rồi, nói lại cũng không thay đổi được gì.”

Mẹ Đường nghẹn ngào lên tiếng.

“Em của con dã tâm quá lớn, muốn có những thứ không thuộc về mình, nếu con bé bằng một nửa của con thì tốt rồi.”

Đường Y Y nhìn người phụ nữ tóc mai tán loạn, pha lẫn chút tóc trắng, không biết bản thân nên nói gì mới tốt.

Vài chục năm trước, trong hai chọn một, giữ Đường Hi lại, vứt bỏ cô.

Đây là sự thật.

Tất cả mọi chuyện đều rõ ràng trước mắt, không phải năm tháng dần qua là có thể xóa mờ.

Thanh Sơn đứng ở chổ ngoặc làm công tác của mình.

Trong lúc vô tình lia mắt, anh tựa như phát hiện trong đám đông có điều gì đó không bình thường, nhưng nhìn kỹ thì không thấy khác gì.

Đột nhiên vài người phụ nữ xông đến, va chạm vào nhau.

Các cô gái kia không kiêng kỵ gì, cải vã kịch liệt, chửi rủa nhau ỏm tỏi cả lên, người đi đường vây quanh xem.

Mặt Thanh Sơn trầm xuống tránh đi nơi khác, bỗng dưng sắc mặt anh đột ngột biến đổi.

Khi anh có thể lách qua người đi đường, chạy nhanh lại, đồng tử anh co rút nhanh chống.

Lý Mi đang cuối đầu lướt điện thoại, cánh tay đột nhiên bị người khác túm lấy, cô đau đến mức chửi má nó, khi nhìn rõ người đến là ai, khóe miệng cong lên.

“Có chuyện gì?”

Thanh Sơn trầm giọng hỏi – “Cô ấy đâu?”

Lý Mi bĩu môi – “Anh nói Đường Y Y hả, cô ấy ở bên kia, nói chuyện với mẹ mình.”

Cô bước qua chổ Đường Y Y cùng với Thanh Sơn.

Bên kia đã không còn một bóng người, không thấy Đường Y Y đâu.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.