Không Chăm Chỉ Đóng Phim Là Phải Về Nhà Sinh Con

Chương 73: Vật Gia Truyền


Đọc truyện Không Chăm Chỉ Đóng Phim Là Phải Về Nhà Sinh Con – Chương 73: Vật Gia Truyền


Tống Thanh Hàn không chỉ mang đặc sản về cho cha mẹ của Sở Minh, mà quà của Sở Hàm cậu cũng không quên.
Cậu mua cho Sở Hàm một chiếc vòng tay được làm từ gỗ đàn hương, từng viên đàn hương màu sắc trong sáng được khắc thành hình hoa sen tám cánh, được xâu cẩn thận vào nhau, sờ lên có cảm giác trơn nhẵn, ngửi thì có mùi hương thanh nhã.

Sở Hàm vừa cầm trong tay, trên mặt đã nở một nụ cười, trực tiếp đeo lên tay, sau đó giơ tay nhéo nhéo mặt Tống Thanh Hàn: “Cảm ơn Hàn Hàn, chị thích lắm.”
Ánh mắt Sở Minh nhìn chằm chằm vào bàn tay đang sờ trên mặt Tống Thanh Hàn của cô.

Sở Hàm nhìn anh, nhướng nhướng mày.
Tống Thanh Hàn: “….”
Cũng may Sở Hàm chỉ trêu cậu thôi, sau khi nhận được quà liền vui vẻ ngồi qua một bên, nhường chỗ lại cho Sở đại cẩu “mùi chua” đã bay lên tận trời.
Sở Minh lẳng lặng mà chuyển chỗ ngồi.
Tống Thanh Hàn vỗ vỗ lên mu bàn tay anh, khí thế trên người anh dần dần thả lỏng ra.
Quý Như Diên nhìn thấy cảnh này, tim liền mềm nhũn, mắt không biết từ lúc nào mà thấy hơi cay cay, chỉ có thể chớp chớp mắt, kéo Tống Thanh Hàn qua hỏi: “Sắp tới còn công việc gì nữa không?”
“Nếu không bận việc gì thì ở nhà bổi bổ, mẹ đã học cách hầm canh của dì đó, đến lúc đó mẹ nấu cho con nếm thử…”
Sở Hàm ngồi bên cạnh lặng lẽ thổ tào: “Mẹ, canh mẹ hầm đến cả ba còn uống không nổi…”
Đừng có mà làm hại Hàn Hàn chứ?
Quý Như Diên giận dỗi trừng mắt với con gái mình, sau đó túm lấy cổ áo của Sở Chấn Dương: “Không phải ông nói canh rất ngon sao, sẽ uống hết canh không phải sao?”
Sở Chấn Dương bất lực mà đặt hộp trà thích không rời tay xuống: “…!Ngon mà.”
Tống Thanh Hàn nhìn dáng vẻ vừa thân thiết, vừa tự nhiên của họ, cũng từ từ nở nụ cười.
Mọi sự chú ý của Sở Minh đều đặt trên người cậu, thấy vậy cũng nhẹ nhàng nắm chặt tay cậu, thân mật, không khoảng cách.
Quý Như Diên dạy dỗ chồng mình xong, nhớ ra Tống Thanh Hàn vừa mới xuống máy bay, liền vội vàng gọi người giúp việc đem hành lí của cậu lên lầu, sau đó lại quay đầu nói với Sở Minh: “Hàn Hàn ngồi máy bay lâu như vậy, chắc là mệt rồi, con mau đưa Hàn Hàn đi nghỉ ngơi đi, căn phòng kế bên phòng con ấy.”
Bà nhìn vẻ mờ mịt trong mắt Tống Thanh Hàn, ngữ khí cũng mềm mại đi: “Để Tiểu Minh đưa con đi nghỉ ngơi một lúc, lát nữa nấu cơm xong rồi ăn cơm có được không?”
Tống Thanh Hàn gật đầu đồng ý.
Quý Như Diên thấy dáng vẻ ngoan ngoãn của cậu, tim như muốn tan chảy, trừng mắt hối Sở Minh nhanh chóng đưa cậu đi nghỉ ngơi.
“Sở bình dân” địa vị đã rơi xuống đáy trong gia đình nhận lệnh mà nắm tay Tống Thanh Hàn, đưa cậu lên lầu.
Tống Thanh Hàn có chút ngại ngùng rút tay ra.

Sở Minh theo phản xạ mà tăng thêm lực, không đến mức làm Tống Thanh Hàn đau, nhưng lại nắm thật chặt tay Tống Thanh Hàn trong tay mình.
Trong lòng Tống Thanh Hàn thầm thở dài, thấy Quý Như Diên không chú ý đến động tác này của Sở Minh, cũng chỉ có thể theo sau bước chân anh.
Nhà chính Sở gia không giống lắm so với tưởng tượng của cậu, vẫn đều rất xa hoa, tráng lệ, đều có rất nhiều người giúp việc, nhưng bầu không khí lại rất ấm áp và hòa hợp, chứ không hề có cảm giác đấu đá khốc liệt như trong phim truyền hình.
Sở Minh đích thân nắm tay Tống Thanh Hàn, đưa cậu lên lầu, sau đó đưa cậu đến một trong số những căn phòng trước mặt: “Mẹ đã chuẩn bị một căn phòng cho em từ rất lâu rồi, em xem thử xem có thích không.”
Anh đẩy cửa bước vào, mở đèn lên, quay người nhìn Tống Thanh Hàn.
Ánh đèn ấm áp ngập tràn cả căn phòng, chiếu sáng lên bóng hình Sở Minh; trên nền nhà trải một tấm thảm dày, đặt chân lên liền có cảm giác toàn thân như muốn chìm vào trong đó vậy; trên giường trải một bộ chăn ga sạch sẽ màu vàng nhạt, trông vô cùng ấm áp.
Trên bàn bày một số món thủ công mĩ nghệ tinh xảo, trên tường treo một bức tranh phong cảnh.
Không hề có những chi tiết rườm rà, màu mè.

Cả căn phòng trông rất nhẹ nhàng, thanh nhã, vừa ấm áp, lại yên tĩnh, rất giống với phong cách của căn biệt thự nhỏ mà họ đang ở.
“Thích lắm.”
Mắt Tống Thanh Hàn sáng lên, giọng nói trong trẻo như tiếng suối: “Vất vả cho bác gái rồi.”
Sở Minh cười, lắc đầu, lại tủ quần áo, lấy một bộ đồ ngủ và qυầи ɭóŧ ra, đặt lên giường, sau đó bước đến trước mặt Tống Thanh Hàn, sờ sờ trán cậu: “Em ngồi máy bay lâu như vậy, lại bị gió thổi, mau đi tắm đi, rồi ra ngủ một giấc.”

“Dạ.”
Tống Thanh Hàn ngẩng đầu, xoa xoa lòng bàn tay anh, sau đó nghe lời, cầm quần áo trên giường lên, đi vào phòng tắm.
Sở Minh nhìn cậu ôm quần áo đi vào nhà tắm, trong lòng bàn tay tựa như vẫn còn vương lại xúc cảm ấm áp, mềm mại vừa rồi.
Khi Tống Thanh Hàn từ trong nhà tắm bước ra, Sở Minh vẫn đang ngồi trên ghế, nhìn vào một chiếc máy tính không biết lấy từ đâu ra, biểu cảm vừa nghiêm túc, vừa tập trung.
Người ta hay nói đàn ông khi tập trung sẽ có một vẻ đẹp vô cùng đặc biệt.

Tống Thanh Hàn vừa lau tóc, vừa nhìn Sở Minh gõ bàn phím, ánh đèn vàng ấm áp chiếu lên đường nét khuôn mặt góc cạnh của Sở Minh, làm cho phần đổ bóng lại càng đậm hơn, lạnh lùng, sắc sảo, còn tăng thêm vài phần khí thế thần bí, mạnh mẽ.
Anh gõ xong kí tự cuối cùng, hình như cảm nhận được người phía sau, sau khi đóng laptop, liền quay người lại, trên mặt là nụ cười dịu dàng đến tan chảy, đưa tay về phía Tống Thanh Hàn: “Sao lại đứng ở đó?”
Tống Thanh Hàn lau lau tóc, nhấc chân đi về phía Sở Minh: “Vừa nãy thấy anh đang làm việc, sợ làm phiền anh.”
Sở Minh cầm lấy khăn lông trong tay cậu, kéo cậu ngồi lên chân mình, sau đó lau tóc cho cậu: “Có gì đâu mà làm phiền.”
Tống Thanh Hàn chớp chớp mắt, để mặc tay anh nghịch tới nghịch lui trên tóc mình: “Sợ anh không tập trung làm việc, không kiếm được tiền, rồi còn phải để em nuôi anh.”
Sở Minh: “…”
Anh cúi đầu bật cười, rồi để khăn trong tay xuống, ôm Tống Thanh Hàn vào lòng, sau đó vùi đầu vào sau gáy Tống Thanh Hàn, ngửi mùi của cậu sau khi tắm, trên người là mùi sữa tắm thoang thoảng: “Không muốn nuôi anh?”
Tống Thanh Hàn chỉ thấy sau lưng nóng lên, khi Sở Minh cười, ngực anh rung rung, truyền qua lớp vải mỏng manh, vừa tươi mát, vừa ấm áp.
“Nuôi.”
Cậu nghiêng đầu trầm tư một chút, cuối cùng giống như đang hạ một quyết tâm gì đó gian nan lắm, quay người lại, nâng cằm Sở Minh lên, “Bên cạnh là một mỹ nhân, dù sao cũng không thiệt.”
Sở Minh: “…”
Hàn Hàn của anh học thói xấu rồi.
“Vậy thiếu gia tối nay có muốn mĩ nhân thị tẩm không?”
Sở Minh thuận theo lực của cậu mà ngẩng đầu lên, khép hờ đôi mắt thâm thúy và âm u kia lại.
Tống Thanh Hàn lắc đầu: “Thôi, hôm nay quá mệt mỏi rồi.”
Sở Minh ngây người, sau đó nơi sâu thẳm trong ánh mặt lại tối thêm đi.
Anh hôn chụt một cái lên trán Tống Thanh Hàn, rồi tựa đầu lên vai cậu: “Vậy sau này không mệt, có phải là có thể….?”
Tống Thanh Hàn cúi đầu nhìn vào mắt Sở Minh, thu hết biểu cảm của anh vào trong mắt.
“Ừm.”
Tống Thanh Hàn hôn lên mắt anh, vỗ vỗ lên mặt anh, “Giờ thì, đi ngủ trước đã.”
Sở Minh im lặng nhìn cậu.
Tống Thanh Hàn giống như nhìn thấy một chiếc đuôi giơ lên phía sau lưng Sở Minh vậy, ngoe nguẩy hạ xuống, đáng thương vô cùng.

Ngôn Tình Ngược
Cậu giơ tay, vò rối mái tóc được chải chuốt cẩn thận của Sở Minh, rồi đứng dậy từ trên người Sở Minh: “Mỹ nhân mau đi ngủ thôi, anh không mệt sao?”
Sở Minh: “…..” Không mệt.
Nhìn thêm bao lâu đi chăng nữa cũng không mệt.
Nhưng anh nhìn khuôn mặt đầy vẻ mệt mỏi của cậu, vẫn từ trên ghế đứng dậy, bước đến hôn lên môi cậu: “Nghỉ ngơi thôi.”
“Ừm.”
Sở Minh cầm laptop lên, đóng cửa lại, ánh đèn trong phòng vụt tắt.
Khi Tống Thanh Hàn tỉnh lại lúc nửa đêm, nhìn thấy cách bày trí trong căn phòng lạ lẫm, nhất thời không khỏi có một loại ảo giác như thể mất đi khái niệm thời gian.
Cậu giở chăn ra, xuống giường, vừa mới mở cửa, một người nữ giúp việc đã nhanh chóng bước đến: “Hàn thiếu gia, cậu đói bụng sao?”
“Nhà bếp có đồ ăn, tôi bưng lên cho cậu nhé?”
Tống Thanh Hàn vẫn chưa tỉnh hẳn, mơ hồ gật đầu với người giúp việc.

Cô giúp việc nhìn dáng vẻ này của cậu, cúi đầu thầm mỉm cười, rồi bước nhanh xuống lầu.
Biểu cảm vừa rồi của Hàn Hàn, vừa ngốc nghếch, vừa đáng yêu hết biết!
Nói là bữa tối, nhưng thật ra có thể gọi là bữa khuya rồi.
Quý Như Diên đoán chắc là cậu sẽ không tỉnh lại nhanh như vậy, nên dặn dò nhà bếp làm một vài món thanh đạm, ít dầu mỡ, tránh để Tống Thanh Hàn nửa đêm ăn vào lại khó tiêu, bụng không thoải mái.
Tống Thanh Hàn lặng lẽ ngồi ăn, rồi lại đi làm vệ sinh cá nhân, dưới ánh đèn tối mờ, tiếp tục chìm vào giấc ngủ.
Sáng sớm hôm sau, Tống Thanh Hàn thay đồ xuống lầu, Quý Như Diên liền bước đến kéo tay cậu, ra vẻ thần bí kéo cậu vào trong một căn phòng, nhét vào tay cậu một chiếc vòng tay trông có vẻ khá cổ xưa: “Đây là vật gia truyền của Sở gia, truyền cho con dâu, không truyền cho con gái.”
“Mặc dù con là con trai, nhưng nếu như con đã cùng A Minh ở bên nhau, vậy chiếc vòng này, mẹ vẫn giao lại cho con.”
Ánh mắt Quý Như Diên đong đầy yêu thương, không có chút bất mãn nào.
Tống Thanh Hàn chầm chậm nhận lấy chiếc vòng, gật đầu: “Con…!Và Sở Minh sẽ luôn hạnh phúc.”
“Vậy mới phải, vậy mới phải.”
Mắt Quý Như Diên cay cay, cười ha ha, vỗ nhẹ lên cánh tay Tống Thanh Hàn, “Các con phải thật hạnh phúc.”
Bà giúp Tống Thanh Hàn chỉnh lại cổ áo, đánh giá: “A Minh chắc đã nói với con rồi chứ?”
“Nó trước đây…”
Tống Thanh Hàn gật đầu: “Con biết ạ.”
Quý Như Diên thở phào: “Nó từ nhỏ đã là đứa trẻ làm người ta không phải lo lắng nhiều, lúc nó còn nhỏ, mẹ bà ba nó đều bận bịu công việc, không thể ở bên nó, nên mới nuôi nó thành như bây giờ.”
“Mẹ là mẹ của nó, mẹ có thể nhìn ra, nó rất xem trọng con.”
Quý Như Diên nắm lấy tay cậu: “Con có nói Sở gia chúng ta ỷ thế hiếp người cũng được, nói chúng ta ỷ mạnh hiếp yếu cũng được, mẹ chỉ hi vọng con có thể cùng nó chung sống hạnh phúc.”
Bà không biết chuyện mình dung túng con trai đi trên con đường đồng tính luyến ái người người ghét bỏ này rốt cuộc là đúng hay sai, nhưng khi bà nhìn thấy con trai mình từ một thanh niên trầm tính, ít nói, không khác gì người máy, trở thành một “người sống” dịu dàng, chỉ vì bị người ta ngó lơ mà nổi cơn ghen, luôn lẽo đẽo theo sau Tống Thanh Hàn như bây giờ, bà nghĩ, đây có lẽ là quyết định đúng đắn.
Tống Thanh Hàn sờ chiếc vòng tay ấm nhuần trong tay mình, vô cùng nghiêm túc nhìn Quý Như Diên, giọng nói vừa nhẹ nhàng, vừa bình tĩnh, ngữ khí không thể nào nghiêm túc hơn: “Con sẽ như vậy.”
Quý Như Diên nở một nụ cười an ủi.
Hai người từ trong phòng bước ra, bắt gặp ánh mắt Sở Minh đang nhìn qua.
Anh bỏ tờ báo trong tay xuống, bước đến, sau khi gọi Quý Như Diên một tiếng, ánh mắt dừng lại trên người Tống Thanh Hàn.
Quý Như Diên dùng ánh mắt ghét bỏ nhìn anh, sau đó vỗ vỗ tay Tống Thanh Hàn rồi quay người lại, sai người giúp việc bày bữa sáng lên.
“Mẹ nói gì với em vậy?”
Sở Minh kéo tay Tống Thanh Hàn qua ngồi trên sô pha, hỏi.
“Không có gì.”
Tống Thanh Hàn nghiêng đầu suy nghĩ, rồi cười, đáp: “Thì là đem gia bảo của Sở gia nhà anh đưa cho em.”
Sở Minh nhìn tay cậu, nghĩ nghĩ, nói: “Cái vòng tay kia?”
“Ừm.”
“Mẹ rất thích em đó.”
Sở Minh cũng bật cười: “Nó là do bà nội tặng cho mẹ đó.”
Tống Thanh Hàn ở lại Sở gia tổng cộng hai ngày, cuối cùng vẫn là Trần An gọi điện thoại đến, Quý Như Diên mới không nỡ mà tiễn cậu rời đi.
Quý Như Diên: “Hàn Hàn à, có rảnh thì cùng với thằng nhóc thối này về thăm nhé.”
Sở- thằng nhóc thối- Minh: “….”
“Trần An gọi điện thoại đến làm gì?”
Sở Minh không kêu tài xế, tự mình lái xe, khẽ nhíu mày, hỏi.
“Anh Trần chưa nói.”

Tống Thanh Hàn lắc đầu: “Chắc là lại có công việc gì đó mà.”
Sở Minh đột nhiên có ý tưởng muốn đem Trần An đi rang chín.
Một suy nghĩ không được lí trí cho lắm chỉ xuất hiện thoáng qua, Sở Minh cũng không thể can thiệp vào chuyện công việc của Tống Thanh Hàn.
Có điều bây giờ anh không chỉ đã nói hết tất cả với Tống Thanh Hàn, mà còn ra mắt cha mẹ rồi, có thể coi như là đã kết hôn, giữa phu phu với nhau cũng không thể khách sáo như trước, nên anh cũng to gan hơn nhiều, cho Tống Thanh Hàn một ít tài nguyên.
Cái khác thì chưa nói, nhưng bản thân Sở Minh chính là một kho tài nguyên khổng lồ.
Nếu không thì sao lại có nhiều người muốn leo lên người Sở tiên sinh như vậy?
Sở Minh nhìn qua kính chiếu hậu, Tống Thanh Hàn đang dựa vào ghế, trong tay ôm một chiếc gối ôm mềm mại, khi phát hiện ra ánh mắt của anh, trong mắt vẫn tràn đầy vui vẻ.
Tim Sở Minh như mềm nhũn.
Tống Thanh Hàn của bây giờ đã được Sở Minh nuôi thành người không còn cái cảm giác lạnh lùng như trước kia nữa rồi, giống như một chú mèo con đã cởi bỏ lớp ngụy trang vậy, không còn giương vuốt nhe răng đuổi anh ra xa nữa rồi, mà là khi nhìn thấy anh liền buông xuống tất cả phòng bị, bộc lộ ra tâm hồn mềm mại của mình.
Không có gì tốt hơn vậy nữa.
Nhớ lại Quý Như Diên trước đây lén kéo anh qua một bên, nói anh hãy sống thật tốt với Tống Thanh Hàn, Sở Minh không khỏi bật cười, từ từ dừng xe lại.
Tống Thanh Hàn về phòng thu dọn một chút, Trần An cũng đã vội vàng chạy đến nơi.
“Tiểu Tống—” Trần An gõ cửa, cửa nhanh chóng được mở ra, anh đầu cũng không thèm ngẩng mà hét lên, chỉ đến khi nhìn thấy khuôn mặt lạnh tanh của Sở Minh, mọi lời nói như nghẹn lại trong họng: “….!Sở tiên sinh”
“Ừm.”
Sở Minh khẽ gật đầu, né người qua để anh bước vào.
Trong lòng Trần An có chút kinh sợ, lấy đôi dép đi trong nhà mà mình thường dùng ra, xỏ vào, theo vào nhà.
Anh biết trước đó Tống Thanh Hàn đã được Sở Minh đưa về nhà chính Sở gia, nếu như không phải cơ hội lần này thật sự khó có được, anh cũng không dám ngay vào lúc này mà gọi điện thoại cho Tống Thanh Hàn.
Chỉ là anh không ngờ rằng, Tống Thanh Hàn quay lại rồi, nhưng bên cạnh vẫn có một Sở tiên sinh…
“Hàn Hàn đang xếp đồ” Sở Minh ngồi trên sô pha, nâng li trà lên nói, “Lát nữa sẽ lại đây.”
Trần An lặng lẽ rót cho mình một li trà.
Trước mặt một vị đại phật như vậy, anh cho dù có gấp hơn nữa thì cũng không thể gấp.
“Hàn Hàn em ấy còn trẻ, mong anh quan tâm em ấy nhiều hơn.”
Thái độ của Sở Minh rất bình tĩnh, giống như anh không phải là đang nhờ một người quản lí chăm sóc nghệ sĩ dưới tay mình, mà là đang uyển chuyển biểu đạt thái độ của mình vậy.
Đương nhiên, với thân phận của anh mà nói, anh chính xác là đang biểu đạt thái độ của chính mình.
Tim Trần An khẽ run, toàn thân căng thẳng: “Tôi hiểu, Sở tiên sinh.”
Xem ra, Sở Minh đang muốn nâng đỡ Tống Thanh Hàn.
Sau một hồi căng thẳng, trong lòng anh lại lập tức thấy kích động.
Tống Thanh Hàn vốn dĩ là nghệ sĩ kí hợp đồng dưới tay anh, Sở Minh vốn chỉ buông tay để anh sắp xếp công việc thì cũng thôi đi, bây giờ Sở Minh lại còn tỏ thái độ muốn nâng đỡ Tống Thanh Hàn một cách rõ ràng như vậy, vậy thì với tư cách là quản lí của Tống Thanh Hàn, anh không còn nghi ngờ gì nữa là có thể thiết lập được quan hệ với Sở Minh.
Nghĩ đến tài nguyên trong tay Sở Minh, trong lòng Trần An khẽ run, uống liền vài ngụm trà mới từ từ bình tĩnh lại được.
Trong giới này, bạn hát có hay hơn nữa, diễn xuất có giỏi hơn nữa, nhưng không có người nâng đỡ, số người cuối cùng có thể nổi danh được cũng chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.
Tống Thanh Hàn vốn đã có thực lực, bây giờ lại có thêm sự giúp đỡ của Sở Minh….!Vậy thì vị trí kia của anh, cũng không còn xa nữa.
Trần An vẫn luôn muốn bồi dưỡng ra một nghệ sĩ có thể vươn tầm quốc tế như Lý Nặc.
Dưới tay anh bây giờ chỉ có dăm ba nghệ sĩ, nhưng người có khả năng phát triển nhất vẫn là Tống Thanh Hàn.
Có lẽ, anh sẽ bỏ ra nhiều sức lực hơn cho Tống Thanh Hàn.
“Anh Trần?”
“Anh tới rồi.”
Anh đang suy nghĩ thì Tống Thanh Hàn đã từ trên lầu đi xuống, cả người trông không hề có chút mệt mỏi nào như một người sau khi mới làm việc một tháng trời xong, ngược lại còn trông có sức sống, tươi tắn hơn nhiều.
“Ừm…!Lần này tôi đến đây là có một tin tốt muốn nói với cậu.”
Trần An khẽ liếc nhìn qua Sở Minh, sau đó từ trong túi lấy ra một thứ giống thư mời, “Đây là lời mời mà phía Aozesi gửi tới, mời cậu làm đại sứ thương hiệu cho bộ sưu tập mới của họ.”
“Sao cơ?”
Tống Thanh Hàn nhận lấy thư mời, bên trong là một cái tên được viết hoa vô cùng đẹp đẽ, tinh tế, phía dưới còn có con dấu thương hiệu của Aozesi, thật sự là một thư mời.
Có điều Tống Thanh Hàn hiểu rõ địa vị của mình, cùng lắm mới chỉ vừa đạt đến trình độ hạng A mà thôi, Aozesi sao lại đột nhiên gửi thư mời cho cậu?
Cậu không khỏi nhìn về phía Trần An.
Trần An cũng hiểu rõ: “Nghe nói là nhà thiết kế chính của họ khăng khăng đề cử cậu.”
“Kiều Trị?”
Tống Thanh Hàn đột nhiên nhớ lại hai lần gặp mặt cách đây hơn một tháng với Kiều Trị, ngẩng đầu hỏi Sở Minh: “Là anh bảo Kiều Trị làm vậy sao?”

Sở Minh đặt ly trà trong tay xuống, nhẹ nhàng “ừm” một tiếng, sau đó lại nói: “Cậu ta vốn đã rất hài lòng về em, hôm đó sau khi em rời đi, cậu ta nói em là nàng thơ cho linh cảm của mình, thiết kế ra được rất nhiều sản phẩm mới.”
“Anh chỉ là góp cho cậu ta thêm một đốm lửa mà thôi.”
Anh nói chuyện rất khéo léo, nhưng Tống Thanh Hàn lại hiểu rõ, một thương hiệu xa xỉ phẩm cao cấp như Aozesi, vị trí gương mặt đại diện cho nó có không biết bao nhiêu người đang dòm ngó, làm gì có chuyện vì một vài câu nói của một nhà thiết kế chính mà tìm đến một diễn viên hạng A như cậu?
Cậu khẽ nhíu mày, sau đó lại nhớ đến cảnh Sở Minh trước đây nhăn mặt, vô cùng tủi thân nói cậu đừng xem anh như người ngoài, lại nhanh chóng thở dài một hơi, nở một nụ cười: “Đây có được tính là một điều bất ngờ khác mà anh dành cho em không?”
Tống Thanh Hàn nhìn quanh cả căn nhà, sau đó híp mắt cười với Sở Minh.

Sở Minh ngây người ra một chút rồi mỉm cười gật đầu: “Ừm.”
Trần An: “…..”
Chiếc sô pha này vừa mềm vừa êm, nhưng sao anh lại cảm thấy như đang ngồi trên bàn chông nhỉ?”
Tống Thanh Hàn thu tầm mắt lại, tiếp tục nhìn về phía Trần An: “Vậy phía Aozesi có yêu cầu gì không?”
“Về khoản hợp đồng.”
Về phương diện này, Trần An hiển nhiên vô cùng lão luyện và thấu triệt, anh nói lại một lần những yêu cầu mà bên Aozesi đề ra, cuối cùng tóm gọn lại: “Đây là một điểm quan trọng để cậu tiến vào giới thời trang, điều kiện của bên Aozesi rất ưu việt, tôi nghiêng về việc nhận lời mời này.”
Giới giải trí và giới thời trang có mối quan hệ mật thiết bất phân.
Giới thời trang cần những minh tinh giới giải trí quảng cáo cho sản phẩm của họ, từ đó thu hút được thêm càng nhiều khách hàng.

Mà các minh tinh lại muốn mượn tài nguyên của giới thời trang, từ đó nâng cao phong cách và giá trị thương mại của mình.
Có thể nói, một thương hiệu xa xỉ phẩm cao cấp như Aozesi chủ động đưa cành olive cho Tống Thanh Hàn, chỉ cần sau này Tống Thanh Hàn không tìm chết, thì bất kể là trong giới giải trí hay trong giới thời trang, con đường tương lai của cậu đều rất rộng mở.
Chính xác…!Là một điều bất ngờ rất lớn.
Trần An hai ba câu giải thích xong một lượt cho Tống Thanh Hàn rồi nhìn vào đôi mắt lạnh lùng, thâm thúy kia của Sở Minh, nói: “Ý của bên Aozesi là, trước khi kí hợp đồng, hi vọng cậu có thể đến trụ sở của Aozesi một chuyến.”
“Được.”
Tống Thanh Hàn gật đầu đáp lại.
Ánh mắt của Sở Minh lại càng thêm thâm thúy.

Trần An có được sự đồng ý, sau khi hẹn xong thời gian đến đón cậu, liền đứng dậy cáo từ.
“Anh đang dọa anh Trần sợ đó.”
Tống Thanh Hàn tiễn Trần An ra cửa, sau khi đóng cừa liền quay vào, nở một nụ cười nhàn nhạt.
Sở Minh lặng lẽ nhìn cậu, ánh mắt có chút vô (số) tội.
Tống Thanh Hàn không khỏi nhướng mày, đi đến sô pha, chống tay lên, đưa tay gãi gãi cằm Sở Minh.
“Anh cứ tưởng rằng em sẽ không vui.”
Sở Minh trầm mặc một lúc, nhẹ nhàng mở miệng.
“Hửm?”
Tống Thanh Hàn nhất thời không phản ứng kịp.
“Em trước đây…” Sở Minh khẽ nhếch mày.
Trước đây Tống Thanh Hàn vẫn luôn không thích quá ỷ lại vào anh, mượn tay anh để giành tài nguyên, vai diễn, thậm chí ban đầu còn muốn từ từ kiếm tiền trả nợ nhân tình cho anh.
Tống Thanh Hàn thở dài, cúi đầu hôn lên trán anh: “Đó là bởi vì…”
Đó là vì tình cảm của cậu và Sở Minh lúc đó vẫn chưa sâu đậm, không muốn nợ anh quá nhiều, nên cũng không muốn dựa vào Sở Minh để đạt được điều gì đó.
Nhưng bây giờ cậu và Sở Minh đã hiểu được tâm ý của nhau, đến cả chuyện của kiếp trước cũng đã nói rõ ràng luôn rồi, Sở Minh có lòng giúp cậu, nếu cậu còn phân biệt của anh của em gì đó, thì sẽ giống Sở Minh trước đây từng nói, quá rạch ròi.
Tống Thanh Hàn không phải người thích làm bộ làm tịch, thay vì để Sở Minh lén lén lút lút đứng trong bóng tối như một tên trộm mà rót tài nguyên cho cậu, chi bằng cứ thản nhiên mà nhận lấy sự giúp đỡ của anh.
Đây không phải là sự sỉ nhục của Sở Minh đối với cậu, mà là tình yêu mà anh dành cho cậu.
Sở Minh nhẹ nhàng ngẩng đầu lên, giơ tay đè gáy của cậu xuống, nhận lấy nụ hôn của cậu.
Tác giả có lời muốn nói:
Sở- đại cẩu vui vẻ- Minh: hihihi hihihi hihihi
Hàn Hàn:……..
Tình cảm sâu đậm tự nhiên sẽ x.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.