Đọc truyện Không Chăm Chỉ Đóng Phim Là Phải Về Nhà Sinh Con – Chương 150: Đám Cưới
Chương 150: Đám cưới
Trần An bị một đám phóng viên muốn biết “thông tin nội bộ” chặn lại ở cửa khách sạn, cười không ra nước mắt ứng phó với những câu hỏi như súng liên thanh.
“Trần An tiên sinh?”
“Cho hỏi Hàn đi đầu rồi?”
“Anh có kế hoạch gì cho Hàn sau này?”
“Hàn về nước rồi sao?”
“Cậu ấy vì lý do gì mà rời khỏi Los Angeles nhanh như vậy?”
“Anh có thể cho chúng tôi viết về hướng đi đại khái của cậu ấy không?”
Trần An nhìn đám đông chật ních trước mặt, ong ong hết cả đầu.
Các phóng viên đến từ đài trung ương Trung Hoa nhìn nhau một cái, sau đó nhắm chuẩn thời cơ, chen qua đám người đến trước mặt Trần An, mặt mày vui vẻ nói: “Anh lần này vất vả rồi”
“Hàn cậu ấy đi đâu rồi?”
“Cậu ấy có kế hoạch gì sau khi đoạt giải?”
Cùng là đồng bào đến từ Trung Quốc, Trần An khẽ thở phào, sau đó mỉm cười, giơ tay ra đè xuống: “Thanh Hàn có chuyện riêng cần xử lý, nên mới rời đi trước.”
“Còn về lịch trình cụ thể của cậu ấy, chúng tôi không tiện tiết lộ.”
“Về kế hoạch tiếp theo, công ty chúng tôi hoàn toàn tôn trọng ý kiến cá nhân của Thanh Hàn, dốc toàn lực mang đến cho cậu ấy sự hỗ trợ tốt nhất…”
Trông thì giống như nói hết rồi, nhưng suy nghĩ kĩ lại, anh căn bản là chưa nói gì cả!
Những phóng viên hiểu ra liền không hài lòng, còn đang định chen qua hỏi anh, nhưngTrần An đã được rèn luyện sau quãng thời gian dài bị giới truyền thông trong nước vây quanh, sớm đã luyện ra được tuyệt đỉnh công phu Trung Hoa, kín miệng đến mức không cạy được một khe hở nào.
Phóng viên Trung Quốc lẫn quốc tế ở đó trong lòng đã nghiến răng nghiến lợi nhìn anh, nhưng lại không làm được gì.
Trần An dưới sự bảo vệ của vệ sĩ, cuối cùng cũng thoát ra được khỏi vòng vây của phóng viên, khi ngồi trên xe trong lòng vẫn còn chút khiếp sợ, sợ bản thân mình vừa rồi nói sai điều gì đó.
…!Ai bảo ảnh đế Oscar mà anh vừa mới dẫn dắt ra được lại nghênh ngang cùng bạn trai đến đảo tư nhân để hưởng tuần trăng mật cơ chứ?
Trần An vỗ vỗ chiếc bụng bia của mình, đột nhiên nở một nụ cười vui vẻ.
Bỏ đi, người trẻ tuổi mà.
Một chiếc máy bay hành khách bay qua bầu trời xanh thẳm, lưu lại một làn khói trắng trên nền trời.
Khác với nước Mỹ đã vào mùa đông lạnh giá, đảo tư nhân của Sở thị có lẽ vì gần với xích đạo nên thời tiết ấm áp hơn rất nhiều, luồng gió biển ẩm ướt thổi vào, mang theo hương vị tanh mặn đặc trưng.
Từng hàng lá dừa trên bờ biển đang đón gió đung đưa, trên đảo rất yên tĩnh, thỉnh thoảng chỉ có vài người giúp việc làm việc trên đảo đi ngang qua, khi nhìn thấy Sở Minh và Tống Thanh Hàn, đều lần lượt lộ ra vẻ mặt kính trọng.
Trung tâm của đảo nhỏ được xây dựng một trang viên rộng lớn, sau khi Tống Thanh Hàn và Sở Minh lên đảo không lâu, tòa trang viên đó được mở từ trong ra ngoài, quản gia mặc đồng phục cùng với dàn người giúp việc đứng qua một bên, từ giữa đi ra vậy mà lại là mấy người Quý Như Diên.
Tống Thanh Hàn có chút kinh ngạc xuống khỏi xe, Quý Như Diên ba bước góp lại thành hai đi đến, đánh giá cậu một vòng, quan tâm hỏi: “Mấy ngày nay ở nước ngoài có quen không?”
“Mẹ đã xem tin tức rồi, Hàn Hàn của chúng ta thật tuyệt…”
Không biết có phải vì trong bụng Tống Thanh Hàn có em bé hay không, sau khi bụng bầu của cậu hơi lộ ra, ngữ khí của Quý Như Diên khi nói chuyện với cậu hệt như đang dỗ trẻ con vậy, làm Tống Thanh Hàn có chút ngại ngùng, đồng thời cũng thấy lòng mình thật ấm áp.
Sự quan tâm ngập tràn trong mắt bà không hề giải dối.
“Trên đường em bé có quậy con không?”
“Có mệt không?”
“Mẹ chuẩn bị cho con ít đồ ăn rồi, con xem xem có hợp khẩu vị không…” Quý Như Diên kéo Tống Thanh Hàn đi vào trang viên, Sở Minh gọi người sắp xếp chỗ ở cho mấy người bác sĩ Nhiễm cũng theo tới đây, sau khi sai người làm sắp xếp ổn thỏa cho họ, mới theo sau mấy người Quý Như Diên đi vào.
Cũng không biết Quý Như Diên đã ở đây đợi họ từ lúc nào, mùi hương của bát canh gà được hầm đậm đà, thơm phức, tươi ngon, không ngừng xộc vào mũi Tống Thanh Hàn.
Quý Như Diên cười híp mắt nhìn Tống Thanh Hàn múc từng muỗng từng muỗng canh đưa lên miệng, sau khi Tống Thanh Hàn uống hết ngụm canh cuối cùng, nói: “Ngon không?”
“Bụng có gì không thoải mái không?”
Tống Thanh Hàn có chút buồn cười lắc đầu: “Mẹ, con không sao mà, bác sĩ Nhiễm cũng nói rồi, em bé rất khỏe mạnh, mẹ đừng lo nữa mà.”
Quý Như Diên khẽ thở dài: “Mẹ chỉ là…!Lo lắng cho sức khỏe của con thôi.”
“Mẹ cũng từng mang thai hai đứa con, biết gánh nặng mang thai lớn đến nhường nào.”
“Mẹ năm đó khi mang thai Minh Minh, cả ngày lẫn đêm ăn không ngon ngủ không yên.”
“Cơ thể suýt chút nữa là không chống đỡ nổi.”
Bà vươn tay ra vỗ vỗ cánh tay Tống Thanh Hàn: “Càng huống hồ bụng của con đâu chỉ có một đứa, đợi đến khi lớn tháng hơn một chút, gánh nặng chắc chắn sẽ còn lớn hơn mẹ năm đó.”
“Vậy nên, nếu như con có gì không thoài mái, đừng tự mình chịu đựng, sức khỏe của con mới là quan trọng nhất.”
Tống Thanh Hàn đặt bát canh trên tay xuống, yên lặng lắng nghe Quý Như Diên nói hết, sau đó mới nghiêm túc đáp lại: “Con biết rồi, mẹ.”
Quý Như Diên nhẹ nhàng cười, vỗ vỗ tay cậu: “Chỉ cần con, Minh Minh và cả Hàm Hàm đều sống thật tốt, mẹ và ba con đã yên tâm rồi.”
“Dạ.”
Thời tiết hải đảo rất đẹp, trên bầu trời xanh thẳm thỉnh thoảng lại có vài đám mây trắng tựa kẹo bông bay ngang qua, lá dừa đón gió đung đưa, trong trang viên Sở thị là một cảnh tượng nước sôi lửa bỏng.
“Đằng kia!”
“Đằng kia!”
“Đừng để đồ va vào nhau đó!”
“Giờ lành sắp đến rồi, đồ đạc chuẩn bị xong hết chưa??”
Trang viên vốn cổ điển, trang nhã sau một màn trang trí đã trở thành bầu không khí cực kì náo nhiệt, hoa hồng màu hồng nhạt chen chúc đứng bên nhau, chồng lên thành hai bức tường hoa cực lớn, thơm ngát bốn phương.
Giữa hai tường hoa được trải một tấm thảm đỏ thật dài, dài mãi đến một tòa giáo đường nhỏ trên đảo.
Quản gia mặc một bộ đồng phục thẳng thớm, chỉ huy người làm sắp xếp đâu ra đấy.
Trang viên được quét dọn vô cùng sạch sẽ, các loại hoa tươi đủ màu sắc được bố trí rất đẹp, nở rộ dưới ánh mặt trời rực rỡ.
Ở đây không có ai là dư thừa.
Trừ chủ nhà ra, chỉ còn quản gia và người làm đang bận rộn.
Trong giáo đường nhỏ là bầu không khí trang nghiêm, một vị cha sứ có bộ râu bạc phơ dưới cằm, biểu cảm ôn hòa, đứng trên điểm cuối cùng của giáo đường, trên tay cầm một cuốn thánh kinh dày và nặng.
Tống Thanh Hàn đứng trước mặt cha sứ, quay đầu nhìn ra ngoài giáo đường.
Cậu mặc trên mình một bộ tây trang trắng, dưới lớp áo sơ mi được cố ý may rộng ra, có thể lờ mờ nhìn thấy một đường cong tròn tròn.
Khoảnh khắc vang lên, theo tiếng nhạc, Sở Minh nắm tay Sở Chấn Dương từ ngoài giáo đường tiến vào.
Trên người anh mặc một bộ tây trang đen có kiểu dáng giống hệt bộ tây trang trắng của Tống Thanh Hàn, tây trang được cắt may tinh tế, tôn lên vóc dáng cực chuẩn của anh.
Sở Chấn Dương nắm tay Sở Minh, dắt anh tới trước mặt Tống Thanh Hàn, sau đó đặt tay Sở Minh vào tay Tống Thanh Hàn.
Gần như chỉ vừa mới chạm vào nhiệt độ trên tay Tống Thanh Hàn, Sở Minh đã theo phản xạ mà nắm chặt lấy tay cậu.
Sở Chấn Dương nở một nụ cười tươi hiếm khi thấy được, mắt hơi đỏ lên.
Ông lùi sau vài bước, đứng bên cạnh Quý Như Diên, nhìn hai thanh niên trên thảm đỏ.
Giọng của cha sứ theo tiếng nhạc vang lên: “Tống Thanh Hàn tiên sinh, con có đồng ý lấy Sở Minh tiên sinh làm chồng hay không?”
“Yêu cậu ấy, trung thành với cậu ấy, bất kể cậu ấy có nghèo khó, bệnh tật hay tàn phế, cho đến ngày chết đi.”
Tống Thanh Hàn yên lặng lắng nghe, sau đó nắm chặt lấy tay Sở Minh, chân thành đáp: “Con đồng ý.”
“Sở Minh tiên sinh, con có đồng ý lấy Tống Thanh Hàn tiên sinh làm chồng không?”
“Yêu cậu ấy, trung thành với cậu ấy, bất kể cậu ấy có nghèo khó, bệnh tật hay tàn phế, cho đến ngày chết đi.”
Sở Minh đan mười ngón tay với Tống Thanh Hàn, sau đó cúi đầu nhìn mặt cậu, trong mắt ngập tràn dịu dàng và tình cảm: “Con đồng ý.”
Không giống với lần trước khi tuyên thệ ở đại giáo đường Venus, lần tuyên thệ này có lẽ vì có sự xuất hiện của mấy người Sở Chấn Dương, hoặc là vì chính thức có cha sứ làm chủ hôn, hoặc có khi là vì hai đứa con còn chưa ra đời, trông càng thêm trang trọng và thiêng liêng.
Bọn họ cảm nhận được từ trong đó không chỉ là tình yêu lãng mạn, mà còn cả niềm hạnh phúc bầu bạn với nhau một đời, cảm giác trách nhiệm khi bọn họ chính thức trở thành bạn đời và người thân của nhau, gắn bó chặt chẽ cả về linh hồn lẫn thể xác.
Hai người vì yêu mà ở bên nhau, dùng cả đời để thực hiện lời hứa dành cho nhau.
Cha sứ dẫn dắt họ trao nhẫn, sau đó mỉm cười chúc phúc cho họ: “Hai chú rể có thể hôn nhau rồi.”
Sở Minh giơ tay vuốt ve mặt Tống Thanh Hàn, sau đó cúi đầu hôn lên môi cậu.
Đôi môi mềm mại, ướŧ áŧ khẽ đáp lại khi anh hôn xuống, Sở Minh giơ tay đỡ gáy Tống Thanh Hàn, làm sâu thêm nụ hôn.
Dù sao vẫn còn đang ở lễ kết hôn, Sở Minh chỉ có thể hôn nhẹ một chút, rồi liền buông Tống Thanh Hàn ra.
Sở Hàm dùng máy ảnh ghi lại toàn bộ cảnh này, nhìn vẻ si mê bất giác lộ ra trong mắt của em trai nhà mình khi nhìn Tống Thanh Hàn, không khỏi bật cười.
Ai lại có thể ngờ rằng, hai người bọn hò cuối cùng lại đi bên nhau chứ?
Bởi vì hôn lễ chỉ mời vài người thân, nên trong trang viên không bày bàn ghế, mà là hai chiếc bàn tròn lớn được đặt kế bên nhau.
Kỳ Liên đến với tư cách là thân hữu của Tống Thanh Hàn, đi cùng ông là vị tiểu đệ tử Sở Minh đã từng nhắc đến.
Trần An cũng tới, người trợ lý luôn đi theo Tống Thanh Hàn- Lâm Thiền cũng có mặt.
Kiều Trị trước giờ luôn thích náo nhiệt cũng bị Statham mang theo bên mình, thời thời khắc khắc canh chừng, khi nhìn thấy Tống Thanh Hàn và Sở Minh xuất hiện, khuôn mặt hưng phấn đến đỏ lên.
Mọi người cũng không nói gì nhiều, yên lặng cùng nhau ăn một bữa cơm, chỉ là Sở Minh bị mọi người vây lấy chuốc rượu, đến ngay cả Trần An và Lâm Thiền bình thường có chút sợ anh cũng không ngoại lệ.
Sở Minh không từ chối một ai, Tống Thanh Hàn bưng li sữa hạt ngồi một bên, khi anh bị chuốc rượu cũng theo anh uống một ngụm.
(Móa, sao đáng yêu vậy con)
Kỳ lão gia tử tuổi tác cũng lớn rồi, sau khi uống với Sở Minh vài chén thì đã hơi say, một tay vịn trên vai Tống Thanh Hàn, mắt hơi đỏ lên.
Tống Thanh Hàn chỉ theo ông học kịch vài tháng, nhưng trong vài tháng này, cũng là Tống Thanh Hàn bầu bạn cùng ông.
Tình cảm đều là có qua có lại, Tống Thanh Hàn khi bầu bạn với ông đã tận tâm tận lực, cho dù là sau khi rời đi, cũng từng giây từng phút nhớ đến lão già là ông đây.
Hời gian hai người ở chung không nhiều, nhưng Kỳ Liên đã coi cậu như một nửa đệ tử của mình.
Cổ đại thường nói thầy cũng như cha, ông không phải là cha của Tống Thanh Hàn, nhưng với tư cách một nửa sư phụ, nhìn thấy đệ tử của mình kết hôn, chính thức bước vào một giai đoạn mới của đời người, vẫn có chút cảm khái.
Tống Thanh Hàn giơ tay vỗ nhẹ lên lưng ông, nhỏ giọng cùng ông nói chuyện.
Kỳ Liên được cậu dỗ dành đến cười phá lên, khi đang muốn uống thêm ly nữa, liền bị Tống Thanh Hàn kiên quyết lấy đi, bưng một chén canh giải rượu đưa cho ông,
Miệng ông thì càm ràm nhưng vẫn ngoan ngoãn uống hết chén canh giải rượu.
Tống Thanh Hàn nhìn ông uống xong, vội vàng kêu quản gia đưa ông đi nghỉ ngơi.
Khi đi ngang qua chỗ Trần An, biểu cảm của Trần An cũng rất cảm khái.
Anh giống như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng chỉ nâng li rượu của mình lên: “Tân hôn vui vẻ.”
Tống Thanh Hàn cụng li với anh: “Cảm ơn anh Trần.”
Tất cả đều nằm trong khoảnh khắc không nói thành lời này.
“Anh Hàn…!Chúc anh và Sở tiên sinh hạnh phúc.”
Lân Thiền đứng dậy, biểu cảm có chút căng thẳng, nói: “Tụi em đều mừng thay cho anh.”
Tống Thanh Hàn không nhịn được nở một nụ cười: “Tụi anh sẽ hạnh phúc, cảm ơn cậu.”
Bàn tay cầm ly rượu của Lâm Thiền siết chặt, sau đó nở một nụ cười chân thành.
“Hàn!”
“Sau này nếu thằng nhóc Sở Minh bắt nạt cậu, cậu cứ việc nói cho tôi và Statham!”
“Tôi giúp cậu dạy dỗ nó!”
Kiều Trị ợ một cái, “Nói nhỏ cho cậu nghe…!Tôi mua một căn nhà mới ở Anh, nếu Sở làm cậu giận, cứ việc tới tìm tôi, tôi cho cậu mượn nhà ở…!Yên tâm, căn nhà đó Sở không biết đâu!”
Sở Minh thờ ơ nhìn hắn một cái, sau đó ánh mắt lại chuyển đến trên người Statham.
Statham xua xua tay, ý bảo mình cũng hết cách với tên ma men này.
Tống Thanh Hàn vẫn tốt tính như trước, nghe Kiều Trị nói chuyện câu trước đá câu sau, nhưng vẫn tiếp lời: “Thật không?”
“Vậy đến lúc đó tôi tới tìm cậu.”
“Ừm, ok.”
Trên đầu Sở đại cẩu như vang lên tiếng sấm, lập tức kéo Kiều Trị ra khỏi người Tống Thanh Hàn, vứt về trong lòng Statham.
Tống Thanh Hàn có chút buồn cười lắc đầu.
Bức tường kết bằng hoa hồng bên cạnh vẫn tỏa ngát hương thơm, trên mặt biển lóe lên ánh sáng của những con sóng trong veo.
Hải âu bay lượn trên không, cá dưới biển rẽ nước nhảy lên, lá dừa đung đưa trong gió, trên bờ cát là những chiếc bóng đổ không ngừng thay đổi.
Những ráng mây chiều tối nơi chân trời bắt đầu tụ lại, tôn lên ánh hoàng hôn ráng đỏ.
Ngày mai có lẽ là một ngày nắng rực rỡ.