Đọc truyện Không Chăm Chỉ Đóng Phim Là Phải Về Nhà Sinh Con – Chương 134: Mượn Rượu Làm Nũng
Chương 134: Mượn rượu làm nũng
Sở Minh không nói gì, chỉ là động tác dụi vào cổ cậu dừng lại, hơi thở có mùi rượu nóng hổi phả vào cổ Tống Thanh Hàn, không hề động đậy, giống như ngủ rồi vậy.
Tống Thanh Hàn trở tay xoa đầu anh, khẽ nhíu mày đặt quần áo trong tay xuống, có chút lo lắng gọi: “Sở Minh?”
Cái đầu làm tổ trên vai cậu nghe thấy tên mình, khẽ động đậy.
Cảm nhận được động tác của anh, Tống Thanh Hàn yên tâm trở lại, trở tay xoa xoa cái đầu bông xù sau sáy mình: “Sao vậy?”
Sở Minh vẫn không nói gì, chỉ ngẩng đầu khỏi vai cậu, sau đó sáp tới hôn lên má cậu, vừa dịu dàng, lại vừa lưu luyến.
Tống Thanh Hàn bị anh hôn đến phát bực, quay người, ôm mặt Sở Minh lên hôn thật mạnh, sau đó liền thấy đôi mắt đỏ hoe của Sở đại cẩu.
Tống Thanh Hàn: “!.
“
????
Vậy nên, đây là bị làm sao vậy?
Cậu nhíu mày, hai tay nâng mặt Sở Minh lên, xoay trái xoay phải nhìn một hồi rồi nhẹ nhàng giơ tay lên mắt anh, sau khi khẽ chạm vào, lại dừng động tác lại.
“Mắt anh sao vậy?”
Tống Thanh Hàn nhìn chân mày nhíu chặt của anh, giọng không khỏi dịu lại: “Chỗ nào không thoải mái?”
Sở Minh im lặng lắc đầu, sau đó lại dừng sức chớp chớp mắt: “!.
Bị cay.
“
Tống Thanh Hàn: “!.
“
Cậu mặt không cảm xúc thả lỏng bàn tay đang nâng mặt Sở Minh ra, nhéo thịt trên hai má anh, kéo sang hai bên.
Khuôn mặt tuấn mĩ không ai sánh bằng của Sở đại tổng tài giống như icon cảm xúc vậy, đôi mắt tủi thân long lanh nhìn Tống Thanh Hàn.
Tống Thanh Hàn buông tay ra, xoa xoa lên đôi má bị cậu nhéo đỏ, thở dài: “Theo em vào đây, em rửa cho anh.
“
“Ừm.
“
Sở đại tổng tài ngoan ngoãn nghe lời, sau đó khi Tống Thanh Hàn quay người, lại đi lấy bộ đồ Tống Thanh Hàn đặt trên giường, đặt lên tay, theo Tống Thanh Hàn vào nhà tắm.
Tống Thanh Hàn mở nước rồi quay người kêu Sở Minh vào.
Sở Minh treo quần áo lên giá, sau đó đi đến, cúi đầu để Tống Thanh Hàn dùng khăn thấm nước lau mắt cho mình.
Anh chỉ là bị hơi cay của lẩu xộc vào một chút mà thôi, mặc dù hơi đỏ lên, nhưng thật ra cũng không đau đớn gì.
Nhưng Sở Minh thấy Tống Thanh Hàn nhíu mày, hàng lông mi cong vút, trong đôi mắt toàn là hình bóng của mình, cũng im lặng để mặc Tống Thanh Hàn làm gì thì làm.
Tống Thanh Hàn cẩn thận nhìn mắt anh, không nhịn được thổi thổi: “Có đỡ hơn chưa?”
“Đỡ rồi.
“
Sở Minh chớp chớp mắt, nở một nụ cười.
Tống Thanh Hàn thở phào một hơi.
Nước nóng cũng sắp đầy rồi, Tống Thanh Hàn nghe tiếng nước, cúi người vặn vòi lại, sau đó quần áo trên người bị người nào đó vén lên, bàn tay khô ráo, ấm áp luồn từ vạt áo vào, chầm chậm vuốt ve trên eo và bụng cậu.
Eo cậu căng chặt, sau đó vỗ một cái lên bàn tay không biết điều kia.
Động tác của Sở Minh dừng lại một chút, sau đó lại tiếp tục nhẹ nhàng sờ sờ, niết niết eo cậu.
Tống Thanh Hàn đứng thẳng người dậy, nhéo miệng anh: “Hôm nay anh sao vậy?”
Sở đại cẩu hôm nay có gì đó không đúng.
Bình thường anh cũng hay làm nũng như vậy, nhưng không giống như hôm nay, làm nũng nhưng hình như có chút không vui.
Tống Thanh Hàn nhéo miệng anh, hôn lên đôi môi chu lên, sau đó liền thấy mắt Sở đại cẩu sáng lên, bàn tay lại từ từ chui vào phần eo.
Cậu buông bàn tay đang nhéo miệng Sở Minh ra, bắt lấy bàn tay đang làm loạn của anh.
Sở Minh thấy cậu nhìn chằm chằm mình, không nhịn được túm lấy tay Tống Thanh Hàn, khi cảm nhận được sự kiên quyết của Tống Thanh Hàn, liền thở dài, ấm ức nói: “Tên nam diễn viên kia thích em.
“
Tống Thanh Hàn: “!.
“
Cậu nghiêm túc suy nghĩ, chân mày khẽ nhíu lại, nói: “Ngụy Ninh?”
Sở Minh lắc đầu: “Anh không biết tên của hắn ta, chính là cái người đàn ông mặc quân trang.
“
“Đó là Ngụy Ninh đó.
“
Tống Thanh Hàn giơ tay xoa đầu Sở Minh, mỉm cười nói: “Em không có quan hệ gì với hắn ta hết.
“
“Anh biết.
“
Sở đại cẩu tủi thân vô vàn, “Anh không thích ánh mắt hắn ta nhìn em.
“
Trong lúc Tống Thanh Hàn không hề hay biết, ánh mắt Ngụy Ninh nhìn về phía cậu cháy bỏng đến mức như muốn đem cả người cậu hòa tan trong đó.
“Ừm.
“
Tống Thanh Hàn hôn lên cằm anh, “Không sao đâu, còn hai tháng nữa là quay xong rồi.
“
Quân hệ giữa cậu và Ngụy Ninh chỉ là cùng quay thôi, đợi quay xong rồi, Ngụy Ninh có thích cậu đi chăng nữa thì có liên quan gì đâu chứ.
Bọn họ sẽ không có mối liên quan nào khác nữa.
Cho dù có, vậy thì cũng chỉ là hợp tác làm ăn.
Cậu là một người cực kì thiên vị, bênh vực người của mình.
Ngụy Ninh đối với cậu mà nói chỉ là đối tác trong bộ phim này thôi, mà Sở Minh lại là người cậu yêu, yêu sâu đậm, là người sẽ cùng cậu đi hết quãng đời còn lại.
Cậu sẽ không gây khó dễ cho Ngụy Ninh, nhưng cũng sẽ không để Sở Minh không vui vì Ngụy Ninh.
Mặc dù cậu cảm thấy Sở đại cẩu lần này không vui chỉ là vì làm nũng đến phát nghiện thôi.
“Ừm.
“
Mắt Sở đại cẩu sáng rực, sau đó nhân lúc Tống Thanh Hàn đang im lặng không để ý, giải thoát cho cổ tay đang bị Tống Thanh Hàn nắm chặt, tiếp tục luồn vào.
Vòng eo dẻo dai hình như lại nhỏ hơn trước đây một chút.
Sở Minh cúi xuống hôn thật khẽ lên đôi mắt đang rủ xuống của Tống Thanh Hàn, sau đó liền vén quần áo trên người cậu ra, để lộ vòng eo thon thả, trắng nõn ẩn giấu bên trong.
Lông mi Tống Thanh Hàn khẽ động, sau đó môi khẽ nhếch lên, phản ứng lại động tác của anh.
Ngày mai Tống Thanh Hàn còn phải về đoàn quay phim tiếp, mặc dù Sở Minh có thể trực tiếp nói với Hướng Duy một câu để cậu ở nhà thêm một ngày, nhưng nghĩ đến mức độ xem trọng của Tống Thanh Hàn đối với bộ phim này, Sở Minh rốt cuộc vẫn kiềm chế động tác của mình, chỉ để lại vài dấu vết ở nơi quần áo có thể che giấu được.
Nhưng xuất phát từ du͙ƈ vọиɠ chiếm hữu mãnh liệt, Sở Minh vẫn để lại trên mặt trong cổ tay của Tống Thanh Hàn một vết hằn, đỏ nhạt, người không biết chuyện nhìn thấy chỉ nghĩ đó là vết muỗi cắn để lại mà thôi.
Ngoài dự đoán là, ngày hôm sau khi Tống Thanh Hàn đến phim trường, trừ cậu và mấy người Ngụy Ninh ra, đạo diễn Hướng, phó đạo diễn và những người khác đều chưa đến.
“Đạo diễn bọn họ hôm qua nhất thời cao hứng, uống hơi nhiều.
“
Ngụy Ninh thấy Tống Thanh Hàn đến, thân thiện cười với cậu, tiện thể giải thích tại sao phim trường lại biến thành như thế này.
“Vậy sao.
“
Tống Thanh Hàn mỉm cười gật đầu, “Vậy không biết đạo diễn bọn họ hôm nay có dậy nổi không nữa.
“
Ngụy Ninh nhún vai, nói đùa: “Ai mà biết được.
“
Ánh mắt hắn quét qua người Tống Thanh Hàn, sau đó như vô ý nói: “Hôm qua hình như cậu không đến, Sở tiên sinh mời khách đúng là mạnh tay thật đó.
“
Quả thực là rất mạnh tay.
Tống Thanh Hàn lắc đầu, lịch sự nói: “Ngày hôm qua mọi người đều đi trước hết rồi, tôi nghĩ tôi có đến thì mọi người cũng đang ăn, chỉ không muốn làm phiền mọi người thôi.
“
Ngụy Ninh nhíu mày: “Chuyện này có gì đâu mà phiền cơ chứ?”
Hắn nhìn Tống Thanh Hàn cả người sảng khoái, khóe mắt cong lên, trông còn tỏa sáng hơn bình thường rất nhiều, đột nhiên nhịn lại lời định nói.
“Cảnh phải quay hôm nay rất nhiều, Thanh Hàn, cậu đọc kịch bản trước đi, tôi sai người đi xem đạo diễn bọn họ đã dậy hết chưa.
“
Ngụy Ninh sau khi vội vàng nói xong, liền quay người đi về phía trợ lý của mình.
Tống Thanh Hàn khẽ nhíu mày, sau đó đưa mấy người Lâm Thiền đến vị trí thường ngồi của mình, lấy kịch bản ra đọc.
Cậu xem lại một lần cuốn kịch bản vốn đã thuộc nằm lòng, trong phim trường mới vang lên một trận ồn ào, Hướng Duy hôm qua high đến quên trời quên đất day trán đi vào, sau lưng ông là mấy phó đạo diễn mặt mày tiều tụy, còn có một số nghệ sĩ mặt mày xanh xao.
(Má, này là đi ăn lẩu hay đi chơi đồ vậy???)
“Tiểu Hàn hả, sao cậu đến sớm vậy.
“
Hướng Duy nhìn Tống Thanh Hàn, bỏ bàn tay đang day trán xuống, chào hỏi với Tống Thanh Hàn từ xa.
Tống Thanh Hàn cũng đặt kịch bản trong tay xuống, mỉm cười trả lời ông một câu.
Hướng Duy sau khi vội vàng vào nhà vệ sinh rửa mặt với nước lạnh cho tỉnh táo một chút, liền cầm loa bước ra, đốc thúc nhân viên bố trí cảnh quay.
Trước khi bọn họ đến, nhân viên trường quay đã làm gần xong cả rồi.
Sau khi bọn họ kiểm tra lại thiết bị một lần nữa, phim trường đã được bố trí xong.
Tống Thanh Hàn đứng dậy đi vào phòng thay đồ, mặc trang phục diễn kịch cho cảnh quay hôm nay vào, sau đó lại ngồi xuống ghế để Lâm Vân trang điểm.
Lâm Vân cũng biết chuyện hôm qua Sở Minh đến đây.
Cô có chút lo lắng, cũng có chút hiếu kì nho nhỏ nhìn lên cổ Tống Thanh Hàn, sau khi xác nhận trên chiếc cổ trắng nõn, thon dài của cậu không có bất kì dấu vết nào, trong lòng mới thở phào một hơi, đồng thời có chút tiếc nuối, cầm một chai kem nền lên bắt đầu trang điểm cho Tống Thanh Hàn.
Không giống như thành phẩm sau khi được sản xuất hoàn tất, khi quay phim điện ảnh hay phim truyền hình, thật ra bình thường sẽ không quay theo diễn biến của kịch bản, mà bình thường sẽ quay từng đoạn từng đoạn theo sắp xếp của đạo diễn.
Có lúc cảnh trước đang uống canh hầm trong mùa đông, cảnh sau liền bắt bạn bơi một vòng dưới hồ vì trời quá nóng.
Cảnh trước Tống Thanh Hàn quay là cảnh Lâu Y và Cố Phong Dực gặp mặt, nhưng cảnh quay hôm nay lại là những phân đoạn gần kết phim trong kịch bản.
Cậu mặc một bộ trường sam màu xanh ngọc, tóc được chải gọn gàng, đeo một cặp mắt kính gọng tròn xinh xắn trên sống mũi, trông giống hệt một tiên sinh dạy chữ cứng nhắc vậy.
Chỉ là gương mặt của cậu rất đẹp, khi nghiêm mặt nhìn người khác, cũng sẽ không làm người ta thấy sợ, ngược lại càng cảm thấy cứng nhắc một cách đáng yêu.
Lâu Y mặc trường sam ngồi trên sô pha, trong tay là tờ báo được cậu nhóc giao báo giao đến trước đó.
Cậu đẩy gọng kính trên sống mũi, nhíu mày đọc tin tức trên báo.
“Anh, anh đang làm gì vậy?”
Lâu Y* về rồi, tiếng đẩy cửa vang lên trong căn phòng yên tĩnh càng thêm rõ ràng.
Sau tiếng cửa mở ra, trên hành lang truyền đến tiếng giày cao gót cộp cộp.
“Anh?”
Lâu Y* ở bên ngoài lặp lại động tác gõ cửa, sau đó tự mình đẩy cửa ra, khi thấy Lâu Y đang ngồi trên sô pha đọc báo, nụ cười trên mặt lập tức hóa đá.
Lâu Y đứng dậy khỏi sô pha, quay người lại, trong tay còn nắm chặt tờ báo, vẻ mặt cực kì bình tĩnh.
“Y Y*, em về rồi à.
“
Cậu thản nhiên mở miệng, giọng nói vững vàng, nghe không ra rốt cuộc là cảm xúc gì.
“Anh! ” Lâu Y* nhìn tờ báo bị siết chặt trong tay cậu, không nhìn được kêu lên một tiếng.