Không Chăm Chỉ Đóng Phim Là Phải Về Nhà Sinh Con

Chương 128: Vào Đoàn


Đọc truyện Không Chăm Chỉ Đóng Phim Là Phải Về Nhà Sinh Con – Chương 128: Vào Đoàn


Chương 128: Vào đoàn
Mặc dù nói Xuân Vãn là chương trình cố định của ngày 30 Tết, nhưng thật ra có rất ít bạn trẻ xem Xuân Vãn, chỉ có những thế hệ trước vẫn luôn xem chương trình Xuân Vãn này, nên khi nhiều năm qua đi, giới trẻ đã không còn ngồi cùng bố mẹ trước TV để xem chương trình Xuân Vãn thân thuộc này nữa.
Nhưng theo sự phổ biết của mạng internet và điện thoại thông minh, cho dù cả gia đình có đúng giờ ngồi xuống cùng nhau xem Xuân Vãn, cũng không ngăn được giới trẻ xem những thứ khác trên mạng và điện thoại thông minh.
Trên đời có rất nhiều chuyện bọn họ chưa từng thấy, có rất nhiều, rất nhiều chuyện thú vị, bọn họ bầu bạn với cha mẹ là được rồi, xem mấy chương trình ca tụng công đức, cái nào cái nấy na ná nhau như Xuân Vãn làm gì.
Các bậc phụ huynh ban đầu còn không vui, nhưng cuối cùng cũng chỉ đành mặc kệ.
Lẽ nào lại đi kéo kéo đầu con cháu mình qua xem hay sao?
Nhưng năm nay, rất nhiều phụ huynh phát hiện, mấy đứa thanh niên này sao lại không cần họ gọi đã ngoan ngoãn đặt mông xuống ngồi chờ xem Xuân Vãn nhỉ?
Đã bao lâu rồi không thấy mấy đứa trẻ chủ động như thế này?
Có điều, sao mấy đứa này ngồi xem rồi mà còn bấm điện thoại vậy.
Những bậc phụ huynh lớn tuổi đã quá quen với hình ảnh con cháu mình ngồi chơi điện thoại, sau khi lắc lắc đầu lại tiếp tục xem chương trình náo nhiệt trên màn hình.
“Tiếp sau đây là quảng cáo công ích của Xuân Vãn lần này…”
MC vừa nói xong câu này, người lớn liền thấy lớp con cháu đang chơi điện thoại cùa mình đột nhiên ngẩng đầu lên, hai mắt sáng rực nhìn thẳng TV, giống như trên đó có vàng bạc châu báu gì vậy đó, đôi mắt kia phải nói là sáng chói.
“Cái quảng cáo công ích này có gì hay hả?”
Các bậc phụ huynh có chút khó hiểu.
Có điều, xem thử quảng cáo công ích này cũng không có gì không tốt cả.
Bị con trẻ gợi lên sự tò mò, các bậc phụ huynh vốn đang ngồi xem Xuân Vãn cũng tập trung hơn một chút.
Nhạc nền vui tươi, nhẹ nhàng từ loa vang lên, tiếp sau đó là từng nét mực phác thảo vẽ nên hình ảnh một người đàn ông trung niên khí chất uy nghiêm đang bước vào một tòa nhà to lớn.
Các Tiểu Hàn Giả vừa xem, đang định cúi đầu đăng một cậu “Hàn Hàn vẫn chưa xuất hiện”, kết quả vẫn còn chưa kịp đăng đã đột ngột ngẩng đầu lên—–
Không đúng!

Người vừa rồi!
Chính là Hàn Hàn aaaa!
Ngồi ngay ngắn nào!
Lần này Hàn Hàn diễn vai tổng tài sao?
Ừm…!Chủ tịch hả, cũng đúng.
Sau này Hàn Hàn già rồi cũng sẽ như thế này sao?
Trưởng thành, trầm ổn, tràn đầy một loại sức hút khiến người ta khó lòng cưỡng lại.
Một loại sức hút không hề giống Tống Thanh Hàn của hiện tại.
Các Tiểu Hàn Giả vừa xem một lúc, mạch não lập tức hoạt động nhanh gấp tám lần, sau đó khi nhìn lên màn hình lại bắt gặp khuôn mặt đầy vẻ từng trải đó đang khẽ ngẩng đầu lên, giơ tay nhấc ống nghe nhưng không nói gì rồi lại đặt xuống, trong đầu đột nhiên trống rỗng, tim như bị bóp nghẹn.
Đó là một ánh mắt như thế nào ấy nhỉ?
Có chút mờ mịt, cũng có chút luống cuống, càng nhiều hơn là sự bi thương sâu đậm ẩn giấu trong đó, nhìn thôi cũng khiến người ta không khỏi khó chịu.
Đặc biệt là khi chiếu đến cảnh y đi đến trước vòng đu quay ngựa gỗ trong khu vui chơi, ánh mắt đó lại càng khiến lòng người đau đớn.
Cuối cùng, sự bi thương không tên đó đã đạt đến đỉnh điểm khi y nhìn đứa trẻ biến thành thanh niên, rồi từ thanh niên lại quay về hư vô.
Tiếng nhạc nhẹ nhàng, ấm áp đột ngột dừng lại, rồi lại vang lên, khi nhìn thấy chàng nhân viên văn phòng cầm một chiếc dây cột tóc xinh đẹp tiến vào tiệm chụp ảnh, ôm búp bê barbie cười híp mắt chụp ảnh, lòng những khán giả đang xem cảnh này đều thắt lại, khi thấy cậu bảo nhân viên tỉ mỉ photoshop búp bê thành em gái mình, nước mắt lặng lẽ rơi xuống.
Các Tiểu Hàn Giả lau đi những giọt nước mắt không có tiền đồ này, sợ người nhà nhìn thấy sẽ cười bọn họ, nhưng vừa nhìn kĩ lại, mắt của người nhà hình như cũng ầng nậng nước như họ vậy.
Tất cả những khung cảnh trong quảng cáo công ích thay đổi rất nhanh, nhưng lại xâu chuỗi với nhau, vẫn có thể nhận ra ba câu chuyện khác nhau.
Mà Tống Thành Hàn trong cả ba câu chuyện này đều diễn một hoặc hai vai.
Nhưng dù vậy, bọn họ vẫn tuyệt đối không nhầm lẫn giữa những nhân vật mà Tống Thanh Hàn thủ vai trong đó.
Bất kể là người cha chủ tịch trưởng thành, trần ổn, chàng thanh niên dịu dàng, ôn hòa, hay anh nhân viên văn phòng giấu sự bi thương và hổ thẹn dưới lớp vỏ bọc cởi mở, hay như người thanh niên mặt mày chất phác, hồn hậu bước đi trên con đường làng ở đoạn cuối…!Mỗi một vai đều do cậu diễn, mỗi một vai lại như có linh hồn của riêng nó, giống như một “người” sống thật sự.
Diễn xuất của cậu đưa khán giả bước vào từng câu chuyện, giống như một người hướng dẫn viên du lịch, dẫn dắt họ đi qua ngàn vạn những gia đình điển hình vậy, để họ chứng kiến sự đau khổ trong nội tâm của mỗi gia đình sau khi đánh mất đi người thân của mình.

Đó là điều do bọn buôn người gây ra.
Sự bi thương sâu sắc này và sự hi vọng, cứu rỗi ở cảnh cuối kết hợp với nhau, một cái kết đại đoàn viên điển hình, nhưng không thể không nói, đã thật sự thắp lên niềm hi vọng mới cho rất nhiều người.
Ngày mai, là một năm mới, là một ngày mới.
Mặt trời vẫn mọc như trước, đêm đen rồi sẽ qua đi.
Bất kể người khác thấy thế nào, chương trình Xuân Vãn năm nay thật sự đã lấy đi nước mắt của rất nhiều người, cũng rất nhiều người thấy được sự nỗ lực mà tổ quốc luôn bỏ ra để bảo vệ cho nhân dân của mình.

Nếu như không có tổ quốc, những người mất đi người nhà vì bọn buôn người phải làm thế nào đây?
Nếu như không có tổ quốc, bọn họ sao có thể bình yên ngồi trong nhà, cười nói vui vẻ cùng bạn bè cà khịa Xuân Vãn năm nay lại chán như năm trước đây?
Khó, rất khó.
Không chỉ có các Tiểu Hàn Giả tự vấn bắt đầu bản thân, đến ngay cả những người bình thường không theo dõi minh tinh, nghệ sĩ sau khi xem xong quảng cáo công ích này, cũng không khỏi rơi vào trầm tư.
Tổ quốc đã làm làm những gì cho ta và ta đã làm được những gì cho tổ quốc?
Đây là một câu hỏi rất sâu sắc, nhưng quyền trả lời lại được tổ quốc đặt trong tay họ.
Sau Xuân Vãn, quảng cáo công ích này không chỉ được phát sóng hằng ngày trên đài trung ương, mà thậm chí còn được chiếu trên mọi tuyến tàu điện ngầm hay cao tốc.
Phong trào xã hội ngăn chặn nạn buôn người càng bùng lên mạnh mẽ.
Nhưng những biến động của thế giới bên ngoài, Tống Thanh Hàn đã vào đoàn quay không hề hay biết.
Mùng 6 Tết, gió tuyết bên ngoài vẫn chưa ngừng, nhưng người trên đường lại đông lên rồi, hương vị năm mới vẫn đậm đà như vậy.
Ngày hôm đó, những người khó khăn lắm mới về đoàn viên bên gia đình, đa số đều phải thu dọn đồ đạc, chuẩn bị đi xa, chỉ có điều mỗi lần đi xa, đều là vì để có một buổi đoàn viên tốt đẹp hơn ở năm sau.
Sở Minh trực tiếp đưa Tống Thanh Hàn đến trường quay của đoàn phim.
Tống Thanh Hàn quấn chiếc khăn bị Sở Minh ép mang lên, nhìn chàng thanh niên cao to, lạnh lùng bên cạnh, đôi môi giấu sau chiếc khăn choàng khẽ nhếch lên.

“Đạo diễn Hướng là một người rất tốt, hơn nữa thầy Kỳ cũng ở trong đoàn, nên anh không cần lo lắng quá đâu.”
Nhân lúc vẫn chưa có người chú ý đến họ, Tống Thanh Hàn nhanh tay nhéo ngón tay Sở Minh một cái rồi lại đút tay vào trong túi áo.
Sở Minh bị cậu nhéo đến mức ngón tay mềm nhũn, cố nghiêm mặt nhưng cuối cùng vẫn không nhịn nồi: “Nếu như có chuyện gì cũng đừng giấu anh.”
“Em biết rồi.”
Tống Thanh Hàn mỉm cười, “Sẽ không giấu anh đâu.”
Một lọn tóc trên đầu bị thổi dựng lên, Sở Minh muốn giúp cậu chỉnh lại, nhưng họ đã đi đến bên ngoài trường quay rồi, anh chỉ có thể kiềm chế, sau đó nhỏ giọng nhắc Tống Thanh Hàn một câu.
Tống Thanh Hàn giơ tay vuốt tóc mình.
“Đi đi.”
Hướng Duy đã cho người ra đón Tống Thanh Hàn rồi, Sở Minh đứng ngoài cổng nhìn cậu đi vào, vẫy vẫy tay với cậu.
Tống Thanh Hàn cười với anh rồi theo trợ lý trường quay đi vào.
Sở Minh nhìn bóng dáng cậu từ từ biến mất khỏi tầm mắt, đứng đó mãi cho đến khi trước mặt không còn bóng dáng thân thương nữa, mới phủi phủi tuyết trên người, ngồi lại vào xe.
“Đến công ty.”
Tống Thanh Hàn vào đến trường quay, vừa nhìn một cái liền thấy ngay một sân khấu kịch vô cùng to lớn đập thẳng vào mắt.
Bên trên có một tấm rèm sân khấu bằng vải nhung đỏ, trên đó còn bày một vài đạo cụ rất sống động.
“Thanh Hàn, cậu lại đây.”
Một thời gian không gặp, Hướng Duy vẫn là dáng vẻ hệt như trước, thấy Tống Thanh Hàn đến, cười haha bước qua vỗ vỗ lưng Tống Thanh Hàn, sau đó có chút kinh ngạc nói: “Tôi tưởng giới trẻ các cậu đều mê làm đẹp, có lạnh chết cũng sẽ không mặc thêm quần áo, không ngờ cậu lại mặc kín mít vậy đó.”
Tống Thanh Hàn phiền muộn nhìn quần áo trên người mình, bất lực lắc đầu, nói: “Chịu thôi, già cả rồi, chịu lạnh không nổi.”
Hướng Duy nhìn khuôn mặt xinh đẹp, sắc sảo của cậu, vừa lại gần nhìn đã thấy trắng trẻo mịn màng, gần như không nhìn thấy lỗ chân lông: “….”
Mũi tên này đâm đau quá đi!
Hướng Duy dùng ánh mắt ghét bỏ nhìn cậu, nhanh chóng thu tay lại: “Tôi không thèm nói chuyện với mấy người dối trá.”
Tống Thanh Hàn nhướng mày, dùng ánh mắt vô tội nhìn ông.
Kỳ Liên ngồi trước quạt sưởi nhìn cảnh này, hắng giọng một tiếng: “Hai đứa trẻ con.”
Tống Thanh Hàn như nghe thấy được tiếng hừm hừm của ông vậy, liền quay mặt về hướng ông.


Kỳ Liên chống cằm, trong tay bưng một bát canh gừng, nhìn cậu nhóc không thể nói là đệ tử nhưng có thể xem như là vãn bối tươi cười bước qua: “Thầy.”
Kỳ Liên liếc mắt qua rồi đẩy đẩy nhẹ một chén canh gừng khác trên bàn: “Mới đến hả?”
“Gió tuyết ngoài trời lớn lắm, ở đây dư một chén, cậu uống đi.”
Chén canh gừng nóng hổi bốc hơi nước, được đựng cẩn thận trong chén sứ, còn lấy một miếng vải chất liệu tốt bao quanh, có nhìn thế nào cũng không giống “bị dư ra” như lời ông nói.
Tống Thanh Hàn biết rõ tính cách của Kỳ Liên, cũng không đi vạch trần ông, bưng chén canh gừng lên, vài ba ngụm uống hết chen canh gừng ấm nóng vào bụng.
Kỳ Liên liếc mắt nhìn cậu uống xong rồi không biết từ đâu lấy ra hai miếng mứt hoa quả, giả vộ ghét bỏ đưa cho Tống Thanh Hàn.
Tống Thanh Hàn lấy một miệng ngậm vào miệng, hương vị thơm ngọt nhanh chóng át đi vị canh gừng thoang thoảng.
“Dạo này có luyện tập không?”
Kỳ Liên lạnh lùng hỏi.
Tống Thanh Hàn: “….”
“Có ạ, nhưng thời gian không dài, có vài chỗ vẫn làm chưa tốt, sắp tới mong thầy bao dung một chút.”
Tống Thanh Hàn có chút bất lực nói.
Kỳ Liên hắng giọng một cái: “Nếu cậu làm không tốt, tôi có bao dung cậu thế nào cũng vô dụng.”
Tống Thanh Hàn thở dài, ngậm mứt quả, gật đầu: “Vậy xin thầy hãy chỉ dạy con.”
Kỳ Liên lúc này mới “miễn cưỡng” đáp lại: “Tôi nếu như đã đồng ý lời thỉnh cầu của đạo diễn Hướng, đương nhiên sẽ chỉ dạy cậu đàng hoàng.”
Con nít già đầu, con nít già đầu, tính khí của Kỳ Liên lúc này thật sự giống hệt như con nít vậy.
Tống Thanh Hàn có chút buồn cười, thầm gật đầu.
“Đúng rồi” Hướng Duy vừa xử lý công việc vừa hỏi, bước qua nói với Tống Thanh Hàn, “Đoàn phim trước đó đã lấy số đo từ ekip của cậu, may cho cậu mấy bộ trang phục diễn kịch, lát nữa cậu đi thử xem có vừa không, nếu không vừa thì nhân lúc còn chưa quay gì đi sửa lại một chút.”
vốn dĩ xoay quanh nhân vật Lâu Y, trong đó trang phục diễn kịch là loại trang phục quan trọng nhất, cũng là đạo cụ quan trọng nhất của cả bộ phim, quan trọng đến mức không thể diễn tả được.

Hiểu được chuyện trang phục có phù hợp hay không sẽ ảnh hưởng đến cả quá trình quay sau này, Tống Thanh Hàn cũng không lề mề, lập tức gật đầu, nói: “Vâng.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.