Đọc truyện Không Chăm Chỉ Đóng Phim Là Phải Về Nhà Sinh Con – Chương 126: Cứ Ship Đã Rồi Tính Sau!
Chương 126: Cứ ship đã rồi tính sau!
Ngày quay thứ hai không hề nhẹ nhàng hơn ngày đầu, thậm chí bởi vì sao nhí hôm nay hợp tác còn nhỏ hơn Tiểu Kiệt một chút nên thời gian dỗ dành bé còn lâu hơn.
Nhưng càng kì lạ hơn là, bé sao nhí ngày cũng rất thích Tống Thanh Hàn, khi hợp tác với Tống Thanh Hàn cứ luôn lén ngước mắt nhìn cậu, làm cho Trương Doanh phải hô cắt mấy lần, đến cuối cùng phải nhờ Tống Thanh Hàn lời ngon tiếng ngọt dỗ dành và chơi với bé thì mới quay xong được.
Ba mẹ của bé sao nhí này ôm lấy bé, tránh để bé làm phiền Tống Thanh Hàn.
Bé sao nhí mếu máo, tủi thân nhìn Tống Thanh Hàn.
“Thầy Tống, anh đừng để bụng nó….”
Tống Thanh Hàn lắc lắc tay với mẹ bé rồi ngồi xổm xuống ngang với tầm mắt bé, mỉm cười nói: “Em muốn chơi trò gì với anh nè?”
Bé sao nhí lớn gan kéo tay cậu, sau đó híp mắt cười, lộ ra hàng răng cửa thiếu mất một chiếc: “Ôm ôm.”
Tống Thanh Hàn xoa đầu bé, sau khi hỏi ý kiến ba mẹ bé liền giơ tay bế bé lên.
Đoạn quay hôm nay, vai diễn của Tống Thanh Hàn không phải là vị chủ tịch đầy vẻ tuyệt vọng hôm qua nữa, mà là một nhân viên văn phòng trẻ tuổi hào hoa phong nhã, nhưng lòng lại đầy hổ thẹn.
Chàng thanh niên mặc trên mình một bộ tây trang không thể nào tầm thường hơn, ôm đứa bé gái trắng nõn, non nớt trong lòng, đứa bé gái tươi cười vui vẻ ôm lấy cổ cậu, vui như chồi xuân đâm lộc.
Trương Doanh đứng xem mà lòng thổn thức, sau đó bảo thợ quay phim chụp cho hai người họ vài tấm.
Ảnh chụp được rất đẹp.
Chàng thanh niên cúi đầu có dung mạo sắc sảo, tuấn mĩ, trên mặt là nụ cười ôn hòa, thân thiện, ánh mắt nhìn đứa bé vừa dịu dàng, vừa trong veo; đứa bé thì tròn tròn đáng yêu, cánh tay trắng như ngó sen quấn lấy cổ Tống Thanh Hàn, dưới bàn tay khéo kéo của thợ quay phim, toát lên một vẻ đẹp đầy mộng ảo.
Mộng ảo đến mức không giống thật.
Trương Doanh xem mấy tấm hình xong, đột nhiên nảy ra một ý tưởng, lấy kịch bản thô hôm trước ra, thêm vào đó một đoạn, sau đó gọi Tống Thanh Hàn và ba mẹ của sao nhí kia qua, bàn với họ về đoạn phim này.
Phân đoạn này không liên quan lắm đến những phân cảnh trước đó.
Chàng thanh niên sau khi đi làm về, đi ngang qua con hẻm nhỏ nơi mình đã làm lạc mất em gái, thấy một tiệm chụp ảnh, liền bước vào, từ trong túi lấy ra ảnh của em gái, đưa cho nhân viên, sau đó ôm con búp bê barbie mà nhân viên chuẩn bị, chụp vài tấm hình.
Nhân viên photoshop búp bê barbie thành em gái.
Chỉnh sửa rất đẹp.
Tấm hình đẹp đến mức không chân thực.
Chàng thanh niên cầm lấy tấm hình, nhét vào trong túi tiền, sau đó bước ra khỏi tiệm chụp ảnh, nước mắt cứ vậy rơi xuống.
Cậu nhấc tay lên, làm tư thế giống như đang ôm một đứa trẻ.
“Cắt…” Trương Doanh xem lại thành quả trong màn hình điều khiển, hài lòng gật gù.
Tiếp sau đó đem những nguyên liệu thô này cắt ghép thành thứ mà ông muốn.
Ba mẹ của sao nhí đó bước qua, có chút ngại ngùng hỏi Tống Thanh Hàn rằng mình có thể đăng hình chụp chung với cậu lên weibo hay không.
Tống Thanh Hàn mỉm cười, cúi đầu nhéo nhéo mặt của bé sao nhí: “Đương nhiên là được.”
Ba mẹ của bé sao nhí rất kinh hỉ, sau đó lựa một trong những tấm hình chụp chung trong điện thoại đăng lên.
Các Tiểu Hàn Giả nhanh chóng bị tấm hình làm mê muội đến chóng mặt.
Tống Thanh Hàn đã từng diễn vai công tử cao quý, vai sinh viên đại học chán đời, cũng từng diễn vai ngụy quân tử, vai kỵ sĩ kiên cường, vai tội phạm gϊếŧ người thâm trầm— Các Tiểu Hàn Giả có thể nhìn thấy khả năng vô hạn trên người cậu, vô hạn những đời người.
Nhưng bọn họ chưa từng nhìn thấy một Tống Thanh Hàn…!Nói sao nhỉ, một dáng vẻ lay động lòng người đến thế.
Cậu cười rất dịu dàng, ngón tay thon dài, trắng nõn vuốt ve sau đầu bé gái, ánh mắt nhẹ nhàng, làm các Tiểu Hàn Giả trong nháy mắt chỉ muốn từ fan sự nghiệp biến thành fan con gái— Cái này quá phạm quy rồi đó có biết không?
Cảnh tượng bị một mĩ nhân vừa sắc sảo, lừa lạnh lùng đột nhiên nở một nụ cười dịu dàng đẩy ngã, bọn họ chịu không có nổi!
Không được, không thể được, bọn họ là fan sự nghiệp, mới không thèm nông cạn…!Nông cạn….!Như fan nhan sắc đâu.
Ngại ghê, bọn họ chính là nông cạn như vậy đó hihihi.
Tấm ảnh Tống Thanh Hàn ôm bé sao nhí đó hot rồi, đây là lần đầu tiên Tiểu Hàn Giả thấy cậu chụp chung với con nít, trông hài hòa khó tả.
Đặc biệt là động tác và ánh mắt của Tống Thanh Hàn, nếu như cậu có con, e là sẽ còn dịu dàng và trưởng thành hơn nữa.
Vừa nghĩ như vậy liền thấy chịu không nổi luôn rồi.
Mỗi người một huyết thư mong Tống Thanh Hàn nhanh chóng kết hôn sinh con sau đó ngày ngày chụp ảnh đăng lên!
Các Tiểu Hàn Giả kích động mơ mộng, sau đó mới nhớ ra, Hàn Hàn của bọn họ đã 28, 29 tuổi rồi— Bởi vì bình thường độ tuổi của các vai diễn mà Hàn Hàn đóng có phạm vi rất rộng, nên Tiểu Hàn Giả không có khái niệm gì với tuổi của cậu.
Bây giờ nghĩ lại, tuổi này của Hàn Hàn so với nam minh tinh trong giới thì không tính là quá lớn, nhưng cũng không còn nhỏ.
Mặc dù Hàn Hàn trông vẫn cứ như một thanh niên 23, 24 tuổi, nhưng tuổi thật của cậu bày ra đó, ở độ tuổi này, scandal tình cảm của các nam minh tinh khác đã lên tới tám trăm rồi, nhưng quay đầu nhìn Hàn Hàn của bọn họ mà xem.
Trừ một lần bị dính tin đồn với một nữ diễn viên, hơn nữa còn là tin giả, thì không còn gì nữa!
Bản thân không có, trong phim cũng không có, công ty càng không có, sống cứ như hòa thượng vậy.
Không, không đúng.
Hình như từng có tin đồn.
Ừmmmmmm với tổng tài Sở thị.
Bây giờ lên mạng khắp nơi đều là hội nhóm fan cp của họ.
Những Tiểu Hàn Giả vốn không muốn ship cp đột nhiên có một cảm giác vô cùng vi diệu.
….!Suy nghĩ kĩ lại, Hàn Hàn hình như không có cảm giác cp với bất kì diễn viên nữ nào thì phải?
Nhưng cũng có thể là do Hàn Hàn bình thường quá lịch thiệp, mỗi một lần tham dự sự kiện nào đó với nữ minh tinh, cậu đều rất lịch thiệp và ga lăng, hoàn toàn get được cái cảm giác….!Cũng không biết nói như thế nào nữa.
Dù sao cũng không phải là cảm giác cp.
Nhưng cặp đôi Tống Thanh Hàn và Sở tiên sinh này…!Vậy mà lại càng dễ ship hơn.
Hàn Hàn bình thường trong vẻ dịu dàng vẫn có nét lạnh lùng và xa cách, nhưng khi ở trước mặt Sở tiên sinh lại thả lỏng hơn nhiều, nụ cười so với bình thường thì càng thêm rực rỡ, thêm vào đó là sự tương tác bình thường giữa hai người, chậc, càng nghĩ càng muốn ship.
Nhưng vẫn cứ là muốn thấy Hàn Hàn trông trẻ.
Các Tiểu Hàn Giả phân vân giữa việc ship cp với việc nhìn Hàn Hàn chăm trẻ, cuối cùng quyết định….
Có cơm ngày nào hay này đó, cp có tan cũng sẽ hợp!
Cứ ship cp đã rồi tính tiếp.
Ngọn cờ của Minh Thanh cp được phất cao, trong đó còn có vài lá cờ đáng thương của Thanh Minh cp, bị dìm dưới khí thế của đại quân Minh Thanh.
Tống Thanh Hàn thật sự không ngờ, cp của mình và Sở Minh lại nổi trên mạng như vậy.
Chỉ có điều, Tống Thanh Hàn cũng hiểu rõ, thật ra fan ship cp cũng là do hứng thú của họ mà thôi, nếu như cậu và Sở Minh thật sự come out, tình cảnh lúc đó sẽ không thể nào yên bình được.
Nhưng….!Vậy thì có sao chứ?
Tống Thanh Hàn tắt điện thoại, quay đầu nhìn Sở đại tồng tài đang thành thạo chiên trứng trong bếp.
Các fan thích cậu, hoặc là vì nhan sắc, hoặc là vì diễn xuất, cũng có khi là bị “tính cách” của cậu thu hút.
Cậu cũng rất cảm kích sự ủng hộ của fan, nguyện phấn đấu hết mình nâng cao diễn xuất và năng lực vì sự yêu thương mà họ đã bỏ ra.
Nhưng nếu như phải chọn một trong hai, giữa fan và Sở Minh, cậu sẽ không do dự mà chọn Sở Minh.
Sở Minh đối với cậu mà nói, đã không còn đơn giản là người yêu mà mình đã yêu đương vài năm nữa rồi.
Cuộc đời mới này của cậu đã phó thác hết lên người Sở Minh.
Nếu như không có Sở Minh, Tống Thanh Hàn có chăng vẫn là một người không ai biết đến.
Nhớ đến chú “Sở đại cẩu” này đến tận bây giờ mới yên tâm tin tưởng rằng cậu sẽ không đời nào không thích dáng vẻ của anh, Tống Thanh Hàn không khỏi bật cười.
Cậu muốn cùng vị Sở tiên sinh tuy rằng ngu ngốc trong tình yêu nhưng lại vô cùng dịu dàng và thâm tình này bên nhau trọn đời.
Sở Minh bưng trứng chiên từ nhà bếp đi ra, vừa nhìn một cái liền thấy Tống Thanh Hàn ngồi khoanh chân trên sô pha mỉm cười nhìn anh.
…..!Bất kể có nhìn bao nhiêu lần, anh vẫn bị người thanh niên này thu hút.
Sở Minh đặt chứng chiên lên bàn, cởi tạp dề trên người treo lên, sau đó phủi phủi bớt hơi khói dầu trên người, đi về phía Tống Thanh Hàn.
“Đang nghĩ gì đó?”
Sở Minh dùng mu bàn tay chạm chạm vào má Tống Thanh Hàn.
Tống Thanh Hàn dụi dụi vào mu bàn tay anh, cười híp mắt, nói: “Đang nghĩ đến anh.”
Sở dùng mu bàn tay ma sát với mặt cậu một hồi.
“Ăn cơm.”
Tống đại minh tinh thả thính người ta rồi chạy vỗ vào cánh tay Sở Minh, sau đó từ trên sô pha đứng dậy, đi dép bông vào, kéo Sở đại tổng tài lại bàn ăn.
Ánh mắt của Sở Minh chầm chậm di chuyển từ gáy Tống Thanh Hàn đến bàn tay đang kéo mình của cậu, sau đó chậm rãi nở một nụ cười dịu dàng.
Tống Thanh Hàn mất vài ngày để quay xong hết đoạn quảng cáo công ích, sau khi được Trương Doanh dặn dò không được tiết lộ ra bên ngoài, liền theo Sở Minh về lại Sở gia.
Hai ba tháng Chạp, Tết Ông Táo.
Nhà chính Sở gia đã lên đen từ sớm.
Trong phòng khách sớm đã bày hai chiếc bàn lớn, bên trên bày bột mì đã được nhào.
Đợi Tống Thanh Hàn và Sở Minh được quản gia đón vào cửa, Quý Như Diên vội vàng từ trên lầu chạy xuống, kéo Tống Thanh Hàn qua đánh giá một vòng.
Sở đại cẩu một lần nữa nhận được một cái lườm.
Nhưng Quý Như Diên vẫn kéo anh qua, cẩn thận xem xét vết thương trên đầu anh, sau khi xác nhận không có vấn đề gì mới xua tay bảo anh đi ra.
Tống Thanh Hàn chào Sở Chấn Dương một tiếng, sau đó lại bị Quý Như Diên bắt đi thay một bộ đồ ở nhà.
Người nhà họ Sở quây quần trên bàn gói bánh cảo, mà hai người giúp việc quản gia để lại cũng chiếm lĩnh một bàn ngồi gói.
Sỏ Minh tuy học được cách làm một vài món đơn giản, nhưng để anh học gói bánh cảo thì hơi khó.
Tống Thanh Hàn nhìn chiếc bánh cảo được anh gói tròn tròn, bóp một cái đã lòi nhân, không khỏi bật cười.
Sở Minh: “….”
Quý Như Diên ghét bỏ nhìn đứa con trai ngốc nghếch của mình một cái rồi dùng một động tác xinh đẹp gói ra một—
“Tèn ten.”
Chiếc bánh cảo cũng lòi nhân.
Quý Như Diên: “…..”
Tống Thanh Hàn mím môi nhịn cười.
Sở Chấn Dương lẳng lặng giơ chiếc bánh cảo mình gói lên, tuy rằng không đẹp nhưng ít nhất không bị lòi nhân.
Sau đó nhận ngay một ánh mắt u ám từ Quý Như Diên.
Sở đại cẩu tủi thân đưa chiếc bánh cảo mình gói hư vào tay Tống Thanh Hàn, sau đó vô tội lấy một miếng vỏ bánh khác, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra mà nhìn Tống Thanh Hàn.
Tống Thanh Hàn mỉm cười lắc đầu, sau đó lấy một miếng vỏ bánh nguyên vẹn, gói lại chiếc bánh mà Sở Minh gói hư, sau đó dùng thủ pháp thành thạo nặn ra một hàng bánh cảo thật đẹp.
Bánh cảo tròn tròn, cong như một vầng trăng khuyết, so với mớ bánh cảo méo méo mó mó của Sở đại cẩu thì giống như không phải từ cùng một loại vỏ bánh, cùng một loại nhân vậy.
Sở Minh: “….”
Sở đại tổng tài cảm nhận được sự kì thị và ác ý.