Không Chăm Chỉ Đóng Phim Là Phải Về Nhà Sinh Con

Chương 123: Cậu Có Thể Mang Thai Rồi


Đọc truyện Không Chăm Chỉ Đóng Phim Là Phải Về Nhà Sinh Con – Chương 123: Cậu Có Thể Mang Thai Rồi


Chương 123: Cậu có thể mang thai rồi
Tống Thanh Hàn lật từng trang kết quả kiểm tra, khi lật đến cuối mới lật tới một tấm hình siêu âm màu.
Cậu nhìn chăm chú vào đó một lúc mới gấp tập kết quả kiểm tra lại, hít vào một hơi: “Bác sĩ Nhiễm…”
Bác sĩ Nhiễm im lặng nhìn cậu, cũng không biết là đang nghĩ gì, một lúc sau mới đứng qua phía đối diện, tinh thần có chút bất an nói với Sở Minh: “Sở tiên sinh, có thể phiền anh ra ngoài một lúc được không?”
Tim Sở Minh thịch một cái, nhíu mày nhìn bác sĩ Nhiễm.
Bác sĩ Nhiễm cười với anh: “Không có chuyện gì đâu, chỉ là có vài chuyện không tiện nói trước mặt cậu thôi.”
Hô hấp của Sở Minh chậm lại, nhưng lại không ra ngoài, mà quay đầu nhìn về phía Tống Thanh Hàn.
Sắc mặt của Tống Thanh Hàn không chút bất thường mỉm cười với anh: “Em không sao, anh ra ngoài đợi em trước đi.”
Tay Sở Minh nắm chặt, sau đó lại ra thả lỏng dưới ánh nhìn dịu dàng của Tống Thanh Hàn.
Anh mím môi, ngữ khí đầy cứng rắn, nói: “Vậy anh ra ngoài đợi em nhé Hàn Hàn.”
Nói xong, anh nhìn chằm chằm Tống Thanh Hàn một lúc rồi mới quay người ra ngoài.
“Cạch”
Cửa được Sở Minh nhẹ nhàng đóng lại.
Bác sĩ Nhiễm quay đầu nhìn cửa một cái, sau đó đi vào trong phòng, ngồi xuống bàn làm việc.
Tống Thanh Hàn cầm kết quả kiểm tra trong tay, cũng không bước qua đó.
Bác sĩ Nhiễm hình như không biết nên nói như thế nào, một lúc sau mới thở dài một hơi: “Cậu cũng ngồi xuống đi.”
Tống Thanh Hàn kéo một chiếc ghế ra, ngồi trước mặt cô.
Bác sĩ Nhiễm cúi đầu nhìn kết quả kiểm tra đang bị siết chặt trong tay Tống Thanh Hàn: “Cậu đọc hiểu hết rồi chứ?”
Tống Thanh Hàn ngơ ngác, sau đó gật đầu: “….!Ừm.”
“Tôi không ngờ, cậu vậy mà lại…” Bác sĩ Nhiễm dừng lại một chút, giơ tay lên day trán, “Vậy cậu định thế nào?”

“Em vẫn chưa biết.”
Tống Thanh Hàn đặt kết quả kiểm tra lên bàn, nhíu mày, trong lòng cảm thấy kì lạ không thể nào diễn tả được.
“Cậu vẫn chưa biết!”
Bác sĩ Nhiễm nhíu chặt mày, “Cậu và Sở…!Sở tiên sinh, đời sống sinh hoạt có bình thường không?”
Tống Thanh Hàn không ngờ cô vừa quay đầu lại hỏi ngay câu này, sửng sốt một chút rồi mới đỏ tai lên: “Cũng ổn.”
Bác sĩ Nhiễm dường như không ngờ rằng cậu sẽ quẫn bách như vậy, tiếp tục hỏi: “Vậy bình thường có dùng biện pháp không?”
Tống Thanh Hàn suy nghĩ một lúc, gật đầu khẳng định: “Có.”
Trên phương diện này, Sở Minh trước giờ vẫn luôn rất nghiêm túc.
Bác sĩ Nhiễm gật đầu: “Cậu thì ngược lại…”
Không hề để ý lấy một chút.
Tống Thanh Hàn cười cười, không nói gì.
Thật ra cậu cũng chẳng có gì phải để ý cả.
Cơ thể cậu cho dù không giống những người khác, nhưng đây vẫn là một bộ phận cấu tạo nên “Tống Thanh Hàn”, không phải sao?
Người khác có thể không chấp nhận được cơ thể cậu, nhưng nếu như đến bản thân cậu cũng không chấp nhận nổi cơ thể mình, vậy há chẳng phải ngay đến chính cậu cũng đang phủ định mình.
Thật ra theo Tống Thanh Hàn thấy, nếu như cơ thể của cậu đã như vậy, bất kể có phải là trò đùa của số phận hay không, đây đều là sự thật không thể nào thay đổi được, so với trốn tránh nó, phớt lờ nó, còn không bằng cứ chấp nhận nó, thừa nhận nó.
Nói đến đây, Sở Minh ngược lại còn để tâm đến cơ thể cậu nhiều hơn, nhưng không phải loại để tâm đó, mà là…!Loại vì lo cho cậu nên mới để tâm.
Ban đầu Sở Minh căn bản là không dám chạm vào nơi đó, đến ngay cả lần đầu tiên cũng là do Tống Thanh Hàn dẫn dắt anh.
Tống Thanh Hàn vốn cho rằng thời gian trôi qua lâu rồi, tình cảnh lúc đó chắc sẽ quên hết, nhưng bây giờ suy nghĩ kĩ lại, cậu vậy mà vẫn nhớ như in biểu cảm chấn kinh và đầy du͙ƈ vọиɠ trên mặt Sở Minh lúc đó.
….!Có lẽ là vì biểu cảm đó hơi ngốc nghếch, khác hoàn toàn với vẻ lạnh lùng, trầm ổn của Sở đại tổng tài thường ngày.
Bác sĩ Nhiễm có chút cạn lời nhìn Tống Thanh Hàn đang rơi vào trầm tư mà vẫn không nhịn được bật cười, giơ tay gõ lên bàn mấy cái: “Tóm lại, cơ thể của cậu bây giờ đã hoàn toàn phát triển hoàn thiện.”
“Đổi một cách nói khác, cơ thể của cậu đã có thể mang thai.”

Bác sĩ Nhiễm nhỏ giọng nói: “Tiền lệ người song tính mang thai không phải là không có, nhưng người song tính dù sao vẫn mang những đặc điểm của nam giới, nên thể chất của người song tính thật ra không quá thích hợp với việc mang thai.”
“Tôi không biết tình cảm giữa cậu và Sở tiên sinh như thế nào, nhưng là một người bác sĩ, mà cậu là bệnh nhân, tôi có nghĩa vụ phải nói với cậu những điều này.” Bác sĩ Nhiễm cũng không ngờ cơ thể Tống Thanh Hàn lại trưởng thành nhanh như vậy, lúc này cũng có chút đau đầu, “Chuyện người song tính mang thai rất gian nan, nhưng các bộ phận bên trong cơ thể cậu lại rất hoàn thiện, nên tôi cũng không quá rõ tỉ lệ mang thai sẽ là bao nhiêu.”
“Nếu như cậu không muốn mang thai, sau này…!Khụ, tóm lại, biện pháp phòng tránh phải thật kĩ càng.”
“Em hiểu rồi.”
Tống Thanh Hàn gật gật đầu.
“Cậu có định cho cậu ấy biết không?”
Bác sĩ Nhiễm liếc mắt về phía cửa, “cậu ấy” là ai, không cần nói cũng biết.
Tống Thanh Hàn cúi đầu suy nghĩ một lúc, sau đó giống như có chút bất lực, nói: “Chị cảm thấy có giấu nổi không?”
Bác sĩ Nhiễm nhìn nụ cười trên mặt cậu: “…..”
Cô vốn dĩ còn cho rằng Tống Thanh Hàn sẽ không tiếp thu nổi tin này, kết quả bây giờ người ta không những bình tĩnh chấp nhận, mà thậm chí còn ở trước mặt cô khoe ân ái?!
“Xoạt xoạt xoạt!”
Bác sĩ Nhiễm vơ lấy xấp kết quả kiểm tra, nhét vào tay cậu, xua tay đuổi như đuổi ruồi, nói: “Đừng ở chỗ tôi khoe ân ái nữa!”
Tống Thanh Hàn cầm lấy xấp kết quả kiểm tra, không nhịn được, bật cười.
Bác sĩ Nhiễm nhìn cậu đứng dậy đi ra ngoài, sau đó lại đột nhiên lên tiếng: “Có phải cậu đã có quyết định rồi không?”
Bước chân Tống Thanh Hàn bỗng dừng lại rồi nhẹ nhàng lắc đầu: “Phải, mà cũng không phải.”
Cậu quay đầu lại, trên mặt là nụ cười thản nhiên: “Thật ra tất cả mọi chuyện trên đời này không phải là bất biến, nên trong trường hợp em vẫn chưa thể nào quyết định được thì cứ tùy duyên là được.”
Bác sĩ Nhiễm nghe vậy, gật đầu, cũng không nói gì thêm.
“Cạch–” Tống Thanh Hàn vừa mở cửa ra, Sở Minh trên đầu quấn băng liền đứng phắt dậy, như một mũi tên lao về đích mà xông đến trước mặt cậu, dễ dàng nhìn thấy vẻ lo lắng trong ánh mắt: “Hàn Hàn!”
Tống Thanh Hàn bị anh dọa giật mình, đóng của lại.

Cậu nhìn ánh mắt chất chứa đầy lo lắng và sốt ruột của Sở Minh, chầm chậm thả tay nắm cửa ra rồi vỗ vỗ lên má anh: “Đừng lo mà, em không sao.”
Sở Minh dường như chưa tin.
Nhưng đây không phải một nơi thích hợp để nói chuyện.
Sở Minh mím môi, gật đầu, khàn giọng đáp: “…..!Ừm.”
Tống Thanh Hàn nhìn dáng vẻ này của anh mà tim như tan chảy, thầm thở dài, giơ tay lên, khéo léo tránh vết thương trên đầu anh, xoa xoa mái tóc rối tung của Sở đại cẩu: “Không sao thật mà.”
Cậu ấn ấn đầu Sở Minh, nhìn trái nhìn phải, vệ sĩ và Ngụy Khiêm tự mình mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, điệu bộ giống như tôi là ai, tôi đang ở đâu, tôi đang làm gì vậy.
Cậu mỉm cười, ngẩng đầu hôn lên môi Sở Minh một cái, sau đó kề môi vào tai anh, nói: “…!Đợi về nhà rồi chúng ta lại nói được không?”
Sở đại cẩu bị cậu hôn đến ngơ người luôn, ngoan ngoãn gật đầu: “….!Được”
Ngụy Khiêm lén lút nhìn qua, kết quả bị đui mù mắt chó: “….!Cẩu nam nam!”
Cũng may trên đường về không xảy ra chuyện gì nữa, Sở Minh và Tống Thanh Hàn thuận lợi về tới biệt thự của mình.
Tống Thanh Hàn cởi tây trang trên người treo lên, vừa quay đầu liền nhìn thấy Sở đại cẩu mặt đầy nguy hiểm ngồi trên sô pha, nhìn chằm chằm cậu.
Sở Minh lặng lẽ nhìn cậu.
Bước chân Tống Thanh Hàn bỗng dừng lại, sau đó thở dài, mỉm cười đi đến, xoa xoa đầu anh: “Có gì muốn hỏi thì hỏi đi.”
Sở Minh mím môi: “Hôm nay bác sĩ Nhiễm đã nói gì với em?”
Nói cơ thể em có vấn đề gì sao?
Nghiêm trọng lắm sao?
Anh hỏi liên tục một đống câu hỏi, sau đó kéo tay Tống Thanh Hàn qua, nắm chặt: “Em đừng lo, anh sẽ….”
Cho dù xảy ra chuyện gì đi chăng nữa, anh vẫn sẽ luôn ở đây.
Tống Thanh Hàn không hề hay biết anh đã liên tưởng đến những tình tiết vì mắc phải trọng bệnh mà chạy trốn người mình yêu trong những bộ phim cẩu huyết anh thường hay xem với Quý Như Diên rồi, có chút buồn cười nhéo má anh một cái, sau đó dúi kết quả kiểm tra vào tay anh: “Kết quả kiểm tra đây, anh tự mình xem đi.”
Sợ Minh cầm lấy kết quả kiểm tra, ngẩng đầu lên nhìn Tống Thanh Hàn, sau đó cúi đầu chậm rãi đọc từng câu từng chữ trong mớ kết quả kiểm tra đó.
Mấy trang đầu đều là những kiểm tra sức khỏe bình thường, Sở Minh cẩn thận xem đi xem lại mấy lần, xác nhận mục nào cũng bình thường mới lật tiếp.
Lật mãi đến cuối, anh mới đột ngột ngẩng đầu lên nhìn Tống Thanh Hàn, mím môi, không biết nên nói gì.
Tống Thanh Hàn điềm tĩnh nhìn anh, sau đó bình tĩnh nói: “Xem xong rồi?”
Sở Minh cúi đầu xem lại lần nữa rồi mới trầm giọng đáp: “….!Ừm”

“Em không sao cả rồi.”
Tống Thanh Hàn mỉm cười, nói.
Nhưng Sở Minh lại cười không nổi.
Anh nhìn nụ cười không chút ưu tư của Tống Thanh Hàn, do dự một lúc, vẫn giơ tay kéo cậu vào lòng rồi nhỏ giọng nói: “Em không để tâm sao?”
Tống Thanh Hàn hôn lên tai anh: “Để tâm cái gì cơ?”
“Anh đừng nghĩ nhiều như vậy.”
Tống Thanh Hàn giữ lấy vai Sở Minh, mỉm cười rồi nói: “Nếu như em để tâm, em căn bản sẽ không ở bên anh.”
Sở Minh nghe thấy câu này, cánh tay đang ôm Tống Thanh Hàn càng thêm siết chặt, sau đó lại thả lỏng sau lời an ủi của Tống Thanh Hàn.
“Em vẫn luôn biết cơ thể của em khác với đa số những người khác.”
Tống Thanh Hàn trực tiếp dựa cằm lên vai Sở Minh, “Cũng biết trong mắt rất nhiều người, cơ thể của em thật ra là bất nam bất nữ…!Ừm, nhân yêu?”
“Nhưng trên thực tế, em không thể thay đổi điều gì cả.”
“Thật ra anh Trần từng nói với em về việc làm phẫu thuật, nhưng….” Tống Thanh Hàn nghiêng đầu suy nghĩ, “Có lẽ bởi một lòng tự tôn không giải thích được nào đó, em thật ra không muốn làm phẫu thuật cho lắm.”
“Em hiểu rõ cơ thể mình như thế nào, nhưng nó không ảnh hưởng đến việc em là Tống Thanh Hàn.”
“Cho dù người khác có cái nhìn phiến diện về cơ thể em, nhìn nó bằng những ánh mắt kì lạ, nhưng em chính là “Tống Thanh Hàn”, em lẽ nào cũng giống những người khác, đi xem thường cơ thể của chính mình hay sao?”
“Không, không phải vậy.”
Tống Thanh Hàn cười một tiếng, “Anh….!A Minh, Sở Minh.”
“Em biết anh để tâm đến cơ thể em, nhưng cũng luôn để ý đến cảm nhận của em.”
“Trước đây em không biết nói với anh thế nào, nhưng nói sao nhỉ….”
“Chúng ta là người một nhà rồi.”
Tống Thanh Hàn nhích ra khỏi lòng anh, sau đó hôn lên môi Sở Minh, “Nên em có thể nói với anh, anh không cần lo lắng vậy đâu.”
“Em trước nay đều có thể chấp nhận cơ thể của mình, cũng chấp nhận những phiền phức mà nó mang lại, còn rất hưởng thụ nữa.”
Sở Minh dùng ánh mắt sâu thẳm nhìn cậu, hầu kết khẽ nhúc nhích.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.