Đọc truyện Không Chăm Chỉ Đóng Phim Là Phải Về Nhà Sinh Con – Chương 111: Tiệc Năm Mới
Suy cho cùng cũng là tập đoàn nổi tiếng, tiệc đầu năm của tập đoàn Sở thị rất lớn, đợi đến khi Tống Thanh Hàn và Sở Minh cùng nhau đến nơi, hội trường tổ chức tiệc của Sở thị đã đầy tiếng nói cười, vô cùng náo nhiệt.
Sở Minh và Tống Thanh Hàn xuất hiện đã tạo ra một trận xáo động không lớn không nhỏ.
Người có thể đến tham gia tiệc năm mới của tập đoàn Sở thị đa số đều là nhân viên của tập đoàn và cấp quản lý của công ty con, rất nhiều người đều đã từng gặp qua Sở Minh, nhưng rất hiếm khi gặp một Sở đại ma vương…!Nói thế nào nhỉ? Chính là một Sở đại ma vương có khí chất ôn hòa như vậy đó.
Sở Minh đưa Tống Thanh Hàn tiến vào, những nhân viên cấp quản lý kia thi nhau tới chào Sở Minh, Tống Thanh Hàn vô tình bị vây giữa vòng người, sau đó bị một cánh tay kéo về.
“Vị này là Hàn thiếu sao?”
Một nhân viên quản lý tinh mắt để ý thấy động tác của Sở Minh, tim giật thót, cười híp mắt chào Tống Thanh Hàn.
Thân phận của Tống Thanh Hàn thật ra không cao, ít nhất là trong mắt của những tên cáo già này, thân phận diễn viên này của cậu thời trước thường bị gọi là “con hát.”
Thêm vào đó, hiện nay nam nữ bán thân trong giới giải trí đủ cả, công chúng bình thường có thể vẫn có những ảo tưởng tốt đẹp với những minh tinh, diễn viên này, nhưng những người ít nhiều đều biết về góc khuất của giới giải trí như họ không thể nào không có chút thái độ khinh thường.
Chưa nói đến gì khác, đơn cử là những nghệ sĩ hôm nay được mời đến góp vui kia, có thể leo lên vị trí hiện tại, trong đó được bao nhiêu người là trong sạch chứ?
Những quản lý cấp cao này nghe nói Sở Minh và Tống Thanh Hàn là bạn bè, nhưng trông thái độ của Sở Minh, hình như không giống mối quan hệ giữa bạn bè với nhau cho lắm nhỉ?
Nương mình theo gió là thứ đầu tiên cần phải học khi làm việc ở chốn văn phòng, những quản lý cấp cao có chút khinh thường đối với Tống Thanh Hàn sau khi nhìn thấy thái độ xem trọng cực kì thản nhiên của Sở Minh dành cho cậu, cũng thu thái độ kiêu ngạo của mình về, tỏ vẻ thân thiện với Tống Thanh Hàn.
Tống Thanh Hàn cười với hắn, nhìn Sở Minh một cái, Sở Minh biết ý nói: “Đây là giám đốc Liêu.”
“Giám đốc Liêu.”
Tống Thanh Hàn cười tươi hơn một chút, dáng vẻ cười híp mắt khiến người ta cũng cảm thấy vui theo.
Vị giám đốc Liêu kia cười ha ha chào hỏi Tống Thanh Hàn, sau đó như vô tình nói: “Phim điện ảnh gần đây của Hàn thiếu tôi cũng đã cùng vợ đi xem rồi, diễn hay lắm, vợ tôi xem xong liền khóc thút thít mãi, ra khỏi rạp còn kéo tôi xem thêm lần nữa…”
Liêu Minh Hiên để ý thấy, sau khi hắn khen diễn xuất của Tống Thanh Hàn, trên mặt Sở đại ma vương….!Hình như là đang mỉm cười thì phải?
Tống Thanh Hàn cảm ơn lời khen của hắn, sau đó lại kéo Tống Thanh Hàn đi giới thiệu một lượt với các quản lý cấp cao khác.
Thái độ của Sở Minh có chút tùy ý, nhưng những quản lý cấp cao kia đi được tới vị trí hôm nay, trừ năng lực nghiệp vụ xuất sắc ra, khả năng nhìn mặt đoán ý cũng không kém cạnh ai, hiểu vô cùng rõ về tác phong làm việc của Sở Minh, đương nhiên sẽ nhìn ra, đằng sau thái độ trông có vẻ tùy ý của Sở Minh rốt cuộc là có ý gì.
Thái độ anh giới thiệu Tống Thanh Hàn cho quản lý cấp cao rất dịu dàng, giải thích cũng rất cặn kẽ, không giống như đưa một người bạn đến làm quen với nhân viên của mình, ngược lại, giống như đang mang một thành viên mới gia nhập gia đình mình đi tuần tra lãnh địa vậy.
Sự xem thường trong lòng của những quản lý kia đều thu hết lại, thái độ dành cho Tống Thanh Hàn càng lúc càng thân thiện.
Mà thái độ của Tống Thanh Hàn đối với bọn họ thì ai cũng như ai, vừa thân thiện, vừa lịch sự, cực kì thỏa đáng, giống như bất luận bọn họ có thân phận gì, cậu cũng sẽ không khinh thường hay ngạo mạn gì cả.
Thái độ này của cậu khiến cho những quản lý cấp cao kia xem trọng hơn mấy phần.
“Hàn Hàn!”
Vì đây là tiệc năm mới của công ty nên Quý Như Diên và Sở Chấn Dương cũng có mặt, Sở Hàm theo sau lưng họ, cùng nhau đi về phía này.
Những quản lý cấp cao này có một phần là do Sở Minh cất nhắc lên, một phần là người của Sở Chấn Dương lưu lại.
Nhưng bất kể có từng làm việc dưới tay Sở Chấn Dương hay không thì khi nhìn thấy mấy người Quý Như Diên và Sở Chấn Dương thì cũng sẽ chào hỏi họ.
Quý Như Diên ném đống quản lý cấp cao kia cho Sở Chấn Dương và Sở Minh ứng phó, sau đó trực tiếp đem Sở Hàm và Tống Thanh Hàn rời khỏi đó.
Thái độ của bà dành cho Tống Thanh Hàn rất thân thiết, làm cho những quản lý kia khẽ giật mình, sau đó lại thấy bà vòng vào tay Tống Thanh Hàn, làm bộ giận dữ như người lớn trong nhà nói với Tống Thanh Hàn mấy câu đại loại như lại gầy rồi, lại cao rồi, phán đoán trước đó lại càng có thêm căn cứ.
Sở Chấn Dương chào hỏi qua với những quản lý cấp cao rồi tự túc bưng một ly rượu đi về phía vợ mình, tỏ rõ là sẽ không tham dự vào việc của công ty.
Phiền phức.
Sở đại cẩu nhìn bố mẹ và chị ruột của mình cùng Tống Thanh Hàn đứng qua một góc nói chuyện với nhau, cũng nói qua loa vài ba câu lấy lệ với nhóm quản lý, bước đến chỉnh ngay ngắn lại nút thắt cavat trên cổ Tống Thanh Hàn.
Động tác của anh rất tự nhiên, phản ứng của Sở Chấn Dương và Quý Như Diên cũng rất thản nhiên, ngược lại khiến cho những người không cẩn thận nhìn thấy cảnh này không khỏi hoài nghi, có phải là bọn họ đoán già đoán non nhiều quá…!Cái rắm á!
Bầu không khí giữa Sở tiên sinh và Tống Thanh Hàn cũng quá thân mật rồi đó!
Cái động tác chỉnh cavat này cũng thân mật quá rồi đó!
Cho dù là bạn bè thì cũng sẽ không trực tiếp giơ tay chỉnh như vậy đâu nhỉ?
Còn nữa, Sở lão tiên sinh, Quý nữ sĩ, thái độ của hai người còn có thể thản nhiên hơn nữa được không?
Hay là hai người cảm thấy sự tương tác này là hành vi rất bình thường giữa bạn bè với nhau?
Những nhân viên Sở thị nhìn thấy cảnh này, tim nhanh chóng đập loạn, sửng sốt nhìn mấy người Tống Thanh Hàn vui vẻ đứng bên nhau như một gia đình, cảm thấy bản thân hình như mới biết một điều gì đó rất khủng khiếp.
Trang phục trên người Sở Minh và Tống Thanh Hàn, khi họ không đứng bên nhau thì không có cảm giác gì, nhưng khi bọn họ đứng kế nhau, bộ tây trang màu trắng của Tống Thanh Hàn và bộ tây trang màu đen của Sở Minh đặt cạnh nhau, kiểu dáng tương tự, phong cách giống nhau, trừ màu sắc và kích thước khác nhau ra thì cũng chỉ có chiếc cavat là có chút khác biệt.
Nhưng, cavat Tống Thanh Hàn đeo trùng hợp lại là màu đen, còn Sở Minh lại là màu trắng, giống như đang phối hợp với nhau vậy.
Đen trắng đặt kế nhau, không những không sinh ra cảm giác bài xích mà ngược lại còn như tìm ra sự kết hợp hoàn hảo nhất của mình vậy, vô cùng hài hòa và phù hợp.
Thêm vào đó là bầu không khí gần như không ai chen vào được giữa hai người họ.
Những quản lý cấp cao như cáo già thành tinh kia đứng từ xa nhìn vài cái, lòng như hiểu rõ mà thu hồi ánh mắt, nhìn những nhân viên nữ hoặc là dũng cảm, hoặc là ngại ngùng đi về phía Sở Minh và Tống Thanh Hàn, không khỏi lắc đầu.
“Đó là Hàn Hàn sao?”
Châu Ngọc là người mới, mới vào công ty chưa lâu, bình thường ngoài làm việc ra thì cũng có sở thích xem phim và đọc sách.
Cô vốn dĩ rất thích xem những bộ phim điện ảnh nghệ thuật, nhưng năm đó trong trailer của bộ phim tiên hiệp nổi tiếng, vị tiên nhân áo trắng kia thật sự quá đẹp, mạnh mẽ phá vỡ tâm hồn nghệ thuật của cô, hút hồn cô, khiến cô phải đi mua vé của bộ phim rõ ràng là phim thương mại, kia rồi bước vào rạp.
Một lần tiến vào rạp này, cô liền lọt vào cái hố mang tên Tống Thanh Hàn và cũng không có ý định trèo lên.
Sao anh có thể đẹp như vậy cơ chứ?
Đẹp người, mà diễn xuất lại càng hay hơn.
Lần đầu tiên bước ra khỏi rạp sau khi xem xong, liền quay người đi mua vé, xem thêm lần nữa.
Đây là lần đầu tiên cô xem một bộ phim thương mại từ hai lần trở lên.
Sau đó, cô thu thập những chuyện về Tống Thanh Hàn, biết cậu trước đây chìm nghỉm mấy năm trời, cũng biết cậu trước đây đã từng đóng rất nhiều phim.
Cô xem hết một lượt những phim điện ảnh và truyền hình mà Tống Thanh Hàn đã từng đóng, cũng không gia nhập fandom hay gì cả, chỉ âm thầm ủng hộ cậu.
Cậu làm đại diện phát ngôn cho Aozesi, Châu Ngọc cũng mua một bộ tây trang “Hàn Nhâm” cùng kiểu dáng với cậu; cậu bị người ta hắt nước bẩn, bị chỉ trích là bất hiếu, nhưng Châu Ngọc luôn lựa chọn tin tưởng cậu, cậu không hề làm Châu Ngọc thất vọng; phim cậu sang tận Hollywood quay lên sóng rồi, cô xem, sau đó phát hiện ra cậu ngày càng tiến bộ.
Không lâu trước đó, phim điện ảnh mới của cậu công chiếu rồi, là một bộ điện ảnh hiện thực.
Cậu trong phim này không hề đẹp chút nào, thậm chí có chút xấu xí, nhưng Châu Ngọc lại xem rất chăm chú, khi xem đến cuối, thậm chí còn không tự chủ được mà bật khóc.
Cha mẹ hiện tại của Châu Ngọc không phải là cha mẹ ruột của cô, cô từng bị cha mẹ ruột bỏ rơi, cha mẹ hiện tại đối xử với cô rất tốt, so với những phụ nữ và trẻ em trong phim, so với Lý Đạt Căn thì cô hạnh phúc hơn rất nhiều.
Chính bởi vì tự so sánh với thực tại của bản thân, mới thấy Lý Đạt Căn càng thêm đáng thương, cũng có chút…!Ngu ngốc.
Trước khi xem bộ phim này, cô đem tâm thái đến ngắm Tống Thanh Hàn để xem phim, nhưng khi xem, cô bất tri bất giác tách hai người Tống Thanh Hàn và Lý Đạt Căn ra khỏi nhau, sau khi xem xong, cô vẫn như cũ, không thể tạo ra mối liên hệ giữa hai người Tống Thanh Hàn và Lý Đạt Căn được.
Lần đại bạo này của, những cuộc thảo luận về diễn xuất của Tống Thanh Hàn không nhiều, giống như cậu không phải là một nhân vật trong phim, mà càng giống như người được nhắc đến là bản thân “Lý Đạt Căn” vậy.
Nhưng không thể không nói, đây là một cách khẳng định khác đối với diễn xuất của Tống Thanh Hàn.
Khi người ta bắt đầu quên đi tên của diễn viên mà lại nhớ tên nhân vật anh ta thủ vai, ai dám nói diễn xuất của anh ta không tốt chứ?
Châu Ngọc vẫn luôn biết rằng Tống Thanh Hàn là bạn thân của tổng tài công ty mình, thậm chí khi đón Tết, cậu còn bị chụp lại cảnh đi dạo trung tâm thương mại với người nhà tổng tài nữa.
Nhưng cô ngàn vạn lần không thể ngờ được, cô có thể nhìn thấy Tống Thanh Hàn ở tiệc năm mới của công ty.
Cậu và tổng tài đứng bên nhau, mặc một bộ tây trang trắng, toàn thân trông ôn nhuận như ngọc, thậm chí còn đẹp hơn những bức ảnh đã qua chỉnh sửa.
Ừm…!Cậu và tổng tài rất thân thiết.
Châu Ngọc thật ra vẫn luôn cảm thấy Tống Thanh Hàn có lẽ không thích phụ nữ.
Những ngôi sao nữ từng hợp tác với cậu không ít, nhưng cậu luôn lịch sự, lạnh nhạt với những sao nữ đó, dẫn đến việc trên mạng lan truyền tin đồn cậu thật ra là một người có tính cách lạnh nhạt.
Nhưng cô cảm thấy không phải vậy, Tống Thanh Hàn có lẽ chỉ là không thích họ mà thôi.
Đặc biệt là khi nhìn nụ cười Tống Thanh Hàn dành cho Sở tổng tài, là cái cảm giác cưng chiều không dành cho bất cứ ai.
Nữ nhân viên bị cô kéo qua một bên đó cũng là fan của Tống Thanh Hàn, nhưng tâm tư lại không tinh tế như Châu Ngọc, nghe Châu Ngọc hỏi, cũng ngẩng đầu lên nhìn qua, sau đó kích động nói: “Không sai!”
“Chính là Hàn Hàn!”
“Ê…!Kế bên Hàn Hàn là tổng tài hả?”.