Không Chăm Chỉ Đóng Phim Là Phải Về Nhà Sinh Con

Chương 103: Mộng Cũ Lê Viên


Đọc truyện Không Chăm Chỉ Đóng Phim Là Phải Về Nhà Sinh Con – Chương 103: Mộng Cũ Lê Viên


Tống Thanh Hàn thu lại suy nghĩ của mình, cúi đầu nhìn qua kịch bản trong tay.
Trên trang giấy trắng mới tinh in một dòng chữ kiểu Khải thư-, bốn góc có vài cành đào sắp tàn đang vươn ra.
Tống Thanh Hàn đọc bốn chữ trên trang bìa, trong đầu tỉ mỉ nhớ lại, nhưng không phát hiện ra ấn tượng gì đặc biệt cả.
Cậu nhíu mày, lật trang bìa ra, đọc trang đầu tiên.
“Tình bất tri sở khởi, nhất vãng nhi thâm, sinh giả khả dĩ tử, tử giả khả dĩ sinh.”
“Sinh nhi bất khả dữ tử, tử nhi bất khả phục sinh giả, giai phi tình chi chí dã…”
Tạm dịch: “Tình chẳng biết bắt đầu tự bao giờ, chỉ thoáng chốc mà đã khắc sâu, người sống có thể chết đi, kẻ chết đi có ngày sống lại.

Sinh không đi với tử, tử cũng chẳng phục sinh, chuyện tình cảm chẳng phải cũng thế sao…”
(Đoạn này trong Mẫu Đơn đình của Thang Hiển Tổ, hồi học đại học ghét lắm nên không thèm đọc full, đọc có vài hồi, giờ nhớ mang máng thôi)
Mới bắt đầu lại là một đoạn hí khúc, chân mày Tống Thanh Hàn khẽ động, đọc tiếp.
Vai chính- Lâu Y, là một diễn viên hí khúc nổi tiếng trong một đoàn hát lớn ở Thượng Hải lúc bấy giờ, dáng người đẹp, giọng hát hay, một khúc đã khiến không biết bao nhiêu nam nhân si mê, nữ nhân ganh tị, có thể nói là đào hát có tiếng một thời.
Công tử phủ soái nổi tiếng nhất Thượng Hải thời ấy, Cố Phong Dực, cũng bởi vì một sự kiện ngoài ý muốn mà nảy sinh hứng thú với “Lâu Y”….
Cả câu chuyện trông có vẻ đậm chất phim ngôn tình cẩu huyết, nhưng trong đó lại lột trần mối thù hận của quốc gia, ẩn giấu trong Lê Viên không nhìn thấy ánh mặt trời, những vướng mắc tình cảm đầy phản bội và tăm tối, làm cả câu chuyện trở nên trùng trùng bóng tối.
Cuối câu chuyện, cô đào nổi tiếng một thời “Lâu Y” vẫn như cũ, đứng trên sân khấu cất cao khúc hát, Cố đại soái- Cố Phong Dực- đã tiếp nhận binh quyền tối cao từ cha mình, ngồi dưới sân khấu, mặt không cảm xúc xem cô biểu diễn.
Tống Thanh Hàn đem kịch bản đọc qua một lần, trầm ngâm một hồi rồi mới ngẩng đầu lên hỏi: “Ý của đạo diễn Hướng là để em diễn Lâu Y?”
Trần An gật đầu: “Phía đạo diễn Hướng đúng là có ý như vậy.”
Tống Thanh Hàn khẽ gật dầu, ý bảo mình đã hiểu.
Cậu lại lật kịch bản ra đọc lại lần nữa, sau đó thở một hơi thật dài.

Kịch bản này diễn không dễ đâu.
Vai chính đúng là Lâu Y, không sai, nhưng Lâu Y lại không chỉ có một.
Đây là một cặp anh em sinh đôi sống nương tựa lẫn nhau trong thời loạn thế, không có cha mẹ, theo sư phụ diễn kịch ở Lê Viên, cất tiếng hát khắp nơi trên bến Thượng Hải phồn hoa.
Nhưng anh trai là Lâu Y (楼衣), em gái là Lâu Y* (楼依).
(Để dễ phân biệt thì tôi sẽ thêm một dấu sao sau tên của em gái nha)
Anh trai có sở trường là các vai hoa đán, em gái lại chuyên trị các vai thanh y.
(Thanh y và hoa đán là tên của hai kiểu nhân vật trong hí kịch.

Hoa đán xinh đẹp, uyển chuyển, thướt tha, thanh y khảng khái, hoạt bát, xinh đẹp)
Bọn họ ngày qua ngày đứng trên sân khấu diễn kịch, mãi đến khi quân xâm lược Nhật Bản tiến vào bến Thượng Hải phồn hoa.
Người của Lê Viên được rất nhiều quan công quý tộc theo đuổi, chỉ cần khéo léo, họ có thể moi ra được rất nhiều tin tức bí mật không ai biết từ miệng của nhiều người.
Quân Nhật vừa tiến vào Thượng Hải liền đánh mục tiêu lên người Lâu Y*.
Một đào hát xinh đẹp, một đào hát không ai chống lưng được rất nhiều quan công quý tộc theo đuổi, là người phù hợp nhất để huấn luyện thành gián điệp.
Không lâu sau, phủ đại soái có thêm một đào hát xinh đẹp, cả bến Thượng Hải ai nấy đều biết, được phủ đại soái đối xử theo lễ, ngàn vạn thứ tốt đẹp đều cho đào hát này, đây không phải là cô thanh y xinh đẹp đã xả thân cứu đại soái khi gặp thổ phỉ trên núi, Lâu Y* sao?
Nhưng anh trai Lâu Y của cô lại biệt tăm biệt tích.

Truyện Cổ Đại
Lão sư phụ của Lâm Viên đi rồi, hai đào hát nổi tiếng nhất bến Thượng Hải cũng cùng nhau rời sân khấu, không hát nữa, khúc nổi danh một thời không biết đến bao giờ mới có thể vang lên một lần nữa?
Hai nhân vật Lâu Y* và Lâu Y thay phiên nhau xuất hiện, hơn nữa còn có những màn hoán đổi thân phận.


Nếu như để Tống Thanh Hàn diễn vai Lâu Y này, vậy thì vai Lâu Y* bắt buộc phải tìm một nữ diễn viên có ngoại hình tương tự Tống Thanh Hàn diễn.
Nhưng cho dù là vậy thì vẫn sẽ có sự khác biệt rất lớn, không phù hợp với tình tiết thật thật giả giả, đổi qua tráo lại.
Vậy thì chỉ có một cách giải thích.
Hướng Duy định để Tống Thanh Hàn diễn cả hai vai.
Một nam một nữ, nam thì phải diễn cho ra sự dịu dàng, xinh đẹp, kiều diễm của một hoa đán, nữ thì khi đứng trên sân khấu lại phải diễn cho ra khí khái nam tử.
Mà đến cuối cùng còn phải để cho nhân vật nữ đứng trên sân khấu diễn lại nét dịu dàng, xinh đẹp, uyển chuyển của nhân vật nam.
Phân tích sâu hơn thì…!Rõ ràng chỉ có hai vai diễn nhưng trên thực tế lại phải nắm bắt được năm cảm giác khác nhau.
Kiểu kết cấu nhân vật phức tạp, nhiều tầng nhiều lớp này, chẳng trách lại khiến cho Trần An chắc chắn rằng cậu sẽ thấy hứng thú.
Cậu thật sự cảm thấy hứng thú.
Những vai mà cậu từng diễn trước đây, bất kể là Phương Du cũng vậy, Tề Thiên cũng thế, còn có kiểu nhân vật đặc sắc như Vô Miểu Tiên Quân, hay đến cả nhân vật từ đầu đến cuối luôn luôn thay đổi như Arthur, tất cả những gì cần nắm bắt được đều không thể nào sánh với vai diễn hai “Lâu Y” này.
Chỉ có điều…!Tống Thanh Hàn suy nghĩ hồi lâu, gấp kịch bản lại, nói với Trần An: “Anh Trần, anh có thể nào giúp em liên hệ với đạo diễn Hướng Duy được không, em có vài vấn đề muốn thỉnh giáo ông ấy.”
Trần An hơi sửng sốt: “Chuyện này không thành vấn đề.”
Anh bước qua một bên, lấy điện thoại ra gọi, không biết đầu dây bên kia nói gì, sau khi cúp máy, liền bước đến, nói với Tống Thanh Hàn: “Đạo diễn Hướng Duy hôm nay trùng hợp lại có thời gian rảnh, ý của ông ấy là, nếu như cậu không để bụng thì hôm nay có thể gặp mặt.”
“Được.”
Tống Thanh Hàn vân vê kịch bản, mỉm cười.
Hướng Duy sống ở một căn biệt thự độc lập trong khu Triều Dương ở thủ đô, thấy Tống Thanh Hàn đến, vội vàng mở cửa để cậu vào.
“Tiểu Hàn, chúng ta lại gặp nhau rồi.”
Hướng Duy híp mắt cười nói, Hướng phu nhân lại càng nhiệt tình hơn chào hỏi với Tống Thanh Hàn, sau đó quay người vào bếp pha một ấm trà.
“Đạo diễn Hướng.”

Tống Thanh Hàn ngồi ngay ngắn trên sô pha, nở một nụ cười vừa ôn hòa, vừa xinh đẹp chào hỏi với Hướng Duy.
Hướng Duy đánh giá cậu một lượt từ trên xuống dưới, cười không khép miệng hỏi: “Tiểu Hàn lần này đến đây, lẽ nào là muốn đích thân từ chối lời mời của tôi?”
Tống Thanh Hàn lắc đầu: “Đạo diễn Hướng chê cười rồi, tôi cảm thấy rất hứng thú với kịch bản này, cũng hi vọng được hợp tác cùng ông, làm sao có thể từ chối được cơ chứ?”
Cậu nhận lấy li trà nóng Hướng phu nhân đưa qua, lịch sự nói một tiếng cảm ơn.
Hướng phu nhân cười he he nhìn cậu, đặt mông ngồi xuống, đẩy Hướng Duy qua một bên: “Tiểu Hàn à, mau mau nếm thử trà dì pha đi, xem có hợp khẩu vị không.”
Tống Thanh Hàn cúi đầu nếm thử một ngụm, sau đó nở một nụ cười đầy kinh hỉ: “Thơm lắm ạ.”
Hướng phu nhân càng cười tươi hơn.
Hướng Duy tủi thân ngồi một bên, nhìn điệu bộ cười híp cả mắt của phu nhân nhà mình, bĩu bĩu môi: “Tôi đang bàn chính sự đó!”
Hướng phu nhân không mạnh không nhẹ đánh ông một cái: “Ông lại đang khoe mẽ cái lốt đạo diễn nổi tiếng của mình đó hả?”
“Tiểu Hàn hiếm khi có dịp tới đây, còn không cho tôi nhìn thêm vài cái sao?”
Hướng Duy không dám giận, không dám nói.
Tống Thanh Hàn mỉm cười nhìn tương tác giữa hai vợ chồng bọn họ, nâng ly trà lên chậm rãi uống vài ngụm.
Đợi đến khi Hướng phu nhân đấu khẩu với Hướng Duy xong, bà mới chỉnh lại tóc, sau khi xin Tống Thanh Hàn kí tên vài tấm hình, liền vui vẻ mang hình vào phòng ngủ cất đi.
Hướng Duy thở dài một hơi, đầy vẻ từng trải và trầm tĩnh nói: “Khụ….!Dì của cậu, gần đây hay tám chuyện với mấy bà bạn, nói có thể xin được hình có chữ kí của cậu, cậu đừng để bụng nhé.”
Tống Thanh Hàn mỉm cười: “Hướng phu nhân rất tốt.”
Hướng Duy làm bộ ghét bỏ nhưng thật ra là khoe khoang nói: “Tốt gì mà tốt, cả ngày chỉ biết quản tôi, không cho ăn cái này, không cho ăn cái kia, không cho hút thuốc, không cho uống rượu….”
Phu nhân của Hướng Duy không phải người trong giới, đây có thể coi như là một bí mật công khai trong giới giải trí.
Hướng Duy rất biết bảo vệ vợ mình.

Ông lăn lộn trong giới nhiều năm như vậy, không khách sáo mà nói thì với địa vị hiện tại của ông, chỉ cần ông muốn, thì có không biết bao nhiêu là nữ minh tinh trẻ trung, xinh đẹp nhào trước bổ sau, muốn leo lên giường ông.
Chỉ có điều, Tống Thanh Hàn từ trước đến nay chưa từng nghe nói Hướng Duy dính líu đến bất kì nữ minh tinh nào.
Cậu sờ sờ ly trà, thỏa mãn một chút du͙ƈ vọиɠ khoe vợ gần như đột nhiên dâng trào đến tận chân trời của Hướng Duy: “Hướng phu nhân trông có vẻ rất tốt, dì ấy chắc chắn là vì nghĩ cho sức khỏe của ông nên mới quản lý ông như vậy.”
Hướng Duy cố mím mối nhưng không nhịn nổi mà bật cười: “Khéo miệng thật đấy.”

“Nhưng nhắc mới nhớ, cậu lần này đến tìm tôi, không phải là thật sự muốn từ chối lời mời đó chứ?”
Hướng Duy nói đùa.
“Không phải, tôi chỉ muốn đến xác nhận vài thứ thôi.”
Tống Thanh Hàn lắc đầu, lấy một xấp kịch bản từ trong túi tài liệu mang bên mình ra, sau đó lật một lúc, “Đoạn này.”
Tay cậu nhẹ nhàng chỉ lên trang giấy, ngón tay thon dài, trắng nõn đặt lên trên trang giấy trắng tinh, trông càng nổi bật hơn.
Hướng Duy nhìn theo tay cậu.
Đó là cảnh Lâu Y đóng giả Lâu Y*, đi dạo trong cửa hàng.
Phân cảnh này theo Tống Thanh Hàn thì thật sự có chút đột ngột, so với diễn biến chung của cả kịch bản, hiển nhiên là không ăn khớp cho lắm.
“Nếu như tôi đoán không sai, đạo diễn Hướng vốn muốn tìm hai diễn viên để đóng hai vai này đúng không?”
Nếu không thì tình tiết này cũng sẽ không trông có vẻ không hài hòa đến thế.
Tống Thanh Hàn đoán, Hướng Duy có thể là mới vừa quyết định thay đổi nội dung, cho Lâu Y và Lâu Y* trở thành cặp anh em có ngoại hình giống nhau, mà trong kịch bản gốc, Lâu Y và Lâu Y* có lẽ không hề giống nhau.
Hướng Duy nghe phỏng đoán của cậu, lại lắc lắc đầu: “Cậu đoán đúng một nửa, đoán sai một nửa.”
“Lâu Y và Lâu Y* là anh em, điều này quả thực là vừa mới chỉnh sửa, nhưng không phải là chỉnh sửa hai người vốn không hề giống thành giống nhau, mà là thay đổi giới tính.”
“Trong ý tưởng ban đầu của tôi, vai chính không phải là Lâu Y, mà là Lâu Y*”
Ông cầm lấy bút và giấy để trên bàn lên, viết lên giấy hai cái tên, sau đó khoanh tròn một vòng lớn lên cái tên Lâu Y*, “Một cặp chị em cùng mang một cái tên là Lâu Y.”
Tống Thanh Hàn không hề ngờ được, ý tưởng của Hướng Duy hóa ra lại là như vậy.
Cậu sửng sốt một lúc, rồi đột nhiên lại hứng thú trở lại: “Vậy tại sao….”
Tại sao cuối cùng lại sửa đổi “Lâu Y” thành vai chính?
Hướng Duy cười, đặt bút trong tay xuống, “Nếu như tôi nói, tôi chính là bị khuôn mặt của cậu, và cả biểu hiện của cậu trong làm cho lay động, khiến tôi phải sửa kịch bản, cậu có tin không?”
Tống Thanh Hàn chầm chậm ngước mắt nhìn qua, cười với Hướng Duy.
“Được rồi, đây chỉ là hai lý do nho nhỏ trong số các lý do thôi.”
Hướng Duy bị ánh mắt của cậu đánh bại, cầm kịch bản lên lật, “Lý do thật sự là….!Phiên bản này càng có thể thể hiện ra những thứ mà tôi vốn muốn thể hiện hơn.”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.