Không Cẩn Thận, Họa Lớn Rồi!

Chương 43: Cao nhân


Đọc truyện Không Cẩn Thận, Họa Lớn Rồi! – Chương 43: Cao nhân

Tôi áp giải Vệ Dực về phòng bệnh, sau đó gọi điện cho Tần Chinh để anh quay về, dưới ánh mắt lạnh lùng đoàn kết nhất trí của tôi và Tần Chinh, mũi tiêm lạnh như băng chui vào mạch máu Vệ Dực, để cậu ta chịu tra tấn cả về tinh thần và thể xác.

Tôi nói một cách thấm thía: “Chúng tớ kết hôn, cậu thế nào cũng không thể chống nạng mà đến được, nửa tháng này cậu ngoan ngoãn dưỡng thương đi, Chu Duy Cẩn nhà tớ lần trước gẫy tay gẫy chân thế nào mà cũng chỉ qua 2-3 ngày là đã chạy nhảy được rồi, nửa tháng thì ba đầu sáu tay cũng mọc ra được. Mấy ngày này chúng tớ hơi bận, có lẽ không thể tới thăm cậu được, nhưng mà tớ tin cậu nhất định sẽ không phải chịu cảnh cô đơn đâu.”

Sẽ có các chị em y tá thay chúng tôi trân trọng, bảo vệ cậu ta …

Vệ Dực ủ rũ dựa vào đầu giường, vô lực gật gật đầu, nói: “Các cậu đi đi.”

“Chàng trai trẻ, đừng buông xuôi.” Tôi cổ vũ cậu ta hai câu, mới theo Tần Chinh ra khỏi bệnh viện.

Tần Chinh nói: “Sao mà cậu ta có vẻ càng chán nản, thất vọng thế? Em nói gì với cậu ta vậy?”

Tôi ngẫm nghĩ, nói: “Em tiếp thêm cho cậu ta dũng khí và quyết tâm để đối mặt với cuộc đời, sau đó bảo cậu ta làm phù rể cho anh, mừng nhiều tiền chút.”

Khóe miệng Tần Chinh giật giật, anh kéo cổ tay tôi, lặng lẽ nhét tôi vào trong xe.

Đối với chuyện Vệ Dực lúc trước nói với tôi gì mà “Chu Tiểu Kỳ, thật ra tớ rất thích cậu”, tôi cảm thấy rất cần thiết phải dùng hành động thực tế nói cho cậu ta “ Đây là cậu bị luyến mẫu tình kết, tớ rất sẵn lòng quan tâm đến cậu, chỉ cần mừng nhiều tiền hơn chút”. Có điều nói đi cũng phải nói lại, tôi cũng nhỏ hơn cậu ta gần một tuổi, cái sự yêu mẹ này của cậu ta cũng thật làm tổn thương đến tự tôn của tôi, dù sao tôi cũng còn cách thời kỳ trung niên cả một đoạn dài dài dài nữa.

Đây cũng là nguyên nhân quan trọng nhất mà tôi không thèm để ý đến Vệ Dực – mắt nhìn quá kém.

Ra khỏi bệnh viện, Tần Chinh chạy xe thẳng hướng cục dân chính. Trong xe, tôi và Tần Chinh cùng liếc nhau, mặt nghiêm lại, ăn ý tắt di động của nhau, loại trừ muôn vàn khó khăn, bất chấp tất cả, chỉ để lấy được tờ đăng ký kia.

Xe dừng lại, ông cụ trông xe bèn đi tới chào hỏi, vừa thấy hai chúng tôi liền sửng sốt, nói: “Nhanh như vậy đã ly hôn rồi?”

Sắc mặt Tần Chinh sa sầm, tôi ho khan hai tiếng nói: “Chưa ạ…” Còn chưa kết thì ly sao được.

“Lần trước không phải là tới rồi sao?” Ông cụ nở nụ cười, “Vì sao? Chỉ xếp hàng không đăng ký, vì hối hận hay là tới để khảo sát thực địa?”

Ông cụ này nhìn người phân phân hợp hợp quen rồi, có lẽ cho rằng cuộc đời cô đơn lạnh lẽo như tuyết rồi …

Tôi trả phí dừng xe cho ông, trước khi Tần Chinh nổi bão phải vội đưa anh rời khỏi hiện trường.

Bà thím ở cục dân chính thì mang bộ dạng u ám như đời sống tình dục không hòa hợp, ngẩng đầu liếc tôi và Tần Chinh một cái, lại đặc biệt chú ý cái bụng hơi nhô lên của tôi, giọng điệu chả mấy thân mật, lầu bầu một câu: “Lại một đứa không biết tự yêu lấy bản thân nữa.”

Lời này rõ ràng là nói tôi – cái đứa lên xe trước rồi mới mua vé bổ sung này …

Tần Chinh hít sâu, tôi giữ chặt cổ tay anh, ngẩng đầu thả một nụ hôn gió đến anh, mỉm cười nói: “Yêu anh cũng giống như yêu bản thân mình đó thôi.”

Sắc mặt anh mới dễ nhìn được tí.

Người này thật là kỳ quặc, người khác nói xấu anh, anh lại chẳng có phản ứng gì, nói gì không hay về tôi là mặt anh liền biến sắc, còn phải để tôi làm trung gian bôi trơn nữa.

Chúng tôi đều là người mới, tâm trạng thấp thỏm thuận theo chỉ thị từ chụp ảnh, điền hồ sơ tới trả lời câu hỏi, cuối cùng cũng được nhận tờ đăng ký, lại còn một đống không biết là thứ gì vào thứ gì, lúc đầu tôi còn tưởng là quà tặng cho vợ chồng mới cưới chúng tôi, kết quả bà thím kiểm kê một chút nói: “Tổng cộng 99 đồng.”

Tôi cuối cùng mới biết, chúng tôi vớ phải giao dịch cưỡng ép rồi.

Mang theo một đống đồ vô tích sự và tờ đăng ký kết hôn, tôi và Tần Chinh mờ mịt ra khỏi cục dân chính.

Tà dương như máu a …


Từ nay về sau, tôi đã chính thức trở thành Tần Chu thị.

Cảm giác thế nào … cũng chả có gì khác cả …

Bên cạnh mấy đôi vợ chồng trẻ tuổi xúc động ôm hôn, nữ thì khóe mắt đỏ lên, sung sướng cảm động, nam thì cười chất phác thật thà. Tần Chinh cúi đầu liếc tôi một cái, lại nhìn nhìn chân trời, sau đó nói: “Đi đâu ăn cơm?”

Tôi nói: “Về nhà ăn đi.”

Anh nói: “Uhm”

Rất nhiều năm về sau, lúc hồi tưởng chuyện cũ với tụi nhỏ, tôi cũng giống mẹ tôi bây giờ cầm khăn mùi xoa lau khóe mắt ráo hoảnh khóc hưng hức: “Bố chúng mày một câu dễ nghe cũng chẳng nói, lấy được tờ giấy đi ra cũng không được một lời ngon tiếng ngọt, chưa gì đã hỏi tao đi đâu ăn cơm …”

Khi đó ba lũ nhỏ cũng giống ba tôi bây giờ, yên lặng xem tin tức tiếp âm …

Lúc ấy tôi nên hiểu được, đây mới là bản tính của anh! Lúc bạn không hề có chuẩn bị, anh ấy sẽ cho bạn chút ít lãng mạn, lúc bạn tràn ngập chờ mong lại khiến hy vọng của bạn tan vỡ. Cho nên bảo tôi là chiêu cầu hôn này do chính anh nghĩ được, tôi, không, tin!

Tôi làm bộ như lơ đãng nói: “Bạn bè anh đều lẻo mồm lẻo mép cả.”

Anh vừa lái xe vừa nói: “Không thể nào.”

Tôi dùng khóe mắt liếc xéo anh: “Giống cái tên Cao Kiện kia a, bạn gái nhiều chứ hả, biết lãng mạn biết cầu hôn chứ.”

Tần Chinh nhếch nhếch khóe miệng, nói: “Anh không quen nó.”

“Không phải chứ, cậu ta cũng dạy anh cách cầu hôn thế nào, các anh còn không thân sao?” Tôi trợn mắt lườm anh.

“Nó dạy anh khi nào?” Tần Chinh nhíu mày, quay đầu nhìn tôi nghi hoặc.

Không phải cậu ta?

“Đừng giấu em, em cũng biết rồi, cái khế ước bán mình lúc cầu hôn đấy, vốn không phải chiêu tự anh nghĩ ra được.” Tôi ra tay trước.

Sắc mặt anh khẽ biến, thay đổi rất nhỏ này thôi cũng chỉ có tôi người bên anh sớm sớm chiều chiều mới nhận ra được.

Tôi cười tủm tỉm nói: “Anh cứ nói cho em biết là ai đi, dù sao khế ước bán mình em cũng ký rồi, đăng ký kết hôn cũng lấy rồi, con cũng là của anh rồi, anh nói cho em biết ai là người chỉ bảo anh, em cũng sẽ không chạy mất đâu.”

Tần Chinh hơi do dự, tôi dẫn dắt từng bước: “Người đó rốt cuộc là ai, là nam hay nữ, em biết không?”

Tần Chinh xoa xoa đầu tôi nói: “Anh đã đồng ý với người đó sẽ không nói cho người khác biết thân phận của họ.”

Tôi hít một hơi khí lạnh: “Anh thông đồng với người khác sau lưng em còn không để em biết. Em là người khác ư?”

“Đừng nói kỳ quặc như vậy …” Tần Chinh thở dài, “Người ấy nói không được nói cho người khác, chứ không nói là nếu để người khác đoán đúng rồi anh không được ngầm thừa nhận …”

Tôi: “…”

Tôi cảm thấy … về sau lúc tôi nói chuyện với Tần Chinh, cũng phải cẩn thận một chút. Hôm nay anh có thể bán đứng cái người không biết là ai vào ai kia, ngày mai nói không chừng cũng có thể bán đứng tôi …

Tôi cân nhắc một chút, nói: “Anh để em đoán, vậy ý là người đó em cũng quen?”


Tần Chinh: “Uhm.”

Vì thế tôi bắt đầu đoán từ lũ bạn cùng phòng đáng khinh của anh. Hai tên cùng phòng kia cứ trước lúc thi cuối kỳ là lại ân cần cống tặng cho tôi, khiến cho tôi phượng nhan đại duyệt, sau đó đi dỗ cho Tần Chinh long nhan đại duyệt. Bởi vậy có thể thấy được, hai tên này cũng là người có tâm kế, hơn nữa hiểu lòng phụ nữ.

Long nhan đại duyệt, phượng nhan đại duyệt: mặt mày tươi cười hớn hở.

Nhưng Tần Chinh tỏ vẻ không phải bọn họ.

Tôi lại bắt đầu đoán từ đồng nghiệp của anh ở công ty, kết quả chẳng trúng một ai.

Tôi giận dữ: “Chẳng nhẽ là phụ nữ?”

Tần Chinh vội vội vàng vàng nói: “Không phải, không phải, tuyệt đối không phải phụ nữ.”

Tôi che đôi mắt ráo hoảnh, nức nở: “Nhất định là phụ nữ … Bạn học nam, đồng nghiệp nam của anh em biết đều đã đoán rồi, chắc không phải là bạn học nam, đồng nghiệp nam của em chứ …”

Bỗng nhiên, anh im lặng …

Tôi ngừng lại một chút, quay đầu nhìn anh, nhíu mi: “Là thật à?”

Ra là nội quỷ a …

————————————————————————————

Ngày hôm sau và ngày hôm sau nữa, tôi đều phải kìm nén một cơn tà hỏa không tên, cùng chụp ảnh gia đình với Tần Chinh, bởi vì cái tên trong bụng kia không chịu được cô quạnh cứ nhô ra, cho nên trong ảnh chụp, tôi chẳng được yểu điệu thướt tha chút nào, quả thực là lưng hùm vai gấu, làm tôn lên Tần Chinh – một nhành hoa lê bị hải đường chèn ép, một đóa hoa tươi bị cắm bãi phân trâu.

Tôi chống má nhìn chằm chằm trong gương, sau đó giương mí mắt, u buồn nhìn Tần Chinh trong gương nói: “Tướng công, thiếp có đẹp không ?”

Anh nói rất chắc chắn: “Đẹp”

Tôi đau lòng nói: “Có phải là đẹp kiểu tươi non màu mỡ hay không …”

Anh do dự một chút, sau đó thành thật gật gật đầu.

Từ lúc mang thai rồi sau đó là lấy giấy đăng ký trở đi, tôi đã thực sự tự cô gái biến thành thiếu, phụ rồi, cái cảm giác tang thương và chua xót mãnh liệt này không nên nói với người ngoài, năm đó, Chu Tiểu Kỳ tôi cũng là một đóa hoa của đại học X, nay … chỉ là càng nở càng rực rỡ.

Nếu có người đàn ông dám ghét bỏ vợ mình vì mang thai mà trở nên mập mạp, người đi qua đường cũng không nên bỏ qua, đánh cho chết thì thôi, còn không nghĩ xem là ai khiến cô ấy biến thành bộ dạng như thế.

Biểu hiện của Tần Chinh cũng không tồi, tỏ vẻ dạo này anh thích ăn thịt mỡ, thịt mỡ mà không ngấy.

Nghe anh nói như vậy, tôi lại vô thức nghĩ, sẽ không phải là “cao nhân” chỉ dạy anh nữa chứ …

Tần Chinh vội nói: “Không có, anh chỉ hỏi anh ta cầu hôn em như thế nào em mới chịu đồng ý thôi.”

Tôi gắng gượng mà tin, ngày thứ hai sau khi chụp xong ảnh cưới, Tần Chinh lại đi tới bệnh viện xem Vệ Dực đã chết chưa, tôi cầm cái túi nhỏ, len lén tới trường thăm nom Chu Duy Cẩn.

Bây giờ, tôi có mang theo ví tiền của mình, không có chuyện gọi điện báo trước cho Chu Duy Cẩn thì đã giết đến ký túc xá của nó rồi – ký túc xá của Cố Thiệu.


Kết quả cho thấy, không báo trước thật là sai lầm, ký túc xá Cố Thiệu chẳng có ai. Tôi vừa gọi điện vừa xuống lầu, đến chân cầu thang chợt nghe thấy tiếng chuông quen thuộc …

Vang lên chưa được hai tiếng đã bị ấn tắt.

Chu Duy Cẩn nghiến răng nghiến lợi nói: “Cho nên nói con gái đều là hàng lỗ vốn, lớn rồi là lòng bèn hướng ra ngoài, muốn lập gia đình cũng không báo trước cho em một tiếng, bây giờ gọi điện đến thả ngựa sau pháo sao? Ông đây mặc kệ.”

Thả ngựa sau pháo: việc xảy ra rồi mới nói hoặc hành động, chả có tác dụng gì cả.

Cố Thiệu lười nhác nói: “Chu Duy Cẩn, cô ấy là chị cậu không phải con gái cậu.”

“Lúc nhỏ, bà ấy bị người ta ức hiếp còn không phải ông đây che chở cho bà ấy!”

“Lúc đầu là cậu bị ức hiếp cũng là cô ấy che chở cho cậu.”

“Tần Chinh ngoại tình, ông đây cũng đứng về phía bà ấy.”

“Thực tế là Tần Chinh không ngoại tình, cậu mượn cớ để trút giận mà thôi.”

“Đại ca, anh rốt cuộc là giúp bên nào đấy! Sao lại nói giúp Tần Chinh!” Chu Duy Cẩn thở phì phì, “Lần trước còn ầm ĩ muốn ly hôn (Cố Thiệu nói xen vào ‘Lúc đó họ còn chưa kết hôn), bây giờ quay lại một cái đã định ngày rồi, cũng không thèm thảo luận với em một chút, cứ tự định đoạt như vậy, khốn kiếp, con gái lớn không nên giữ lại trong nhà!”

Tôi nghe thấy đuôi lông mày dựng đứng, tận đến khi hai người này rẽ ngoặt, mới đối mặt tôi.

Tôi ở bên trên, bọn họ ở bên dưới. (Lời này nghe thật mờ ám … )

Chu Duy Cẩn đờ người, lập tức ho khan hai tiếng nói” “Đại Kỳ, bà tới làm gì?”

Tôi cười tủm tỉm nói: “Đến thảo luận với mày một tí, mày muốn chết thế nào.”

Cố Thiệu chẳng mảy may gì, chầm chậm bước lên bậc, giơ tay chào tôi, mỉm cười nói: “Trước khi đến sao lại không gọi điện trước?”

Chu Duy Cẩn nghiến răng, sải bước đi lên, nghểnh cổ nói: “Bà tới đúng lúc lắm, ông cũng có chuyện muốn hỏi đây!”

Tôi nắm lấy túi theo sau, nói: “Rất tốt.” Lại quay đầu nói với Cố Thiệu, “Bà đây cũng có chuyện muốn nói với anh!”

Cố Thiệu chả hiểu gì nhíu mày, sờ sờ mũi, mỉm cười.

Trong phòng ngủ của Cố Thiệu, ba bên hội đàm.

Chu Duy Cẩn nổ phát súng đầu tiên: “Tần Chinh kia là chuyện gì, hai người giải quyết xong chưa, sao lại đột nhiên lại nói muốn kết hôn!”

“Gì mà bảo đột nhiên, vốn là sẽ kết gian, chẳng qua là giữa chừng tao do dự tí, sau đó thì không do dự nữa. Tiểu Chu Tử, thành kiến của mày với anh rể quá lớn!”

Chu Duy Cẩn phát điên: “Ông không vừa mắt cái bản mặt tú lơ khơ của anh ta.”

Tôi cười: “Anh ấy mà rạng rỡ mặt mày với mày, tao mới cảm thấy có vấn đề!”

“Anh ta với chị cũng mang bản mặt tú lơ khơ chứ khác gì …” Chu Duy Cẩn nhìn tôi xa xăm, “Không cảm thấy anh ta tốt với bà.”

Tôi vỗ vỗ vai nói, nói lời thấm thía: “Nhóc con, mày còn non, chờ đến khi mày trưởng thành rồi, có người trong lòng sẽ hiểu được đó là chuyện gì.”

“Là chuyện gì?” Chu Duy Cẩn hất tay tôi ra, khỉnh bỉ nói, “Tôi còn không hiểu được thì bà có thể hiểu được sao?”

“Chị mày là người từng trải. Anh ấy tốt với tao, tao biết là đủ rồi, chẳng nhẽ còn phải khoe ra hạnh phúc cho mày ghen tị? Cho dù anh ấy đối với tao không tốt, chỉ cần tao cảm thấy tốt là đủ rồi. Tiểu Chu Tử, mày là chưa cai sữa, hay là yêu chị, hay là đơn giản chỉ là không ưa Tần Chinh?”

“Cái thứ ba.” Chu Duy Cẩn trả lời dứt khoát, sau đó đặt mông ngồi lên ghế hầm hừ, “Bà sớm đã biết tôi không ưa anh ta.”


Chậc… Tính thật trẻ con …

Tôi ôn hòa nhã nhặn nói: “Anh ấy thật sự đối tốt với tao, ngoại tình chỉ là hiểu lầm thôi.”

“Con người anh ta nhìn đã có vẻ đào hoa rồi, cả đống con gái thích, thư tình hồi cấp III đều phải dùng bao tải chứa, bà không cảm thấy nguy cơ, tôi cũng sợ chị bị đá mất thôi.” Nó không khách khí đả kích tôi, cũng không biết là mắng Tần Chinh hay là tán tụng Tần Chinh, Tần Chinh tốt còn tôi thì rất kém ư?

“Thoái hóa thì thoái hóa, dù sao thì dùng cũng dùng rồi, tiền cũng là của tao, ai đá ai còn chưa biết đâu. Chu Duy Cẩn, mày không thể tin tưởng chị mày một chút sao?”

Nó nói: “Rất khó.”

Tôi thở dài, quay đầu nhìn Cố Thiệu: “Anh không nói câu nào sao?”

Cố Thiệu trầm ngâm một lát nói: “Uống trà không?”

Tôi nhếch mi nói: “Nhìn không ra a … Anh thế mà lại có thể giúp Tần Chinh, Tần Chinh thế mà lại nghe lời anh …”

Chu Duy Cẩn giống như bị đâm một cái, nhảy dựng lên ngẩng đầu nhìn Cố Thiệu: “Gì chứ? Anh giúp anh ta?”

Cố Thiệu rót hai chén nước ấm, nói: “Không uống trà, vậy uống nước nhé.”

Tôi uống hớp nước, thông cổ họng, thanh thanh cổ họng nói: “Hai người các anh thông đồng ra sao?”

“Thật ra …” Cố Thiệu nói thong thả, ra dáng vẻ giáo sư, “Trước đó không lâu, anh đi ăn cơm cùng giám đốc ngân hàng XX, mới vừa khéo nghe thấy ông ta bảo Tần Chinh mở công ty bảo đảm, anh nghĩ chuyện này cậu ta nhất định giấu em, không biết cậu ấy muốn làm gì, nên gọi điện thoại tới hỏi cậu ấy.”

“Anh ấy nói hết cho anh?” Tôi hoài nghi nhìn Cố Thiệu chằm chằm.

Cố Thiệu mỉm cười như cáo: “Cậu ấy không nói, anh không đoán được sao?”

Tôi hít sâu một hơi.

“Anh đoán đúng rồi, cậu ta không thừa nhận được sao.” Cố Thiệu lại thong thả uống nước, tôi và Chu Duy Cẩn nhìn chằm chằm anh không chớp mắt, “Chú Chu là người như thế nào hai đứa cũng không phải là không biết. Tần Chinh với Tiểu Kỳ dù có tốt, có tuấn tú, tài giỏi thế nào, nếu không có bản lĩnh thật sự, chú cũng sẽ không gả Tiểu Kỳ cho Tần Chinh để phải chịu khổ. Muốn lấy Tiểu Kỳ, cậu ấy nhất định phải chứng tỏ bản lĩnh thực, qua được sự kiểm nghiệm của chú Chu. Cậu ấy mở công ty đảm bảo, đều phải giao dịch với các chi nhánh của ngân hàng, quan lớn của thành phố, đút lót xã giao không ít, dựa vào tính cách của cậu ấy, muốn đối phó chu toàn với những kẻ trung gian này thật không dễ dàng, huống chi cậu ấy hoàn toàn không dính dáng tới hào quang của chú Chu, lập nghiệp bằng hai bàn tay trắng, không như vậy làm sao có thể được nhạc phụ tương lai đồng ý.”

Chẳng trách anh nói lấy tôi không dễ … Chẳng trách anh nói phải chờ tới 30 tuổi … Chẳng trách anh kiếm tiền như đi giật tiền vậy …

“Sau đó anh bèn hỏi cậu ấy một câu, công ty đứng tên ai.” Cố Thiệu nếu như diễn nhân vật phản diện, nhân vật chính diện chắc chắn là chết sạch … “Cậu ấy quả nhiên vẫn nghĩ chưa chu đáo. Anh bèn nói với cậu ta, chú Chu sao lại muốn cậu chứng tỏ bản lĩnh thực, để nhìn cậu phát đạt ư? Đương nhiên không phải, cậu nghèo túng, chú ấy thương Tiểu Kỳ chịu khổ.

Cậu phát đạt rồi, chú còn lo cậu đứng núi này trông núi nọ, cho nên cách tốt nhất, là cậu phát đạt, nhưng tiền đều do Tiểu Kỳ quản lý. Chu Duy Cẩn không phải đã nói, muốn lấy chị nó, ít nhất phải có một xấp chứng nhận quyền sở hữu bất động sản, cậu đứng tên cho Tiểu Kỳ cả công ty lẫn nhà ở, chú mới an tâm được. Tính Tiểu Kỳ ra sao cậu cũng biết, nếu tiền nhiều hơn 5000 đồng là cô ấy chả có khái niệm gì, cũng không tham tiền của cậu, trái lại còn có thể quản lý nhà cửa.”

Tôi run rẩy nói: “Sau đó anh ấy liền nghe lời anh, cho em tất cả …”

“Đương nhiên như thế là có thể dỗ được bố vợ, mẹ vợ, Tiểu Kỳ chả có khái niệm gì về tiền tài cả, cậu cho cô ấy tiền cô ấy cũng chẳng dám động tới, cậu lại dâng cả hai tay của mình, thế là đời này cô ấy chọn cậu rồi.” Anh ho khan hai tiếng, “Sau đó, cái khế ước bán mình kia là anh nghĩ giúp cậu ta.”

Chu Duy Cẩn trợn mắt há hốc mồm.

Lúc ấy tôi cũng sợ ngây người.

May mắn… May mắn anh là bạn của tôi …

Cố Thiệu xoa xoa đầu tôi, cười tươi như hoa nói: “Anh làm sao có thể đứng về phía cậu ta được, bây giờ cái gì của cậu ấy đều là của em, còn phải lo cậu ấy biến chất sao?”

“Anh ấy … Sao lại có thể nghe lời anh như vậy …” Tôi lắp ba lắp bắp.

“Bởi vì lời anh có lý.” Cố Thiệu mỉm cười nói, “giám đốc ngân hàng XX còn nói với anh, Tần Chinh đi xã giao với những người đó, có một lần uống đến suýt chút nữa là xuất huyết dạ dày. Anh xem xem nếu như cậu ấy nghe lời anh, cái gì cũng cho em hết, vậy là em có bảo hiểm kép rồi. Chàng trai này có thể lấy được.” Nói xong quay đầu nhìn Chu Duy Cẩn, “Cậu còn gì không hài lòng về anh rể của mình không?”

Chu Duy Cẩn ngập ngừng hai tiếng, nói: “Còn, vẫn còn …”

Sau đó không được tự nhiên lắm ngẩng đầu nhìn trần nhà.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.