Bạn đang đọc Không Cần Lại Đến Trêu Chọc Ta: Chương 4
Chương 4: Lửa giận (H)
“Tiểu Thu, dường như em rất thích thử thách sự chịu đựng của tôi! Còn chưa hiểu lời nói của tôi sao? Lại đây.”
Tô Mộ Thu cúi đầu, hàm răng gắt gao cắn chặt đôi môi.
“Có lẽ đem hai tiểu quỷ kia đưa đến Lôi Sát đường, em sẽ nghe lời hơn chăng?”
“Không được.”
Cô sợ hãi lên tiếng, lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch.
Cô cắn môi, nâng đôi chân nặng như chì, khó khăn bước tới.
Phượng Dạ Diễm nửa tựa vào đầu giường, hai tay thoải mái khoanh lại trước ngực, ung dung nhìn cô, đợi cô đi đến bên cạnh giường, anh đột nhiên duỗi tay ra.
“A!”
Cô hoảng sợ hét lên, thân thể nhỏ nhắn xinh xắn ngã vào giường lớn mềm mại.
Ngón tay thon dài của anh nắm chặt cằm cô, như một bậc đế vương mà nâng lên gương mặt nhỏ nhắn của cô.
“Nên trừng phạt em thế nào đây? Mèo con nhỏ không ngoan.” Lời nói nhỏ nhẹ, nỉ non, nồng đậm, mê hoặc như giữa đôi tình nhân.
“Không những tùy ý chạy trốn chủ nhân, còn tùy ý sinh con, còn hai tiểu quỷ kia, chúng đúng là rất đáng ghét, không đáng yêu chút nào, ha ha…” Thích thú khi thấy sự hoảng sợ trong mắt cô, anh cười vui vẻ, “Yên tâm đi, tôi sẽ không làm gì bọn nhóc, dù sao bọn nhóc chính là lợi thế để khống chế em của tôi và Hoàng, không phải sao?”
Lông mày nhỏ nhắn của Tô Mộ Thu nhíu chặt, “Van xin anh, buông tha cho tôi và con”
“Như thế này không tốt sao!?” Anh có vẻ khó xử, giọng điệu ngập ngừng nhàn nhạt, “Đối với em, bọn tôi vẫn chưa chán, hơn nữa, bọn tôi vẫn chưa tìm được sủng vật nào đáng yêu hơn so với em, em nói đi, bọn tôi có buông tha không?”
Cô nhắm mắt lại, cố gắng bỏ qua sự chua sót trong lòng.
“Chà chà, Ngự đã thật sự phản bội bọn tôi vì em, chứa chấp đào phạm, nếu tính ra thì tội danh thật lớn nha.”
Miệng run run, “Không liên quan anh Sở, cầu xin anh tha cho anh ấy.”
“A? Anh Sở? Ha ha…” Phượng Dạ Diễm hình như phát hiện được việc hay, “Gọi thân thiết như vậy sao! Như thế nào? Có phải anh Sở của em có thể thỏa mãn được em hơn bọn tôi, tiểu dâm phụ…”
“Anh….” Cô giận dữ, “Xin đừng nghĩ chúng tôi dơ bẩn như vậy!”
“Tức giận sao?”
Anh buông cánh tay đang kềm chế cằm cô ra, chuyển qua xoa khuôn mặt hồng nhuận trắng nõn của cô.
“Nếu như biểu hiện của em làm cho tôi vừa lòng, có lẽ tôi sẽ giúp em khuyên nhủ Hoàng, không truy cứu lỗi lầm của các người. Bây giờ, cởi quần áo ra.”
Cô hoảng sợ trừng mắt.
Đúng là ác ma!
“Tất nhiên, em hoàn toàn có quyền lựa chọn, cũng có quyền từ chối, nhưng mà, em nên nhớ, tính nhẫn nại của anh từ trước tới nay không cao lắm.”
Cô nắm chặt cổ áo, sau nửa ngày, bàn tay nhỏ bé run rẩy duỗi đến lưng, nhắm mắt lại chấp nhận số mệnh, chiếc váy liền áo bằng nhung màu vàng nhạt trong nháy mắt rơi xuống mặt đất.
Tuy là mùa hè, nhưng da thịt trắng nõn lại giống như đang ở trong gió lạnh, chốc chốc lại run rẩy.
Sau đó lại cởi Bra cùng quần lót xuống, Tô Mộ Thu đã trần như nhộng như một đứa trẻ sơ sinh.
Cô cắn chặt môi, một tay để ở ngực, tay kia che khuất chỗ riêng tư, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ, trong mắt tràn đầy sự nhục nhã cùng xấu hổ và giận dữ.
Phượng Dạ Diễm nhíu mắt lại, ánh mắt dần dần tối hơn.
“Cũng không phải là lần đầu tiên, còn cần tôi dạy em phải làm như thế nào sao?”
Tiếng nói càng trầm hơn.
Tô Mộ Thu leo lên giường, bàn tay nhỏ bé run rẩy kịch liệt, duỗi về phía eo của anh, sờ dây lưng áo ngủ màu đen.
Rõ ràng là một động tác đơn giản, chỉ cần nhẹ nhàng kéo một cái là có thể cởi ra, mà cô lại mất đến vài phút.
Mở áo ngủ ra, vòm ngực thon gầy rắn chắc màu đồng đập vào mắt, nhưng bất ngờ lại xuất hiện một băng vải màu trắng buộc chặt ngang bụng.
Cô nhìn mê mẩn ngực trái của anh.
Phượng hoàng trông rất sống động như giương cánh muốn bay.
Bàn tay to lớn chụp lên một bên vật tròn trịa tuyết trắng, thô bạo vuốt ve.
“Ô”
Cô kêu rên.
Anh lạnh lùng nhìn cô, “Muốn tôi hầu hạ em sao?”
Cô mím môi, tách hai chân ra dạng ngồi trên bắp đùi của anh, bàn tay nhỏ bé lạnh buốt dán lên vòm ngực cực nóng, hơi nhút nhát vuốt ve, cúi đầu xuống, vương ra đầu lưỡi liếm láp viên bi màu đỏ sậm nổi lên.
Thở dốc một cái, đột nhiên, Phượng Dạ Diễm kéo thân thể mềm mại phía trên xuống, xoay người đặt cô ở dưới thân, cởi quần lót ra, eo ưỡn một cái, gậy thịt đã sớm cứng rắn vùi sâu vào cơ thể cô.
“A!”
Cô đau đớn thở ra.
Nửa người trên như muốn căng lên, khuôn mặt trắng nõn càng trở nên trắng bệch, hai tay gắt gao níu lấy gra giường.
Hạ thân giống như bị xé đôi thành hai mảnh, mật đạo khô khốc đột nhiên bị căng lớn đến cực hạn, vách tường thịt như bị lửa đốt, đau nhức.
Anh không chút nào thương tiếc tàn nhẫn mà ra sức luật động, hung hăng rút ra, lại hung ác đâm vào, “Ai cho em trốn, em là của bọn tôi, chỉ có thể là của bọn tôi.” Anh phát điên gầm nhẹ.
Vật nam tính to lớn mạnh mẽ đâm sâu vào trong hoa huyệt mềm mịn.
“Ô……”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô nhăn lại.
Đau quá! Cô có thể cứ như vậy mà chết không? Cũng tốt, cô chết đi sẽ không liên lụy đến những người khác!?
Hai mắt vô thần nhìn trần nhà, cô suy nghĩ vẫn vơ.
“Tôi sẽ không cho em có cơ hội trốn thoát nữa, tôi sẽ không ngại mà bẻ gãy chân của em đâu, mèo hoang nhỏ à……”
Cánh tay sắt gắt gao siết chặt lấy vòng eo mảnh khảnh, như muốn bẻ gãy nó.
Thân thể mềm mại nhỏ nhắn xinh xắn bị thúc liên tục nên nhấp nhô lên xuống.
Đôi mắt phượng chăm chú khóa trên khuôn mặt cô gái, trong mắt là lửa giận và dục hỏa thiêu đốt, đồng thời cũng che giấu sự hân hoan nơi đáy mắt.
“Ư a…..”
Cô nhỏ giọng rên rỉ.
Cùng lúc với sự đau nhức ở hạ thân là một trận tê dại êm ái thoải mái dâng lên trong cơ thể, thân thể khẽ run, trong hoa huyệt tuôn ra một dòng chất lỏng dinh dính.
Cô đúng là rất dâm đãng! Bị đối xử thô bạo như vậy nhưng vẫn có thể thỏa mãn.
Một giọt lệ trợt xuống từ khóe mắt, trong lòng Tô Mộ Thu tự giễu cợt mình, cảm thấy xót xa hơn. Thân thể này đã bị bọn họ dạy dỗ trở nên mẫn cảm như vậy.
Sau vài lần luật động mãnh liệt, Phượng Dạ Diễm vùi thật sâu vào hoa huyệt, phun ra một dòng dịch nóng bỏng.
Nhiệt dịch rót vào hoa kính mẫn cảm làm cô run rẩy một hồi, hơi thở vừa mới phục hồi thì nam căn trong cơ thể lại trở nên cứng rắn, tiếp tục thực hiện một chu kỳ va chạm mới.
Đây là ý thức cuối cùng của Tô Mộ Thu trước khi bất tỉnh.
Tô Mộ Thu từ từ tỉnh lại, nhìn người đàn ông vẫn còn đang luật động mạnh mẽ trên cơ thể mình.
Đã bao lâu rồi? Cơ thể cô mỏi nhừ run rẩy, đó là kết quả của việc bắp đùi bị dang ra quá lâu.
“Đừng… Buông ra..”
Cô mệt mỏi lẩm bẩm, đầu lắc lư vô thức.
Đột nhiên, cô giật mình trợn mắt to nhìn vẻ mặt cười tà của người đàn ông đang nằm nghiêng bên cạnh.
“Anh….” Phượng Dạ Diễm? Vậy hiện tại trên người cô chính là….
Cô thở hốc kinh ngạc, quay đầu hoảng hốt trừng mắt nhìn người đàn ông đẹp lạnh lùng đang tàn sát bừa bãi trên người cô.
Môi mỏng Phượng Dạ Hoàng nhếch lên, “Đã lâu không gặp, mèo hoang nhỏ….”
Không giống với giọng nói êm ái bình thản, bụng dưới của anh nhanh mà hung ác dùng sức ra vào, mỗi một lần đều chạm tới tử cung của cô.
“Ân…. A…”
Cô cắn mu bàn tay, cố gắng kềm chế, nhưng vẫn phát ra tiếng rên nhỏ nhẹ từ trong cổ họng.
Mật đạo bị đâm vào thật sâu, phân thân nam tính cùng thành hoa huyệt ma xát mang đến khoái cảm làm cho hoa huyệt của cô không thể khống chế mà co rút run rẩy.
“Em là tiểu yêu tinh!”
Phượng Dạ Hoàng gầm nhẹ một tiếng, hung hăng trừng mắt nhìn cô, sức lực va chạm càng mạnh, tốc độ càng nhanh hơn.
“Không cần… Ân… Ách… A……”
Cô lắc lư đầu, muốn đem tất cả khoái cảm trên người ném đi.
“Không được phép nói không cần, trò hay chỉ mới bắt đầu! Mèo hoang nhỏ, cố gắng chấp nhận lửa giận của tôi đi!”
Phượng Dạ Hoàng hừ lạnh một tiếng, dừng lại va chạm, hạt giống cực nóng phun thẳng vào hoa huyệt.
“Ân a…..”
Tô Mộ Thu lại một lần nữa hôn mê.