Không Cần Đậm Sâu Chỉ Mong Là Mãi Mãi

Chương 7


Đọc truyện Không Cần Đậm Sâu Chỉ Mong Là Mãi Mãi – Chương 7

Nam tử thấy Nhã Nguyệt tỏ vẻ không kiên nhẫn liền vội vàng giải thích

– Tên kia coi như cũng là người cẩn thận giờ này chắc hẳn vẫn đang tìm ta ngoài kia, ta mà ra đó liền phải đấu với hắn một trận, phiền chết đi được. May mà ta sớm nhận ra điều này, nếu không ra sớm một chút nữa… haizz

Nhã Nguyệt thực bội phục tên này rồi, khen người ta cẩn thận cuối cùng cũng quay về là tự tâng bốc mình. Lại còn làm ra cái vẻ mặt đó, miệng thì nói phiền nhưng nhìn mặt hắn đi ai cũng sẽ tưởng hắn vừa mới bắt được vàng. Được rồi, vừa nhìn là biết tên này lưu manh, biến thái, nàng tránh xa hắn một chút sẽ tốt hơn.

– Vậy được, công tử cứ ở đây, ta ra ngoài nói xong Nhã Nguyệt thật sự cầm quần áo của mình lên định bước đi nhưng bị nam tử giữ lại

Nhã Nguyệt nhíu mày nhìn xuống cánh tay đang bị giữ chặt của mình rồi lại ngước lên nhìn người kia. Nam nhân này… lại tiếp tục bày ra cái vẻ mặt vô tội đó.

– Cô nương, vừa nãy tên kia vào làm gì thấy ai, bây giờ lại có người đi ra không phải là chúng ta tự mình vạch áo cho người xem lưng sao? Còn có ngoài kia có biết bao tai mắt, một nam tử anh tuấn đĩnh đạc phong độ ngời ngời như ta đi ra cũng một phòng tắm với một nữ tử xinh đẹp, sự trong sạch của ta chẳng phải liền bị hủy hoại? Nếu là như vậy cô nương phải chịu trách nhiệm với ta. Ta đây tuy không phải là giàu nhất thiên hạ nhưng cũng được coi là người có tiền, tướng tá không cần phải bàn nữa, phóng khoáng mạnh mẽ không phải anh hùng nhưng gặp chuyện bất bình ra tay tương trợ, không bắt nạt kẻ yếu, hiếu thảo với cha mẹ… Điều kiện của ta cũng không cao chỉ cần đầy đủ tay chân, miệng mồm không thiếu là được rồi. Thế nào, cơ hội ngàn năm có một, tìm khắp thiên hạ này chưa chắc đã có người thứ hai như ta.

Nhã Nguyệt nghe xong lấy tay còn lại bóp trán, tên này đúng là hết thuốc chữa rồi, nàng thật không muốn ở cùng hắn thêm nữa, thật là đau đầu.

– Thứ nhất, chỉ có ngươi mới đang vạch áo cho người xem lưng, không phải chúng ta. Thứ hai, người chịu thiệt là ta chứ không phải ngươi. Thứ ba, ta không hề có ý định gặp lại ngươi vậy nên cũng sẽ không có chuyện gì giữa ta và ngươi cả. Buông tay

Nam tử vẫn không chịu nới lỏng lực, nàng biết dù nàng có phản kháng cỡ nào cũng không thể thắng hắn nên chỉ đành đứng im chờ tên này thả nàng ra

– Cô nương thật là vô tình. Sao lại có thể nói ra những lời tổn thương như vậy chứ, ta có điểm gì không tốt… chưa nói hết câu hắn đã thấy khí lạnh lởn vởn quanh mình nên im bặt không nói nữa nhưng vẫn dùng cái ánh mắt chứa đầy đau thương đó nhìn Nhã Nguyệt. Thấy Nhã Nguyệt không quan tâm đến mình, nam tử đưa tay ôm lấy ngực


– Ôi, tim ta thật là đau

– Ngươi thôi ngay, ta không có thời gian đùa giỡn với ngươi. Một là ngươi đi, hai là ta đi

-Không có lựa chọn khác sao?

– Có, ba là bây giờ ta ra ngoài kia nói với tất cả mọi người, ngươi nhân lúc ta tắm rửa lẻn vào phòng tắm của ta giở trò lưu manh. Ngươi chọn đi

– Được rồi, được rồi, cô nương bớt giận, ta đi ta đi. Ta họ Lăng tự là Chấn Thiên, sau này cô nương đổi ý có thể đến tìm ta

-CÚT

Nam tử biết mình không ở lại được nữa nhanh chóng rời đi, Nhã Nguyệt lúc này mới bình tĩnh lại, hiếm khi nàng mất bình tĩnh mà không kiểm soát được bản thân như vậy, hầu hết tình huống dù là nguy hiểm hay quan trọng cũng không làm nàng thay đổi sắc mặt, tối nay nàng lại tức giận chỉ vì mấy lời nói vớ vẩn của một tên mới gặp lần đầu. Nàng thừa nhận mình cũng lú lẫn rồi

Coi như chuyện vừa rồi chưa hề xảy ra Nhã Nguyệt ngâm mình trong thùng nước đã nguội đi phân nửa, nhanh chóng mặt quần áo vào, ra khỏi phòng tắm dặn tiểu nhị chuẩn bị thêm một thùng nước ấm cho Như Ngọc rồi đi lên phòng của mình.

Lúc này Như Ngọc vẫn đang đánh cờ cũng ngu công thì bị ai đó lấy mất tấm chăn, hai tay mò mẫm khua khoắng khắp nơi vẫn không thể tìm thấy chăn của mình Như Ngọc mắt nhắm mắt mở tỉnh dậy chỉ thấy khuôn mặt có chút khó chịu của Nhã Nguyệt mà trên tay Nhã Nguyệt lại là chăn của nàng, vươn tay định lấy lại chăn từ Nhã Nguyệt nhưng không thành, Như Ngọc ngẩn mặt khó hiểu nhìn Nhã Nguyệt

– Dậy, nước nóng đã chuẩn bị rồi, tắm xong ăn cơm rồi hẵn ngủ nói xong ném trả lại chiếc chăn cho Như Ngọc rồi ngồi xuống chiếc bàn gỗ uống trà


Như Ngọc tỉnh dậy lấy một bộ đồ từ trong tay nải, uể oải ra khỏi phòng. Nhân lúc Như ngọc tắm rửa Nhã Nguyệt dặn tiểu nhị chuẩn bị đồ ăn mang lên phòng cho các nàng, chờ Như Ngọc tắm xong, hai người cùng ăn cơm. Nhã Nguyệt không nhắc đến chuyện ở phòng tắm vừa nãy. Hai người cùng tính toán xem khi nào có thể đến kinh thành, đến rồi phải tìm Vân Du như thế nào. Xong xuôi, cả 2 cùng tắt đèn đi ngủ, kết thúc một ngày dài.

Chẳng mấy chốc mà đã hơn một tháng trôi qua cuối cùng hai người cuối cùng cũng có thể tới kinh thành rồi, nhìn tấm biển lớn trước cổng thành mà Như Ngọc thầm rơi nước mắt, tới rồi, hơn một tháng nay đúng là làm cho người ta chết đi sống lại mà, đến khi tìm được Vân Du nhất định phải nghỉ ngơi thật kỹ mới được.

Đi vào bên trong, không khí ở nơi này thực làm cho người ta phải choáng ngợp a~. Những sập hàng được bày bán đều rất phong phú, các nàng dường như cảm thấy rất cả những gì gặp được ở những trấn khác đều hội tụ hết ở đây rồi, người qua lại trên đường cũng đông hơn những nơi khác rất nhiều. Tiểu thư cành vàng lá ngọc, công tử hào hoa phong nhã hay những người dân bình thường… nhìn sơ qua là có thể thấy được sự trù phú của nơi này rồi. Đúng là kinh thành có khác, làm cho người ta phải mở rộng tầm mắt. Đến lúc nào đó nhất định sẽ lôi Vân Du đi thăm quan.

Khoan nghĩ đến chuyện này, điều quan trọng bây giờ là phải tìm ra Vân Du trước đã, không biết nàng ta trốn ở nơi nào, kinh thành rộng lớn như vậy biết đâu mà tìm đây. Trước đây nàng ta có nói sẽ mở một quán trà hay quán ăn nào đó, được rồi tìm những nơi như vậy trước đã.

Vậy nên, trong kinh thành, tại mấy quán ăn có cảnh tượng như thế này, hai nữ ăn mặc bình thường, nhan sắc bình thường nhưng hành động lại chẳng bình thường chút nào. Cả hai cứ đi vào một quán trà hay quán ăn nào đó ngó nghiêng một hồi không gọi gì cả rồi đi ra, cứ như vậy hầu như quán nào cũng có cảnh tượng như thế.

Hai người đã mệt đến mức không đứng nổi nữa rồi, thế nào vẫn chưa tìm ra được một quán trà nào đó giống với phong cách của Vân Du? Thực ra ở cổ đại này chỉ có vài hình thức buôn bán, Vân Du là người hiện đại lại có không ít kiến thức về trà, khẳng định nàng sẽ biến hóa, làm cho quán trà của mình trở thành độc nhất vô nhị, không quá xa lạ nhưng vẫn đủ làm người ta tò mò mà đến xem. Thế nhưng đi từ nãy đến giờ vẫn không thấy được quán nào như vậy, hai người thật sự rất mệt mỏi rồi, giờ chỉ muốn tìm ra Vân Du nhanh một chút để đánh một giấc no say.

Đi thêm vài quán nữa nhưng vẫn không tìm được gì, cứ tìm trong vô vọng như vậy không biết tới bao giờ. Như Ngọc kéo tay một người đàn ông trung niên gần đó hỏi

– Bác trai… à không… đại bá, người có biết gần đây có quán nước nào đặc biệt một chút không ạ? Bọn con… bọn ta từ xa tới đây, muốn tìm một nơi nào đó để nghỉ ngơi.

– Không biết, ta chỉ là nông dân làm gì biết tới mấy chỗ đó chứ, bất quá ta có nghe nói hình như có một quán trà mới mở cách đây gần một năm, cũng có rất nhiều người tới đó đa phần là mấy tiểu thư, công tử nhà quyền quý biết thưởng trà. Rất nhiều người khen trà ở đó a~


– Vậy người có biết quán đó tên gì không ạ?

– Không biết, ta chỉ là nghe nói, không để ý tới tên của nó

– Cảm ơn đại bá, làm phiền người rồi, bọn ta sẽ tự tìm tiếp

– Hai vị cô nương có thể hỏi mấy vị đằng kia, ta thấy họ cũng là người có tiền, hẳn là biết nhiểu hơn ta

Vâng, cảm ơn đại bái, đại bá đi thong thả

Như Ngọc vừa nói xong thì bóng dáng của vị đại bá đã lẩn vào trong hàng người dày đặc rồi. Nàng cũng không để ý nữa, chỉ đang chú tâm nghĩ xem vừa nãy mình có nói gì không phù hợp không, nàng không muốn vừa đến đã bị người ta coi là kẻ thần kinh nha.

Nhã Nguyệt thấy Như Ngọc ngẩn người ở đó cũng không nói gì trực tiếp đến chỗ của mấy vị tiểu thư mà lão bá chỉ

– Xin hỏi, quán trà đặc biệt ở đâu vậy?

Ba vị nữ tử đang cười nói vui vẻ, nghe thấy giọng nói lạnh lùng của Nhã Nguyệt thì ngẩng đầu lên, có chút mơ hồ nhìn nàng. Nhã nguyệt cũng rất kiên nhẫn chờ đợi

-A, cô nương là muốn nói đến Như Nguyệt lâu sao?

– Xin hỏi, đó là đâu?


– Là quán trà a~, trà ở đó rất đặc biệt, ta cảm thấy trà ở đó là ngon nhất, còn có thể thưởng nhạc, chơi cờ

-Vậy đến đó bằng cách nào?

-Vừa hay bọn ta cũng có ý định đến đó, ta dẫn cô nương đi

– Cảm ơn

Nhã Nguyệt kéo tay Như Ngọc đi theo mấy vị cô nương kia. Các nàng nhìn là biết con nhà quyền quý, đồ mặc trên người cũng là thượng hạng vậy mà không cau có khó chịu với các nàng, đối với mấy vị này cũng sinh ra một chút hảo cảm.

– Hai người hình như là người nơi khác đến? Cũng không giống với đi thăm quan? Là có công việc sao?

Nhã Nguyệt gật đầu

– Là tìm người

Vị cô nương kia gật đầu cũng không hỏi thêm nữa. Đi được 15p thì dừng lại, các nàng đang đứng trước một quán trà, không lớn không nhỏ, có 3 tầng, bên ngoài nhìn vào có vẻ đơn giản nên tạo cảm giác rất dễ chịu, còn có thể ngửi thấy múi thoang thoảng của trà nữa

– Đây là Như Nguyệt lâu sao?

-Đúng vậy, tên của nó ở trên kia lúc này Như Ngọc và Nhã Nguyệt mới để ý, cái bảng trước cửa quán, nhưng mà xem không hiểu, chữ viết ở đây vốn không giống với hiện đại, không biết Vân Du làm sao để viết ra được cái bảng này. Sở dĩ chắc chắn đây là quán trà của Vân Du là vì tên của quán này không phải là từ tên của 2 người mà tạo thành sao?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.