Đọc truyện Không Biết Vị – Chương 16
Hôm sau tỉnh dậy, Đoàn Hạc Thừa ăn sáng xong, dẫn Chu Dục Cảnh đến phòng sách xử lý chuyện công việc.
Lần này tới đây, là vì một công ty phá sản, lúc đầu chuyện không lớn, thế nhưng chủ tịch công ty không chịu được kích thích, dẫn theo một nhà già trẻ mười mấy miệng ăn tự sát, việc này gây ồn ào không nhỏ, liên lụy cũng nhiều, không nằm trong ranh giới của Mậu Thành, xử lý cũng phiền phức. Thế là Đoàn Hạc Thừa phải đến xem sao, thuận tiện dẫn theo Chu Dục Cảnh từ nhỏ đến lớn hầu như chưa hề rời khỏi Mậu Thành ra ngoài chơi.
Không có người ngoài, Chu Dục Cảnh thường đứng sau lưng Đoàn Hạc Thừa, cuối cùng đều sẽ biến thành ngồi trong lòng hắn, hoặc là tìm cái ghế ngồi cạnh hắn. Trước kia Đoàn Hạc Thừa xử lý công việc cha giao cho, Chu Dục Cảnh sẽ xem sách giáo khoa của mình, bây giờ tốt nghiệp rồi, tạm thời không có gì muốn học, đành phải dựng tai nghe gió biển, thừa dịp Đoàn Hạc Thừa không chú ý, trộn nhìn hắn.
Chu Dục Cảnh thích thế này, không muốn bởi vì tâm sự rối rắm của mình mà phá vỡ loại cân bằng vi diệu này, cậu bèn để vấn đề của mình trong lòng, trân quý ngay lập tức lại hiểu được thỏa mãn. Cậu thích Đoàn Hạc Thừa, chỉ muốn ở bên hắn bảo vệ hắn đối xử tốt với hắn. Đoàn Hạc Thừa muốn hôn cậu, cậu sẽ học cách hôn, Đoàn Hạc Thừa muốn cậu, cậu sẽ chuẩn bị sẵn sàng, cho hắn toàn bộ.
Xử lý xong việc, Đoàn Hạc Thừa để văn kiện xuống nhìn về phía Chu Dục Cảnh, trùng hợp bắt gặp đôi mắt tràn ngập yêu thường không che giấu, ánh mắt không kịp né tránh, Đoàn Hạc Thừa liền kéo người đến trước mặt, rất tự nhiên hôn khóe miệng cậu, đứng lên nói: “Đi thôi, dẫn em xuống núi ngắm biển.”
Chạy xe dọc theo con đường quanh núi hơn nửa giờ, xuống khỏi sườn núi, đi qua một con đường rợm bóng cây rừng cành lá tươi tốt, trước rộng rãi sáng sủa, nhìn thấy trời nước một màu.
Dừng xe bên đường, Chu Dục Cảnh xuống xe, chạy sang bên kia mở cửa xe giúp Đoàn Hạc Thừa, trong mắt không nén được hào hứng: “Anh Cửu đến rồi.”
Lúc này bọn họ đứng trên sườn núi cách biển mười mấy mét, đập vào mặt là không khí mang theo mùi của gió biển, Đoàn Hạc Thừa dẫn Chu Dục Cảnh đi xuống từ con đường mòn, đến khi giẫm lên cát mịn, mới dừng lại.
Khu vực này thuộc khu vực biển tư nhân, trên bờ có một chiếc thuyền gỗ sơn màu xanh lam, còn có mấy chiếc ca nô, trên bờ biển có dù che nắng bằng gỗ, dưới dù có hai cái ghế có thể nghỉ ngơi, bãi biển không lớn, không có khách du lịch, Đoàn Hạc Thừa đến chỗ cái ghế ngồi xuống, nói với Chu Dục Cảnh: “Cởi giày ra rồi hãy đi chơi.”
Chu Dục Cảnh nghe lời, cởi giày cởi tất, đi chân trần giẫm lên cát mịn, lấm tấm mềm mềm, cậu chưa từng nhìn thấy biển, càng chưa từng giẫm lên cát, lúc này làm gì cũng đều cảm thấy mới lạ.
Đoàn Hạc Thừa nhìn cậu chạy đến bờ biển, chôn chân trong cát, đợi sóng đánh lên, phá tan phòng nhự của cậu, lại đổi chỗ khác, tiếp túc động tác vừa rồi, chỉ chơi một mình như vậy, nhìn qua ấy vậy mà rất vui vẻ.
Mặt mày Đoàn Hạc Thừa giãn ra, tâm trạng cũng vui theo, Chu Dục Cảnh đi theo hắn bao nhiêu năm nay, đã thấy không ít phân tranh quyền lợi đẫm máu tàn nhẫn ở Đoàn gia, Chu Dục Cảnh chững chạc lên nhiều, cũng hiểu được rất nhiều điều, may là, bất kể trải qua chuyện gì, đôi mắt trong sáng của cậu, lúc nhìn về phía mình, từ đầu đến cuối vẫn trong veo lấp lánh, chưa từng thay đổi.
Đang nghĩ ngợi, đột nhiên liếc về một cái vỏ nhọn cứng bên chân, tránh cho lát nữa Chu Dục Cảnh chạy qua đây bị đâm vào chân, hắn nhặt vật kia lên, nhặt lên rồi mới phát hiện, vậy mà lại là một vỏ ốc đuôi phượng có đường vân đều đặn, Đoàn Hạc Thừa đưa mắt nhìn Chu Dục Cảnh lần nữa, cậu đang ngồi xổm trên cát không biết đang làm gì.
Đi dọc bãi cát bên bờ biển một lượt từ trái sang phải, Chu Dục Cảnh so sánh năm sáu cái vỏ sò xếp cẩn thận trên mặt cát, cuối cùng chọn một cái đẹp nhất hoàn chỉnh nhất, đứng dậy chạy về, lúc này Đoàn Hạc Thừa đang nhắm mắt nghỉ ngơi, nghe thấy Chu Dục Cảnh gọi hắn, đành lười biếng nâng nắng lên hỏi: “Làm sao?”
Chu Dục Cảnh giơ tay lên, đưa vỏ sò nhặt được ra trước mặt hắn, giống như hồi nhỏ, mím môi cười: “Tặng cho anh Cửu.”
Đoàn Hạc Thừa nhận lấy nắm trong tay, Chu Dục Cảnh đang định đi giày, chợt nghe Đoàn Hạc Thừa nói: “Dưới chân có đồ, nhặt lên.”
Chu Dục Cảnh cúi đầu, quả nhiên thấy có cái gì màu trắng giấu dưới cát, cậu nhặt lên nhìn, là một con ốc biển có hình dáng cực kỳ đẹp, đẹp hơn cái vỏ sò tặng cho Đoàn Hạc Thừa nhiều, vừa định đưa cho Đoàn Hạc Thừa, lại nghe nói: “Là tôi nhìn thấy.”
“Hả?” Chu Dục Cảnh không hiểu.
Đoàn Hạc Thừa nhíu mày nhận lấy: “Tôi nhìn thấy trước thì là của tôi.”
Chu Dục Cảnh cảm thấy hắn nói có lý.
Đoàn Hạc Thừa cầm cái vỏ ốc đuôi phượng thấy lần thứ hai trong tay, xoay hai vòng lại trả lại cho Chu Dục Cảnh: “Cho em đó.”
Đôi mắt Chu Dục Cảnh chợt lóe rồi nhận lấy, có chút vui vẻ nói: “Cảm ơn anh Cửu!”
Đoàn Hạc Thừa đáp một tiếng, bảo cậu đi giày vào, cụp mắt chơi vỏ sò trong tay, sau khi đồ ngốc lớn cũng biết đồ đẹp đồ xấu rồi, nếu như đổi trực tiếp, có thể sẽ cảm thấy quà tặng cậu chọn tỉ mỉ không lấy ra được rồi không?