Đọc truyện Không Bằng Duyên Thiển – Chương 26
Lưu lại cách thức liên lạc, Tiếu Hàm và Trần Tư Tư liền vội vã rời đi, Trần Tư Tư còn không quên quay đầu lại nhìn anh chàng đẹp trai đang xấu hổ đỏ mặt kia một chút.
“Tiếu Hàm, tôi cảm thấy việc này không tồi nha, vừa nhìn nhất định mặt còn non nớt, hiền lành nha! Hành động nhanh lên nha!” Trần Tư Tư ba hoa cười hề hề, nháy mắt, lay lay cánh tay của Tiếu Hàm nói.
Tiếu Hàm phun nước miếng, liếc mắt nhìn cô, sao cô ấy có thể chỉ liếc một cái liền nhìn ra người ta như nào vậy? Chỉ là một phía mà, Trần Tư Tu dám khẳng định?
“Ai giống như cô, vội vàng lập gia đình chứ.” Tiếu Hàm tức giận nói.
Trần Tư Tư không phục, kéo cánh tay của cô lắc lư: “Tiếu Hàm à, tôi chỉ vì tốt cho cô thôi! Tôi mà rơi xuống rồi, thì cô vẫn còn trôi nổi trên biển đấy! Còn không nhanh tìm một cái bến tàu mà lên bờ đi, chẳng lẽ lại chờ cho đến khi những cái bến kia đều dừng đầy thuyền rồi, mới đi tìm một cái bến nhỏ hay sao?” Thật là một ccon bé ngốc mà, ra tay trước thì chiếm được lợi thế trước, các cô bây giờ cũng không thể so với những cô gái đầu hai mươi kia được, phải nhanh tay nhanh mắt, lòng dạ ác độc, nếu không những người đàn ông tốt bụng đều trở thành của nhà người ta hết mất.
Khủng khiếp hơn nữa là, đàn ông tốt không chỉ có thể là chồng và ba ba của người khác, mà cũng có thể là họ đã có bạn trai nha! Thời buổi này! Còn không nhanh chóng nhân lúc cái chức vụ làm vợ này còn có hạn sử dụng mà hành động sớm một chút! Đừng có đợi đến lúc đó lại hối hận!
Tiếu Hàm nào có biết trong đầu cô ấy lại nghĩ nhiều…. lung tung như vậy, kéo cô ấy đi nhanh về phía cổng trường, cuộc hẹn với chị Diệp còn quan trọng hơn!
“Chị, chúng em tới rồi.” Lúc Tiếu Hàm và Trần Tư Tư đến, Diệp Dĩ Mạt và mấy vị đồng nghiệp khác đã đến từ trước. Nhiệm vụ dạy học hoàn thành, tất cả mọi người đều muốn thả lỏng, liền hẹn xong việc thì cùng nhau đi ăn cơm ca hát.
Trừ Tiếu Hàm và Diệp Dĩ Mạt, mấy người khác không phải là đã kết hôn thì cũng là có đối tượng, như thế nên ngày đi chơi của hai chị em cũng không nhiều, cho nên rất là hăng hái. Chọn món ăn, sau khi ăn xong mọi người liền cùng nhau bắt taxi đi để sung công quỹ.
Ba người phụ nữ thành một vở kịch, huống chi đây là bảy người.
Bình thường đối với người khác, dáng vẻ nghiêm túc, khó có được thời điểm thả lỏng như này, lập tức có chút điên khùng, nhất là Trần Tư Tư bộc lộ bản chất, mở chai rượu vang, mấy người đều uống.
Còn lại Diệp Dĩ Mạt và Tiểu Từ chiếm lấy micro, đứng đó diễn đạt chân tình trong lời bài hát.
Chỉ có Tiếu Hàm lặng lẽ ngồi ở chỗ đó cười nhìn các cô ấy chơi. Trần Tư Tư không nhịn nổi, kêu gọi tất cả mọi người đều phải chơi, náo loạn thế nào cũng muốn Tiếu Hàm tham gia vào chơi.
Tiếu Hàm dở khóc dở cười, không thể thoát nạn được nên không thể làm gì khác hơn là cùng mọi người chơi. Cũng không phải cô khó chịu, trong KTV im lặng như vậy, thật sự thì tửu lượng của cô quá kém, cộng thêm thực sự không có tế bào nghệ thuật, diễn kịch còn tạm được, hát sao, còn chưa muốn làm đau tai mọi người.
Qua vài vòng, Tiếu Hàm đã uống được vài chén, sắc mặt đã bắt đầu ửng đỏ.
Trần Tư Tư nhãn châu chuyển động, khóe miệng cười gian, rất là khiêu khích cười hắc hắc nói: “Chúng ta chơi lớn đi, nếu người nào thua, phải đến phòng cách vách mời một người đàn ông uống rượu, nhất định phải đợi anh ta uống xong, nếu không… hắc hắc…” Cái hắc hắc này rất là hàm súc nha, Tiếu Hàm và Diệp Dĩ Mạt nhìn nhau một cái, tất cả đều không khỏi rùng mình một cái. Cái người Trần Tư Tư này, chơi là phải chơi đến cùng.
Mấy người còn lại cũng không phải là người không cởi mở, đang muốn tìm cái gì vui, liền đồng ý, Tiếu Hàm cũng phải nhắm mắt mà gật đầu, nhân tiện nhận được ánh mắt đồng tình của chị Diệp, ai bảo cô chơi đánh cuộc là sẽ thua!!!
“Chơi đi…” Da đầu Tiếu Hàm tê dại, miễn cưỡng cười, trong lòng thầm an ủi chính mình: Không nhất thiết mỗi khi chơi cô đều thua, may mắn không phải lúc nào cũng quay lưng lại cảm, đôi khi ông trời cũng sẽ ghé thăm loại người tốt như cô.
…
…
Quả nhiên, tự tin là chuyện tốt, nhưng mà, con người có lúc không thể tự tin như vậy được. Thua, có đôi khi sẽ thành thói quen.
“Đi đi, đi đi ~~” Trong mắt Trần Tư Tư đều là tinh quái, còn Diệp Dĩ Mạt lại là vẻ mặt thông cảm, quả nhiên có Tiếu Hàm, cô cũng không cần lo lắng bị thất bại chút nào.
Tiếu Hàm bưng ly rượu lên, cơn gió đến thổi mạnh, tráng sĩ vừa đi liền không còn nữa, gương mặt sứt mẻ xấu xí, trong lòng chỉ có thể yên lặng cầu nguyện, tốt nhất bên cách vách giống như nơi này, tất cả đều là con gái!
Nhỡ may là một đám đàn ông thô tục, cô không dám đảm bảo rằng họ sẽ không bỏ qua mà đổ rượu vào mặt!
“Vậy tôi đi đây…” Tiếu Hàm nửa đáng thương nửa do dự quay đầu lại, lại bị mấy cô gái không có lương tâm cười ầm lên đẩy đi ra ngoài, buồn cười, chấp nhận thua cuộc, chỉ là đạo lý hiển nhiên thôi! Mặc dù các cô vừa bắt đầu cũng biết ai sẽ thua, nhưng không ai cảm thấy chuyện này có gì không đạo đức cả, có thể thua cũng là một loại bản lĩnh nha.
Tiếu Hàm bưng ly rượu đứng ở trước cửa KTV cách vách, trong lòng rất thấp thỏm, vừa định quay đầu chạy đi, hết lần này tới lần khác bị Trần Tư Tư xách eo kéo lại, bộ dạng Diệp Dĩ Mạt muốn mà chẳng giúp được gì, chính là kêu trời mà trời không đáp.
Bởi vì đã uống mấy ly rượu vang, mặc dù không đến nỗi say, nhưng cũng có chút choáng choáng, Tiếu Hàm chỉ cảm thấy trước mặt có chút say say, hít một hơi thật sâu, đẩy cửa đi vào.
Bên trong phòng ước chừng có khoảng bảy tám người đang ngồi, nữ có nam có, âm thanh ồn ào, Tiếu Hàm nhịn không được lau huyệt Thái Dương. Có lẽ họ cho rằng cô là phục vụ đưa đồ uống, cho nên nhiều người đang cao hứng cũng không chú ý tới cô.
Tiếu Hàm lắc lắc đầu, lùi về phía sau nhìn lại, thấy dáng vẻ mấy người Trần Tư Tư có chút hả hê, không thể làm gì khác hơn là thu hồi ánh mắt cầu xin tha thứ, nhắm mắt lấy hết dũng khí, tiến lên mấy bước.
Trùng hợp lúc này một bài hát đã kết thúc, bên trong phòng mọi người chợt im lặng xuống, Tiếu Hàm đứng thẳng nghiêm túc ở đàng kia, có người nhìn không nổi, không nhịn được ngắt lời nói: “Đem đồ để đấy rồi đi nhanh!”
Trong lòng Tiếu Hàm rất khổ sở, hận không thể lập tức rời đi, nhưng mà mấy người bên ngoài đang chờ cô nhận phạt đây, cô mới không cần nhận thua đâu, Trần Tư Tư là người chơi lợi hại nhất, cô ấy không hẳn phải chơi, dù sao cũng đi vào, không bằng giải quyết cho nhanh gọn.
Đang suy nghĩ, Tiếu Hàm nâng khuôn mặt tươi cười, đang định nói chuyện, lại nghe được thanh âm nghi ngờ của ai đó nói: “Tiếu Hàm?”
Vâng? Tiếu Hàm ngẩng đầu, trong phòng ánh đèn mờ nhạt, công thêm cô có chút say, híp mắt nhìn một hồi lâu, mới nhận ra người ngồi bên trái ghế salon là Chu Triển Nguyên.
Hắc hắc, Tiếu Hàm không khỏi bật cười, ông trời vẫn giúp cô.
Tiếu Hàm cười ngây ngô tiến lên mấy bước, đáng thương nhìn về phía Chu Triển Nguyên nói: “Anh Triển Nguyên, anh giúp em uống ly rượu này đi, nếu không các cô ấy sẽ không tha cho em!” Vừa nói, vừa tức giận chỉ chỉ mấy người kia đang ngó dáo dác ở bên ngoài, ai bảo các cô nhất định bắt tôi chơi!
Chu Triển Nguyên cau mày đứng lên, thấy khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ sẫm, nói chuyện cũng không rõ ràng như bình thường, lại gần một chút, liền ngửi thấy mùi rượu nhàn nhạt, liền hiểu đã uống rượu, thuận theo tay cô vịn vào, chỉ liếc một cái vội vã xoay lưng.
“Sao vậy? Tại sao hôm nay lại ở chỗ này?” Chu Triển Nguyên đỡ cô, Tiếu Hàm thuận thế rơi vào trong ngực anh, mang giày cao gót thật khó chịu, đứng một ngày, khẳng định gót chân đã bị xước hết cả rồi.
“Cùng các chị em tới đây chơi, em thua… phải sang phòng cách vách mời người khác uống rượu giúp em…” Tiếu Hàm lắc lắc đầu, càng nhìn càng mông lung. Tửu lượng bây giờ của cô rất kém, bình thường ngay cả bia cũng không uống, hôm nay uống vài ly rượu vang, khó trách bây giờ chóng mặt.
Chu Triển Nguyên nhăn mày thấy dáng vẻ này của cô, gò mà trắng nhuộm màu đỏ ửng, lúc này một đôi mắt trong suốt mông lung biến hóa khôn lường, môi anh đào khẽ cắn, rất đáng thương, cô như vậy, anh sao có thể yên tâm đây?
Đang suy nghĩ, sau lưng có người không thích. “Chu tổng, vị này là? Có muốn cùng nhau ca hát không?”
Thì ra là Lục Lộ vừa rồi ngồi bên cạnh Chu Triển Nguyên. Hôm nay vì cùng tập đoàn Phong Liên bàn chuyện làm ăn, phó tổng Triệu quyết định để cho mấy vị mỹ nhân trong công ty cùng nhau xuất hiện, quả nhiên kế hoạch lớn thành công, hợp đồng lập tức được ký kết.
Lão Triệu vui mừng quá đỗi, mời mọi người cùng nhau ca hát, cô thật vất vả mới tranh cùng các cô Thiến Thiến mới được ngồi cạnh Chu tổng, kết quả lại xuất hiện một Trình Giảo Kim chứ? Hơn nữa nhìn dáng vẻ của Chu tổng, quan hệ của hai người có vẻ không bình thường?
“Lão Triệu, anh hãy chiêu đãi mọi người cho tốt, tôi phải đi về trước.” Chu Triển Nguyên làm như không nghe được lời của Lục Lộ, trực tiếp nói với lão Triệu.
Rõ ràng lão Triệu cũng mang dáng vẻ Bà Tám, nhưng rốt cuộc vẫn biết không nên ở trước mặt nhân viên nói những chuyện này, liền gật đầu liên tục, bảo đảm sẽ đưa mọi người về nhà.
Lục Lộ ăn một quả thua thiệt, nghiêm mặt không nói thêm gì nữa, mấy người Thiến Thiến còn lại đều cười thầm, dám tranh cùng chúng tôi, tranh được thì thế nào. Người ta là tổng giám đốc lạnh lùng sẽ không lộ ánh mắt dịu dàng như vậy với cô!