Không Ai Cần Tôi

Chương 94


Bạn đang đọc Không Ai Cần Tôi – Chương 94


Nếu không phải tận mắt chứng kiến làm gì có ai tin nổi cùng là anh em ruột, một người thì được bố mẹ cưng chiều hết mực, một người lại không quan tâm.
Ngày trước ông nội của anh luôn gọi Trình Dư là Tiểu Trình chứ không phải là Tiểu Dư vì ông biết Lục Vân có tình lấy chữ Dư trong dư thừa để đặt tên cho cậu, tuỳ tiện đến mức cái tên cũng lười nghĩ, thậm chí bà ta còn thường xuyên đay nghiến bên tai Trình Dư.
Bố mẹ cậu trách cậu xuất hiện không đúng lúc, trách cậu làm mẹ khó sinh suýt mất mạng, trách vì có thêm một miệng ăn mà nhà nghèo lại càng thêm nghèo.

Tồi tệ hơn Trình Dư còn không được thông minh như anh trai, không có tương lai gì khiến họ càng nản lòng.
Nhưng đây đâu phải là lỗi của cậu cơ chứ, nếu có cơ hội lựa chọn Trình Dư chắc chắn cũng sẽ không lựa chọn làm con của họ.
Vì sao mắng cậu vô dụng mà vẫn lấy tiền của cậu tiêu xài, vì sao khi cậu đau lòng cậu tủi thân chẳng ai chịu quan tâm cậu một chút, cậu bị thương đến máu chảy đầm đìa, bị vắt kiệt hết mồ hôi sức lực thì cũng là điều đương nhiên hay sao?
Cho dù thời gian qua đi bao nhiêu lâu đi chăng nữa sao cậu có thể quên được những chuyện này.
Nhưng cậu vẫn quyết định trở về.
Suốt quãng đường đi Trình Dư luôn im lặng nhìn ra ngoài cửa sổ, cậu nhớ khi cậu và Tạ Lâm sống ở thành phố Nam anh lái xe đưa cậu về quê hai người cũng giống như vậy, vừa quen thuộc vừa lạ lẫm.

Trình Dư căng thẳng đến tay đổ đầy mồ hôi, nhân lúc đèn đỏ Tạ Lâm vươn tay ra nắm chặt lấy tay cậu, anh cũng im lặng không nói lời nào, nhưng hành động đó như thể hiện bao lời muốn nói.
Có anh ở đây rồi.
Lần này bệnh tình của Trình Nhật thật sự rất nặng nên Trình Ngọc dẫn cả nhà về, đây cũng là lần đầu tiên Trình Dư gặp được vợ của anh, là một cô gái dịu dàng rất xinh đẹp.

Trình Ngọc nói trước kia hai người mới kết hôn có một quãng thời gian vợ anh mới sinh phải sống ở quê, nhưng Lục Vân suốt ngày kiếm chuyện làm khó, sau nhiều lần khuyên nhủ không được Trình Ngọc dứt khoát đưa mấy mẹ con lên thành phố Hạ.
Hắn cũng quá chán với cảnh Lục Vân và Trình Nhật như cái máy đòi tiền, có một thời gian gần như cắt đứt liên lạc, nhưng Lục Vân đòi sống đòi chết, có lần nói dối Trình Nhật ngã bệnh bắt Trình Ngọc gửi tiền về, sau vài lần bị lừa Trình Ngọc hoàn toàn không còn một chút tin tưởng nào nữa, ai ngờ có một lần Trình Nhật bị bệnh thật nhưng vì không có tiền chạy chữa kịp nên đột quỵ để lại di chứng, từ đó sức khỏe luôn không tốt.
Tạ Lâm từng động tay động chân với đám người Lục Vân vay nặng lãi, Trình Ngọc không chu cấp nên cuộc sống của họ rất khốn đốn.
Khi Trình Dư nhìn thấy bố mẹ mình trong phòng bệnh mà giật mình có chút không tin nổi, tóc bạc hơn nửa đầu, cả người gầy gò không một chút sức sống.
Nhìn thấy Trình Dư, Lục Vân giật giật khóe môi như muốn nói gì đó lại thôi, còn Trình Nhật nằm trên giường gần như mất đi ý thức.
Có cậu và Trình Ngọc ở đây Lục Vân như thoát khỏi kiếp nạn lập tức quay người bỏ đi, cậu và Trình Ngọc thay nhau ở lại bệnh viện chăm sóc Trình Nhật, suốt quãng thời gian đó Tạ Lâm luôn ở bên cạnh cậu.
Duy trì khoảng một tuần, cuối cùng Trình Nhật không trụ nổi nhắm mắt xuôi tay.
Tang lễ tổ chức qua loa chỉ có vài người họ hàng đến phúng viếng, túc trực bên linh cữu đến khi chôn cất, cả người Trình Dư cũng mệt lả cả đi.

Tạ Lâm thấy cậu mệt như vậy thật sự rất đau lòng nhưng anh biết khuyên cũng không được, lẳng lặng đứng đằng sau làm chỗ dựa cho cậu.
Ngày cuối gần đến lúc rời đi, cuối cùng Lục Vân cũng mở miệng nói chuyện với Trình Dư, bà nói chỉ duy nhất hai chữ “xin lỗi” nhưng cũng chẳng đợi Trình Dư trả lời đã xoay người đi mất.
Trình Dư cứ ngỡ cậu nghe nhầm rồi, người đàn bà chua ngoa trong kí ức làm gì có chuyện biết mở miệng ra nói hai chữ “xin lỗi” chứ, còn nói với đứa con bà luôn không coi ra gì.
Sống mũi Trình Dư cay cay, hiện giờ cậu thật sự rất muốn khóc.
Không phải cảm động, chỉ thấy tủi thân.
Những lời này cậu nghe được sớm hơn một chút thì tốt.
Tạ Lâm ở bên cạnh ôm cậu vào lòng, bàn tay anh nhẹ nhàng vỗ về trên người cậu.

“Em khó chịu thì cứ khóc đi.”
Trình Dư lắc đầu muốn nói cậu không sao, việc gì cậu phải khóc, thế nhưng có lẽ hành động của Tạ Lâm quá đỗi dịu dàng, nước mắt cứ như mở van chảy không ngừng, ướt đẫm cả cổ áo của Tạ Lâm.
Sau khi xong chuyện Tạ Lâm không dẫn Trình Dư về thành phố Hạ luôn mà anh dẫn cậu quay về thành phố Nam, quay về nơi họ từng sinh sống trước kia.
Lần đầu tiên cậu lên thành phố làm việc người tốt thì ít mà gặp người xấu thì nhiều, nghĩ lại Trình Dư vẫn cảm thấy sao ngày xưa cậu có thể chịu đựng được giỏi như vậy.
Khi hai người đi qua một quán cơm, đúng giờ ăn trưa nên khách trong quán rất đông, Trình Dư nhớ lại chuyện năm xưa vẫn uất ức trong lòng nói:
“Lúc em mới lên đây cũng làm việc ở quán cơm giống như vậy này, khách đã đông rồi bà chủ còn khó tính, đã vậy em xin nghỉ còn không trả lương cho em, thật là đáng ghét mà.”
“Em sướt mướt kể với anh rồi.”
“Vậy mà anh có quan tâm em đâu, không an ủi thì thôi còn bỏ đi biệt tích mấy ngày.”

“Ai nói là anh không quan tâm em?” Tạ Lâm bật cười nắm lấy tay cậu càng chặt hơn.

“Anh có qua quán cơm đấy đòi tiền nhưng quán đó côn đồ thật, còn đông nữa anh đánh không lại.

Sau đó anh quay về trường gọi bọn Tô Hải Nam ra quậy phá ầm lên họ mới chịu trả.

Bỏ đi biệt tích không phải vì anh bị đánh thảm hại quá không dám để em nhìn thấy hay sao.”
Trình Dư há hốc miệng, không ngờ lại còn có chuyện như vậy, cậu nhỏ giọng hỏi: “Vậy tiền đòi được…”
“Đưa cho em rồi.

Anh nghĩ tiền nào cũng giống nhau nên không nói với em.”
Quãng thời gian họ ở chung thỉnh thoảng Tạ Lâm cũng đưa cho cậu tiền mua đồ nên cậu cũng chẳng hỏi anh cặn kẽ, cậu càng không thể ngờ Tạ Lâm sẽ làm những chuyện giống như vậy.
“Anh còn chuyện gì giấu em không?”
Tạ Lâm suy nghĩ một lúc rồi nói:
“Mỗi lần mang bánh ngọt sang cho em không phải là ông bắt anh mang, là anh tự muốn mang, bởi vì em nói thích bánh dì giúp việc nhà anh làm.”
“Anh từng nhờ người quen đăng kí học ở một trường Đại học cho em nhưng khi hỏi thì em đã đi học thêm lớp ngoài giờ mất rồi.”
“Lúc anh lớn tiếng mắng em, chỉ vì tức em quá ngốc thôi, nói gì cũng không chịu phản kháng.”
“Khi em nói em không có việc làm anh cũng muốn sắp xếp cho em một vị trí ở trong công ty, em lại bảo với anh em rất thích công việc lúc đó em đang làm nên anh cũng không dám nói.”

“Lần về quê cùng em, vì anh biết em cãi nhau với mẹ nên anh mới cố tình gọi điện cho em lúc nửa đêm.”

Tạ Lâm lần lượt kể cho cậu rất nhiều chuyện nhỏ nhặt, mà có lẽ trong suốt thời gian sống cùng nhau chính cậu cũng không nhận ra, nhưng khổ nỗi anh có làm gì cũng không nói nên cậu chẳng hề hay biết, thì ra còn nhiều chuyện cậu bỏ lỡ như vậy.
Đột nhiên Tạ Lâm hỏi: “Đồng hồ lần đầu tiên anh tặng em còn giữ không?”
“Lúc mới sang Mỹ em không có tiền nên bán rồi.

Anh nói với em đó là hàng khuyến mãi, không ngờ bán được nhiều ghê, tận 20 triệu.”
Nhưng giờ nghe giọng của Tạ Lâm có khi cậu bị hố rồi.
Quả nhiên anh bật cười xoa nắn bàn tay của cậu: “Đồ anh mua hơn 100 triệu mà em bán được có 20 triệu, nhiều ghê.”
“…Thật ra sau đó em có chút không nỡ nên không bán nữa.

Dù sao cũng là thứ đầu tiên anh tặng em mà.”
Nghe đến đây trái tim Tạ Lâm đau như bị thứ gì cào, anh thấp giọng nói: “Chiếc đồng hồ kia so với anh bây giờ chẳng là gì, nhưng ở thời điểm đó là tất cả đối với anh rồi.”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.