Không Ai Cần Tôi

Chương 92


Bạn đang đọc Không Ai Cần Tôi – Chương 92


Mặc dù đã qua năm mới nhưng giờ phút này Trình Dư mới cảm nhận được không khí ấm áp của mùa xuân.
Một nhà ba người cùng ăn cơm rất hòa thuận, Tạ Thành Phong khiến Trình Dư có cảm giác gần gũi, đặc biệt ông còn là nhân vật lão làng trong giới kinh doanh, thật sự có rất nhiều thứ có thể học hỏi, hai người mới gặp mà như đã quen từ lâu.
Sau khi ăn xong Trình Dư ngồi ở ghế sô pha vuốt ve Bé Vàng.

Trong nhà Tạ Thành Phong nuôi tận bốn con mèo, Bé Vàng là mẹ còn có ba con nhỏ mới sinh, vì nó đói nên nối đuôi nhau kêu ầm ĩ.
“Cháu cũng thích mèo à?”
“Nhìn chúng rất đáng yêu.” Trình Dư cười đáp.
“Đây là do Tạ Lâm nhặt về đấy.”
Trình Dư thoáng giật mình, nếu không phải Tạ Lâm vừa mới bị Tạ Thành Phong đuổi lên tầng thì cậu rất muốn hỏi có phải chính tay Tạ Lâm nhặt thật hay không, nhìn anh không giống như là người sẽ thương xót mấy con vật bé nhỏ.
Tạ Thành Phong bỗng nhiên hỏi: “Tiểu Trình, chúng ta nói chuyện một chút được không?”
Trình Dư thả Bé Vàng xuống ngồi nghiêm túc lại.


“Bác trai có gì cứ nói đi ạ.”
“Chắc là cháu cũng nghe thằng bé kia kể năm xưa quan hệ giữa bác và nó không tốt cho lắm, có nhiều khi cả năm mới nói chuyện được vài ba câu.”
Trình Dư im lặng chờ ông nói tiếp.
“Năm xưa mẹ nó mất sớm, bác bận việc của công ty không thể phân thân ra để chăm lo cho cả gia đình và công việc được.

Có thể bác không phải là người cha tốt, nhưng nếu không làm vậy bác cũng không đảm bảo cho thằng bé có một cuộc sống tốt.”
Cậu đã từng đọc bài báo về vụ việc năm đó, dù gì đi chăng nữa Phong Viễn cũng là một tập đoàn không thể tránh khỏi chuyện tranh đoạt tài sản, lục đục nội bộ.
Tình cảm của Tạ Thành Phong và vợ rất tốt, năm hai người kết hôn còn được đăng đầy rẫy trên khắp các mặt báo, nhưng cũng chỉ vì chữ tiền mà khiến hai người âm dương cách biệt.
Mặc dù kẻ ác đã bị trừng phạt thích đáng nhưng người chết không thể sống lại, người ở lại mới là người đau khổ nhất, vậy mà người đàn ông đó còn không kịp đau thương cố gắng vực dậy công ty bị chia năm xẻ bảy, đấu với đàn sói nhăm nhe ra tay với ông và con trai bất kỳ lúc nào.

Quanh đi quẩn lại vậy mà con trai của ông cũng trưởng thành, đến lúc nhận ra đã quá muộn.
“Năm đó Tạ Lâm thật sự hận bác, bởi vì ngay ngày tang lễ của mẹ nó bác cũng không thể tham gia.”
Nói rồi Tạ Thành Phong cầm lấy tay Trình Dư vỗ nhẹ.
“Bác cứ nghĩ rằng chỉ cần cho nó về quê với ông nội nó một thời gian sẽ biết khổ mà hiểu cho bác một chút nhưng nó cố chấp hơn bác tưởng, cho dù khó khăn đến mức nào cũng chưa từng cầu xin bác một lời, ngay cả công ty của nó mất công xây dựng suýt chút nữa phá sản nó cũng không cần giúp.

Nhưng mà khi cháu bỏ đi…!nó đã khóc và gọi điện cầu xin bác hãy đi tìm cháu.”
“Nói với cháu những điều này chỉ muốn cho cháu biết, đứa con trai của bác thiếu hụt tình cảm từ nhỏ, có những thứ nó còn phân biệt được đúng sai, trước kia ông nội nó suốt ngày nói nó mà không biết trân trọng nhất định sẽ hối hận, thật sự nó đã chịu một bài học đáng giá rồi.

Cháu rời khỏi nó là đúng lắm.”
“Nhưng mà Tiểu Trình à, nếu hai đứa quyết định quay lại thì sau này phải sống cho tốt, đừng nuông chiều nó, nó làm sai cái gì thì phải nói.

Chính vì ngày xưa bác không dạy dỗ tốt nên trước kia nó mới hư đốn như vậy, có gì còn bác làm chủ cho con, có biết chưa?”
Tạ Lâm chờ trong phòng cả chiều mới thấy Trình Dư trở lại, vừa nhìn thấy cậu anh đã phát hiện khóe mắt cậu hơi đỏ.


Tạ Lâm lo lắng hỏi: “Em sao thế này? Ông ấy mắng em à?”
“Không có.” Trình Dư lắc đầu đột nhiên vùi vào trong lòng Tạ Lâm, thấy vậy anh cũng im lặng đứng đó cho cậu ôm, bàn tay nhẹ nhàng vỗ trên lưng cậu.
“Bác trai nói nếu sau này anh mà bắt nạt em ông ấy sẽ đánh anh.”
Tạ Lâm bật cười nói: “Vậy thì ông ấy không có cơ hội rồi.”
Cậu và Tạ Lâm ở lại nhà chơi ba ngày, trước khi trở về Tạ Lâm dẫn cậu đi thăm mộ của mẹ và ông nội.

Tạ Lâm ngồi trước mộ rất lâu, toàn là kể những lời có cánh về cậu, cậu nhìn thấy ảnh trên bia mộ là một thiếu nữa trẻ rất xinh đẹp, tên đầy đủ là Nguyễn Lan.
Nhớ trước kia ảnh đại diện của Tạ Lâm chỉ đơn thuần là một đóa hoa lan nền đen trắng, liệu có phải khi đó anh lúc nào cũng nhớ về mẹ không?
Trình Dư vừa thắp hương cho ông vừa kể chuyện, bảy năm trước lúc cậu đi ông còn khỏe, vậy mà đến khi trở lại ông đã không còn nữa, ngay cả một lời cảm ơn với ông cũng chưa kịp nói.
Hoá ra cuộc đời con người ngắn như vậy, chỉ vẻn vẹn mấy mươi năm rồi lại vùi mình vào cát bụi.
Cậu rũ mắt xuống buồn bã nói: “Ông đối tốt với em như vậy nếu biết em câu mất cháu trai của ông chắc sẽ tức giận lắm.”
“Ông anh biết từ lâu rồi, có khi còn biết trước cả anh.”
Đôi khi người ngoài cuộc lại nhìn rất rõ hơn hết thảy, giống như năm đó anh cứ liều mạng theo đuổi Trình Ngọc, đối xử tốt với Trình Ngọc, anh cứ nghĩ bản thân yêu Trình Ngọc lắm, nhưng khi nghe tin hắn có người yêu thì sao? Cũng chỉ là cảm giác không can tâm thoáng qua mà thôi, sau này cũng không đọng lại gì.
Vậy mà anh vẫn cứ ngu ngốc hờ hững với người bên cạnh mình, thật sự là tàn nhẫn đến mức độ nào.
“Hôm nay em nghe bác trai nói trước kia anh rất hận ông ấy, hiện giờ chắc hết rồi phải không?”

“Ừm.”
Tạ Lâm rũ mắt xuống nhìn ngôi mộ nhỏ bên cạnh, trên tấm bia mộ chẳng có tên cũng không có ảnh, lúc mẹ Tạ Lâm mất bà ấy đang mang thai bảy tháng, vậy nên đứa họ còn chưa được nhìn mặt đứa nhỏ, cũng chưa kịp đặt tên, anh nghẹn ngào nói:
“Anh có tư cách gì mà trách ông ấy chứ.

Ít ra ông ấy cả đời này chỉ yêu một mình mẹ anh, bà ấy mất ông mới là người đau khổ nhất, nhưng ông vì anh mà vẫn gánh hết trách nhiệm trên vai, bởi vì một khi ông ngã xuống thì ngay cả an toàn của anh cũng không thể đảm bảo được.”
“Ông bấy bận đến mức ngay cả tết cũng không bao giờ về, lúc đó anh rất muốn đón khoảnh khắc giao thừa với ông nhưng mà ông ấy đều không để ý đến anh.

Mãi sau này anh mới biết thì ra năm nào ông cũng sẽ đến đây tìm mẹ và em, ông nói rằng sau mùng một tết có thể dành thời gian cho anh nhưng giao thừa cô đơn như vậy không muốn mẹ và em ở đây một mình.”
“Vậy mà anh khi đó còn giận dỗi ông ấy nữa.”
Trình Dư siết chặt nắm lấy tay của Tạ Lâm.
“Không sao, sau này chúng ta sẽ cùng nhau.”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.