Bạn đang đọc Không Ai Cần Tôi – Chương 88
Sau khi Trình Ngọc rời đi Tạ Lâm mới thu lại ý cười trên mặt, anh ngồi xuống bên cạnh Trình Dư nhẹ giọng quở trách: “Em ấy, chỉ giỏi bày trò.”
Trình Dư xoa nhẹ lên vành tai thoáng đỏ lên cũng không phủ nhận.
Lúc mới về nước cậu còn ngại nói chuyện với Trình Ngọc, nhưng thời gian lâu dần hai người cũng bình thường lại như xưa, dù gì cũng là anh em ruột, cũng không có thù oán gì.
Chỉ tiếc quan hệ giống như xưa là một chuyện, lớn từng này rồi vẫn bị anh trai quản là một chuyện khác.
Dù biết Trình Ngọc cũng chỉ là lo cho cậu nhưng Trình Dư vẫn cảm thấy chuyện tình cảm của bản thân nên để mình tự giải quyết.
Trình Dư nhìn về phía Tạ Lâm ánh mắt hiện lên nét dịu dàng.
Cậu tin rằng lần này mình sẽ không chọn sai người.
Trên đầu và tay Tạ Lâm vẫn còn băng bó, mấy ngày nay anh chạy đi chạy lại giữa bệnh viện và công ty thật sự rất bận, quần áo không được phẳng phiu như trước, sắc mặt lộ rõ vẻ mệt mỏi, chẳng giống gì một doanh nhân thành đạt suốt ngày xuất hiện trên mặt báo, nhìn anh như vậy càng cảm thấy gần gũi hơn.
Trình Dư xoa nhẹ lên tay anh nói:
“Anh về nhà nghỉ ngơi đi.”
“Bác sĩ nói em năm ngày nữa có thể xuất viện, đến lúc đó chúng ta cùng về.”
Trình Dư còn muốn từ chối nhưng thấy Tạ Lâm kiên quyết quá đành từ bỏ.
Bên cạnh cậu cũng không có ai chăm sóc, Lương Niên thì không phải dạng biết chăm người bệnh, Trình Ngọc còn có gia đình của mình, những người khác không thân thiết lắm Trình Dư không muốn nhờ vả.
Xung quanh nhiều người như vậy mà quanh đi quẩn lại cũng chỉ có mình Tạ Lâm.
Quãng thời gian nằm trong viện thật sự rất khổ sở, cậu không những bị thương ở trên đầu mà tay chân cũng bị thương không nhẹ, cả người chỗ nào cũng bầm tím.
Nói nặng cũng không quá nặng nhưng để tự mình tắm rửa thì thật sự rất khó khăn, không tắm lại không chịu được.
Đã vậy Tạ Lâm cũng là bệnh nhân cứ khăng khăng giúp cậu tắm, thành ra cả hai vật lộn trong nhà tắm gần cả tiếng.
Dù mặt dày hơn đi chăng nữa, một người đàn ông trưởng thành phải để người khác tắm hộ thật sự rất mất mặt, nhưng cậu phản kháng đến đâu cũng vô dụng, đến khi kết thúc cả người Trình Dư cũng đỏ ửng, cậu bực bội ném gối lên người Tạ Lâm quát lên:
“Anh cút ra ngoài đi!”
Tạ Lâm bất lực cầm gối lên, đang muốn an ủi cậu vài câu lại chạm phải ánh mắt như muốn giết người của Trình Dư đành nuốt những lời định nói lại.
“…Anh đi mua đồ ăn cho em.”
Trình Dư tức giận kéo chăn trùm kín đầu không thèm trả lời.
Ở trong viện vài ngày Tạ Lâm hết bắt cậu ăn rồi lại ngủ, định biến cậu thành lợn luôn hay gì?
Đã vậy anh còn không cho cậu sử dụng điện thoại, tivi trong phòng cũng không cho xem, cả ngày nếu không nói chuyện với anh cũng chỉ biết ngồi đọc sách chẳng khác gì người tối cổ.
Nhưng mà ai bảo điện thoại của cậu đã bị hỏng, hiện giờ chưa có thời gian đi mua cái mới đành phải do người khác quyết định.
Ngay cả công ty của mình cũng không được quản, nghĩ xem có tức không?
Nếu không phải còn có Lương Niên cùng vài cấp dưới khá tin tưởng cậu lo là công ty mới mở đã phá sản luôn rồi.
Giáng sinh đã bỏ lỡ buổi hẹn thì thôi, tết dương cũng trải qua trong bệnh viện, cả người còn mang một thân thương tích thật sự là thảm không thể tả.
Chờ thêm vài ngày cuối cùng cũng được xuất viện, Trình Dư thiếu chút nữa nhảy cẫng lên, cuối cùng những ngày sống trong địa ngục của cậu cũng kết thúc.
Nhưng khi về nhà Trình Dư lần nữa chết lặng, wifi không được kết nối, tivi cũng không có tín hiệu, nói chung là những thứ hiện đại có thể kết nối với internet trong nhà của cậu đều biến mất một cách không còn dấu vết.
Cậu nhìn Tạ Lâm bằng ánh mắt nghi ngờ, nhưng thấy bộ dạng lảng tránh của anh cậu thở dài thuận theo: “Được rồi, nghe anh, đều nghe anh.”
Lúc này Tạ Lâm mới khẽ thở phào một tiếng.
Trình Dư vừa xuất viện Tạ Lâm cũng trở về công ty làm việc, anh sắp xếp một người giúp việc chuẩn bị bữa cơm hàng ngày cho cậu.
Hiện tại Trình Dư đi lại vẫn rất khó khăn, suốt ngày chỉ có thể ngồi ở trong phòng nhâm nhi tách cà phê nhìn qua khung cửa sổ, ánh mắt bình tĩnh đến lạ.
Có lẽ sợ cậu ở nhà buồn chán ngày hôm sau Lương Niên đã mang theo một đống đồ đến, nhưng Lương Niên càng như vậy cậu càng cảm thấy có gì đó kỳ lạ.
Trình Dư hỏi: “Cả tôi và cậu đều ở đây ai quản công ty?”
Lương Niên xua tay: “Chuyện đó không cần cậu phải lo, tôi xử lý hết rồi mới đến không đến mức bỏ mặc không quản đâu.
Nào, nào tôi mang cho cậu vài đồ cậu thích ăn đây.”
Trình Dư rũ mắt xuống, chính vì cậu và Lương Niên ở chung với nhau nhiều năm nên thừa hiểu Lương Niên sẽ chẳng phải kiểu người để ý đến khẩu vị của người khác, nhớ có một năm cậu bị ốm nặng trong viện, hắn ta không những chăm sóc bệnh nhân thì thôi còn đến cọ cơm rồi chiếm giường.
Có lẽ cảm nhận được ánh mắt Trình Dư nhìn mình quá lộ liễu, Lương Niên cũng cảm thấy chột dạ gãi đầu nói:
“Sự thật là do anh Tạ Lâm mua rồi bảo tôi mang đến.”
“Có phải Tạ Lâm xảy ra chuyện gì rồi không?” Trình Dư ngắt ngang lời hắn.
“Cậu biết rồi?” Nói xong mới nhận ra có gì đó không đúng, Lương Niên vội che miệng lại lấp liếm.
“Cậu…!cậu nói gì vậy chứ?”
“Thật sự là có chuyện rồi.”
Từ lúc Tạ Lâm không cho cậu chạm đến những phương tiện truyền thông Trình Dư đã cảm thấy bất an, nhưng hàng ngày Tạ Lâm vẫn đến bệnh viện đều nên cậu nghĩ anh có thể giải quyết được.
Thực tế có thể còn khó giải quyết hơn cậu nghĩ.
“Đưa điện thoại của cậu cho tôi.”
“Trình Dư à…!tôi nghĩ hay là thôi đi.”
“Đưa cho tôi.”
Lương Niên do dự một lúc mới lưỡng lự đưa điện thoại ra.
Thật không khó để tìm kiếm, bởi vì hiện tại cái tên của Tạ Lâm treo đầy rẫy trên khắp trang mạng, nhấp bừa vào một đường link cũng có thể thấy.
Những dòng chữ bắt mắt như kẻ cuồng bạo lực, độc ác man rợ, thú đội lốt người đập vào mắt khiến bàn tay của Trình Dư run lên.
Sự việc bắt đầu sau khoảng vài ngày xảy ra chuyện, có một tài khoản ẩn danh đăng lên đoạn video Tạ Lâm điên cuồng đánh Triệu Mặc ngày đó, cả người anh đẫm máu, khung cảnh khủng khiếp như Tạ Lâm thật sự muốn giết người.
Đáng sợ là video này không có đầu cũng không có kết, chỉ có một đoạn mặc cho người khác tưởng tượng.
Nhưng cũng chính vì vậy đem lại hiệu quả lan truyền cực kỳ cao, có người lập tức nhận ra đó là Tạ Lâm – phó chủ tịch của Phong Viễn, bao nhiêu lời độc ác cứ thế kéo anh xuống đầm lầy.
Sao cậu không biết những lời độc đoán trên mạng đáng sợ đến nhường nào, đừng nói là một người, ngay cả một tập đoàn lớn mạnh như Phong Viễn cũng có thể bị sụp đổ bởi dư luận.
Đứng trên cao luôn có người ghen ghét, tin tức này vừa lộ ra lại có không biết bao nhiêu đối thủ đổ thêm dầu vào lửa, Phong Viễn trốn thuế, xây dựng công trình kém chất lượng,…!lần lượt bị tung ra.
Ngay cả cổng công ty cũng rất nhiều người kéo đến biểu tình, giá cổ phiếu của Phong Viễn gần như chạm đáy.
Tin tức mới nhất là một đoạn video ngắn, bộ đồ mà Tạ Lâm đang mặc đúng là bộ anh mặc lúc rời khỏi nhà, chỉ tiếc là thời thế thay đổi, anh chẳng còn được người ta đón chào như trước.
Vừa bước xuống xe đã bị phóng viên, người biểu tình vây kín.
Một đoạn đường ngắn từ xe vào công ty còn chưa đến mười mét mà đi cả chục phút cũng không xong, chẳng biết là đám đông có ai kích động, đột nhiên ném chai nước về phía anh, chai nước không đóng chặt nắp, một lượng lớn siro đổ lên đầu anh rồi chảy xuống cổ.
Nhân viên an ninh vội vàng dùng khăn lau cho anh nhưng sau đó liên tiếp có người ném đồ vật tới, chẳng mấy chốc khung cảnh trở nên loạn như cào cào.
Mãi đến khi đoạn video kết thúc Trình Dư cũng thấy khóe mắt cay lên.
Thì ra cái Triệu Mặc muốn hãm hại chẳng phải là cậu, gã ta chính là muốn đem Tạ Lâm cùng Phong Viễn sụp đổ cả đời không thể ngóc đầu dậy..