Bạn đang đọc Không Ai Cần Tôi – Chương 83
Khoảnh khắc Trình Dư mở cửa ra Tạ Lâm vẫn còn chưa tin vào mắt của mình, anh ngơ ngác ngẩng đầu lên nhìn cậu, nghe thấy tiếng thúc giục một hai lần mới nhớ ra phải đứng dậy, nhưng vì ngồi quá lâu thời tiết còn lạnh nên cả hai chân của Tạ Lâm đều đã tê rần, anh mất đà ngã về phía trước, thấy vậy Trình Dư nhíu chặt mày không nghĩ gì vội đưa tay ra đỡ lấy anh, lại nhớ ra cậu còn đang giận nên vội buông ra xoay người đi vào trong nhà.
Từng hành động của cậu Tạ Lâm đều thấy được rất rõ ràng, khóe môi của anh cong lên trong phút chốc lập tức che miệng ho khù khụ, tay cầm chặt lấy khăn Trình Dư ném tới.
Trình Dư mím môi vào trong bếp rót một cốc nước ấm, sau đó lại đuổi anh đi tắm, giọng nói vẫn lạnh nhạt nhưng đã đỡ hơn lúc chiều rất nhiều.
“Anh mau đi tắm đi, tôi không muốn trong nhà có người chết rét.”
Mặc dù Tạ Lâm có rất nhiều điều muốn nói nhưng đều nghẹn lại, anh cũng không biết nên bắt đầu từ đâu, cầm lấy bộ quần áo ngủ Trình Dư đưa cho lặng lẽ vào trong phòng tắm.
Tiếng nước trong phòng truyền lại Trình Dư mới chợt tỉnh thở hắt ra một hơi, cậu cũng không biết mình đang làm gì nữa.
Khoảng mười phút sau Tạ Lâm mới đi ra ngoài, bộ đồ ngủ vì khá chật nên Tạ Lâm để mặc nó mở toang lộ ra cơ ngực săn chắc, trên người anh vẫn còn hơi nước, mái tóc ướt đẫm theo lọn tóc nhỏ xuống từng giọt.
Trình Dư vội vàng rời mắt đi chỗ khác, Tạ Lâm vẫn cầm khăn lau tóc, cả hai đều im lặng không nói gì.
Anh rất biết điều ngồi cách cậu một đoạn, qua tầm năm phút sau Tạ Lâm chủ động kể lại mọi chuyện cho cậu nghe.
Những thứ mà anh kể cũng không khác gì Tô Hải Nam nói cho lắm, sau khi biết Triệu Mặc gây chuyện với cậu anh gây sức ép trong việc làm ăn của nhà gã, khiến cha mẹ gã trong lúc bỏ trốn bị tai nạn còn gã phải vào trong tù.
Thời gian trước Triệu Mặc mới ra tù, liên hệ với đứa em trai nuôi là Triệu Hoài ở nước ngoài muốn lập mưu trả thù, không ngờ lại bị Tạ Lâm phát hiện.
Vốn dĩ Triệu Hoài không lường trước được Tạ Lâm sẽ có người quen ở nơi hẹn đó nên kế hoạch của chúng bị phá vỡ, Triệu Mặc trong lúc tức giận muốn làm liều cùng họ cá chết lưới rách.
Khúc cua Tạ Lâm tránh bên dưới đó là vách đá, nếu xảy ra tai nạn ở đó khó có thể sống sót trở về, chỉ tiếc là Triệu Mặc thất bại.
“Vậy Triệu Mặc hiện giờ đang ở đâu?”
“Hắn trốn được rồi.”
Tạ Lâm nói, sau khi gã lao vào vách núi anh lập tức nhờ Nghiêm Chấn sai người đến bắt, nhưng có thể là Triệu Mặc còn người khác giúp nên khi họ đến nơi chỉ còn lại chiếc xe trống không.
Còn về việc chiều nay anh đã đi những đâu, làm những gì, Tạ Lâm ngập ngừng một lúc thấp giọng nói:
“Những chuyện về sau nếu nói ra anh sợ sẽ khiến em ghê tởm anh.”
Trình Dư cúi thấp đầu xuống, giờ cậu mới để ý lòng bàn tay bị cậu bấu chặt để lại vài dấu vết đỏ hồng.
Cậu không hỏi tiếp nữa, nhìn bên ngoài trời cũng chuẩn bị sáng, ngày mai còn việc phải làm nên quyết định tranh thủ đi chợp mắt một lúc.
“Tôi đi ngủ, bên kia có phòng cho khách nhưng hơi bụi, anh ngủ ở sô pha đi.”
Đối với đãi ngộ này Tạ Lâm cầu còn không được, đừng nói là sô pha cho dù để anh nằm dưới đất anh cũng nằm, quan trọng nhất là Trình Dư không đuổi anh đi.
Trở về phòng đóng chặt cửa lại Trình Dư cảm thấy hóa ra cậu cũng không giận anh nhiều như bản thân nghĩ, hình như cậu cũng hiểu được Tạ Lâm không muốn nói không phải vì không tin tưởng cậu, chỉ là ở trong cuộc sống của anh đôi khi phải làm ra một số thủ đoạn tàn nhẫn, mà anh lại không muốn cho cậu thấy những mặt xấu này.
Cả người cậu cuộc tròn vào trong chăn tâm trạng rối bời, cậu không nghĩ Tạ Lâm sẽ đứng đợi ở cửa cả đêm chỉ vì sợ cậu giận.
Trong phòng có máy sưởi mà cậu còn phải đắp thêm một cái chăn dày, như vậy có khi ngoài phòng khách sẽ rất lạnh, Trình Dư nghĩ ngợi bèn ôm một cái chăn theo.
Bên ngoài cơn mưa vẫn nặng hạt không biết khi nào mới ngừng, gió thổi thỉnh thoảng va vào cửa sổ tạo nên âm thanh lạch cạch, cho dù Trình Dư không cố thả nhẹ bước chân thì cũng không thể nghe thấy tiếng.
Phòng khách chỉ để lại một chiếc đèn, lúc Trình Dư tới gần mới phát hiện Tạ Lâm ngủ mất rồi.
Cả ngày nay lăn lộn anh còn đứng ngoài cửa lâu như vậy hẳn đã rất mệt, anh nằm trên ghế có chút không thoải mái chân thò một đoạn ra ngoài, có lẽ vì lạnh cả người hơi co lại.
Đây là lần đầu tiên Trình Dư nhìn thấy anh chật vật như vậy, cậu cẩn thận đắp chăn lên người anh.
Cảm nhận được hơi ấm, đôi mày nhíu chặt của Tạ Lâm mới giãn ra một chút, thấy anh cử động Trình Dư chột dạ tưởng mình đánh thức anh xoay người định chạy đi nhưng anh chỉ trở người mà thôi.
Anh nằm nghiêng người áo ngủ cũng lộ ra một mảng, Trình Dư mới nhìn thấy trên tay Tạ Lâm có một vết thâm tím.
Sáng hôm sau Tạ Lâm bị mùi thức ăn trong bếp đánh thức.
Ngoài kia cơn mưa đã hoàn toàn tạnh hẳn, hiếm khi mùa đông có một ngày nắng to cảm nhận được một chút không khí ấm áp.
Vì vừa mới tỉnh nên sắc mặt Tạ Lâm vẫn còn hơi ngơ ngác, phải mất một lúc anh mới nhớ ra mình đang ở nhà của Trình Dư, còn Trình Dư trên tay đang bưng một bát canh nóng hổi đặt lên bàn.
Trình Dư cũng thấy anh dậy rồi bèn nói:
“Anh rửa mặt đi rồi vào ăn trưa.”
Tạ Lâm giật mình nhìn đồng hồ, quả nhiên là đã đến bữa cơm trưa, anh không ngờ bản thân lại có thể ngủ nhiều như vậy.
Lúc ngồi dậy cái chăn trên người anh rơi một nửa xuống dưới đất, anh nhớ rất rõ hôm qua trước khi ngủ không có thứ này, ánh mắt dịu dàng nhìn bóng lưng Trình Dư ở trong bếp.
Anh cảm thấy hơi ngại, lúc rửa mặt xong ra ngoài còn muốn giúp Trình Dư làm một chút việc vặt trong bếp nhưng cậu đã làm xong hết rồi chỉ việc ngồi ăn.
Tạ Lâm hỏi: “Hôm nay em không phải đi làm sao?”
“Tôi xin nghỉ ở công ty cũ rồi.”
Vì xin nghỉ nên những việc chuẩn bị ở công ty mới càng nhiều hơn, Tạ Lâm cũng từng mở công ty nên hiểu rất rõ điều này, chính vì vậy thấy Trình Dư ở nhà mới cảm thấy lạ.
Tạ Lâm rất hưởng thụ bữa ăn hiếm hoi Trình Dư làm, nhưng sau khi ăn xong Trình Dư lại lên tiếng đuổi khách, cậu nói buổi chiều cậu còn có việc làm ăn phải bàn.
Hiện giờ Trình Dư mới bớt giận được một chút, Tạ Lâm cũng không muốn hai người xảy ra xung đột gì thêm, nhưng nghĩ nếu lén lút làm càng khiến Trình Dư tức giận thêm nên nhỏ giọng đề nghị.
“Triệu Mặc chạy mất rồi, anh nghĩ gã ta chưa trả thù được sẽ không dễ dàng bỏ qua, phía anh thì không sao nhưng em…!Tạm thời anh cho vài người đi theo bảo vệ em được không?”
Anh biết Trình Dư không thích người khác theo dõi nhưng vì sự an toàn của cậu vẫn nên cẩn thận, anh còn nghĩ đến nếu Trình Dư từ chối sẽ tiếp tục khuyên thử nào ngờ Trình Dư chẳng có phản ứng gì lớn, chỉ gật đầu một cái nói được..