Bạn đang đọc Không Ai Cần Tôi – Chương 78
Quan hệ giữa cậu và Tạ Lâm hiện giờ không khác gì một người bạn, có chuyện sẽ chia sẻ với nhau vài câu, góp ý một chút với nhau trong công việc.
Cậu thấy như vậy vẫn rất tốt nên để mọi thứ thuận theo tự nhiên.
Sau ngày hôm đó Tạ Lâm nhắn tin cho cậu nhiều hơn, rảnh rỗi cậu sẽ gửi cho anh mô hình công ty mới, anh góp ý rất nhiều, có lúc nhắn tin không đủ trực tiếp gọi điện thoại.
Có những lúc cậu nghe anh giải thích mới thấy còn nhiều thứ cần phải sửa vội cắm cúi hoàn thiện lại bản kế hoạch có, ngẩng đầu lên đã thấy cuộc gọi được ba tiếng, trời cũng đã quá khuya.
Cậu ngại ngùng nói:
“Đã muộn như vậy rồi sao anh không nhắc em? Em có làm phiền anh không?”
Tạ Lâm chớp mắt nhìn cậu dường như mang theo ý cười: “Không phiền.”
Sau đó anh chúc cậu một câu em ngủ ngon, cậu cũng chúc anh ngủ ngon.
Bài viết trên mạng được làm sáng tỏ càng nhiều người biết đến quan hệ giữa cậu và Tạ Lâm, mấy đứa nhân viên thoát luôn fan Phó Dương quay qua nhìn cậu bằng ánh mắt mờ ám.
“Hoa của anh là phó chủ tịch Tạ tặng đúng không?”
“Chúng em còn trẻ chưa có người yêu, hai người vừa vừa phai phải thôi, rải cơm chó trên mạng chưa đủ đến công ty ngày nào cũng chứng kiến nữa.”
Lương Niên gật đầu cảm khái, cuối cùng cũng có người nói lên nỗi đau của hắn.
Nhưng hắn dạo này thường xuyên bực bội không vui, Trình Dư hiếm khi quan tâm bạn bè hỏi:
“Cậu sao vậy?”
“Không có gì.” Ngừng lại một lúc Lương Niên lại bất mãn: “Sao cậu không hỏi tiếp?”
“…Cậu bị ai chọc à?”
“Chó cắn.”
Vốn định không kể nhưng Lương Niên lại thấy ấm ức không thôi, cậu ta bực bội ném điện thoại qua một bên: “Cái tên chó Cố Hằng đó, cậu ta biết tôi là con út của nhà họ Lương bắt đầu nhắn tin xin tôi tha thứ, ngày xưa hắn không nên đối xử với tôi như thế muốn quay lại với tôi.”
“Tôi không đồng ý thế là hắn bảo tôi anh biết em hận anh năm xưa bỏ rơi em nhưng em không nên trút giận vào cháu anh như vậy đúng là tên điên, anh ta là cái thá gì chứ, nếu Phó Dương không gây với cậu tôi mắc mớ gì dây vào cậu ta.”
Trình Dư cũng không biết giải quyết chuyện này ra sao chỉ thấp giọng thắc mắc: “Thế trước kia anh ta không biết cậu là con nhà họ Lương hả?”
“Anh ta bỏ tôi để đi kết hôn với một người đàn bà giàu sang, nếu biết tôi cũng là cây hái ra tiền anh ta từ bỏ dễ thế chắc?” Nói đến đây Lương Niên bỗng thấp giọng xuống:
“Nhưng mà năm đó vì anh ta cái gì tôi cũng không có.”
Nhớ đến đoạn tình cảm trước kia Lương Niên chỉ hận không thể quay về quá khứ cho mình một cái tát, đúng là mắt mù, từ mặt với cả anh trai tốt của hắn để đi theo một tên cặn bã.
Trình Dư rủ lòng đồng cảm vỗ nhẹ lên vai cậu ta một cái.
Sau đó điện thoại của cậu reo lên, không biết đầu dây bên kia nói gì cậu lập tức đứng dậy, nói được vài câu vào điện thoại rồi bỏ Lương Niên cảm xúc vẫn ngùn ngùn lửa giận ngồi một mình chẳng biết trút vào đâu.
Lương Niên: “…”
Hôm nay Trình Dư có hẹn đến công ty của Tạ Lâm ăn cơm, cậu không muốn làm phiền anh, thời gian nghỉ trưa cũng chỉ có một hai tiếng đi lại rất mất thời gian.
Nhưng Tạ Lâm nói qua đó để tiện bàn hợp đồng, hơn nữa bạn của anh cũng ở đó có thể góp ý thêm, anh đã bảo tài xế qua đón cậu.
Trình Dư không còn cách nào khác đành nghe theo.
Đây là lần đầu tiên cậu đến nơi làm việc của Tạ Lâm.
Trong thời buổi tấc đất tấc vàng mà công ty của anh nổi bật chiếm một diện tích rộng nằm giữa lòng thành phố, cũng là toà nhà cao nhất.
Khi Trình Dư đến, cậu còn chưa kịp hỏi lễ tân đã nhận ra dẫn cậu đến thang máy chuyên dụng, phòng làm việc của Tạ Lâm nằm trên tầng cao nhất khi thang máy vang “ting” một tiếng cậu lại được một trợ lý khác dẫn đường.
“Em đến rồi đấy à?”
Vừa mới bước vào phòng đã có người lên tiếng chào hỏi cậu nhưng không phải Tạ Lâm.
Trình Dư nghĩ ngợi một lúc trong đầu bỗng hiện ra một cái tên.
“Chào anh Tô lâu rồi không gặp.”
“Em còn nhớ anh cơ à? Bất ngờ thật đấy.
Nào mau qua đây ngồi.”
Trình Dư nở nụ cười đáp lại, thật ra cậu và Tô Hải Nam mới gặp một lần không nhớ lắm, chẳng qua trước đó anh lên mạng bênh vực lên tiếng lùm xùm của cậu và Tạ Lâm mới thấy.
Tô Hải Nam vẫn nhiệt tình như xưa hỏi han cậu đủ chuyện, sau đó cảm thán một câu.
“Em khác thật đấy.”
Từ lúc cậu bước vào phòng Tạ Lâm vẫn luôn nhìn cậu, thế nhưng Tô Hải Nam hỏi chuyện quá hăng say nên không để cậu có cơ hội nói chuyện với anh, khoảng mười phút sau Tạ Lâm bỏ cặp kính mắt xuống sắc mặt hơi khó chịu.
“Tô Hải Nam, cậu không đi ăn trưa à?”
“Không phải hôm nay cậu nói Trình Dư đến bàn chuyện nên ăn cùng nhau hả? Tôi thấy cậu mang cơm nhà theo rồi mà.”
“Chỉ có hai phần thôi.”
Tô Hải Nam: “…Ơ?”
“Cậu đi ăn cùng Lại Hùng đi.”
Tô Hải Nam: “…”
Khó khăn lắm Tạ Lâm mới đuổi được Tô Hải Nam đi, trước khi hắn đi còn quay lại vẫy tay với Trình Dư hẹn lát nói chuyện tiếp.
Tạ Lâm nhìn Tô Hải Nam bằng ánh mắt cảnh cáo nhưng khi đến bên cạnh Trình Dư lại trở về bộ dạng thường ngày.
“Cậu ta hơi nhiệt tình em đừng để ý.”
“Không sao, em cũng thích nói chuyện với người cởi mở.”
Tạ Lâm nhìn cậu như muốn nói gì đó lại thôi.
Anh vội vàng chuyển sang chủ đề khác.
“Hôm nọ em khen đầu bếp nhà anh nấu ăn ngon đúng không? Anh cố tình dặn ông ấy làm món em thích ăn nhiều vào một chút.”
“Lần trước anh nói bản kế hoạch của em có chỗ không ổn, em xem lại nhiều lần rồi không biết còn sai chỗ nào vậy?”
Tạ Lâm không trả lời đẩy phần cơm đến trước mặt cậu.
“Anh sửa lại luôn cho em rồi.”
Đôi mắt Trình Dư sáng lên, chưa kịp hỏi tiếp Tạ Lâm đã lạnh lùng nói tiếp: “Buổi chiều anh có cuộc họp nên không giải thích cho em được có gì em cứ hỏi Tô Hải Nam, nhưng trước hết em cứ ăn trưa xong đã.”
Trình Dư rất muốn hỏi tiếp nhưng thấy vẻ mặt cương quyết của Tạ Lâm đành nghe theo.
Cậu vẫn còn chưa phát hiện từ bao giờ lại trở nên nghe lời anh như thế.
Quả nhiên ăn xong một lúc Tô Hải Nam cũng quay lại.
Còn Tạ Lâm lập tức phải đi họp, trước đó cậu nói bản kế hoạch này quan trọng phải sửa nhanh nên Tạ Lâm mới nhờ đến Tô Hải Nam.
Đúng là Tô Hải Nam hay nói chuyện linh tinh thật nhưng khả năng làm việc vẫn rất tốt, giải đáp hết tất cả thắc mắc của Trình Dư.
Xong việc cậu cũng không biết nên cảm ơn Tô Hải Nam thế nào đành hẹn khi nào có thời gian mời hắn ăn cơm, Tô Hải Nam sợ hãi lắc đầu từ chối.
“Anh không dám đi với em đâu, em không thấy vừa rồi Tạ Lâm phùng mang trợn má với anh à? Chẳng qua lâu rồi gặp lại em anh phấn khích quá thôi.”
Trình Dư cười: “Em cũng không ngờ là lại gặp anh, lâu như vậy mà anh còn nhớ.”
“Tạ Lâm vì em mà sống như cái xác không hồn, ngày nào cũng kêu gào với bọn anh sao anh có thể quên em được, cơ mà anh thấy cũng đáng đời thôi ai bảo trước kia cậu ta không quan tâm em, em đi đúng lắm.”
Trình Dư đã nghe qua phần nào chuyện trước kia, cậu cũng không tò mò muốn nghe thêm lần nữa, tay khẽ nắm chặt lại cười trừ.
Ai ngờ Tô Hải Nam không dừng lại còn lấy điện thoại mở tập ảnh ra liên miệng nói:
“Anh có nằm mơ cũng muốn cho em thấy những tin nhắn này, em xem đi, cậu ta không tìm được em lại quay qua hành hạ bọn anh.”
Tô Hải Nam chụp ảnh màn hình tin nhắn của Tạ Lâm vào hẳn một album riêng, hắn kéo mãi lên đến mục gần cũ nhất mở bừa một bức ảnh ra, Trình Dư không có ý định đọc nhưng Tô Hải Nam cứ đưa điện thoại đến gần khiến cậu vô tình nhìn thấy một cái tên quen mắt chợt dừng lại.
Tạ Lâm: [Tôi đang ở bệnh viện.]
Tô Hải Nam: [Cậu lại uống rượu đấy à? Lần trước suýt thủng ruột còn chưa chừa hả? Cậu muốn chết lắm rồi à?]
Tạ Lâm: [Là Triệu Mặc làm.]
Tô Hải Nam: [Cái gì? Triệu Mặc? Không phải nhà cậu ta đang bị bắt giữ à? Cậu không sao đấy chứ?]
Tạ Lâm: [Chưa chết.]
Tạ Lâm: [Nhưng mà nếu tôi chết thật cậu nói em ấy có chịu nhìn mặt tôi lần cuối không?].