Bạn đang đọc Không Ai Cần Tôi – Chương 76
Cái từ đều biết hết này mang rất nhiều hàm nghĩa, cứ như hai người đã chính thức ở bên nhau, anh giới thiệu với bạn bè của anh, gia đình của anh.
Nói cho cả thế giới biết rằng: Đây là người yêu của tôi này, mọi người thay tôi bảo vệ em ấy một chút.
Suy nghĩ này khiến trái tim Trình Dư phản ứng dữ dội, cậu có thể nghe thấy nhịp tim trong lồng ngực nhảy liên hồi.
Thình thịch thình thịch.
May rằng tiếng chuông gió ngoài kia che được bớt đi phần nào, nếu không tâm tư của cậu nhận định sẽ phơi bày trước mặt anh.
Hành động quá anh đều quá đỗi dịu dàng, không vội vàng hấp tấp, ngay cả chuyện hàng ngày tặng hoa với người thường như một cách theo đuổi tẻ nhạt nhưng anh lại cẩn thận một cách nghiêm túc.
Có lẽ thấy Trình Dư im lặng quá lâu Tạ Lâm mở lời được nghị: “Hôm nay được nghỉ mà, anh mời em một bữa nhé?”
Vừa mới tám giờ, bữa sáng thì hơi muộn còn bữa trưa thì hơi sớm.
Cậu nhìn quầng thâm dưới mắt Tạ Lâm, dù từ đầu anh luôn cười nói nhưng vẻ mặt không giấu được nét mệt mỏi.
Cậu ngập ngừng hỏi: “Hôm qua mấy giờ anh về tới nơi?”
“Hơn 2 giờ sáng.
Lúc đó cũng muộn quá rồi nên không báo cho em, không ngờ lại khiến em lo lắng.”
Trình Dư biết anh nhắc đến chuyện vừa rồi mặt rất thản nhiên lảng qua vấn đề khác.
“Anh về muộn như vậy còn đi cãi nhau trên mạng, rảnh ghê nhỉ.”
“Anh ngủ một chút trên máy bay rồi.”
Một chút này có lẽ chẳng thấm vào đâu, ngày nghỉ còn không nghỉ chẳng biết sức của anh ở đâu dồi dào thế, cậu còn chẳng thèm nhớ hôm qua bản thân cũng ngủ chẳng có quy luật gì.
Cả tháng trời hai người gặp nhau được có một hai lần, rõ ràng sống trong cùng một thành phố, sống chung một khu nhà…
“Anh nghỉ ngơi một chút đi, giờ còn sớm em ra ngoài mua đồ ăn trưa.”
“Em nấu hả?”
“Ừ.”
Thật ra rất lâu rồi Trình Dư cũng không tự tay vào bếp, nhưng chuyển sang căn nhà này thứ gì cũng có đủ, tính ra cậu bận quá còn chẳng thèm làm lễ tân gia.
Tạ Lâm là vị khách đầu tiên đặt chân vào ngôi nhà này, coi như mời anh một bữa cũng như cảm ơn quà anh mang đến.
Nghe đến Trình Dư tự mình nấu ăn thì Tạ Lâm vui vẻ hơn hẳn, đã hơn bảy năm rồi anh còn không nhớ rõ hương vị cậu nấu ăn nó như thế nào, ngày trước dễ dàng có được thì phiền chán, mất đi rồi mới biết đó là thứ tiền nhiều đến đâu cũng không thể mua nổi.
Thì ra trong một cuộc tình không có sự vun vén từ hai phía thì kiểu gì cũng tan vỡ, ngày đó anh lấy đâu ra tự tin mà nghĩ Trình Dư không dám rời xa mình cơ chứ.
Để đến cuối cùng một câu xin lỗi cũng không kịp nói.
Khi đó anh còn cảm thấy Trình Dư thật nhẫn tâm, đến tử tù còn được toà án cho cơ hội nói lời cuối tại sao cậu lại chẳng chịu nói một câu anh sai ở đâu, một cơ hội giải thích cũng không có.
Cậu dùng cách độc ác nhất khiến anh thức tỉnh, bỏ đi lớp kiêu ngạo, cái tính khí đại thiếu gia luôn coi mình là nhất, mắt lúc nào cũng cao hơn đầu.
||||| Truyện đề cử: Tổng Tài Anh Nhận Nhầm Người Rồi (Tổng Tài Daddy Không Thể Trêu) |||||
Đột nhiên kí ức ùa về khiến tâm trạng Tạ Lâm trùng xuống, trong căn nhà vắng tanh chỉ còn mình anh đứng đó thẫn thờ, Trình Dư đã ra ngoài từ lúc nào.
Tạ Lâm xoay người lại từ từ đi đến chạm vào bức tranh trên tường, đồng cỏ bao la vàng ươm trong ánh nắng đã ngả vàng, bàn tay Tạ Lâm sờ nhẹ lên bức tranh một cách lưu luyến.
“Ông ơi con tìm được em ấy rồi.
Hình như em ấy cũng chịu mở lòng với con rồi phải không?”
Khi Trình Dư quay lại không ngờ lại thấy Tạ Lâm nằm vắt vẻo trên ghế sô pha, người anh dài nên chân thò ra cả một đoạn.
Cậu cứ nghĩ anh sẽ tìm cho mình một căn phòng chứ, dù sao ở đây nhiều phòng như vậy kể cả anh ngủ ở phòng cậu cũng không sao, nhưng có lẽ anh sợ đi lung tung khi chưa có sự cho phép của chủ nhà là không tốt.
Thấy Tạ Lâm như vậy cậu thật sự không nỡ đánh thức, đi vào trong phòng ôm theo một cái chăn mỏng, nhiệt độ đang thấp dần khi ngủ dễ bị lạnh.
Giờ này Trình Dư cũng hơi mệt, cậu ngồi xuống ghế bên cạnh định nghỉ một lúc nào ngờ cũng ngủ quên đi mất.
Mặt trời dần lên cao ánh nắng len qua cửa kính chiếu vào gương mặt say giấc của hai người trong phòng, trông yên bình đến lạ.
Chẳng biết qua bao lâu cơn đói kéo Trình Dư tỉnh lại, cậu mơ màng mở điện thoại ra xem gần 11 rưỡi luôn rồi.
Rõ ràng nói ngủ một lúc rồi dậy nấu ăn mà muộn như vậy…!Tạ Lâm đâu?
Trình Dư ngồi bật dậy chăn trên người cũng rơi xuống, không biết từ lúc nào nó đã chuyển từ người Tạ Lâm sang người cậu, Trình Dư có hơi hối hận, biết vậy không ngủ đã mua nhều đồ nấu ăn vậy mà.
Đột nhiên cánh cửa mở ra, Tạ Lâm ôm theo một chiếc laptop đi vào, thấy cậu đã dậy anh dừng lại một chút mang theo ý cười nói: “Em dậy rồi à? Anh mới về nhà lấy ít đồ, nhớ ra còn việc chưa xử lý.”
Lại công việc, mở mắt ra đã việc.
Bảy năm trước cũng thế bây giờ làm chủ công ty lớn rồi vẫn không rảnh rỗi.
“Anh đói chưa? Đợi em một lúc em nấu nhanh thôi.”
Tạ Lâm đặt laptop xuống hỏi: “Hay để anh giúp cho nhanh.”
“Anh biết nấu sao?”
“Nhặt rau thái thịt có tính là nấu không?”
Cậu không biết có tính hay không nhưng chuyện anh vào bếp đã là cả một chuyện lạ rồi, phải biết là trước kia anh như thù địch với nhà bếp vậy, món biết làm duy nhất cũng là mì tôm, mà mì tôm á chỉ cần đun sôi nước thôi anh còn để mì nát bét.
“Vậy anh giúp em nhặt rau đi.”
Trình Dư đưa cho Tạ Lâm một bó rau chỉ mong anh phân biệt được đâu là rễ đâu là lá, cứ tưởng anh chỉ nói cho vui thôi không ngờ lại nhặt rất nghiêm túc, khi anh chăm chú làm gì đó mi dài cụp xuống thỉnh thoảng lại rung lên khiến Trình Dư có chút thất thần.
“Em không ngờ là anh sẽ vào bếp đấy, trước kia anh không thích.”
“Anh cũng không ngờ.” Tạ Lâm vẫn cụp mắt xuống tách từng ngọn rau chầm chập nói: “Khi đó anh nhớ hương vị món ăn em từng nấu rất muốn ăn, nhưng đầu bếp không ai nấu ra được thế là anh đi học.”
Như nghĩ đến trước kia anh khẽ cười một tiếng: “Nhưng anh không năng khiếu trong việc này cho lắm, có lần suýt làm cháy bếp bị bố anh mắng cho một trận, còn định đuổi anh ra khỏi nhà luôn em nói xem có ác không? Đầu bếp dạy cho anh cũng nói bó tay rồi, cho nên học rất lâu anh mới chỉ biết nhặt rau với thái củ quả thôi.”
Mặc dù anh nói rất thản nhiên còn pha trò nhưng lại khiến sống mũi Trình Dư cay cay.
Tạ Lâm nhặt nốt đám rau còn lại thở dài: “Xem ra anh chỉ biết kiếm tiền, nên anh nghĩ lại cũng không sao, sau này nếu em chịu quay về bên anh mà không muốn nấu ăn nữa anh thuê thật nhiều đầu bếp đến là được.”
Trình Dư vừa mới thoáng xúc động lại muốn cười, anh bị ném trên núi kiểu gì cũng sớm chết đói mà thôi, cậu thả vào tay anh vài củ khoai tây hắng giọng nói:
“Vậy phó chủ tịch à, ngài thái hộ em nốt vài củ khoai tây này nhé.”.