Bạn đang đọc Không Ai Cần Tôi – Chương 20
Trình Dư cảm thấy hôm qua nhất định cậu bị ma nhập rồi nếu không thì không thể nào đưa ra yêu cầu vô lý như vậy được.
Nhưng mà kì quái hơn là chẳng lẽ Tạ Lâm cũng bị ma nhập theo? Thế mà còn đồng ý để điện thoại cậu đêm?
Càng nghĩ càng khó hiểu vậy nên Trình Dư quyết định ném luôn chuyện này sang một bên.
Đêm qua Lục Vân và Trình Nhật về muộn đến giữa trưa mới bắt đầu mò dậy, trong khoảng thời gian đó Trình Dư cũng đi ra ngoài mua đồ ăn để đợi Trình Ngọc về.
Tạ Lâm nói ông của anh muốn gặp cậu bảo cậu sang chơi thế nhưng cậu nói để mai vì hôm nay sinh nhật Trình Ngọc không thể đi được, tiện thể buổi tối cũng mời luôn ông và dì Vũ sang ăn cơm, Tạ Lâm nói để anh hỏi ý kiến ông trước nhưng cậu vẫn chuẩn bị thêm đồ ăn.
Trình Ngọc về đúng bữa trưa, vừa nhìn thấy Trình Ngọc sắc mặt tăm tối của Lục Vân hoàn toàn tan biến chạy ra ôm đứa con trai bảo bối của mình vào lòng rồi liên tục hỏi han, nào là dạo này làm việc quá sức nhìn con trai gầy hẳn đi, nào là phải chú ý sức khỏe ăn đủ bữa, rồi lại nhìn xung quanh một vòng thấy mỗi một mình Trình Ngọc nên thất vọng hỏi sao không dẫn người bạn nào về.
Trình Ngọc trước sự quan tâm dồn dập của Lục Vân chỉ qua loa đáp: “Con mới đi làm ở đó vài tháng thôi chưa quen thân ai đến mức mời về nhà.”
Nghe vào tai Lục Vân lại thành ý khác, bà nhìn căn nhà một lượt rồi than thở: “Cũng phải, làm ở công ty lớn như vậy chắc đồng nghiệp của con cũng toàn người có điều kiện sao dám mời họ về căn nhà rách nát này chứ.”
Trình Ngọc chỉ cười gượng không nói gì, quay qua Trình Dư hỏi: “Cũng không có chuyện quan trọng em về sớm vậy làm gì?”
“Lâu lắm rồi không gặp anh, hôm nay là sinh nhật anh mà em phải chuẩn bị một chút chứ.”
“Sinh nhật thì năm nào chẳng có, cùng lắm ra ngoài ăn một bữa cơm lần sau không cần phải tốn công như vậy.” Nói xong Trình Ngọc lại quay qua Lục Vân trách móc: “Mẹ đừng có chút chút lại gọi Trình Dư về nữa, em ấy cũng ở thành phố Nam đi đi về về hết cả buổi.”
Vẻ mặt Lục Vân không vui nhưng cũng không tỏ thái độ với Trình Ngọc chỉ hằn học nói: “Nó là em để nó làm, mẹ sinh con ra không phải để nhờ à? Thanh niên khỏe mạnh đi có vài tiếng đồng hồ cũng kêu mệt.”
Trình Ngọc rõ ràng muốn nói thêm gì đó nhưng Trình Dư không muốn Trình Ngọc lâu lâu mới về vì mình sinh ra cãi vã vội tiến lên chen ngang: “Anh nghỉ một lúc trước đã, bữa trưa em không nấu nhiều có thể tối nay Tạ Lâm với ông nội anh ấy cũng sang chơi đấy, để em làm thêm vài món.”
“Còn thiếu đồ gì không để chiều anh đi mua đồ cùng.”
“Vậy cũng được đó, đúng lúc có vài thứ cần mua.”
Hai anh em nói chuyện bỏ mặc luôn Lục Vân ở đằng sau còn Trình Nhật từ đầu tới cuối như người tàng hình, trên người vẫn thoang thoảng mùi rượu ngáp ngắn ngáp dài một cái lại nằm ườn ra ghế sô pha, nhìn một màn này đến Trình Ngọc cũng phải thở dài.
Tuy Lục Vân và Trình Nhật coi Trình Ngọc như bảo bối nhưng chính bản thân hắn cũng không thể nào chịu đựng tính cách của bố mẹ ruột cho lắm, vừa ngồi xuống đã bị Lục Vân thở ngắn than dài thăm dò ở công ty hắn có nhiều con gái không, muốn hắn tìm cô nào nhìn đẹp gia cảnh lại tốt về làm vợ, có thể giúp cho sự nhiệp của hắn thì càng tốt, cũng không nhìn lại hoàn cảnh nhà mình xem đâu ra lắm yêu cầu cao vậy.
Trình Ngọc đau đầu ăn vội vội vàng vàng rồi kéo Trình Dư lên phòng nói chuyện, hắn hỏi cuộc sống dạo này của Trình Dư, còn nói do dạo này công việc quá bận nên không thể đến thăm cậu được.
Trình Dư nói không sao, nhưng thật ra trong lòng thì nghĩ hắn không đến thăm cũng được, sẽ không gặp mặt Tạ Lâm.
Hiện giờ ai cũng bận rộn anh em cậu cũng không còn gần gũi như lúc nhỏ, dường như có một bức tường vô hình ngăn cách, nói chính ra chính là cảm giác hổ thẹn của Trình Ngọc.
Suốt những năm qua thật ra hắn cũng không dễ dàng gì, tính cách của hắn quá ngạo mạn không thích sự giúp đỡ của người khác nên nhiều lần Tạ Lâm ngỏ lời muốn thay hắn đóng học phí hắn lại từ chối.
Cuối cùng Trình Ngọc không nhịn được thở dài: “Anh có lỗi với em.”
Trình Dư nhìn Trình Ngọc không nói gì.
“Thật ra năm đó anh có thể ngăn cản bố mẹ không cho em nghỉ học nhưng anh đã không làm, anh thực sự rất muốn học ở Đại học X cho nên…”
Cho nên đã để em trai của mình đi kiếm tiền trả nợ.
Còn một điều nữa là khi đó hắn còn trẻ, cũng sợ khi vừa ra trường phải gánh một khoản nợ khổng lồ, cho nên cách tốt nhất là để Trình Dư chịu thiệt một chút, sau này thành công rồi bù đắp cho cậu một chút là được.
Thế nhưng Trình Ngọc lại không thể thoát khỏi lương tâm thừa nhận hắn là một kẻ ích kỉ đến đáng sợ, đứng trước lợi ích ai cũng lo nghĩ cho bản thân đầu tiên.
Trình Dư mỉm cười ngăn lời của Trình Ngọc lại: “Anh đừng nhận hết lỗi về mình như vậy, em không hề trách anh.
Thật ra năm đó cho dù anh có ngăn bố mẹ không cho em đi làm thì em cũng không thi nổi vào trường Đại học tốt, bố mẹ cũng sẽ không vì em mà vay thêm tiền cho em học tiếp, cho nên em đâu còn lựa chọn nào khác.”
“Trình Dư…”
“Ở trong nhà này anh hai đối xử với em rất tốt rồi.”
*
Bữa tối Trình Ngọc chỉ mời mỗi một người bạn là Tạ Lâm còn có ông nội Tạ nhưng Lục Vân lại mời một đống bạn tới khoe khoang, nào là Trình Ngọc mới được nhận vào làm trong công ty lớn nhà họ sắp giàu rồi, nói đến mức đám bạn của bà khen nức nở, không biết lời nào là thật lời nào là giả nhưng vẫn khiến Lục Vân cười tít cả mắt.
Khi Tạ Lâm cùng ông nội đến đúng lúc Trình Dư ra ngoài, nhìn thấy hai người Trình Dư cười tươi chào:
“Cháu chào ông.”
“Ừ.
Tiểu Trình đấy à.” Ông nội Tạ vẫn luôn rất quý Trình Dư, tuy ông đã lớn tuổi nhưng nhìn vẫn rất khỏe, đến bên cạnh cậu vỗ vai một cái nói: “Vài tháng không gặp lại lớn thêm một chút rồi.”
“Ông nói đùa rồi cháu làm sao lớn thêm được nữa.” Trình Dư mời ông vào nhà hỏi: “Dì Vũ không đến sao ông?”
“Ở nhà còn nhiều chỗ cần dọn dẹp ấy mà.”
Trình Ngọc nghe thấy tiếng hai người Tạ Lâm đến nên cũng đi ra chào hỏi, lúc này Tạ Lâm mới lên tiếng, trên tay anh cầm theo một hộp bánh lớn cùng túi quà, vỏ ngoài được buộc bằng cái nơ xanh nhìn rất bắt mắt, anh đưa cho Trình Ngọc nói:
“Quà sinh nhật.”
“Đến là vui rồi còn chuẩn bị quà.” Trình Ngọc miệng thì nói vậy nhưng vẫn hí hửng ngó vào trong hộp hỏi: “Bánh dì Vũ làm phải không? Tôi đi xa nhà cũng chỉ nhớ mùi vị bánh của dì Vũ thôi.”
“Hai anh em nhà này giống hệt nhau chỉ giỏi sang nhà ông ăn ké bánh.” Ông Tạ cũng cười vui vẻ quay qua Trình Dư hỏi: “Hôm qua Tiểu Trình cũng được ăn bánh dì Vũ làm rồi phải không? Cũng không biết hôm qua thằng cháu ông bị gì, mới bước chân vào nhà đã vội vội vàng vàng…”
Ông Tạ chưa nói hết câu Tạ Lâm đã ho lên sặc sụa.
Ông nhíu mày nhìn về phía Tạ Lâm sau đó tiếp lời: “Đã vội vàng nói muốn…”
Tạ Lâm trực tiếp lách người sang đỡ lấy tay ông mỉm cười nói: “Ông.
Bánh là ông bảo cháu mang sang cho Trình Dư.”
“…Ông bảo?”
“Phải.” Tạ Lâm gật đầu chắc nịch: “Ông còn bảo cháu nhìn em ấy ăn hết mới về.”
“Ông nói?”
“Vâng.
Không lẽ ông quên rồi?”
Ông Tạ nhìn Tạ Lâm bằng ánh mắt như muốn bắn ra lửa nhưng gương mặt vẫn tươi cười.
“À, phải.
Là ông bảo.”.